Mọi người bàn bạc một hồi, An Chi Phủ gọi các phòng đến, chỉ nói An Nhược Thần được tướng quân gọi vào quân
làm việc, tạm thời hủy hôn với Tiền phủ. Sau đó quát ra lệnh trên dưới
toàn phủ phải quản cái miệng cho tốt, nếu nghe được một chữ nửa câu suy
đoán thảo luận về chuyện này, nhất định sẽ không tha thứ.
An Nhược Hi cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, muốn hỏi xem cha có bàn hôn sự lại với Tiền gia nữa không, nhưng không dám mở miệng.
Trái lại Đoàn Thị phòng bốn nghe nói An Nhược Thần đi theo tướng quân,
nhất thời thét ầm lên: "Thế con gái thiếp đâu, Phương Nhi đâu, con bé
đang ở đâu, ở đâu? Tiện nhân An Nhược Thần còn chưa nói rõ, tại sao lại
để cho nó đi? Vậy mà lại từ hôn, từ hôn! Phương Nhi của thiếp cũng vì
chuyện này mà bị An Nhược Thần dỗ ngon dỗ ngọt, không phải nó làm thì
còn ai vào đây nữa? Dựa vào gì mà từ hôn! Nó phải gả đến Tiền phủ, ngày
ngày bị Tiền lão gia quất roi ngược đãi mới phải. Nó muốn sống không
được mà chết cũng không xong, như thế mới không phụ lòng thiếp."
An Chi Phủ nghe nàng ta nói điên, lửa giật bốc cao ba trượng, mắng An
Nhược Thần cũng không sao, nhưng sao cũng kéo Tiền Bùi vào chứ. Nếu để
Tiền Bùi biết người trong phủ ông ta nói như thế, há chẳng phải là càng
phát cáu với ông ta sao. "Nói bậy bạ gì đấy! Ngươi im miệng vào cho ta!"
Nhưng Đoàn Thị không chịu, nàng ta tiếp tục làm ầm lên, nhào về phía An
Chi Phủ lắc tay ông ta: "Nhất định An Nhược Thần không thể tự do như thế được! Lão gia, lão gia! Thiếp không thể bỏ qua cho nó được! Mau bắt nó
về lại đi, để nó khai ra Phương Nhi đang ở đâu, để cho nó gả đến chỗ
Tiền lão gia đi. Để Tiền lão gia ngày nào cũng phải đánh nó dữ dội,
không cho nó ăn cơm, không cho nó mặc áo quần, thưởng nó cho gia đinh
đầy tớ..."
"Đồ mất dạy!" An Chi Phủ tát một phát, khiến Đoàn Thị ngã ra đất. "Kéo
nàng ta về viện đi, nếu nàng ta còn dám nói năng lung tung nữa thì cứ vả miệng đi."
Đoàn Thị như bị thức tỉnh, "oa" một tiếng khóc toáng lên. Nàng ta nằm
trên đất, khóc đến mức không thở được, bị hai bà tử đến đưa đi cũng
không chút giãy dụa, chỉ than vãn gào khóc: "Phương Nhi, Phương Nhi của
mẹ..."
An Nhược Hi run lên, trong đầu toàn là những lời Đoàn Thị mới nói, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh khủng.
An Chi Phủ dẫn con trai là An Vinh Quý lần nữa đi đến Tiền phủ muốn tạ
tội. Kết quả lần này vẫn bị chặn ngoài cửa. Lý do là Tiền Bùi không có ở đây, sáng sớm nay đã về huyện Phúc An rồi.
An Chi Phủ vội vã bỏ kiệu đổi xe ngựa, lại chạy đến huyện Phúc An.
Đến Tiền phủ ở huyện Phúc An, canh cửa lại nói lão giá khó chịu trong
người, không tiếp khách. An Chi Phủ vừa cuống vừa tức, nhưng lại không
phát tác được. Hạ quyết tâm, ông ta dứt khoát nói sẽ ở lại một khách
điếm trong huyện, đợi Tiền lão gia khá hơn thì mình lại đến thăm sau.
