An Nhược Thần lạnh nhạt nói: "Muội nhớ đấy, muội chỉ là con gái của một
thương nhân, ăn mặc khá hơn bách tính chút thôi, nhưng kiến thức thì quá nông cạn. Đừng tự đánh giá cao bản thân, muội chỉ thế mà thôi. Ta gọi
muội đến thì muội đến, đến rồi mới có cơ hội."
An Nhược Hi hất cằm, cũng lạnh lùng nói: "Được thôi, ta đến rồi đây. Cơ hội đâu?"
"Lần này, ta sẽ nói cho muội một bí mật."
An Nhược Hi nghi hoặc: "Bí mật gì?"
"Muội có muốn biết, ta trốn khỏi nhà như thế nào không?"
Nhất thời An Nhược Hi chấn động: "Trốn thế nào?" Nàng ta không thể nào đoán
ra nổi, đến cha mẹ và Vinh Quý ba bốn lượt đề cập đến cũng không nghĩ
ra.
"Muội có còn nhớ, hồi nhỏ tứ muội từng nuôi một con chó vàng đi lạc không?"
"Là con chó bị Vinh Quý sai người đánh chết ấy sao?"
"Đúng thế. Tứ muội rất thích chú chó kia. Đại đệ lại sai người đánh chết chó. Ta lén đem chôn con chó, nói với tứ muội là con chó đó đã ra ngoài tìm
vợ rồi, nên mới không thấy đâu. Nhưng không ngờ, khi con chó còn sống,
nó từng đào một cái lỗ chó ở góc tường hậu viện của tứ muội. Tứ muội
thương ta phải bị gả cho Tiền Bùi, nên nói lại việc này cho ta biết.
Muội ấy còn lén đào cho lỗ to hơn hộ ta nữa."
An Nhược Hi ngây người: "Tỷ chui ra từ lỗ chó đó?"
"Ừ."
"Thế tứ muội thì sao?"
An Nhược Thần không trả lời, chỉ nói: "Tứ muội còn nhỏ tuổi, nhưng lại có
chính kiến hơn cả ta với muội. Ở tuổi của muội ấy, ta còn chẳng dám nghĩ đến chuyện trốn nhà hay không. Nhưng tứ muội lại dám. Vì để cho ta có
thể rời đi, mà muội ấy còn lén để dành tiền, lại âm thầm đào lỗ chó vì
ta..."
Nhắc đến An Nhược Phương hiền lành đáng yêu nay sống không thấy người chết không thấy xác, cổ họng An Nhược Thần như bị lấp đi.
Nàng hơi dừng lại, nhìn An Nhược Hi mà nói: "Nhị muội, bây giờ muội cũng rơi vào tình cảnh như ta với tứ muội, ắt biết tâm tình lúc đó của bọn
ta. Nếu muội có tin gì của tứ muội, dù chỉ là một tia khả năng, cũng
nhất định phải nói cho ta biết. Nếu có cơ hội, xin hãy bảo vệ con bé."
"Đã lâu thế rồi mà." An Nhược Hi cảm thấy hy vọng thật mong manh.
"Ngày nào chưa thấy thi thể thì ngày đó ắt có hy vọng. Nhị muội, nhị nói
đúng, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, tuy xưa nay không quá gần gũi,
nhưng cũng chẳng thù chẳng oán. Nếu muội thật lòng với ta, ta cũng sẽ
thật lòng với muội. Điều tiếc nuối duy nhất trong lòng ta, ấy là không
thể bảo vệ tốt tứ muội. Ở An gia có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý muội, điều này ta biết. Chuyện gì Tiền Bùi cũng làm được, ta cũng biết. Nhưng chúng ta cũng không thể để dòng đời đưa đẩy, cam chịu số phận
được."
An Nhược Hi nghe mà xúc động, nhưng trong lòng vẫn cảnh
giác đây là hỏa mù tỷ ta tung ra, gậy to thêm táo ngọt, mưu mô khó
lường.
