Thiên Hương hiện tại không biết đi về đâu, bèn tìm đến người anh trai nghèo khổ ngày xưa của cô ta – Thái Uy Vũ nương tựa.
– Thủy Tiên! Em đã về thật rồi sao?
Đến giây phút này, cô ta vẫn còn có thể hếch mặt lên chảnh chọe:
– Tôi chỉ là muốn mượn nhà anh nghỉ một đêm thôi! Xong rồi tôi sẽ đi!
Rồi từ trong phòng khách nhà Thái Uy Vũ vang lên giọng Thiên Nhã:
– Vũ! Ai vậy?
Thái Uy Vũ đầy khó xử. Anh ta thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cho Thiên Hương gặp Thiên Nhã lúc này.
Không sai! Thiên Hương vừa nghe giọng cô, lập tức nghĩ đến những lời nói đầy
nhẫn tâm của Dương Phong đối với đứa trẻ trong bụng mình, lòng ghen tỵ
cùng căm hận nổi lên.
– Con khốn này! Cút khỏi đây ngay lập tức!
Mày đã cướp đi gia đình tao, cướp Dương Phong, còn muốn cướp luôn anh
trai tao phải không?
– Cướp? Tôi cướp của cô cái gì? Tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về mình thôi!
Bị thái độ bất cần của cô chọc tức, Thiên Hương kia không kìm được cơn giận mà buột miệng nói ra:
– Tao nói mày biết! Dương Phong của mày miệng thì nói yêu mày, sau lưng
lại lên giường ân ái với tao! Đêm đó, anh ấy còn nói yêu tao nữa! Bây
giờ, trong bụng tao chính con của anh ấy! Mày liệu mà li hôn đi để anh
ấy còn đường đường chính chính lấy tao!
Những lời đó phát ra rõ
mồn một, cứa vào tim Thiên Nhã. Cô choáng váng, tay cầm không nổi chiếc
ly trên tay mà làm đổ ra bàn. Đêm đêm, anh ôm cô trong lòng, âu yếm nói
anh yêu cô. Đến phút cuối, lại cùng người đàn bà bẩn thỉu này có con. Cô thật không ngờ mình bị lừa.
Thiên Hương đang cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy cô đau đớn. Nhưng rồi...
– Vậy à? Cô yên tâm! Tôi sẽ sớm hoàn tất thủ tục li hôn với anh ấy!
Dứt lời, Thiên Nhã chạy ra ngoài bắt taxi về nhà.
Thái Uy Vũ đứng ngoài nghe toàn bộ câu chuyện, trừng mắt hỏi Thiên Hương:
– Thủy Tiên! Những gì em nói là thật?
– Anh còn không nghe rõ sao? Hay để tôi nhắc lại: TÔI CÓ CON VỚI DƯƠNG
PHONG. Chẳng phải anh cũng mong con Nhã sớm li hôn để anh còn tiến tới
sao? Tôi giúp anh rồi đó!
Đầu óc Uy Vũ đau như búa bổ. Anh ta
thật không còn biết phải làm thế nào với cô em gái độc ác của mình nữa.
Ngay cả bản thân anh ta cũng vậy, nửa sợ Thiên Nhã đau khổ, nửa lại muốn có được cô. Thực sự không biết nên vui hay nên buồn.
**************
Hai hôm sau, Hoàng Trung quyết định mở một bữa tiệc chiêu đãi các đối tác
của mình, đồng thời ra mắt con gái ruột thật sự. Ông ta đã kể một câu
chuyện thẫm đẫm nước mắt về người cha suốt mấy năm trời nhận nhầm con
gái từ khi mới sinh, sau hơn hai mươi năm, may mắn tìm ra đứa con ruột
thật sự.
Thiên Nhã thấy có chút không đúng cho lắm. Nhưng vì nghĩ ông ta cũng cần thể diện nên không chấp nhặt. Cô vui vẻ theo ông ta
chào hỏi mọi người.
Suốt bữa tiệc, cô luôn đảo mắt chung quanh
hội trường khách sạn, không thấy Dương Phong. Anh không được mời hay là
vì bận lo cho mẹ con Thiên Hương. Cô ngắc ngắc cái đầu không cho nghĩ
tới anh nữa, cái cảm giác uất hận anh từ hôm bữa tới giờ không nguôi.
– Thật kì lạ! Con rể sao giờ vẫn chưa tới? Rõ ràng ba đã cho người gửi
thiệp mời rồi mà! – Hoàng Trung lẩm bẩm nhìn đồng hồ – Ba còn phải ra
mắt con rể chứ?
Nghe xong, cô xác định tất cả mọi chuyện, rầu rầu nói nhỏ:
– Không cần đâu ba! Tụi con sắp li hôn rồi! Với lại người mới cảu anh ấy
đã có thai, không nhớ gì đến con đâu! – Cô nói, cảm giác mắt mình ươn
ướt, vôi gượng cười với Hoàng Trung – Ba! Con ra ngoài một chút!
