Thuyền của Tiền Bùi nhẹ nhàng quay vào bờ. Bốn bề vắng lặng, xe ngựa của lão đang chờ ở ven đường.
Tiền Bùi lên xe ngựa, phu xe giục ngựa chạy một đoạn, rời khỏi khu vực hồ Nguyệt Quang, rẽ vào một lối nhỏ khác thì dừng lại.
Hồi lâu sau, Hầu Vũ xuất hiện. Chắc chắn xung quanh không còn ai thì mới hắn nhảy lên xe ngựa.
“Xác nhận hắn ta đã tắt thở rồi.” Hầu Vũ nói.
Tiền Bùi hài lòng gật đầu.
“Phía thái thú phải lo thế nào đây? Nhất định ông ta sẽ đoán được là Tiền lão gia ngài.”
“Đoán được thì cứ mặc, hắn có thể làm gì được ta hả?” Tiền Bùi
cười nhạt, “Hắn cũng biết tính toán đấy, ngươi tưởng hắn ngu, cho rằng
chỉ sau vài ba bận là có thể gây khó dễ Đường Hiên ư? Hắn mà biết chuyện thì sẽ không chắc chắn Đường Hiên có thể giết ta được hay không rồi.
Chẳng qua đây chỉ là nước cờ mạo hiểm mà thôi. Có giết ta hay không,
phải nhìn xem ta có quan trọng hay không, quan trọng bao nhiêu. Đường
Hiên chỉ là con cờ để hắn thuận nước đẩy thuyền, thăm dò tình hình mà
thôi.”
“Vậy nay Đường Hiên chết rồi…”
Tiền Bùi nói: “Đương nhiên Diêu Côn sẽ biết, giữa ta và Đường Hiên, ta mới là kẻ chiếm thế thượng phong.”
Hầu Vũ hỏi: “Vậy liệu ông ta có nghĩ cách đối phó với ngài không? Dù sao bây giờ cũng đã ép ông ta thành ra như thế.”
“Không cần lo lắng. Mọi người cứ dựa theo kế hoạch mà hành sự
là được, mọi chuyện đều như cũ. Còn phía Diêu Côn, tự ta biết cách đối
phó với hắn. Tính thời gian ta gặp hắn cho đến hôm nay, cũng coi như
quen biết gần cả đời hắn rồi. Cho hắn nếm thử chút ngon ngọt hắn liền
tưởng mình tính trước kỹ càng, nhưng thực chất đến lề lối còn chưa sờ
tới nổi. Không có chuyện gì cả, mọi người cũng kiên nhẫn đi, chuyện sẽ
có tiến triển nhanh thôi.”
Hầu Vũ nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Sau khi Hầu Vũ rời đi, Tiền Bùi ngồi trên xe yên lặng một hồi, sau đó dặn dò phu xe: “Đến thành Trung Lan, An phủ.”
An Nhược Thần ở lại quân doanh tại sông Tứ Hạ một ngày rồi lên
đường quay về. Dù sao quân doanh cũng là nơi trọng điểm, lại còn đương
lúc thời chiến, nàng không nên ở lâu.
Một ngày qua nàng chỉ ở trong trướng của Long Đại, dù chẳng đi
đâu nhưng nàng vẫn không thấy bức bối, thay vào đó là vui vẻ. Nàng luôn
cảm thấy không bao giờ hết chuyện để nói với tướng quân, thậm chí không
nói gì mà chỉ cần ngồi một bên ngắm tướng quân phê duyệt thôi cũng đủ
vui rồi. Nhưng thời gian ở chung quá ngắn ngủi, nàng không cam lòng ngủ. Nàng kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian biệt ly, từng chút từng chút nói với Long Đại. Long Đại nghiêm túc đáp lời, chỉ ra mỗi vấn đề
trong sự kiện, nghĩ kế cho nàng, dạy nàng mưu lược đối sách.
Rồi An Nhược Thần thiếp dần vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy, phát
hiện mình nằm trong ngực Long Đại. Hắn đang nhìn nàng, thấy nàng đã tỉnh thì dịu dàng mỉm cười. Nụ cười này ấm áp như gió xuân, khiến tim An
Nhược Thần đập thình thịch. Kết quả Long Đại lại nói với nàng: “Chắc
chắn sẽ khai chiến. Nếu nàng có thấy khói báo động, cũng đừng hoang
mang. Thân ta đã chinh qua trăm trận, sẽ không sao đâu.”
An Nhược Thần ước gì mình không hề thức giấc, nếu cứ nằm mãi
trong ngực tướng quân mơ giấc mộng không chiến tranh không mật thám thì
tốt biết bao.
Nhưng nàng đã tỉnh rồi, nàng biết mình phải đi. “Em sẽ chăm sóc tốt bản thân, tướng quân đừng lo lắng.”
Long Đại sờ đầu nàng.