Ông ta không tin, ông ta canh ở đây, bày tỏ thành ý, Tiền Bùi có thể mãi không gặp ông ta được?
An Chi Phủ sai đầy tớ đi đặt phòng, ông ta khá thông thuộc huyện Phúc An, ở con phố bên ngoài có khách điếm khá ổn.
Vì cách khách điếm không xa, An Chi Phủ dứt khoát không ngồi xe ngựa mà
dẫn con trai cùng đi, cố ý để người Tiền phủ nhìn xem, bọn họ không về
thành Trung Lan mà thật sự ở lại đây, lát nữa sẽ đến.
Mới đi được một đoạn, lại thấy một chiếc xe ngựa lái đến, bên trên trang trí lụa gấm chăng ngang, nhìn như là quan gia dùng. An Chi Phủ và An
Vinh Quý vội lùi ra nhường đường cho xe ngựa. Nào ngờ chiếc xe chạy đến
gần bọn họ thì dừng lại, rèm xe được vén lên, để lộ ra gương mặt quen
thuộc - huyện lệnh huyện Phúc An Tiền Thế Tân.
"An lão gia." Tiền Thế Tân mới ba mươi bảy tuổi, tri thư đạt lễ, lịch sự tao nhã. Làm huyện lệnh huyện Phúc An này đã hơn mười năm, cần mẫn yêu
dân, danh tiếng rất cao. Hoàn toàn khác hẳn với phụ thân y.
Từng có bách tính bị Tiền Bùi bắt nạt liền đến chỗ Tiền Thế Tân đòi công bằng, Tiền Thế Tân thật sự đưa Tiền Bùi lên công đường. Cuối cùng bách
tính đó được bồi thường, mà Tiền Thế Tân vì nổi giận trước hành vi của
Tiền Bùi, chia nhà với lão. Cả một tòa nhà lớn là thế, nhưng lại xây
tường chia đôi, một nam một bắc mỗi bên một cửa. Cha con hai người gặp
nhau, cũng phải gõ cửa đi xuyên nhà.
An Chi Phủ đã gặp Tiền Thế Tân mấy lần, nhưng mỗi lần đều không nói mấy câu.
Người đến là quan, vị quan chính trực. Lúc trò chuyện tự có vẻ quan uy,
tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng An Chi Phủ vẫn thấy áp lực. Ông ta vẫn
thích qua lại với những người có thể cùng uống rượu có kỹ nữ hầu bên,
cùng nói chuyện bằng tiền nong hơn.
Hai là Tiền Thế Tân với Tiền Bùi bất hòa, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Có rất nhiều người bị thua thiệt ở chỗ Tiền Bùi cũng không
dám đến trước mặt Tiền Thế Tân nói, bởi vì chỉ được sung sướng chốc lát, chứ đợi sau đó sẽ bị Tiền Bùi dùng mọi cách chỉnh đốn. Tuy An Chi Phủ
có lòng nịnh nọt Tiền Thế Tân, nhưng rất sợ nói sai nửa câu một chữ, đắc tội với Tiền Bùi, nên có vẻ khá hời hợt.
Hôm nay thấy Tiền Thế Tân chủ động dừng xe gọi, An Chi Phủ vội vã tiến lên thi lễ: "Ra mắt Tiền đại nhân."
Tiền Thế Tân nói: "Ta mới từ thành Trung Lan về, thái thú đại nhân đã nói chuyện với ta rồi."
An Chi Phủ lúng túng, đành gật đầu thưa: "Vâng, vâng."
An Chi Phủ biết, Tiền Thế Tân luôn phản đối chuyện hôn sự giữa con gái
nhà mình và Tiền Bùi. Vì thế Tiền Thế Tân mới còn tranh chấp với Tiền
Bùi. Nhưng Tiền Thế Tân không quản được chuyện của Tiền Bùi, nên buộc
lòng buông lời, y sẽ không tham gia hôn lễ, sau này cũng sẽ không quản
phụ thân ra sao. Tiền Thế Tân chưa bao giờ đề cập nửa chữ liên quan đến
hôn sự với An Chi Phủ, cũng không coi ông ta là thông gia tương lại. Hôm nay nhắc lại, nhất thời An Chi Phủ cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Đây không phải là chuyện xấu." Tiền Thế Tân nói, "Như thế cũng tốt."