"Muội về đi, có thể nói cho cha biết ta tìm muội là hỏi
thăm chuyện hàng hóa ngọc thạch phía Nam Tần, nhưng muội không tiết lộ
bất cứ điều gì. Cũng có thể nói cho bọn họ biết muội moi được thông tin ở ta, biết ta trốn nhà từ lỗ chó. Muốn nói gì thì tùy muội. Tóm lại là cứ để bọn họ cảm thấy muội gặp ta khá có hiệu quả. Như vậy đến lượt muội
gặp ta, không cần phải kiếm cớ nữa. Lần sau vào lúc chúng ta gặp mặt, ta sẽ nói cho muội biết vài điều khác. Nếu thật sự muội có bản lĩnh không
vâng lời bọn họ, thì sẽ chuẩn bị kế hoạch hôn sự sau."
Lúc An
Nhược Hi về nhà, Đàm Thị đã chờ sẵn ở trong phòng con gái. Sau khi An
Nhược Hi đi khỏi bà mới biết chuyện này, lòng nóng như lửa đốt, thấy con gái thì vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Tiện nhân kia lại giở trò gì sao?"
An Nhược Hi há miệng, nhưng lại nuốt chuyện lỗ chó vào,
nàng nói: "Cũng không nói gì cả, chỉ tìm con cãi vã phô uy mà thôi. À
đúng rồi, tỷ ta muốn hỏi thăm số hàng ngọc thạch Nam Tần kia của cha là
dùng thủ đoạn gì để đem về, nhưng con chỉ châm chọc tỷ ta chứ không nói
gì."
Đàm Thị nhíu mày: "Tiện nhân kia muốn nắm thóp An gia chúng ta đây mà."
An Nhược Hi cúi đầu, hơi chột dạ, nói: "Nhất định không phải tỷ ta mới
nghĩ ra bây giờ, hôm nay lỡ miệng hỏi, nhất định là do không tìm được
những điểm yếu nào khác của cha."
Đàm Thị trái lo phải nghĩ, rất
không yên tâm, "Tiện nhân kia đã có tính toán, chúng ta vẫn phải coi
chừng. May mà trước đây lúc nó ở nhà đều đề phòng nó. Nó còn nói gì nữa
không?"
"Không ạ. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu oán hận đó
thôi." An Nhược Hi vừa đáp vừa nghĩ đến lỗ chó. Không biết lỗ kia trông
như thế nào, không biết bây giờ tứ muội còn sống hay đã chết.
"Mẹ biết con đã phải chịu oan ức rồi." Đàm Thị không biết suy tính của An
Nhược Hi, chỉ coi nàng ta bị chọc tức làm mất hứng, an ủi bảo: "Nhưng
con làm tốt lắm. Còn phải chịu oan thêm một hồi nữa. Hôm nay nó nói
chuyện với con rồi, con đi thêm mấy chuyến nữa, xem xem rốt cuộc nó có ý định gì. Nó muốn tìm sơ hở của chúng ta à, chúng ta còn tìm của nó
đấy."
An Nhược Hi gật đầu: "Nữ nhi biết rồi." Nàng còn biết lúc
tứ muội cười vô cùng điềm đạm đáng yêu, còn biết đại tỷ mà nổi giận thì
đáng sợ đến thế nào. Các nàng oán hận nhau, không tin nhau, hễ gặp mặt
là lại cãi vã, châm chọc, chơi xấu nhau. Ngẫm lại thì vận mệnh tỷ muội
các nàng đúng là buồn cười, rõ ràng nhà ở đại trạch, có nô tỳ người hầu
phục vụ suốt ngày, nhưng cuối cùng lại muốn chui qua lỗ chó ấy...
***
Giải tiên sinh đứng đợi trong con hẻm vắng vẻ, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng gặp được người hắn đợi.
Hắn không vẫy tay, chỉ bước lên trước mấy bước, để người nọ trông thấy hắn. Người nọ cảnh giác xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới đi vào
đầu hẻm, đưa lưng về phía Giải tiên sinh, nói: "Sao đột nhiên lại gặp
mặt gấp gáp thế, ở đây quá gần lầu Tử Vân."
"Cần phải làm một chuyện, có vài việc cần xác nhận lại."
"Ngươi nói đi."
"Chuyện của Triệu Giai Hoa, An Nhược Thần biết được bao nhiêu rồi?"
"Đều là những chuyện trong quân mới biết. Còn những chuyện khác thì hình như nàng ta không có nhiều manh mối lắm. Tướng quân dặn dò nàng ta chớ tự
tiện hành động, đợi Tạ Cương về đã. Nên nàng ta không có động tĩnh gì,
hình như chán nản thật, còn gây gổ với An gia nữa."