“Chúng ta đã giao hẹn rồi, chỉ tấn công không lùi bước. Em sẽ
chờ tướng quân bình an trở lại, đưa em về kinh thành thân. Em vẫn đợi
xoi mói phủ trạch trong nhà tướng quân quá to đấy, rồi nhị đệ tam đệ
không ngoan này, lại còn phải khóc lóc đòi tướng quân tiền mua y phục
trang sức mới nữa chứ.”
Long Đại cười sảng khoái: “Nghe không tệ tí nào.” Nhị đệ tam đệ không ngoan, hắn lại cười tiếp, rất muốn nhìn xem An quản sự nhà hắn
làm tẩu tử sẽ như thế nào.
An Nhược Thần rời đi, trước khi đi còn đến thăm Tào Nhất Hàm.
Tào Nhất Hàm không thể trao đổi với nàng, chỉ có thể nhìn nàng. An Nhược Thần thấy vết thương trên mặt hắn, biết Tào Nhất Hàm đã phải
chịu khổ rồi, mà cái khổ ấy, chính là vì tính mạng của hắn. Vì hắn phải
giữ mạng để quay về Nam Tần đến cạnh hoàng đế báo tin. An Nhược Thần
biết ý của hắn, nàng gật đầu, cam đoan sẽ làm chuyện hắn muốn, nhất định sẽ làm được.
An Nhược Thần lên xe ngựa, Long Đại không đến tiễn nàng, Tào
Nhất Hàm không thể lộ mặt. Theo cỗ xe ngựa lắc lư, An Nhược Thần bắt đầu xuất phát vào thành Trung Lan. Không cùng một nơi, phương hướng bất
đùng, nhưng An Nhược Thần biết, mỗi một người bọn họ đều đang cố gắng vì nguyện vọng tốt đẹp cho cuộc đời này. Dù nguy hiểm có hỗn loạn đến đâu, cũng chẳng là gì cả. Nàng đã gặp tướng quân rồi, cảm thấy cả người tràn đầy hăng hái. Nàng có rất nhiều kế hoạch, sau khi quay về còn muốn đấu
với Đường Hiên kia, xuống tay từ chỗ hắn, nhất định sẽ tìm ra sơ hở.
Sau một ngày An Nhược Thần lên đường, đang đi được nửa lộ trình thì chợt nghe vệ binh hô to: “Nhìn kia, khói báo động!”
An Nhược Thần chui ra khỏi xe ngựa, chạy đến trên sườn núi cao
phóng mắt nhìn ra xa. Không phải là sông Tứ Hạ, mà là một nơi xa hơn.
Từng cột khói đen bốc lên không trung, hệt như móng vuốt nanh ác.
“Là dốc Thạch Linh. Nam Tần chọn tấn công dốc Thạch Linh trước.”
Tưởng Tùng nhìn màn khói mơ hồ ở xa tít, hét lên với An Nhược
Thần: “Lên xe ngựa ngay, chúng ta phải cấp tốc quay về. Sông Tứ Hạ cũng
sẽ khai chiến nhanh thôi.”
An Nhược Thần chạy nhanh quay về xe, còn chưa ngồi vững mà xe đã lăn bánh.
An Nhược Thần không miêu tả nổi tâm tình của mình vào lúc này.
Khai chiến —— cái chuyện từ trước tới nay chỉ nằm trong đầu treo bên
mép, lại thật sự xảy ra rồi.
Thời cơ này, có liên quan gì với mật thám không? Có liên quan
đến chuyện Đường Hiên bị bắt không? Hay là vì Tào Nhất Hàm đã gặp được
tướng quân rồi? Cái chết của Hoắc tiên sinh cũng không thể kéo dài được
thời gian nhiều lắm, An Nhược Thần cảm thấy ảo não. Nhưng nàng tuyệt
không hoảng hốt.
Trước giờ nàng đã từng nghĩ biết bao lần nếu chiến tranh xảy ra thì nàng sẽ như thế nào, và giờ đây nàng đã biết rồi. Nàng không hốt
hoảng, nàng có thể làm được. Tướng quân ngăn địch ở tiền tuyến, nàng sẽ ở lại Trung Lan lôi mật thám ra ngoài vì chàng.
Cùng ngày hôm đó, Diêu Côn ở trong phủ thái thú nghiêm mặt đăm
chiêu. Còn Tiền Bùi ngồi trong An phủ, cùng mọi người An gia ăn uống
cười nói.
Phía Long Đại cũng đã biết quân tình. Khói lửa hốt nhiên bốc, tro bụi đốt chói lòa.
Sau khi nghe vệ binh bẩm báo, Long Đại không nhanh không chậm
bước ra khỏi doanh trướng, nhìn về phía chân trời: “Đã bắt đầu rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bọn chúng lựa chọn dốc Thạch
Linh nơi hắn không có mặt. Nghĩ chắc hẳn mới chỉ là thăm dò, còn chưa
đến thời điểm đại chiến.
