Diêu Côn và các quan viên nhanh chóng bàn bạc chuyện Hoắc
Minh Thiện lên kinh. Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu chuyện này thành
công, như thế đấy sẽ là phương pháp tốt để kéo dài thời gian giải quyết
tình trạng khai chiến. Có điều mỗi tình tiết trong đó, mọi người đều có
suy nghĩ riêng.
Quận thừa Hạ Chu vừa từ quận Mậu về, hắn dẫn người ở bên kia và người của nha môn thái thú cùng truy vấn manh mối sứ thần Đông Lăng Nam Tần bị giết, sau đó lại tham gia xử lý, nên có hiểu biết nhất định với
tình hình bên ấy. Hắn đề nghị không chỉ gửi hàm báo cho thái thú Sử Bình Thanh của quận Mậu, mà nên yêu cầu quận Mậu cũng phải phái sứ thần,
cùng sứ thần quận Bình Nam lên đường.
“Theo lý mà nói, Hoắc tiên sinh kia có thủ dụ của hoàng đế Nam
Tần, đại diện cho ý của đế quân, tình hình khẩn cấp, chúng ta không thể
đợi đến khi hoàng thượng gặp Hoắc tiên sinh, lúc đó mới quyết định có
nên để sứ thần thăm đáp lễ hay không được. Bên phía ta cũng chỉ có quan
viên cấp quận mới có thể cho đi làm thuyết khách được, có điều không ai
hợp cả, như thế sẽ không hợp lễ. Huống hồ trong chuyện này, cả sứ thần
Nam Tần và Đông Lăng đều bị giết ở quận Mậu, đến nay vẫn chưa tìm ra
tung tích của hung thủ, ngay cả hướng đều tra cũng không có manh mối,
những kẻ đó cứ như từ trên trời hạ xuống, giết người xong thì đồng loạt
biến mất, nay Sử thái thú như kiến trên chảo nóng, dù muốn tìm người làm đệm lót lưng cũng không biết phải như thế nào. Chuyện này liên đới quá
rộng, hạ quan thấy, Sử thái thú đã mất hết ý chí rồi, dù sao cũng không
thể gạt sự việc ra được, bên ngoài có Đông Lăng chiếm lý hùng hổ dọa
người, bên trong có hoàng thượng nhất định sẽ trách tội hắn, chức quan
khó giữ lại được. Trong lòng đã nảy sinh ý nghĩ mặc cảm tự ti vì vô dụng rồi, giờ hắn chỉ hận không thể dứt khoát đánh một trận, dời trọng điểm
đi, nếu lập được chiến công thì coi như đem công bù qua, như thế hắn mới có thể thoát thân khỏi vũng bùn.”
Diêu Côn nghe lời ấy của Hạ Chu, đột nhiên giận dữ: “Đã nhiều
năm như vậy rồi mà sao Sử Bình Thanh kia vẫn không có chút nào tiến bộ?
Thoái thác mọi chuyện, chuyện xấu là của người khác, còn lại chỗ tốt đều bị hắn chiếm hết. Muốn khai chiến ư, liệu hắn sẽ xung phong xông trận
sao? Người chết là anh em người nhà của hắn hay chính hắn đây? Mấy năm
nay quận Mậu của hắn đã chẳng ra gì rồi, lúc này còn muốn cướp công lao, đã gây ra tai họa lại còn muốn khai chiến để thoát thân. Đúng là đồ phế vật ngu xuẩn.”
“Đại nhân.” Tiền Thế Tân ôn hòa khuyên giải, tránh để Diêu Côn nổi giận mà lỡ lời.
Diêu Côn khựng lại, rồi hỏi Hạ Chu: “Ngươi có thể nghe ngóng
được những việc đó, vậy có biết trong tấu chương hắn báo lên kinh thành
nói gì không?”
Hạ Chu lộ vẻ khó xử: “Đúng như đại nhân dự đoán, dĩ nhiên Sử
thái thú đẩy chuyện này sang Bình Nam chúng ta, nói là đại nhân cứ cương quyết phong tỏa trao đổi tại biên giới và giao thông qua lại với Nam
Tần, nhưng Nam Tần vẫn muốn nghị hòa, thế nên mới phải mượn đường Đông
Lăng vào Đại Tiêu ta cầu gặp mặt. Giặc phỉ trong quận Bình Nam ngang
ngược, mật thám vẫn đợi điều tra, nhưng vì đại nhân không xử lý đám thổ
phỉ này sạch sẽ, giữ lại dư đảng, cũng không biết sẽ còn làm những gì
nữa. Mà trong án mạng của sứ thần tại quận Mậu, hung thủ biến mất không
thấy bóng dáng tăm tích, không biết liệu có phải là trốn về quận Bình
Nam hay không. Trước mắt vẫn đang dốc toàn lực tra xét.”