Hoàng Trung nhìn theo bóng dáng cô, chau mày. Nếu thật sự Dương Phong có
người mới thì con gái ông chẳng phải trở nên vô dụng rồi sao? Không
được, bằng mọi giá, anh vẫn phải yêu cô. Như thế, giá trị của con tốt
trong tay ông ta mới được nâng lên. Bằng không, những việc làm này chẳng phải tốn công vô ích sao? Ông ta nhất định phải tìm hiểu xem người mới
đó là ai?
Thiên Nhã chạy ra hành lang, hít thở không khí, vỗ vỗ
ngực, nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô không cho phép mình khóc vì một
tên đàn ông đáng ghét như anh.
– Ưm!
Bất ngờ, có một kẻ từ đằng sau bịt miệng cô lại, rất nhanh kéo cô vào một góc tối vắng người. Trò này cô thấy rất quen. Năm năm trước cô đã từng bị ai đó bắt cóc
bằng cách này rồi cưỡng hiếp. Dương Phong! Chắc chắn là anh!
– Thiên Nhã! Anh nhớ em!
Anh bỏ tay khỏi miệng cô, ôm cô từ phía sau thật chặt, thật chắc, như muốn
trói cô trong thế giới nhỏ của mình. Cả người cô đang lạnh lẽo bỗng được ủ ấm. Cái ôm này chẳng phải là điều mà cô mong ngóng bao ngày nay sao?
Nhưng tâm trí cô không ngừng thúc giục phải thoát khỏi anh.
– Anh bỏ tôi ra! Đừng như vậy mà!
Đôi môi anh khẽ chạm vào sau gáy của cô, kích thích mọi giác quan của cô,
không ngừng lấn lướt, mặc cho cô đang cố gắng gỡ cánh tay anh ra khỏi cơ thể.
Sức lực của cô chưa bao giờ yếu đến thế này. Là cô đang cố
tình vùng vẫy cái kiễu có lệ này hay vì cô vốn không muốn anh buông ra.
– Phong...ưm...
Cuối cùng, anh áp sát cô vào tường, hôn lấy hôn để. Bàn tay lướt qua vòng
eo, xuống đùi, luồn vào khe hở của chiếc váy xẻ tà để lộ một phần chân
của cô.
Thiên Nhã thấy mình dường như bất lực trước sự cuồng
nhiệt của anh, cả người cô đỏ ửng, khẽ run lên khi cảm nhận phần nào đó
của anh đang nóng dần, rất nóng, như muốn thiêu đốt cô ngay tức khắc
vậy.
Chiếc váy hở vai của cô vốn đã cố tình kín đáo che đi phần
ngực, không ngờ lại bị anh mân mê kéo xuống tới tận nửa ngực, lộ ra nước da trắng mịn ngọt ngào. Đôi môi anh cứ thế lấn lướt xuống dưới, xuống
dưới nữa.
– A...Phong...anh...
Ngón tay của anh...ngón tay của anh đang xâm chiếm nơi đó. Đã lâu rồi, cô chưa cảm nhận thấy cảm
giác tê dại này. Hai đùi cô khép chặt.
Lúc này, anh mới nhìn
thẳng vào khuôn mặt nhuộm màu đỏ bừng với vài giọt nước mắt của cô, ngón tay vẫn không ngừng hành hạ phần mềm mại nhớp nháp kia. Anh thở một hơi phả vào mặt cô, khẽ nhếch miệng mỉm cười:
– Em không thể dối
lòng mình được khi cơ thể em đã phản ứng mạnh thế này! Nào! Nói đi! Chỉ
cần xin anh đưa em về nhà! Anh lập tức giúp đỡ em qua "cơn nguy kịch"
này!
Cả cơ thể cô run lên, bàn tay bấu chặt vào cơ thể anh:
– Xin anh...Phong!
– Gì cơ? Nói rõ ràng xem nào!
Cô cắn môi, có chết cũng không theo anh về nhà. Nhưng ngón tay thật quá vô sỉ!
– Anh...anh là đồ khốn! Anh ngủ với người ta, khiến người ta có con với
anh, vậy mà còn đi tìm tôi, làm chuyện này với tôi! Tôi ghét anh!
Dương Phong sớm biết Thiên Hương có ngày cũng nói cho Thiên Nhã biết chuyện
này, chỉ là không ngờ nhanh đến vậy. Anh biết hiện tại, anh có bao biện
thế nào, cô cũng không nghe, nên chỉ còn cách...vừa hành hạ vừa dạy bảo.
Anh bế cô lên, đưa vào một phòng khách sạn đặt trước gần đó.
– Anh...anh tính đưa tôi đi đâu!