“Tướng quân.” Chu Sùng Hải dẫn chúng tướng quân chỉnh trang chờ xuất phát, chỉ đợi Long Đại ra lệnh.
“Đi đi.” Nào có chuyện ngồi chờ bị đánh, dù sao cũng phải nên
đáp lại mới phải. Tuy hắn không muốn chiến, nhưng không có nghĩa là sợ
chiến.
Rất nhanh, trên sông Tứ Hạ dàn một hàng thuyền, hướng thẳng về
phía Nam Tần xuất phát. Càng đến gần bờ bên kia, trận hình lại càng được xếp rõ ràng, xếp thành một đường chéo lớn. Phía bên Nam Tần đã phát
hiện ra trận thuyền này, bắt đầu bắn tên vào thuyền. Nhưng vì thuyền
trận nằm chéo, thuyền hàng sau cách thuyền phía trước khá xa, cách bờ
bên kia lại càng xa hơn, nên những mũi tên bình thường không thể nào bắn thấu.
Nam Tần chỉ có thể bắn trúng số ít thuyền chạy phía trước,
nhưng trên thuyền không có người, chỉ có những lá cờ chiến phấp phới.
Người lái thuyền chắc đã núp trong khoang rồi. Đại tướng Nam Tần nhíu
mày, không hiểu Long Đại có ý định gì. Không chở binh tướng, để con
thuyền này lại gần Nam Tần thì có lợi gì?
Càng lúc con thuyền càng đến gần, Nam Tần phái thuyền ra nghênh chiến, tính ngăn đội thuyền của Đại Tiêu lại ngay trên sông. Lúc hai
quân sát nhau, đột nhiên biến cố xảy ra.
“Thùng thùng thùng”, trống trận vang kèn hiệu thổi. Chỉ thấy
soạt một phát, đội thuyền Long gia quân lại chuyển thuyền ván vào giữa
sông, những tấm ván kia rất lớn, mới được làm xong trước đó, tấm này nối tiếp tấm nọ, thuyền kia hợp với thuyền này, nhanh chóng xếp thành tòa
cầu phao. Một số lớn thủy binh ngay ngắn trật tự lại rất nhanh chóng dẫm cầu phao xông về phía thuyền chiến của Nam Tần.
Trong nhất thời tên bay loạn, đạn lửa bắn, chẳng mấy chốc sau,
Long gia quân đã nhân lúc rối ren tấn công lên thuyền chiến Nam Tần.
Quân Nam Tần không ứng phó kịp, lật đật ứng chiến. Nhưng vì mất cơ hội trước nên trận thế rơi vào hỗn loạn. Kẻ rơi xuống nước thì rơi
xuống nước, kẻ chết thì chết. Tướng lĩnh Nam Tần lớn tiếng hét: “Rút
lui!”
Chu Sùng Hải xung trận ngựa lên trước, múa song đao vô cùng
mạnh mẽ khí thế, một hơi chém ngã hơn mười binh lính Nam Tần. Thấy
thuyền đại tướng Nam Tần muốn rút lui, hắn lập tức trở tay rút cung tên
sau lưng, lắp tên giương cung, vèo một tiếng, một mũi tên mang theo
phong thư cắm phập vào thuyền của đại tướng.
Đội thuyền Nam Tần nhanh chóng rút lui, Long gia quân cũng
không đuổi theo. Trận chiến này diễn ra không lâu, nhưng bọn họ đã lấy
được ba thuyền quân Nam Tần, bắt được gần trăm người. Tù binh đi qua cầu phao về trên thuyền Long gia quân, sau đó cầu phao được thu hồi, Long
gia quân lui về bến bờ.
Đại tướng Nam Tần rút mũi tên do Chu Sùng Hải bắn tới, nhìn
phong thư bên trên, nhất thời tức đến mức thất khiếu bốc khói. Trên đó
viết: Tiểu đả tiểu nháo, bất thành kính ý. Xâm phạm Tiêu quốc, ta tất
phải giết. Ký tên ở lạc khoản: Long Đằng.
Nam Tần cẩn thận phòng bị, nhưng bên Long Đại lại như nghé con
sau đợt nghỉ ngơi dưỡng sức, vẫn chưa đến bước xâm lăng, chẳng qua chỉ
là cờ chiến phấp phới, trận đánh vừa rồi cũng không phải là mơ.
Đêm xuống, Nam Tần nhận được tin báo của việc đánh dốc Thạch
Linh bất ngờ. Trận đánh bên kia cũng khó khăn, nhưng thương vong không
nặng. Nếu cường quân mạnh mẽ tiến công, hẳn sẽ có cơ hội. Sau khi rút
lui, binh tướng Đại Tiêu cũng không truy kích mà chỉ núp sau dốc bất
động.
Chúng tướng lĩnh Nam Tần cùng bàn bạc, xem ra phán đoán ban đầu không hề sai, dốc Thạch Linh dễ đánh hơn sông Tứ Hạ.
