Đợi một lúc đã lâu mà chủ nhân am miếu cũng không xuất hiện.
Lư Chính dẫn người lúc soát núi, Điền Khánh theo An Nhược Thần đi hỏi
thôn dân.
Vất vả lắm mới tìm được hai thôn phụ từng đến am Tịnh Tâm dâng
hương, các nàng đều nói trong am miếu kia chỉ có một vị ni cô, danh hiệu Tịnh Duyên. Tịnh Duyên sư thái khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, gầy gò
nghiêm túc, cuộc sống rất nghèo khó. Không thích nói chuyện, tạo cho
người ta cảm giác lạnh lùng. Nhưng con người cũng không đến nỗi nào, có
lúc phiền não sẽ tâm sự chút với Tịnh Duyên sư thái kia, bà cũng sẽ
khuyên đôi ba câu, tuy lời không xuôi tai lắm, nhưng luôn chỉ ra được
điểm chính. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, muốn nghe mấy câu vui vẻ từ chỗ
bà ta là chuyện không thể. Bà ta nói chuyện cộc lốc, không thích vui vẻ.
Tóm lại, trong lòng hai vị thôn phụ đó, Tịnh Duyên sư thái chính là một người im lặng giản dị lại thẳng thắn.
Như thế không giống dáng điệu mật thám chút nào. An Nhược Thần
nghi hoặc. Không thích qua lại với người khác, không ở trong phố phường, không khéo đưa đẩy ăn nói, làm sao có thể thăm dò tình báo đây?
An Nhược Thần cẩn thận hỏi thăm, nhưng không ai biết lai lịch
của Tịnh Duyên sư thái kia cả, chẳng qua là mấy năm trước vô tình phát
hiện trong núi có một căn am miếu. Phụ nhân trong thôn cũng từng hỏi qua Tịnh Duyên sư thái, vì sao lại xây am lập miếu ở đây, tuy nơi này cách
thành Trung Lan không xa, nhưng thực sự không bắt mắt, không ai biết
đến, sẽ không có nhiều hương khói.
Kết quả Tịnh Duyên sư thái nói với các nàng dãy núi này là nơi
huyền bí, nhưng rốt cuộc huyền bí chỗ nào thì thôn phụ kia cũng không
chỉ rõ được, chỉ là cảm thấy vô cùng huyền diệu, nhất định sư thái này
là cao nhân. Bà ta thích thanh tịnh, là vì để tu hành. Miếu này linh kỳ
huyền diệu, ắt tự có đạo lý. Thế nên bọn họ cũng thường lên dâng hương
quyên ít tiền đèn dầu, cầu phúc khấn vận.
Thôn phụ nói rất hăng say, An Nhược Thần chỉ nghe không đáp.
Bản lĩnh lừa phỉnh của sư thái này không nhỏ chút nào. Cuối cùng mọi
người chỉ nhớ am miếu nho nhỏ này huyền bí, còn sự thần bí khả nghi của
sư thái thì không ai để ý. Từ trước đến nay Tịnh Duyên sư thái đi đâu
khất thực, quen biết với ai, tịch bạc ở đâu, những điều này lại chẳng ai hay.
An Nhược Thần cũng hết cách. Không tìm được manh mối, chỉ đành
để Lư Chính điều người tiếp tục tìm kiếm. Phía bên này Lục đại nương
cũng phát tiền thưởng cho mấy thôn dân đắc lực, nhiệm vụ mới của mọi
người là, tìm và theo dõi Tịnh Duyên sư thái.
An Nhược Thần trở lại quận phủ nha môn, thái thú Diêu Côn đang còn đợi nàng.
Lúc trước nghe thôn dân thôn Vượng báo lại, nói Tú sơn xảy ra
chuyện, mà Mông Giai Nguyệt ở ngay dưới chân núi. Diêu Côn vô cùng sốt
ruột, đích thân dẫn người nhanh chóng chạy đến, Kết quả đến nơi thì trợn tròn mắt. Làm sao mà từ đứa bé đi lạc biến thành đuổi chó sói, lại từ
đuổi chó sói biến thành bắt sơn tặc rồi đây, cuối cùng đúng thật là có
sơn tặc, mà không chỉ có mỗi sơn tặc, ngoài ra còn thêm một kẻ bị tình
nghi là mật thám.