Giải tiên sinh cau mày: "Gây gì với An gia?"
"Thì ồn ào gây sự với nhị muội đấy."
"Có chuyện gì của Tiền Bùi không?"
"Chưa từng nghe nói."
Giải tiên sinh im lặng.
"Sao?"
Giải tiên sinh thấp giọng nói: "Triệu Giai Hoa chết rồi."
"Chết rồi?" Người nọ lấy làm kinh hãi.
"Ngươi không biết ư? Xem ra An Nhược Thần cũng không nhận được tin tức."
"Đúng thế, lúc ta ra ngoài, nàng ta đang tiếp nhị muội. Nhị cô nương kia trông khá hung hăng, xem ra tức không ít."
"Ngươi chắc chắn An Nhược Thần không có manh mối?"
"Nếu có thì nàng ta đã đi điều tra rồi. Nàng ta không ra ngoài, tâm tình khá ủ ê, chỉ luyện quyền cước làm vài việc vặt, sau đó gặp người bên An
gia, không có động thái thì đặc biệt."
"Bên Lý Tú Nhi thì sao?"
"Tạm thời không thấy An Nhược Thần liên lạc với nàng ta. Nhưng nếu biết tin Triệu Giai Hoa chết, hẳn sẽ điều tra."
Giải tiên sinh nghĩ ngợi rồi bảo: "Được rồi. Ngươi cứ tiếp tục giám sát nàng ta đi."
"Ngươi có kế hoạch gì?" Người nọ hỏi.
"Có lẽ không cần phải chịu tổn thất Lưu Tắc. Ta cần xem thêm chút nữa."
"Biết rồi."
Người nọ đứng dựa vào tường như không có chuyện gì xảy ra, sau lưng không có âm thanh tiếng động nào, Giải tiên sinh đã đi rồi.
Ngày hôm nay trong thành Trung Lan không có quá nhiều chuyện. Triệu Giai Hoa tự tử cũng không đưa đến con sóng lớn, trừ việc từ đầu đường đến cuối
hẻm bắt đầu thảo luận chuyện đông gia Lưu lão bản của tửu lâu Chiêu Phúc thật đáng thương, con gái không còn, nương tử cũng mất. Vốn là náo
nhiệt đắc ý, đảo mắt đã thành kẻ góa vợ. Nha môn phái người đến Lưu phủ
xem tình hình, ghi chép lại án, rồi điều tra khắp nơi, nhưng không tìm
được thi thể của cô con gái Lưu Nhân bị Triệu Giai Hoa giết lầm, lục
soát đến tận khuya cuối cùng cũng thôi, mọi người trở về, để hai hôm nữa Lưu Tắc đến nha môn kết án.
Trời vừa hửng sáng là Lưu Tắc đã đi, sau khi ra khỏi nha môn, y cẩn thận nhìn xung quanh. Không thấy ai đặc
biệt, cũng không có người theo dõi y.
Lưu Tắc không ngồi xe ngựa, không đưa người ở theo, đi một mình về tửu lâu Chiêu Phúc. Dọc đường
gặp phải láng giềng người quen, khách khí đáp lời chào hỏi, nhận được
rất nhiều nỗi niềm thông cảm xót thương.
Đi đến tửu lâu, Lưu Tắc
thấy ở ô cửa sổ treo lụa ấy đã có thêm một chiếc chuông, y giật mình,
bước vào tửu lâu, hỏi thăm chưởng quỹ xem tình hình đã giải quyết đến
đâu rồi, sau đó lên lầu hai, như là đang kiểm tra tình trạng trong lầu
vậy. Trong tửu lâu hoàn toàn vắng khách, y yên tâm bước vào một nhã
gian, lấy ra một tấm giấy từ phía sau tủ tường. Trên tờ giấy viết, "Lý
Tú Nhi cửa hàng y phục Khương gia", trong đó hai chữ "Tú Nhi" bị gạch
bỏ.
Là bố trí nhiệm vụ cho y.
Đây là Mẫn công tử đang thăm dò y, hay tỏ thái độ hắn tin y lần nữa?
Lưu Tắc bình tĩnh tra xét khắp nơi trong tửu lâu một lần, tính lại sổ sạch
với chưởng quỹ và phòng thu chi, để bọn họ chính thức đóng cửa dẹp tiệm.