Vì ngày đầu tiên khởi hành chậm nên ngày thứ ba An Nhược Thần
mới đến Trung Lan. Lúc gần vào thành Tưởng Tùng liền lãnh binh tức tốc
đến tổng doanh trại, tiền tuyến đã khai chiến, chỗ hắn cũng có rất nhiều công việc phải làm. Dưới sự hộ tống của Lư Chính Điền Khánh, xe của An
Nhược Thần tiến vào trong thành.
Qua cổng thành chưa được bao xa thì đột nhiên nghe thấy bên
ngoài xe ngựa có vị phu nhân cao giọng hét: “Đồ tiện nhân An Nhược Thần, ngươi trả lại mạng của con gái ta đây!”
Hai con ngựa hí vang, cỗ xe rung lắc. Phu xe lớn tiếng mắng:
“Ngươi chán sống hả!” Ắt hẳn có người nhảy đến trước xe, suýt nữa đã bị
ngựa đụng vào.
An Nhược Thần lấy làm kinh hãi, sau khi ngồi vững mới phản ứng lại được, nàng nhận ra giọng nói này —— tứ di nương Đoàn Thị.
Đoàn Thị ở trước xe ngựa khóc lóc: “Ta không muốn sống nữa đấy. Con gái ta bị đồ tiện nhân An Nhược Thần hại chết, ta còn sống làm gì
nữa! An Nhược Thần ngươi đi ra đây! Trả lại mạng cho con gái ta!”
An Nhược Thần vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, Đoàn Thị mặc đồ tang, cầm khăn trắng có viết chữ đỏ.
Trong lòng An Nhược Thần chấn động, chẳng lẽ trong mấy ngày
nàng rời khỏi thành, đã tìm được tứ muội rồi ư? Muội ấy đã chết rồi sao?
Điền Khánh đi cạnh xe ngựa nói với An Nhược Thần: “Đừng đi ra, cứ giao cho bọn ta xử lý.”
An Nhược Thần bảo: “Hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì.”
Điền Khánh gật đầu.
Đoàn Thị vẫn còn đang kêu la thút thít ngay trước xe, kiểu anh
mặc lạ thường cùng dáng vẻ đứt hơi khản tiếng của bà khiến không ít
người tụ tập vây xem. Đoàn Thị gào khóc la to, chỉ vào xe ngựa mà mắng
chửi.
Càng lúc người túm lại càng nhiều, Lư Chính vỗ ngựa tiến lên,
quát với Đoàn Thị: “Đây là xe ngựa phủ nha của hộ quốc đại tướng quân,
mau tránh ra.”
Lư Chính vừa nói thế, Đoàn Thị càng gào thê lương hơn: “Tướng
quân thì sao hả, tướng quân là được phép cướp dân nữ, được phép mưu hại
tính mạng của người khác hả? Con gái ta mới mười hai tuổi, vẫn còn là
đứa trẻ đấy! Tướng quân và tiện nhân kia đã giết con gái ta rồi! An
Nhược Thần ngươi cút ra đây cho ta! Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Ta không sợ tướng quân, ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng!”
Trong đám đông có người kêu la: “Có chuyện gì thế, mau đi ra nói cho rõ đi.”
“Là hung thủ giết người?! Mau báo quan đi!”
“Đúng là đáng thương, mau chặn lại, giao cho quan phủ.”
“Tiền tuyến đánh giặc liệu có liên quan gì không?” Đã xảy ra chuyện gì thế?
“Mau ra đây.” Càng lúc càng có nhiều người la lớn.
An Nhược Thần ngồi trong xe ngựa nghe xung quanh kêu la, đột
nhiên hiểu ra. Quanh đi quẩn lại chỉ có mấy giọng đó là lớn nhất, những
tạp âm khác đều là ồn ào không biết chuyện gì đã xảy ra. Chiêu này cũng
giống chiêu nàng đã để thôn dân dùng lúc bao vây núi.
Xe ngựa bị đẩy lắc lư. Lư Chính dẫn vệ binh chặn trước xe, Điền Khánh đứng ở bên xe đuổi người đi. Nhưng lúc này chợt cửa sau xe bị
người ta kéo ra.
Một gã nam nhân nhân lúc rối loạn xông đến xe ngựa, kéo tuột An Nhược Thần ra ngoài. Tay hắn dùng lực, động tác nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, có thế thấy là người luyện võ.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, trong chớp mắt, An Nhược Thần
chỉ có thể hét thất thanh theo bản năng: “Có mật thám! Có mật thám!”
Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, nếu nàng bị đẩy vào đám đông, sợ sẽ
bị mất dấu nhanh chóng, Điền Khánh Lư Chính có thể cứu nàng ra sao?
An Nhược Thần bị kéo đến cạnh xe, nàng lập tức kêu to: “Mật
thám! Kẻ này là mật thám! Bắt mật thám!” Vừa kêu vừa dứt khoát đạp thẳng vào xe ngựa, mượn lực nhào về phía kẻ kia, chọc tay vào mắt hắn.