Quả thực quá đặc sắc, Diêu Côn không cách nào hình dung nổi.
Rốt cuộc An Nhược Thần là gì thế, làm sao tùy tiện đi quanh chỗ nào một
vòng là cũng có thể bắt được tình nghi mật thám vậy.
Muốn tìm An Nhược Thần để hỏi cho ra nhẽ nhưng nàng đã chạy đến am miếu trên đỉnh núi điều tra rồi. Diêu Côn không thể đi được, vì ngay bên cạnh chuyện đã náo lên cả rồi, một đống thôn dân như người hùng áp
giải nghi phạm đến, ông ta phải xử lý vụ này trước.
Toàn bộ đưa về nha môn thẩm tra nghiêm ngặt. Thẩm tra xong lại khiến Diêu Côn nhức đầu.
Nghi phạm này khả nghi không? Khả nghi chứ. Cái chỗ rẻ rách như Tú sơn làm gì có phong cảnh đẹp, lại còn nói dối là lần đầu tiên mình
đến đây. Nhưng nghi phạm này có làm chuyện gì xấu không? Không hề. Gã
chỉ đi xuống núi một mình, không đánh người không giết người, chẳng qua
chỉ là chạy trốn mà thôi.
Ngươi nói gã nói dối nên chột dạ, chạy trốn là chột dạ thì nghe cũng xuôi. Hoặc có thể thôn dân nhận lầm người, người ta chạy trốn là
do thấy sơn tặc giết người nên sợ, cũng hợp lý.
Diêu Côn nhức đầu, đành tạm thời giam vị Đường Hiên này lại. Đợi An Nhược Thần về sẽ hỏi rõ sau.
An Nhược Thần quay về, cướp lời hỏi Diêu Côn trước: “Đại nhân, thẩm tra Đường Hiên kia thế nào rồi?”
Diêu Côn tức giận, rốt quộc ai mới là quan lớn đây? Là ai nên
hỏi trước hả? Nhưng nể tình Long tướng quân, ông ta không so đo với
nàng. Diêu Côn thuật lại tình hình, cuối cùng nói: “Nơi hắn ở tại huyện
Phúc An, tới thành Trung Lan bàn chuyện mua bán với ai, tịch bạc ở đâu,
tới lúc nào, làm gì, những chuyện này cũng đều trả lời rõ hết. Vì sao
ngươi lại bắt hắn lại?”
“Ta nhận ra hắn, chính hắn từng theo dõi ta.”
Diêu Côn sững người, thần sắc bắt đầu nghiêm túc.
“Sau khi Mẫn công tử bị truy nã, ta đã thấy qua người này, hắn
từng theo dõi ta ở tửu lâu Chiêu Phúc. Đấy là thứ nhất. Thứ hai, hắn che giấu hành tung của mình. Rõ ràng không chỉ một lần lên Tú sơn, vậy mà
còn nói dối vờ vịt. Thứ ba, hắn cùng một phe với đám sơn tặc kia. Lúc ta hỏi hắn, đột nhiên lũ sơn tặc ấy xông ra tập kích, là vì để hắn có thể
chạy thoát. Thôn dân cho là sơn tặc, nhưng ta lại cảm thấy là mật thám.
Am miếu trên Tú sơn, có lẽ là cứ điểm của mật thám. Nay trên núi náo
loạn thành ra như thế, chủ nhân am miếu là Tịnh Duyên sư thái lại mất
tích.”
An Nhược Thần không nói chuyện Tịnh Duyên từng để lại giấy, chỉ nói rõ những nghi ngờ với Đường Hiên này. “Thôn dân không nhận nhầm
người, ta cũng không nhận nhầm người. Đường Hiên này đúng là khả nghi.”
Diêu Côn chú trọng: “Đám sơn tặc kia không ai còn sống cả ư?”
An Nhược Thần cũng bóp cổ tay. Nhưng nghe Điền Khánh, Lư Chính
nói, ba kẻ kia võ nghệ vô cùng cao cường, lại còn liều mạng bất chấp,
mấy người bọn họ hợp sức lại mới đánh bại được ba kẻ đó. Các huynh đệ
cũng bị thương, còn chết hai người. Liều giết đến mức ấy, muốn bắt sống
quả thật không dễ.