– Không phải em muốn anh giúp em thỏa mãn sao?
Nói xong, anh ném cô lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người,
không chần chừ mà đem cái vật nóng bừng kia vào sâu trong cơ thể cô.
– A....!
Cứ thế, lực đạo không chút nhân từ. Mấy ngày nay, anh chính là tức giận cô nhất. Đang yên đang lành, nghe lời Hoàng Trung làm gì, để rồi bao nhiêu rắc rối ùn ùn kéo đến với anh. Hôm qua, Hoàng Trung còn muốn đàm phán
làm ăn với anh, lợi nhuận ông ta ăn tới 70%, bắt anh chịu thiệt. Anh
đương nhiên không đồng ý, và rồi ông ta đem cô ra làm lí lẽ ép buộc anh. Chưa kể chuyện cô để anh bức rức trong lòng mấy đêm liền. Thật không
thể tha thứ!
– Tội thứ nhất, dám rời xa anh!
– A...anh nhẹ thôi!
– Tội thứ hai, không tin tưởng anh....Tội thứ ba, đòi li hôn...Tội thứ
tư, không nghe lời anh...Tội thứ năm, yêu anh không dám nhận..
Thiên Nhã kêu la om sòm khắp phòng, nước mắt tung tóe. Anh thật không còn là
con người nữa rồi, muốn cô không bước khỏi giường nổi nữa hay sao?
– Xin anh...nhẹ chút...a!
Cứ thế, tiếng gào thét của Thiên Nhã vang vọng suốt hai tiếng đồng hồ.
Điện thoại cô reo liên tục. Chắc chắn Hoàng Trung đang sốt ruột đi tìm
cô ở ngoài.
– Xin lỗi anh, ngay lập tức!
Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, bây giờ, không xuống lời với anh, chắc sẽ bị anh hành hạ đến đêm mất.
– Xin lỗi anh...em sai rồi! Tha cho em...xin anh!
Lời xin lỗi của cô vang lên, anh cảm thấy cả tinh thần của mình khoan khoái lạ. Mặc kệ cô nói thật hay nói dối, lần này, dạy bảo cô đến nơi đến
chốn thế này, chắc không dám cãi lời nữa.
Anh vừa buông cô ra, cô lập tức ôm quần áo chạy vào phòng tắm. Nhìn theo bóng cô, anh thầm
nghĩ: cô vậy mà vẫn còn sức chạy nhanh đến thế.
Trong lúc chờ cô hoàn hồn trong phòng tắm, anh gọi cho trợ lý Phúc Hải.
– Đã làm xong những gì tôi giao chưa? Lần này có thể là cơ hội cuối cùng, tuyệt đối không được có cơ hội nào biết không hả?
– Vâng! Tôi làm xong rồi! Anh yên tâm. Lần này, tôi rất mực cẩn thận.
"Cạch". Cô bước ra, anh lập tức cúp máy.
Lúc này, trông cô thảm bại vô cùng, đầu tóc rối bù, chiếc váy cũng nhàu nát theo. Cô không nói với anh thêm một lời, vội choàng chiếc khăn tắm lên
người, chạy khỏi phòng.
– Thiên Nhã!
Dương Phong vội vã đuổi theo cô. Tưởng chừng sắp bắt kịp cô, tống cô về nhà. Nào ngờ, chạm mặt phải Thái Uy Vũ.
"Bốp". Anh ta vừa thấy bộ dạng Thiên Nhã đã không kìm chế nổi tức giận mà cho Dương Phong một đấm:
– Đồ khốn! Sao anh dám làm vậy với Thiên Nhã?
Ngay lúc ấy, Hoàng Trung cũng xuất hiện, giống như Uy Vũ, nhận ra Dương Phong vừa lôi con gái ông ta đi làm chuyện gì.
– Thiên Nhã! Con không sao chứ?
Cô khóc:
– Ba! Ba ngăn họ lại đi! Đừng để họ đánh nhau!
Đôi chân Hoàng Trung toan chạy đến ngăn hai tên thanh niên kia động tay
động chân thì câu nói của Thái Uy Vũ khiến ông ta dừng lại hẳn.
– Anh khiến em gái tôi – Thủy Tiên, à không Thiên Hương có thai rồi không chịu trách nhiệm, còn đến đây làm phiền Thiên Nhã.
Chết tiệt! Con khốn Thiên Hương đó dám có thai với Dương Phong, còn đi phá
hoại kế hoạch của ông ta tốn công vạch ra. Ông ta thật không tin được,
rõ ràng mới đây ả tiện nhân đó còn dụ dỗ, ân ái với ông ta trên giường.
Thế quái nào lại xác nhận đó là con của Đoàn Dương Phong. Đối với ông ta bây giờ, Thiên Hương chẳng khác gì hòn đá vô tình lăn ra cản đường, và
ông ta phải đá nó ra.