Kẻ kia không ngờ An Nhược Thần lại độc như thế, hai mắt cay xè
đau đớn, rú lên một tiếng buông tay ra. Nhưng một người khác đã lao đến, bắt An Nhược Thần đi.
An Nhược Thần lại tính chọc mắt tiếp, nhưng kẻ này đã có phòng
bị mà nắm chặt cổ tay An Nhược Thần, trở tay vặn cánh tay An Nhược Thần
ra sau lưng, rồi đè lên vai nàng giữ chặt. An Nhược Thần gập đầu gối đá
ra sau, đạp vào thân dưới của hắn, rồi cũng mặc kệ đá vào đâu, vừa đá
mạnh vừa hét: “Mật thám Nam Tần bắt người, mật thám Nam Tần bắt người!
Đừng để chúng chạy!”
Kẻ kia bị đạp vào chỗ yếu, hét “aaaaa” một tràng đầy thảm
thiết, lực trên tay thả lỏng, An Nhược Thần nhanh chóng xoay người, chọc vào mắt hắn thêm phát nữa. Lại có hai kẻ nhào đến, An Nhược Thần chọc
xong liền rút lui, chạy về phía Điền Khánh, “Bắt mật thám!”
Rốt cuộc dân chúng xung quanh cũng sực tỉnh, hai ngày nay trong thành đang sốt sắng chuyện đánh giặc đấy, một hung thủ nhỏ bé sao
nghiêm trọng bằng, thế là rối rít la lớn: “Có mật thám!”
Điền Khánh gạt mọi người ra lao đến, đâm kiếm về phía hai gã
nam nhân đã bắt An Nhược Thần. Hai kẻ kia uốn mình né tránh. Lư Chính
cũng chạy đến. Mấy kẻ kia thấy không còn cơ hội thì lập tức quay đầu
tính bỏ chạy. Nhưng đám đông đã ngăn chúng lại, mấy kẻ kia nhún chân
nhảy vụt đi, nhảy lên nóc cửa hàng bên cạnh, rồi chạy biến đi như bay.
Lư Chính tính đuổi theo thì Điền Khánh hô lên: “Cẩn thận điệu hổ ly sơn.”
Phía trước xe, vệ binh và phu xe đã bắt Đoàn Thị lại. Đoàn Thị
hô to la lớn, phu xe bèn nhét vải vào miệng bà ta, cũng trói bà ta lại.
An Nhược Thần thở hổn hà hổn hển, sửa lại tóc tai y phục, rồi
vòng ra trước xe kiểm tra tình hình. Lư Chính và Điền Khánh cẩn thận che cho nàng, cảnh giác nhìn bốn phía. An Nhược Thần nhìn Đoàn Thị, Đoàn
Thị vừa thấy nàng thì lại ưm ưm giãy giụa, ánh mắt đầy đay nghiến.
Vệ binh gỡ vải trong miệng Đoàn Thị ra, bà ta lập tức mắng
chửi, qua lại vẫn là mấy câu kia, không trả lời câu hỏi của An Nhược
Thần.
An Nhược Thần cau mày, khoát tay để vệ binh bịt miệng bà ta
lại. Bách tính xung quanh thấy tình cảnh này thì bàn luận sôi nổi. Có
một người ăn mặc như thôn phụ đứng lẫn trong đám đông nhìn hết tất cả,
sau đó lặng lẽ lui ra đi xa. Không có ai để ý đến nàng ta, sự chú ý của
mọi người đều tập trung vào Đoàn Thị.
Nghe thấy mọi người rầm rì, An Nhược Thần cũng biết động tĩnh
này đã gây ầm ĩ quá lớn, vẫn nên trấn an giải quyết tốt mới phải. Thế là An Nhược Thần đứng trên xe ngựa, dõng dạc nói với đám người bốn phía:
“Các vị hương thân phụ lão, nay biên giới khai chiến, mật thám lộng hành trong thành, bọn chúng muốn cướp lấy gia viên Đại Tiêu chúng ta, giết
bách tính Đại Tiêu chúng ta. Bốn kẻ vừa rồi lợi dụng phụ nhân điên để
cản đường chặn phố, muốn nhiễu loạn trật tự trong thành, bày lưới nguy
hiểm. Mọi người đừng hoảng sợ, hãy nghĩ kỹ xem, liệu có ai nhìn rõ dáng
vẻ không, nếu có manh mối, xin mời tức tốc báo quan. Lần sau nếu gặp
phải chúng, cũng mời nhanh chóng báo quan. Chúng ta không ra tiền tuyến
đánh giặc, nhưng cũng có thể canh phòng ngay trong thành. Phải diệt trừ
mật thám sạch sẽ, thành Trung Lan mới có an ninh.”
Giọng nàng vang dội, lời nói rõ ràng lại rất có khí thế, tất cả đều vội vàng gật đầu hưởng ứng.