Diêu Côn tức đến độ đập bàn. Ông ta nhận được công hàm của quận Mậu, hy vọng rằng quận Bình Nam sẽ tra xét xử lý rõ ràng chuyện thổ phỉ mật thám trong quận, khi ấy ông đã nghĩ, quận Mậu tra ra manh mối rồi
thì có khả năng sẽ bắt kịp Bình Nam ông ta, đến một chút xíu mặt mũi
cũng chẳng có, thế mà nhắm hai mắt phát liền chỉ về Bình Nam, có khác gì lấn hiếp người quá đáng không? Quả nhiên giờ đây không khác gì ông ta
đã đoán, Sử Bình Thanh này lại dám hất chậu nước bẩn vào quận Bình Nam
của ông ta. Người người đều mong hòa bình yên ổn, nhưng con người này
lại đầy một bụng xấu, giải quyết không nổi chuyện, lại còn không che
giấu được cái vô năng thất đức của mình, còn muốn lấy chiến tranh, lấy
máu và nước mắt của bách tính binh tướng để thoát thân.
Đúng là vô sỉ hết sức!
Hạ Chu biết suy nghĩ của Diêu Côn, bèn nói: “Nay bên quận Mậu
cũng đang gấp rút điều binh đến biên giới gây áp lực, nhưng tình cảnh
này khiến Đông Lăng thấy, chẳng khác gì kiếm cớ cả. Lúc hạ quan ở thành
Thông, ngày nào cũng thấy văn thư của Đông Lăng được gửi đến quận phủ.
Nếu Sử thái thú không gánh nổi, làm ra mấy chuyện hồ đồ hay nói những
lời không khéo với Đông Lăng Nam Tần, cộng thêm Đông Lăng thổi gió, tất
Nam Tần sẽ điều binh qua sông, cuối cùng lại là Bình Nam chúng ta gặp
xui xẻo. Nếu đại nhân muốn phái sứ thần trấn an Nam Tần, thì cũng phải
trấn an luôn cả Sử thái thú, ngoài việc báo cho hắn biết chuyện Hoắc
tiên sinh lên kinh, đồng thời phải kéo hắn vào trong chuyện này, để quận Mậu bọn họ cũng phái sứ thần, cùng với người của chúng ta đến Nam Tần.
Tạm thời không cần quan tâm manh mối có có rõ ràng hay không, tóm lại
người phải đi, thành ý phải đến. Một khi cử sứ thần đi, Sử thái thú cũng không dám làm bậy quá trớn, dù sao cũng phải đợi mọi chuyện lắng xuống, khi ấy mới có lý do để đối đáp khi Đông Lăng chất vấn.”
Tiền Thế Tân nói: “Hạ đại nhân nói có lý. Đại nhân ra mặt thu
dọn tàn cuộc cho quận Mậu, phải đảm bảo rằng trong thời gian này không
có thêm họa nữa. Đầu tiên cứ lấy đại lễ đón Hoắc tiên sinh đã, tôn sùng
là thượng sách. Chọn lựa sứ thần, rồi sau này trò chuyện với nhau thế
nào, cũng phải bàn bạc tỉ mỉ với Hoắc tiên sinh, điều này nhất định sẽ
khiến Hoắc tiên sinh cảm thấy Đại Tiêu ta kính trọng ngài ấy. Lại để
ngài ấy viết một phong thư, để sứ thần chúng ta đưa đến Nam Tần, từ đó
mới có thể đề đạt ý muốn được. Dù sao mấy vị đại nhân ở biên quận Nam
Tần cũng sẽ nể mặt Hoắc tiên sinh. Trình tin tức này lên hoàng đế Nam
Tần, như thế tình hình biên cảnh nhất định có thể hòa hoãn.”