Lưu Tắc đi xuyên qua con phố từ sau bếp, vào nhà mình, cố ý dừng lại dặn dò với gác cổng mấy câu đối đáp khi khách đến tăm. Nhà có tang lễ, nhất
định những việc vụn vặt sau khi khách đến thăm sẽ rất rối ren. Mấy người gác cổng cẩn thận nghe, nhất nhất đáp lại.
Lưu Tắc vào nhà, trở lại cư viện của mình, cho toàn bộ nha hoàn người hầu lui cả, bảo là muốn nghỉ ngơi.
Trong sòng bạc Tụ Bảo, Tề Chinh ngứa ngáy không nhịn được đi đến bên ngoài
mật thất. Tuy đã đồng ý với Lục đại nương sẽ không dễ mạo hiểm, nhưng
thật sự mật thất này là một nơi hay ho để cất giấu bí mật. Cậu luôn cảm
thấy chắc chắn bên trong có manh mối. Chỉ là mãi chưa tìm được cơ hội để đi vào, lúc này bốn bề yên ắng, liệu có phải là cơ hội tốt không?
Đang do dự không biết có nên đi vào vặn công tắc chốt mở không, thì chợt nghe két một cái, trong phòng có động tĩnh.
Tề Chinh sợ hãi trốn vào sau bức tường trong phòng. Chỉ một lát sau, thấy Lưu Tắc đi ra từ trong căn phòng đó.
Tề Chinh trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc. Cậu rất chắc chắn, hôm nay
Lưu lão bản chưa từng đến sòng bạc. Vậy y đi vào mật thất từ đâu thế?
Lưu Tắc đi ra thì cảnh giác ngó nhìn xung quanh, sau đó đi về phía Tề Chinh ẩn thân.
Tề Chinh dính chặt vào tường, không dám thở mạnh.
Lưu Tắc đi ngang qua lối đi bên người Tề Chinh, chỉ cách cậu có bốn năm
bước. Cơ thể Tề Chinh run bắn lên. May mà Lưu Tắc không quay đầu nhìn
lại, y đi thẳng, xuyên qua cửa viện, bóng lưng biến mất.
Tề Chinh đứng nguyên một lúc lâu, chắc chắn xung quanh không còn động tĩnh nữa,
lúc ấy mới thở phào. Chân mềm nhũn đến mức không đứng vững nữa, cậu liếc nhìn cửa nhã gian, quả thật không cam lòng, nhưng lại sợ. Đấu tranh một hồi, cuối cùng vội vã rời đi trước. Ngộ nhỡ Lưu lão bản quay trở lại
thì mọi việc hỏng hết.
Lúc này Lưu Tắc đã lặng lẽ đi lên lầu, ngồi đối diện Lâu Chí.
"Sao rồi, điều tra được chưa?" Lưu Tắc hỏi.
Lâu Chí lắc đầu, "Hắn quá cảnh giác. Chỉ đi quanh co mỗi trong thành, lần
nào cũng mất dấu. Các huynh đệ cũng không dám bám chặt, sợ bị hắn phát
hiện, không hay lắm."
"Nên đối với hắn, ngoài ba chữ Mẫn công tử ra, chúng ta không biết được điều gì khác." Lưu Tắc cắn răng.
"Ra tay như thế quá nguy hiểm." Lâu Chí nói: "Hắn không phải người làm cho chúng ta, ngộ nhỡ xảy ra điều bất trắc gì..."
"Thế nên hắn phải bị An Nhược Thần và quân lính giết chết. Như thế sẽ không
có ai đào bới được gì. Người bên trên cũng sẽ không biết là chúng ta
làm." Lưu Tắc nói: "Đi đến nước này, không phải hắt chết thì là ta mất
mạng. Nếu ta mất, huynh cũng không cách nào bình yên được. Giờ chúng ta ở chung một thuyền, hắn sẽ không tha cho một ai cả."
Lâu Chí trầm ngâm: "Nhưng nếu không điều tra rõ lai lịch của hắn, chỉ e để lại hậu họa."
"Hắn chỉ là một kẻ giao liên, hắn chết rồi, đương nhiên cần có người giành
lấy. Ít nhiều gì ta cũng biết tình thế trong thành, ngoài ta ra, không
có người nào thích hợp hơn."