An Nhược Thần lại quay sang Đoàn Thị, lớn tiếng dặn dò Lư
Chính, Điền Khánh: “Bắt bà ta về báo với thái thú đại nhân, phải kiểm
tra cho kỹ.” Rồi lại xoay người dặn dò mấy vệ binh, sau đó mới nói với
đám đông vây xem: “Sự việc trọng đại, chúng ta phải báo quan xử lý. Có
ai thấy phụ nhân này xuất hiện như thế nào không? Có đồng bọn hay không? Đã có ai từng gặp qua đám mật thám bắt người ban nãy chưa? Xin mọi
người giúp đỡ cho, nếu có manh mối thì mời đi cùng ta đến nha môn báo
quan.”
Có vệ binh bước vào đám đông hỏi thăm, đúng là nghe ngóng được
chút. Có người tận mắt thấy có cỗ kiệu đưa Đoàn Thị đến chỗ giao lộ, rồi bà ta cứ ở mãi trong kiệu không chịu ra. Đợi khi xe ngựa An Nhược Thần
đến, Đoàn Thị mới cầm khăn trắng chữ đỏ nhảy ra giữa đường chặn xe.
Nhưng đợi đến khi chuyện ầm lên, nhìn lại lần nữa thì đã chẳng thấy cỗ
kiệu kia đâu.
Đoàn Thị bị bắt đưa tới nha môn, An Nhược Thần dẫn theo nhân chứng, đánh trống báo quan.
Diêu Côn nghe nói là An Nhược Thần đánh trống thì thấy rất bất
ngờ, đợi khi nghe rõ nguyên do, trông thấy Đoàn Thị, lại nghe nhân chứng thuật lại thì yên lặng trầm tư. Ông ta cho nha sai đi bắt An Chi Phủ
tới, lại cho nhân chứng ký tên vào bản cung khai, sau đó ông ta dẫn An
Nhược Thần đến phía sau sảnh đường.
An Nhược Thần không đợi ngồi xuống mà đã hỏi ngay: “Đại nhân,
vụ án của Đường Hiên có tiến triển gì không? Ta đã hỏi qua tướng quân
rồi, có một số việc, ta có thể đối chất cùng Đường Hiên, buộc hắn khai
ra…”
An Nhược Thần nhíu chặt mày, ngắt lời An Nhược Thần: “An cô
nương, là thế này, ta cho Đoàn Thị xuống trước vì chính là muốn nói
trước với ngươi.” Nói đến đây, ông ta liền dừng lại, tựa như đang nghĩ
xem nên nói thế nào.
Đột nhiên An Nhược Thần có dự cảm chẳng lành, nàng ngồi xuống hỏi: “Đại nhân muốn nói với ta chuyện gì?”
Diêu Côn đáp: “Sau khi cô nương rời đi, ta đã tra hỏi Đường
Hiên nhưng không có kết quả, phía nhân chứng cũng không tiến triển. Đến
huyện Vân Hà lấy bằng chứng cũng cần thời gian, ta chỉ sợ trễ nãi quân
tình. Thế nên ta mới nghĩ ra một cách, ấy là giả vờ thả Đường Hiên đi,
rồi sai người âm thầm theo dõi hắn, nhìn xem hắn qua lại với những ai,
hy vọng như thế có thể tìm ra manh mối, bắt đồng bọn của hắn.”
Lòng An Nhược Thần nặng nề trầm xuống, vô duyên vô cớ thả
người, là kẻ ngu cũng biết bị lừa, làm sao có thể cho ông ta manh mối
được. An Nhược Thần hỏi: “Đại nhân lấy lý do gì mà thả Đường Hiên, Đường Hiên chịu sao? Lúc trước còn nói phải đến huyện Vân Hà kiểm tra thực hư thân phận, nay còn chưa thẩm tra được gì thì sao lại thả người?”
Diêu Côn giả như không nghe thấy nghi ngờ của An Nhược Thần, tự mình nói tiếp: “Sau khi ra khỏi ngục, Đường Hiên đi thẳng về huyện Phúc An, khoảng giờ Dậu ra khỏi cửa, mua rượu cùng thức ăn, một mình ra hồ
Nguyệt Quang du thuyền. Nhưng đến khi thuyền cập bến thì chỉ có một mình phu thuyền. Phu thuyền nói, thuyền vừa vào giữa hồ thì Đường Hiên bảo
hắn đậu thuyền đừng quấy nhiễu, còn y một mình ngồi ở đuôi thuyền. Rồi
sau đó nghe thấy tiếng Đường Hiên đang ăn nhậu, lại có tiếng khóc mơ hồ
thì phải, nghe không thật lắm, xong sau một lúc lâu yên tĩnh, đột nhiên
Đường Hiên nhảy xuống sông.”
An Nhược Thần giật mình trợn to mắt, bật đứng lên: “Cái gì!”