An Chi Phủ không cách nào tiếp lời được.
Tiền Thế Tân lại hỏi: "An lão gia đây là đến tìm phụ thân ta?"
An Chi Phủ gật đầu đáp "vâng".
"Thế đã gặp chưa?"
An Chi Phủ lúng túng, nét mặt già nua không biết đặt đâu, nhắm mắt đáp: "Tới không đúng dịp, Tiền lão gia đang nghỉ ngơi."
Tiền Thế Tân nhìn An Chi Phủ, lại nhìn sang An Vinh Quý, trầm ngâm chốc
lát, nói: "Phụ thân ta có hơi hồ đồ, nếu làm ra chuyện gì không ổn thỏa
thì An lão gia cứ nói với ta. Có thể chuyện này không đơn giản là cưới
gả bình thường, mà còn liên quan đến chuyện quan trọng trong quân, cũng
không do phụ thân ta tự ý làm bậy được. Nếu làm chậm trễ quân cơ, hậu
quả không lường được, An lão gia có biết điều ấy không?"
An Chi Phủ vội vàng thưa: "Vâng vâng. Thảo dân không dám chậm trễ chính sự của các vị đại nhân."
"Như thế là tốt." Tiền Thế Tân nói: "Nếu ta đi khuyên phụ thân, chỉ sợ
khiến ông ấy cố tình thêm loạn. An lão gia có giao tình tốt với phụ thân ta, vậy phiền An lão gia nói chuyện với ông ấy vậy. Nếu có gì không ổn
thì cứ nói cho ta."
Ngoài cung kính đáp "vâng" ra, An Chi Phủ không biết nói gì được nữa.
Tiền Thế Tân liếc mắt nhìn An Vinh Quý: "An công tử đã biết chưa?"
An Vinh Quý cũng gấp gáp dạ thưa.
Tiền Thế Tân gật đầu với bọn họ, thả rèm xe xuống, lệnh cho phue xe lái xe về nha môn.
Đợi xe đi xa, hai cha con An Chi Phủ đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Đúng
là đã kinh động đến mấy vị đại nhân quan trọng nhất trong quận Bình Nam
này rồi, Tiền Bùi đã từng này tuổi nên hẳn sẽ thức thời, sẽ không làm
loạn đâu.
Nhưng An Chi Phủ lại không ngờ, Tiền Bùi nổi giận đến mấy ngày liền. Đợi khi lão ta bằng lòng gặp cha con họ thì đã là chuyện của bốn ngày sau.
Bốn ngày nay An Chi Phủ quá khốn khổ, ngày ngày đến cửa, ngày ngày lại
bị cản ở ngoài. Muốn về thành Trung Lan, nhưng đã lỡ nói sẽ đợi, nên
không dám đi. Hôm nay nhắm mắt lại đến viếng thăm, sau khi canh cửa vào
báo, cuối cùng cũng có người dẫn họ vào trong phủ.
Lòng An Chi Phủ ấy à, đúng là muốn niệm a di đà phật một trăm lần.
Tiền Bùi cười cười ngoài mặt, nhìn bọn họ đầy hiền từ, còn hỏi họ đã ăn
cơm chưa? An Chi Phủ chợt cảm thấy yên lòng. Xem ra đã bớt giận rồi, có
thể thông cảm cho sự khó xử của ông ta, sẽ không trách tội nặng. An Chi
Phủ vội khách sáo một phen, giải thích nói là do mình dạy dỗ không
nghiêm, không ngờ lại xảy ra chuyện này, hôm đó thái thú đại nhân với
chủ bạc đại nhân lên tiếng, đằng sau còn có tướng quân áp chế, một tiểu
dân nho nhỏ như ông ta quả thật không dám nói không. Vốn muốn thương
lượng trước với Tiền lão gia, nhưng ông ta bị kẹt trong nha môn, cũng
không gặp mặt được Tiền lão gia...