Diêu Côn cảm thấy mọi người ai nói cũng có lý, thế là cử Hạ Chu lại đến thành Thông quận Mậu một chuyến, mau chóng báo lại chuyện này
với Sử Bình Thanh, để hắn ta gấp rút chọn ra sứ thần, đưa đến thành
Trung Lan xuất phát cùng. “Cũng không biết Sử Bình Thanh kia có chủ ý
gì, đi đi về về cũng mất thì giờ lắm rồi. Ta phải báo với Long tướng
quân một tiếng, mấy ngày nữa đợi Sử Bình Thanh chọn sứ thần xong thì sẽ
đón Hoắc tiên sinh vào Trung Lan. Như thế chúng ta cũng có thời gian
chuẩn bị lễ nghĩa chu toàn.”
“Điều này…” Tiền Thế Tân muốn nói lại thôi.
Diêu Côn vội hỏi: “Tiền đại nhân có ý gì?”
Tiền Thế Tân mới nói: “Đại nhân, điều kiện ở doanh trại khá tệ, ăn uống ngủ nghỉ đều bất tiện, làm sao thoải mái bằng trong thành Trung Lan được. Hoắc tiên sinh đã lớn tuổi, ở đó lâu ngày nào thì chính là
chịu khổ ngày ấy. Long tướng quân quay về doanh trại nhất định sẽ nói
với Hoắc tiên sinh là thái thú đại nhân sẽ dùng đại lễ đón ngài ấy vào
Trung Lan, kết quả lại bị trì hoãn, trì hoãn đến lúc nào thì chưa biết,
ngộ nhỡ bên Sử thái thú lo ngại mà chọn sứ thần chậm chạp, như thế biết
khi nào chúng ta mới đi đón Hoắc tiên sinh đây? Đến lúc đó Hoắc tiên
sinh hỏi nguyên do vì sao lại trì hoãn, chẳng lẽ chúng ta lại nói là
đang đợi quận Mậu cùng chịu trách nhiệm sao? Điều đó sẽ khiến Hoắc tiên
sinh thấy thế nào đây?”
Diêu Côn trầm tư một lúc, cũng cảm thấy có lý. Thế là quyết
định nhanh chóng chuẩn bị cỗ kiệu văn thư trang trí cổng thành lầu vũ để chào đón sứ thần, sắp xếp bách tính nghênh đón nha sai canh phòng,
thông báo đến lầu Tử Vân, lại bố trí phòng cho khách ở trong phủ thái
thú, gia tăng hộ vệ tuần tra trực trạm. Các quan viên phân công lĩnh
mệnh, lúc này cũng cấp tốc hành động.
An Nhược Thần trông thấy công văn báo hàm ở chỗ Chu trưởng sứ,
biết được ngày mai trong thành sẽ có chuyện lớn. Nàng và Lục đại nương
tỉ mỉ bàn bạc, nếu mật thám vẫn còn ở trong thành, vậy nhất định sẽ coi
trọng chuyện này, quan phủ quân binh dàn trận chờ đợi, nhất định mật
thám biết rõ trong lòng, tai mắt trong thành của các nàng cũng không thể xem thường được, có lẽ lần này sẽ là cơ hội.
Lục đại nương thông minh, mượn lý do sứ thần đến lầu Tử Vân
phải trang trí để ra ngoài mua đồ. Bà viết sẵn mấy tờ khai, dẫn theo vài a hoàn đi theo, a hoàn này làm cái này, a hoàn kia mua cái đó, tách mọi người ra hết, sau đó bà lặng lẽ liên lạc với cơ sở ngầm.
An Nhược Thần không ra khỏi phủ, nàng viết bái thiếp, sai người đưa đến Tiết phủ, định qua hai ngày nữa đợi chuyện Hoắc Minh Thiện vào
thành đâu ra đấy, nàng sẽ đến cửa viếng thăm. Có điều chẳng ngờ là, vào
tối muộn, không đợi Tiết phủ gửi thiếp về mà Tiết phu nhân đã ngồi kiệu
trực tiếp đến thẳng lầu Tử Vân.
An Nhược Thần còn mải nghĩ ngợi liên hệ giữa chuyện Hoắc Minh
Thiện vào thành và hoạt động mật thám, thì nghe vệ binh báo lại Tiết phu nhân cầu kiến, quả đúng là kinh ngạc, không ngờ Tiết lại lại vội vã như thế.