"Nếu hắn chết, không phải là đệ làm
chủ sự, mà là một người mới tiếp nhận sao? Đến lúc đó liệu có điều tra
đến trên người chúng ta không?"
"Vậy thì chờ đến lúc đó hẵng nói
sau, chí ít còn tốt hơn là bị hắn giết bây giờ." Lưu Tắc liền nói:
"Huynh thử nghĩ kết quả của Từ bà mối đi. Lần trước họ Mẫn này đã phát
cáu rồi, nói An Nhược Thần đã để mắt đến ta. Một khi hắn thấy không ổn
thỏa thì chuyện ra tay giết người chỉ là sớm muộn mà thôi. Nói không
chừng lúc này hắn đang liên lạc với sát thủ đấy."
"Nhưng đệ đã giết đệ muội còn gì."
"Đó chỉ là kế hoãn binh, kéo dài chừng nào hay chừng ấy. Huynh đừng quên,
An Nhược Thần cũng theo dõi sòng bạc đấy, nàng ta chính là loại cao da
chó*, là phiền toán không vất đi được. Nên nàng ta phải chết. Nhưng An
Nhược Thần mà chết thì họ Mẫn sẽ tìm chúng ta tính sổ, đến lúc đó không
phải chúng ta vẫn gặp tình cảnh như hôm nay sao!"
(*Một loại cao dính rất chặt, ý chỉ bám chặt không rời.)
Lâu Chí bực dọc mím môi, không lên tiếng.
Lưu Tắc biết gã có oán hận chưa nói ra, bèn bảo: "Chuyện này cứ trách ta
đi. Nhưng qua cửa ải này rồi thì đằng sau sẽ suôn sẻ cả. Trước đây huynh có bao nhiêu phiền toái còn lớn hơn thế này, không phải chúng ta vẫn
cùng nhau vượt qua sao."
Lâu Chí nghẹn lời không nói được gì, im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu: "Được rồi. Vậy đệ bố trí thỏa đáng đi."
Lưu Tắc thở ra một hơi, cầm tờ giấy kia đưa cho Lâu Chí, nói: "Họ Mẫn kia để chúng ta giết người, hạn là hai ngày."
Lâu Chí nhận lấy nhìn xem: "Lý Tú Nhi này là người nào?"
"Là ở cửa hàng y phục mà A Hoa đã đến, An Nhược Thần cũng từng đến đó rồi."
Lưu Tắc nói: "Nên huynh xem, chỉ cần có một tia khả nghi, họ Mẫn kia đều
muốn tiêu diệt hết. Không giết hắn, chúng ta khó tránh tai vạ được."
Lục đại nương đến cửa hàng y phục Khương gia. Mới đầu Lý Tú Nhi không thèm
để ý đến bà. Khách quá đông, mà nhìn cách ăn mặc của Lục đại nương thì
không có vẻ giống có thể may đồ ở đây, nàng ta chỉ nghĩ Lục đại nương
đến đây góp vui, nhìn các kiểu vải gấm vóc, hâm mộ ước ao. Nhưng không
ngờ nhân lúc bên cạnh nàng không có ai, bà tử đó đột nhiên đi đến thấp
giọng nói: "Tôi thay mặc Từ bà mối đến hỏi chuyện chất vải, phu nhân tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện được không."
Lý Tú Nhi như nghe thấy sấm, mặt cứng lại, hồi lâu sau mới gượng cười nói: "Ma ma nói đùa rồi."
Lục đại nương lắc đầu: "Muốn loại vải đặc biệt, vẫn nên tìm một nơi để nói kỹ hơn."
Lý Tú Nhi lùi bước về sau, cố nặn ra nụ cười mà nói: "Hay ma ma đến nhà
khác xem sao, e rằng tiệm nỏ này không có loại vải thích hợp với ma ma."
Trước khi đến Lục đại nương đã âm thầm tập diễn mấy lượt, tinh hình đều như
dự liệu, thế là nói: "Vậy để tôi về về trả lời lại. Chỉ là lần sau người đến chọn vải sẽ không phải là ta nữa. Xin phu nhân hãy bảo trọng, cũng
xin nhà mẹ phu nhân bảo trọng." Nói xong liền quay người tính rời đi.