Còn chưa nói xong đã bị Tiền Bùi ngắt lời. Tiền Bùi nói: "Đừng nhắc đến
những chuyện phiền lòng này nữa. Qua rồi thì thôi. Chúng ta ăn uống
thôi, tâm sự chuyện nhà là được rồi."
An Chi Phủ luôn miệng đáp được.
Tiền Bùi sai người đưa rượu ngon và thức ăn đến thú uyển.
An Chi Phủ đã đến Tiền phủ nhiều lần, biết Tiền phủ lớn hơn An phủ của
ông ta nhiều, đã từng thăm mấy viện tử cũng từng nghe mấy hí kịch ở Tiền phủ, lại chưa từng nghe nói cái tên "thú uyển" này. Ông ta và An Vinh
Quý đi theo Tiền Bùi đến thú uyển, chỉ thấy cây xanh xanh mướt, hoa tươi nở rộ khắp vườn, là một vùng cảnh đẹp. Nhưng đi sâu vào trong, lại thấy giữa sân có hai hàng rào sắt chia khoảng sân thành hai bên, rất là kỳ
quái.
Rượu và thức ăn được đặt cạnh hàng rào sắt. An Chi Phủ dẫn An Vinh Quý
ngồi xuống theo Tiền Bùi. Người hầu rót rượu cho họ. Tiền Bùi bảo An Chi Phủ chớ khách khí, rồi tự mình động đũa trước, uống rượu dùng bữa,
nhưng không nói thêm lời nào nữa.
Bầu không khí rất lạnh, cha con An Chi Phủ đều không dám nhiều lời, chỉ cứng người ngồi đó nhìn Tiền Bùi, đợi lão lên tiếng.
Tiền Bùi lại uống một ly rượu, bỗng dặn người hầu ở bên: "Đi đưa mấy con thỏ đến đây."
Người hầu đáp một tiếng rồi lui ra, sau đó nhanh chóng đưa một chiếc lồng đến, trong lòng có mấy con thỏ.
Tiền Bùi nhìn lồng thỏ một lúc, rồi sau đó đứng dậy mở cánh cửa của hàng rào sắt đầu tiên ra, sau đó bắt đầu gõ vào hàng rào. Chỉ một lúc sau,
trong bụi rậm vang lên tiếng sột soạt, có một con hổ chạy ra.
An Chi Phủ giật mình, theo bản năng co người về sau.
Nhưng Tiền Bùi chỉ cười. Lão cầm một con thỏ, dùng một tay bẻ cổ gãy cái "rắc", sau đó lại từ tốn bước tới trước hàng rào thứ hai, ném con thỏ
vào.
Con hổ kia rất hưng phấn, nhào lên cắn lấy con thỏ, ăn ngấu nghiến.
Tiền Bùi đợi con hổ ăn xong thì lại ném vào một con thỏ khác. Lần này là thỏ sống. Con thỏ ngốc nghếch kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị móng hổ
đè xuống. Tuy thỏ giãy dụa muốn chạy, nhưng vẫn bị hổ cắn xé nuốt vào
bụng.
Tiền Bùi xoay người lại nhìn cha con An gia, khẽ mỉm cười hỏi: "Hiền điệt* có muốn thử không?"
(*Cách gọi cháu theo ý tôn xưng ngày xưa.)
An Vinh Quý nhìn An Chi Phủ, đáp vâng.
Tiền Bùi chỉ vào lồng thỏ, một người hầu lấy thỏ ra đưa cho An Vinh Quý. An Vinh Quý nhận lấy, học Tiền Bùi ném thỏ vào trong hàng rào, nhưng
con thỏ kia lại rất nhanh trí, vừa rơi xuống đất liền xoay người chạy,
nhảy ra ngoài.