Tiết phu nhân có vẻ ngoài ba mươi, mi thanh mục tú, nhu mì lễ
độ, rất có phong thái đoan trang. An Nhược Thần lễ phép chu toàn chào
hỏi bà. Tiết phu nhân kia cũng khách khí một phen trước, sau đó nói
trong nhà bận rộn nên sơ suất, không thăm viếng tướng quân, chưa làm
trọn phép tắc, là Tiết gia bọn họ không đúng.
An Nhược Thần cười bảo phu nhân khách khí quá rồi. Thật ra
trong lòng nàng biết, hồi trước các nhà muốn nịnh nọt lấy lòng tướng
quân, thường nhờ nữ quyến hoặc quản sự như nàng để qua lại biếu quà đưa
thiếp, Tiết phu nhân và nữ quyến các nhà có qua lại với nhau, nhất định
là biết được. Có điều Tiết gia và An gia không hợp nhau, đương nhiên
không muốn dây vào nàng. Hơn nữa nàng nghe nói Tiết lão gia nho nhã
nhưng rất kiên quyết, chướng mắt nhất là nhìn mấy thương nhân làm ăn
khom lưng uốn gối bợ đỡ quan lại, đó cũng là nguyên nhân khiến ông ấy
không thích An Chi Phủ và Tiền Bùi. Long đại đã qua An gia nàng ăn mấy
bữa, rồi hình như Tông Trạch Thanh cũng có giao tình không tệ với An
gia, với Tiết lão gia mà nói, nên tránh xa mới thỏa đáng.
An Nhược Thần không biến sắc, quan sát nét mặt của Tiết phu
nhân. Thầm nghĩ vợ chồng Tiết gia đúng là coi con như mạng, giờ đây vì
lời của cao tăng, vì để xung hỉ cho con trai, cũng phải xuống nước mà
đến An gia cầu hôn, dù bị từ chối cũng không từ bỏ, sẵn lòng đến xã giao với nàng.
Sau mấy câu khách sáo, Tiết phu nhân vội vào chuyện chính, hỏi
An Nhược Thần có biết việc Tiết gia bọn họ đến An phủ cầu hôn không?
“Có nghe nói. Ta định đến viếng thăm phu nhân, cũng là vì muốn bàn bạc chuyện này với phu nhân đây.” An Nhược Thần nói.
Tiết phu nhân mừng ra mặt, vội nói: “Không biết bên phía An lão gia có ý gì không? Chỉ cần hôn sự có thể thành, mọi chuyện sẽ dễ
thương lượng hơn.”
An Nhược Thần bật cười: “Cha ta có lời thì cũng sẽ không để ta
chuyển lời đâu. Ông ấy không nhờ bà mối đến tìm phu nhân bàn chuyện, thì nghĩa là vẫn chưa thay đổi ý đâu.”
Nhất thời Tiết phu nhân lộ vẻ thất vọng.
An Nhược Thần nói: “Ta tìm phu nhân, chính là muốn hỏi về việc
này. Bản thân ta lại thấy cuộc hôn nhân này không tệ, cha ta có băn
khoăn và tính toán của riêng ông, những chuyện kia đối với ta mà nói
không quan trọng, chỉ cần nhị muội ta tình nguyện, ta bằng lòng lo liệu
tất cẩ.”
Tiết phu nhân lấy lại tinh thần, vội nói: “Hôm đó ta đến An phủ nhưng không gặp được nhị cô nương. An lão gia cự tuyệt quá cương quyết, nhưng nhà ta thành tâm muốn kết thân, nếu đại cô nương có thể giúp,
nhất định Tiết gia ta sẽ có hậu tạ.”
An Nhược Thần cười bảo: “Hậu tạ thì không cần lắm, chuyện này
là như thế nào, xin Tiết phu nhân nói rõ. Dù sao Tiết lão gia cũng coi
thường con buôn như cha ta, đột nhiên nhắc đến hôn sự, ta cũng khá là
nghi ngờ. Ta hỏi rõ nguyên nhân, rồi mới nói lại với nhị muội được. Có
đồng ý hay không, thì phải xem ý của muội ấy đã.”
Tiết phu nhân nghe xong, cũng không để ý An Nhược Thần đã rời
An phủ, chỉ lo có cách nào thúc đẩy hôn sự này hay không, nếu có cơ hội
thì cứ bắt lấy. Thế là tỉ mỉ nói rõ.