Diêu Côn nói: “An cô nương à, Đường Hiên đã chết rồi. Phu
thuyền xuống nước cứu người nhưng không cứu được, chèo thuyền lên bờ báo quan. Tiền đại nhân đã sai người đi vớt, ngày thứ hai, cũng chính là
hôm qua, tìm thấy thi thể ở trong hồ. Ta đã cho ngỗ tác nghiệm thi rồi,
đúng là chết đuối.”
An Nhược Thần trợn mắt há mồm. Nàng nhớ lại lời dặn của Long
Đại: Nếu thái thú đại nhân thả Đường Hiên, vậy chứng tỏ thái thú đại
nhân là mật thám hoặc đã bị mật thám khống chế, nàng nên rời khỏi Trung
Lan.
An Nhược Thần chớp mắt mấy cái, cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng bây
giờ thái thú đại nhân không bắt nhốt Đường Hiên tiếp tục thẩm vấn nghiêm ngặt, mà cũng không “thả” y. Chỉ là trong lúc định triển khai kế dụ
địch, ông ta đã để Đường Hiên bất ngờ bỏ mạng.
An Nhược Thần lắc đầu, rồi lại lắc đầu tiếp. Nhất thời không
phân biệt nổi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Đường Hiên không
phải là Giải tiên sinh, mà chỉ là một mật thám nhỏ, nên mới có thể chết
một cách lãng xẹt như thế? Nhưng nếu như vậy, ai là người liên lạc sau
Mẫn công tử đây? Là ai có quyền quyết định sinh tử của Đường Hiên?
An Nhược Thần trợn mắt nhìn Diêu Côn, không biết liệu mình còn
có thể tin nổi ông ta nữa không. Giả vờ thả người, kế dụ địch, nghe thì
hợp tình hợp lý, tuy lỗ mãng nhưng quả thật không coi là sai. Nhưng rõ
ràng bọn họ đã bàn rõ rồi mà, trước khi nàng đi, ông ta cũng không định
nói với nàng về mưu kế này. Cho dù là suy nghĩ chợt nảy sinh, nhưng
chẳng lẽ cũng không đợi được mấy ngày ư?
An Nhược Thần cắn răng, nàng không có tư cách, cũng không có
lập trường để mà khiển trách thái thú. Người ta là thái thú cao quý, còn nàng chỉ là một bình dân. Cho dù nay nàng đã gả cho tướng quân, nhưng
gia quyến của quan viên dựa vào đâu mà chỉ trích thái thú làm việc chứ.
Nên cái chức phu nhân thật đúng là chẳng bằng một nửa chức quan.
An Nhược Thần hít sâu một ơi, kìm nén phiền não cùng lửa giận,
hỏi Diêu Côn: “Đại nhân phái người theo dõi, cũng không tìm được manh
mối gì đúng không?”
“Đúng thế.” Diêu Côn gật đầu.
“Đường Hiên bị diệt khẩu, vậy phu thuyền kia không có nghi ngờ gì sao?”
“Ta đã tự mình thẩm vấn phi thuyền kia, hắn không biết võ. Nếu
Đường Hiên là mật thám, nhất định phải biết võ. Phu thuyền không biết là đối thủ của hắn. Ta cũng đã thẩm vấn những người mưu sinh quanh hồ rồi, phu thuyền kia chuyên chở hai mươi thuyền ở ven hồ, là người bản xứ,
tính tình trung thực hiền lành, bách tính gần đó cũng đều nhận ra hắn.
Ta đã phái người theo dõi ngày đêm, thấy hắn không tiếp xúc với nhân vật khả nghi nào cả. Trước mắt không phát hiện được gì khả nghi.”
An Nhược Thần không nói câu gì.
Diêu Côn lại nói: “Nay trên phố có mấy lời đồn, nói Đường Hiên
là thương nhân đứng đắn, bị tội danh làm vấy bẩn, nhốt vào lao ngục, lại còn chịu nhục trong ngục, do không chịu nổi nên sau khi được thả nhất
thời nghĩ quẩn, đâm đầu xuống hồ tự vẫn.”
An Nhược Thần chẳng buồn nói gì hết. Tung tin đồn lan truyền
trên phố để mặc suy đoán làm ảnh hưởng đến tình hình, mấy ngón trò thủ
đoạn đó đã thấy nhiều rồi.
“Những lời đồn này, đối với ngươi và ta đều bất lợi, đồng thời cũng rất bất lợi với Long tướng quân.” Diêu Côn nói.
An Nhược Thần rất cố gắng mới nén nổi cười gằn, manh mối quan
trọng nhất đã không còn, lại còn cần cân nhắc chút chuyện nhỏ như lời
đồn dân gian có bất lợi với mình không ư? Tướng quân ở tiền tuyến khai
chiến, vậy mà quận Bình Nam vẫn bết bát đến thế, tâm trạng của An Nhược
Thần tệ đến cùng cực.