An Nhược Thần nói lại tình huống với Diêu Côn, bảo: “Võ nghệ cao cường như thế, sao có thể là sơn tặc bình thường được.”
Diêu Côn đồng ý, nhưng cũng khá rầu rĩ, Đường Hiên này khả nghi mà lại không hề có chứng cớ. Không thể chỉ dựa vào nghi ngờ trong lòng
mình mà dụng hình tra khảo ép cung người ta được, mà bây giờ muốn ép
cung cái gì cũng không biết được đây. Còn nữa, Đường Hiên cứ mở miệng là luật pháp Đại Tiêu, còn nói ở Bình Nam bị vu oán vũ nhục, sau này quay
về quận Thạch Tây nhất định phải báo quan, lấy lại công bằng.
Nếu gã ta thật sự vô tội thì cũng không cần ngày khác về quận
Thạch Tây nữa, qua một thời gian là tuần sát sứ đã đến rồi. Cái chết của Hoắc Minh Thiện đã khiến ông ta đủ phiền phức, nếu Đường Hiên này cũng
không phải là trái hồng mềm, sợ dây vào chỉ tổ rước rắc rối. Diêu Côn đã có thể đoán được mình sẽ bị định tội gì rồi.
“Thế này đi.” Diêu Côn nói: “Đúng là hắn ta có điểm khả nghi,
ta sẽ nhốt gã lại trước. Nhưng điều tra án không thể không bằng không
chứng được, không thể để người ta đàm tiếu được. Những điều hắn nói đó,
ta sẽ phái người cẩn thận thăm dò. Chỗ hắn ở, người mua bán với hắn, còn cả huyện Vân Hà quận Thạch Tây nữa, ta cũng sẽ phái người đi thăm dò.
Nhất định sẽ tra rõ lai lịch của hắn ta. Nếu trong đó có nửa sơ hở, ta
mới có thể tra hỏi hắn.”
An Nhược Thần mở miệng tính nói, nhưng Diêu Côn giơ tay lên
ngăn lại. Ông ta nói tiếp: “Nếu không chỉ dựa vào ngươi nói hắn ta theo
dõi ngươi, chỉ dựa vào thôn dân kia nói từng thấy hắn xuống núi, thì
không đủ. Hắn ta nói các ngươi nhận nhầm người, các ngươi lại chứng minh người mình thấy là hắn đây?”
An Nhược Thần không phản bác được. Nàng suy nghĩ, rồi chỉ có
thể nhắc nhở Diêu Côn: “Đại nhân, mỗi một mật thám đều có thân phận che
giấu, từ án của Lưu Tắc mà xem, mật thám kia phải mất đến bốn năm năm ẩn nấp và mời chào sắp đặt, cho dù chứng thực được thân phận, cũng xin đại nhân lưu ý thời gian. Còn nữa, mật thám ẩn náu rất kỹ, mong đại nhân
cảnh giác, ngay cả nha phủ cũng chưa chắc có thể tin được hết.” Trên
thực tế, An Nhược Thần cảm thấy thái thú đại nhân cũng khá khả nghi.
Nhưng giờ đây không dựa vào ông ta thì cũng không còn ai đáng tin, “Mong đại nhân tăng cường canh phòng, chớ để Đường Hiên kia chạy trốn hay bị
giết người diệt khẩu.”
“Đương nhiên ta biết những điều này.”
An Nhược Thần cắn môi, cảm thấy vẫn chưa chu toàn, nhưng còn
phải sắp xếp thế nào nữa thì nàng không nghĩ ra được. “Đại nhân, đến
quận Thạch Tây điều tra lai lịch tịch bạc thì mất bao lâu?”
“Hẳn là mươi ngày nửa tháng, nếu tình hình khả nghi thì thời gian điều tra sẽ kéo dài hơn.”
An Nhược Thần lại hỏi: “Có thể để ta xem qua hồ sơ ghi chép vụ án này được không?”