Con trai bà Tiết Tự Nhiên từ nhỏ đã ốm yếu, lúc mười tuổi lâm
bệnh nặng một trận, về sau cơ thể cứ suy yếu, mấy năm nay đã tìm lương y rất nhiều lần, nhưng bệnh tình không khá lên chút nào. Bà thường đến
Bảo ninh tự bái phật cầu thần, cầu phúc cho con trai. Khoảng một tháng
trước, bà lại nhắc đến tình hình của con trai với Tịnh Từ đại sư – trụ
trì của Bảo Ninh tự, đại phu nói sợ là Tiết Tự Nhiên không tốt rồi, cũng chỉ có thể kéo dài như vậy, không biến thành ác tính là đã tốt rồi,
điều dưỡng thích hợp, nhiều nhất có thể sống thêm được mười năm. Tiết
phu nhân vô cùng lo lắng, nói đến đoạn đau lòng thì lại rơi lệ. Tịnh Từ
đại sự bèn nói, nếu quả thật không còn cách gì thì thử lấy duyên trợ
vận, xung hỉ phù mệnh xem sao.
Thế là Tiết phu nhân đem bát tự của Tiết Tự Nhiên cho Tịnh Từ
đại sư, đại sư xem mệnh cho Tiết Tự Nhiên, viết mấy sinh thần bát tự
xứng đôi rồi để Tiết phu nhân đi tìm thử. Trong vòng ba tháng, nếu tìm
được cô nương có bát tự thích hợp thì hãy kết lương duyên, nói không
chừng có lẽ sẽ có ích.
Sau khi Tiết phu nhân lấy được bát tự, bèn lập tức tìm bà mối
khắp thành để tìm cô nương có bát tự thích hợp. Nên những cô nương đến
tuổi có thể gả đi, đều sẽ có bà mối đến nghe ngóng tình hình hôn nhân,
nên trong tay bọn họ cầm không ít bát tự.
Vậy là sau khi cẩn thận nghe ngóng nhiều lần, đúng là đã tìm ra ba cô nương có bát tự khớp nhau. Có điều một trong số đó đã xuất giá,
một cô nương khác đã định thân sẵn, cũng sắp đến ngày cưới gả rồi. Hơn
nữa nhà gái nhà trai đều là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt,
hai nhà cũng là tri giao, không thể hủy hôn được. Người còn dư lại đó,
chính là An Nhược Hi nhị cô nương của An gia.
Tiết phu nhân nói, đối với chuyện kết thân với An gia, đúng như An Nhược Thần bảo, lão gia nhà bà là Tiết Thư Ân thật sự không muốn. Do dự thôi cũng đã mất thì giờ, mắt thấy sắp một tháng trôi qua, Tịnh Từ
đại sư lại nói chỉ trong kỳ hạn ba tháng, thời gian không còn nhiều,
cộng thêm giữa đó còn phải nói chuyện rồi chuẩn bị lễ vật này nọ, e rằng kéo dài nữa sẽ không kịp. Bà cố sức thuyết phục, cuối cùng lão gia cũng gật đầu.
Vậy là bà chuẩn bị hậu lễ xong xuôi, dẫn theo bà mối đến An gia cầu hôn. Bà biết nhất định An gia cũng sẽ nghi ngờ, thế nên không dám
giấu diếm, cũng không phải là ác ý lừa cưới gì, chỉ nói lại những điều
Tịnh Từ đại sư đã nói, nếu đã là lương duyên trời sinh một đôi, thì hy
vọng An gia sẽ không chê con bà ốm yếu. Đợi đến khi An Nhược Hi vào cửa, nhất định bà sẽ đối đãi với nàng như nữ nhi ruột thịt vậy. Nếu có điều
kiện hay sính lễ gì đó, cũng tùy An gia mở miệng, mọi sự đều có thể bàn
bạc tốt.
Lời đã nói đến mức đó rồi, nhưng An Chi Phủ lại rất kiên quyết cự tuyệt, mà lời lẽ cũng rất khó nghe.
Sau khi về phủ, Tiết phu nhân lại nói chuyện này với Tiết lão
gia, không thuật lại những lời khó nghe đó, chỉ muốn cầu xin Tiết lão
gia ra mặt. Tuy Tiết Thư Ân không vui, nhưng vẫn đến mời An Chi Phủ, hẹn ông ta cùng ăn cơm gặp mặt. Nhưng An Chi Phủ cũng từ chối nốt.