An Vinh Quý vội chụp nó lại. Hắn cũng muốn học Tiền Bùi vặn cổ con thỏ
nhưng mãi mà vặn không xong, dưới tình hình cấp bách, hắn liền dùng sức
ném con thỏ xuống đất. Thỏ bị thương, chạy không được nữa. An Vinh Quý
mừng rỡ, lại lần nữa ném nó vào chuồng hổ.
Tiền Bùi đứng cạnh cười to ha hả: "Thỏ cũng chỉ là thỏ, dẫu có chút
thông minh thì sao chứ. Bẻ gãy cổ chân, cuối cùng chỉ có thể làm no bụng hổ. Hiền điệt cơ trí quả quyết, sau này rất có triển vọng đấy."
An Chi Phủ cười theo, nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột.
Tiền Bùi ngồi về lại bàn, rửa sạch tay trong chậu nước người hầu bưng
đến, nhìn con hổ đang ăn ngốn nghiến trong hàng rào, đột nhiên hỏi: "Vẫn chưa có tin tức gì của tứ cô nương à?"
"Vâng, vâng." An Chi Phủ vội đáp, "Đã phái người đi tìm rồi."
Tiền Bùi cười nói: "Nói đến mới nhớ, đại cô nương thật là có máu mặt. Trước nay đúng là không nhìn ra."
"Là tiểu nữ không hiểu chuyện, tôi cũng hết cách dạy dỗ." An Chi Phủ
luôn miệng nhận lỗi: "Là chúng tôi có lỗi với Tiền lão gia..."
Tiền Bùi khoát tay cười, không có dáng vẻ trách cứ nào, lại còn nói: "Có đôi lời tế này, thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, An Chi Phủ không rõ lắm.
"Lại có mấy câu thế này, phép vua thua lệ làng." Tiền Bùi giơ tay lên
uống hết ly rượu, cười lạnh nói: "Dù quan chức của tướng quân có lớn bao nhiêu, cũng chỉ là tạm thời thủ thành mà thôi, sớm muộn gì cũng phải
đi. Nói khó nghe thì là, ngộ nhỡ chiến tranh xảy ra, lúc đó còn chưa
biết được sinh tử đâu. Chúng ta cứ nhịn chút, không sao. Từ hôn rồi còn
có thể định lại, người đi còn có thể quay về."
"Vâng vâng." An Chi Phủ ngạc nhiên khó hiểu, nghe ý này, chẳng lẽ Tiền
Bùi còn chưa từ bỏ ý định với chuyện này? Vẫn chờ hai cô con gái của ông ta về?"
Tiền Bùi lại nói tiếp: "Đừng tưởng bọn họ làm quan thì giỏi. Ta đây
chẳng lạ gì mấy kẻ làm quan, chỉ sợ liên lụy mệt mỏi, nếu không cái chức thái thú làm sao đến lượt Diêu Côn hắn."
An Chi Phủ không dám lên tiếng đáp lại. Lời này cũng quá khác người, nếu truyền đến tai thái thú đại nhân thì chết.
"Nếu An lão gia đúng về phía ta, dĩ nhiên ta sẽ phối hợp với An lão gia, giống như lúc lấy lại số hàng kia vậy, đối với ta mà nói thì không phải là việc khó gì. Nhưng nếu An lão gia theo Diêu Côn, Long Đại mà lừa ta, không để ta trong mắt..."
"Không không không..." An Chi Phủ hoảng hốt xua tay, "Tôi và Tiền lão
gia là người một nhà, giao tình này đâu ai khác sánh được."
Tiền Bùi mỉm cười: "An lão gia có thể nghĩ vậy là được rồi. Mà đã là
người nhà thì An lão gia cứ yên tâm mà mua bán kiếm tiền, về chuyện làm
ăn có ta để ý đây, nhất định An lão gia sẽ không lỗ gì. Con người ta
đây, xưa nay không chịu nổi lừa gạt, cũng không cho phép người khác bắt
nạt người nhà ta."