“Đương nhiên rồi. Ngươi mời chủ bạc Giang đại nhân sắp xếp tiên sinh sao chép một bản cho ngươi đi.” Diêu Côn nói, ý chỉ Giang Hồng
Thanh ở bên cạnh, Giang Hồng Thanh vội đáp rồi lui xuống, dặn dò người
sao chép.
An Nhược Thần vẫn không hài lòng, nàng yêu cầu được gặp Đường Hiên.
Diêu Côn nhíu mày, rồi cũng đồng ý. Muốn để người đưa Đường
Hiên lên công đường, nhưng An Nhược Thần nói muốn đến ngục gặp. Vậy là
Diêu Côn tự mình dẫn An Nhược Thần đi.
Đường Hiên bị tạm giam nhưng không định tội, thậm chí cũng
không thể nói là nghi phạm. Nên Diêu Côn nhốt gã vào một phòng ngục đơn. Căn phòng kia sạch sẽ thoáng gió, đối với tù nhân mà nói, điều kiện
đúng là không tệ. An Nhược Thần bước đi chậm rãi, cẩn thận đánh giá lao
ngục.
Đường Hiên thấy bọ họ tới, cũng chẳng thèm nhìn An Nhược Thần
mà hô to với Diêu Côn: “Đại nhân, câu nào của ta cũng là thật. Đại nhân
khi không nhốt người dân vô tội như ta, làm trái luật pháp, trái với lẽ
phải, không thể nào nói nổi. Đại nhân tính đại diện cho mũ ô sa trên đầu mình thế nào, đại diện lê dân bách tính thế nào đây?”
Diêu Côn mặc kệ gã, An Nhược Thần bước đến, cách vòng rào phòng giam, đứng trước mặt Đường Hiên. Nàng nhìn Đường Hiên, Đường Hiên lại
nhìn chằm chằm Diêu Côn.
An Nhược Thần nói: “Tịnh Duyên sư thái đã nói cho ta một vài chuyện.”
Đường Hiên chớp mắt, cuối cùng chuyển tầm nhìn đến trên mặt An
Nhược Thần: “Tịnh Duyên sư thái là ai?” Mánh khóe dò xét vụng về như
thế, sao có thể bị cắn câu được. Tịnh Duyên sư thái còn nói chuyện với
ngươi à, chưa cho các ngươi mấy nhát kiếm đã là không tệ rồi.
“Giải tiên sinh. Những thứ ta biết, còn nhiều hơn cả ngươi tưởng tượng đấy.”
Giải tiên sinh?
Đường Hiên nhìn An Nhược Thần một lúc lâu, rồi cười khổ: “Giải
tiên sinh lại là ai nữa? Cô nương à, ta nói này, cô nương nhận nhầm
người rồi. Ta chưa từng gặp cô nương bao giờ cả.”
An Nhược Thần không để ý đến lời này của gã, lại nói: “Ta biết
vì sao ngươi không động thủ lúc ở trên Tú sơn. Chính là vì lúc này. Một
khi ngươi động thủ thì sẽ không thoát khỏi liên quan. Thà bó tay chịu
trói, trái lại còn có thể gỡ tội.”
“Ta vốn là một người qua đường vô tội.”
“Nhưng chỉ dựa vào mỗi lý do ‘không bằng không chứng’ thôi thì
nhất định ngươi vẫn chưa yên tâm ở trong ngục, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, không có giấy nào bọc được lửa. Ngươi đã dẫn theo đồng bọn lên núi, ắt phải có mưu đồ, mà am miếu kia chính
là manh mối, Tịnh Duyên sư thái là nhân chứng, ở huyện Phúc An cất giấu
rất nhiều sơ hở. Ngay đến thành Trung Lan ngươi cũng không dám ở, Mẫn
công tử bị bọn ta điều tra ra, không khác gì con chuột chui lủi trên
phố, ngươi cứ coi đó là lời cảnh báo.”
Đường Hiên nhìn chằm chằm An Nhược Thần, đột nhiên kêu lên với
Diêu Côn: “Đại nhân, rốt cuộc cô nương điên khùng này là ai thế, ngài
không tìm được lý do nhốt ta, nên tìm kẻ điên đến nói bậy bạ, cố ý vu
oan cho ta sao?”