Diêu Côn đợi một lúc, thấy An Nhược Thần không có ý đáp lời thì liền chuyển đề tài sang chuyện này: “Tứ di nương của ngươi dẫn người
cướp ngươi, chuyện này khá kỳ quặc. Ta sẽ thẩm vấn An gia kỹ. Lúc trước
ta từng nghe nói, sau khi tứ muội ngươi mất tích, tứ di nương đã nổi
điên. Không biết bà ta đi đâu tìm được đám người kia, mà có lẽ cũng là
bị người khác lợi dụng.”
An Nhược Thần vẫn không để ý đến ông ta, Diêu Côn chỉ đành tự
mình phân tích: “Nếu tứ di nương của ngươi muốn báo thù cho tứ muội
ngươi mà đòi mạng, vậy thì nên sai người trực tiếp ám sát ngươi mới
phải. Nếu là muốn cướp ngươi đi, quả thật giống hành động của mật thám
hơn. Bà ta chỉ là một phụ nhân trong nhà, làm sao lại tiếp xúc với những người này, cần phải tỉ mỉ điều tra.”
An Nhược Thần nhìn ông ta, cuối cùng mở miệng: “Ngoài mật thám
ra, còn một người khả nghi nữa. Chính là Tiền Bùi Tiền lão gia. Lão muốn báo thù ta, bắt ta về để hả giận, đây là chuyện mọi người đều biết. Đại nhân tính đi điều tra Tiền Bùi sao?”
“Được. Ta sẽ điều tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng.”
An Nhược Thần phát hiện điều bất thường, hôm nay thái độ của
thái thú đại nhân có phần không được bình thường. Lòng đa nghi của nàng
lại rục rịch lần nữa.
“Nay tiền tuyến khai chiến, ta nhận được quân báo, tình hình
quân sự vẫn ổn, nghĩ ắt hẳn Nam Tần còn có điều cố kỵ. Chỉ là An Nhược
Thần và Long tướng quân có quan hệ thân mật, vẫn phải cẩn thận nhiều
vào, đề phòng mật thám ra tay với ngươi. Nếu ngươi làm con tin, Long
tướng quân sẽ khó chuyên tâm đánh trận.” Diêu Côn nói: “Xưa nay cô nương ít khi đi ra ngoài, nếu phải ra ngoài thì cũng nên dẫn theo nhiều
người.”
“Đại nhân yên tâm.” An Nhược Thần cố ý nói: “Ta sẽ không vì suy nghĩ quá độ mà tự vẫn.”
Diêu Côn mặt không cảm xúc.
An Nhược Thần lại tiếp: “Nếu ta tự vẫn thì nhất định là do lão
giết, mong đại nhân đừng từ bỏ việc đuổi bắt hung thủ, nhất định phải
cho ta công bằng.”
“Ta nhớ rồi.” Diêu Côn đáp: “Nếu cô nương gặp phải điều không hay, nhất định ta sẽ không bị hình thức che mắt.”
“Tai nạn của những người khác, cũng mong đại nhân có thể nghĩ như vậy.”
Diêu Côn gật đầu: “Đúng là ta nghĩ như thế. Cũng như thế, nếu
ta gặp phải bất trắc gì, cũng chắc chắn không phải là ngoài ý muốn, bất
kể người ngoài nói gì, mong cô nương kiên trì truy xét.”
An Nhược Thần sững người, định xài chiêu kia ư?
Diêu Côn bình thản như không có gì xảy ra, tựa như chẳng nói
lời kỳ quái nào cả, chỉ bảo: “Nếu ta lại thẩm vấn vụ án của tứ di nương
ngươi, cô nương có muốn cùng giải quyết không? Tuy cái chết của Đường
Hiên có chút tiếc nuối, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì ấy chính là manh
mối. Bất kể thế nào, cũng phải điều tra cho rõ.”
An Nhược Thần cau mày. Nếu là diễn kịch thì diễn cũng quá đạt rồi.
Cạnh căn phòng nhỏ trên núi Giang Định, An Nhược Phương rướn cổ lên chờ, thấy Tịnh Duyên sư thái quay về thì vui vẻ ra đón: “Trong
thành thế nào rồi sư thái? Con có thể về được chưa?”
Tịnh Duyên lắc đầu.
Khuôn mặt vui tươi của An Nhược Phương dần tắt, cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Mẹ ngươi muốn giết đại tỷ ngươi, ầm ỹ kéo đến quan phủ rồi.”
An Nhược Phương giật mình mở to mắt.
“Đợi tiếp thôi.” Tịnh Duyên khá phiền lòng, vừa đi vào phòng
vừa lẩm bẩm: “Có sức làm càn xằng bậy như thế thì nên ném vào chỗ chiến
trường mới phải, đợi khi thấy chém giết rồi mới biết điều.”
An Nhược Phương đứng bất động tại chỗ, trong bụng rất sốt ruột, nhưng không biết nói thế nào cho phải.