An Chi Phủ gật đầu dạ thưa, âm thầm kinh hãi, vốn còn muốn hỏi chuyện
lấy hàng kia có thể để lại hậu họa gì không, nhưng hôm nay đến nửa câu
cũng không thốt ra được. Trong lòng lấy làm vui vì đã xử trí tốt, uổng
phí thời gian qua cuối cùng cũng thấy Tiền Bùi tháo gỡ ân oán, nếu không lỡ bị lão ta ghi hận thật, chỉ sợ sau này không khá nổi.
Tiền Bùi khá là hài lòng trước thái độ của An Chi Phủ, cười nói: "Nói đi nói lại thì, kế hoạch kia của bọn họ rất tốt."
An Chi Phủ cười khan không mở lời, không biết là kế sách gì.
"Mật thám." Tiền Bùi cười lạnh, đổi đề tài, nói: "Nhất định đại cô nương biết được tung tích của tứ cô nương, chúng ta cứ theo dõi đại cô nương, tất sẽ tìm được tứ cô nương ngay. Không phải họ nói muốn nhờ đại cô
nương dụ địch ư, nếu là đại cô nương, tứ cô nương không còn nữa, đó nhất định cũng là do mật thám làm, liên quan gì đến chung ta đâu."
An Chi Phủ đang định gật đầu phụ họa, nhưng bỗng kịp phản ứng, nhất thời cứng đờ.
Còn về An Nhược Thần bên này, vào lầu Tử Vân mấy ngày, nghiêm túc ăn cơm ngủ nghĩ dưỡng thương xem hồ sơ, triệt để tuân theo lời dặn của Long
tướng quân.
Lúc Tạ Cương đến thăm nàng thì hơi giật mình. Chỉ ba ngày ngắn ngủi,
nàng đã xem xong hết tập hồ sơ cuối cùng, lại còn phân loại nữa.
An Nhược Thần chia những người nàng cảm thấy không có giá trị lợi dụng
không khả nghi ra một bên, xếp những người có giá trị lợi dụng nhưng cho rằng Từ bà mối không khống chế được thành một chồng, còn chồng còn lại
là những người nàng cảm thấy có giá trị lợi dụng lại còn bị khống chế.
Tạ Cương lật ra xem, hỏi nàng rốt cuộc làm sao phân ra được thế này.
"Các nàng ấy đều có nhược điểm." An Nhược Thần nói: "Ví dụ như vị Lý Tú
này, nàng là tiểu thiếp phòng nhì của ông chủ cửa hàng y phục Khương
Thị. Nhà nàng ta chỉ có một mẫu thân quả phụ, cơ thể không tốt. Sau khi
nàng ta vào Khương gia không được bao lâu, mẫu thân nàng liền thuê a
hoàn về chăm sóc mình. Tôi đã gặp Khương lão bản rồi, cũng không phải là người hào phóng vất tiền qua cửa sổ, chỉ là nạp một thiếp thất thôi, sẽ cho Lý gia bao nhiêu tiền chứ? Ở đây viết lúc Lý Tú tám tuổi thì phụ
thân nàng qua đời, trong nhà không có đàn ông nào khác, cô nhi quả mẫu
sống qua ngày, có thể tích cóp được bao nhiêu bạc? Nhưng nhà của Lý gia
lại là nhà ngói mới, lại có thể mướn được a hoàn về phục vụ qua ngày,
lai lịch số tiền này, rất dễ làm người khác hiểu lầm. Lý Tú chỉ là
thiếp, bên trên còn có chính thất coi chừng, muốn chăm sóc nhà mẹ, chỉ e cũng hữu tâm vô lực. Nếu tôi là Từ bà mối, sẽ vì lo mối hôn này mà nói
chuyện với nàng ta, không để nàng ta nghèo khó nữa, lại còn chăm sóc kỹ
mẫu thân nàng ta, tất nhiên nàng ta sẽ cảm tạ đội ân đội đức. Nếu nàng
ta không nghe lời, mẫu thân nàng ta gặp chuyện bất trắc, nàng ta có thể
làm gì được?"