Diêu Côn im lặng, ông ta biết dụng ý của An Nhược Thần. Phản
ứng của Đường Hiên quả thật rất khả nghi. An Nhược Thần muốn ông ta
chính mắt nhìn xem, cảm giác nghi ngờ chân thật này đâm vào đáy lòng thì sẽ như thế nào.
An Nhược Thần chẳng màng đến phản ứng của Đường Hiên, nàng nói
tiếp: “Ngươi bất chấp nguy hiểm, là vì cảm thấy ở trong ngục an toàn hơn mở đường máu trên núi sao? Vì sao lại an toàn? Ngươi có nội ứng ở trong thành? Sẽ có người chu toàn thay ngươi, che giấu cho ngươi, thả ngươi
ra ư?”
Trong ngục im lặng không động tĩnh.
“Ngươi sai rồi. Vẫn còn thái thú đại nhân đây. Bất kể người
giúp ngươi là ai, bất kể sau lưng ngươi là kẻ nào, thái thú đại nhân
cũng đều theo dõi ngươi chặt chẽ. Ngươi không cách nào thoát thân khỏi
ngục được đâu.”
Diêu Côn giật mình, đợi đã, thì ra không phải để ông ta nhìn
xem thái độ khả nghi của Đường Hiên, mà là đề phòng ông ta. Trên đầu đội cái mũ lớn như thế, có thể chặn lại khả năng ông ta sơ sót để Đường
Hiên chạy thoát. Ông ta nhìn An Nhược Thần, rồi lại nhìn Đường Hiên.
Lúc này Đường Hiên nói: “Thái thú đại nhân điều tra cặn kẽ, đương nhiên sẽ tra ra ta là người vô tội.”
Diêu Côn nhíu mày, cứ có cảm giác mình bị kẹp giữa để hai người này đâm thọt.
“Thời gian ngươi ở trong ngục càng lâu, đồng bọn của ngươi ở
bên ngoài lại càng lo lắng. Đúng là thái thú đại nhân sẽ tra rõ từng li
từng tí, nên ngài ấy sẽ điều tra được nội tình của ngươi, tìm ra sơ hở
cửa ngươi, từ chỗ ngươi mà lần ra manh mối đồng bọn ngươi. Ngươi còn
sống, chính là uy hiếp lớn nhất với đồng bọn của ngươi.” An Nhược Thần
lạnh nhạt nói: “Các ngươi am hiểu nhất là ám sát, muốn giết ai thì có
thể giết người đó, đúng không?”
Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Hiên chính là khuôn mặt
của Tịnh Duyên sư thái. Nếu bà ta quay về, phát hiện am miếu bị quan phủ bao vây thì sẽ như thế nào đây? Người khác thì thôi đi, chứ bà điên
Tịnh Duyên kia thật sự cái gì cũng dám làm.
Diêu Côn nhìn Đường Hiên, không biết liệu gã có thể bị An Nhược Thần uy hiếp hay không. Nếu Đường Hiên có thể xuống nước là tốt nhất.
Mọi người cũng bớt đi được một chuyện. Thế là ông ta phối hợp mở miệng
nói: “Nếu Đường công tử là nhân chứng quan trọng, ta sẽ phái người bảo
vệ nghiêm ngặt.”
Ánh mắt của Đường Hiên dời khỏi mặt An Nhược Thần, cười nói với Diêu Côn: “Đại nhân nói đùa rồi, ta là nhân chứng, chỉ có thể chứng
minh mình vô tội bị bắt, còn bị kẻ điên làm phiền. Những việc này, cũng
là do đại nhân. Đại nhân cần chịu trách nhiệm.”
“Nếu ngươi chạy thoát, đại nhân mới phải chịu trách nhiệm.” An Nhược Thần nhanh nhảu tiếp lời.
Được lắm! Đỉnh đầu Diêu Côn thật sự bốc khói rồi, lại cảm thấy mình bị kẹp giữa hai con dao.
“Đại nhân. Ta đã nói xong rồi.” An Nhược Thần cảnh cáo xong liền ung dung rời đi, còn không quên thi lễ với Diêu Côn.
Diêu Côn cau mày nhìn Đường Hiên, từ trong ánh mắt Đường Hiên
nhìn chằm chằm bóng lưng An Nhược Thần, trong lòng xuất hiện suy nghĩ.