“Liên quan gì đến anh, quản nhiều quá rồi đấy!” Lần này cơn
tức của Quý Đường Đường không hề nhỏ, “Tôi đánh nhau với người ta hay bị ngã
cũng phải báo cáo với anh chắc?”
Nhạc Phong nhất thời cứng họng, cẩn thận suy nghĩ một chút,
cô ta nói cũng có lý: cô ta là du khách, anh chẳng có quyền gì để hỏi đến việc
riêng của cô ta cả.
Có điều cái kiểu khí thế ép người này của cô ta, thực sự khiến
người ta chán ghét, hơn nữa vừa nãy ngay cả ghế cũng xách ra đập, Nhạc Phong thực
sự là không muốn tức cũng khó: “Cô có thể nói chuyện tử tế được không hả? Nói
chưa được hai câu đã động tay động chân, cô có giáo dục không đấy?!”
“Anh có giáo dục lắm!” Quý Đường Đường giận quá hóa cười,
“Có giáo dục anh còn kéo áo tôi? Dê xồm!”
Nhạc Phong không ngờ tới lại bị chụp cho cái mũ lớn như vậy,
nhất thời quên mất phản bác, trong lúc giằng co, sau lưng chợt vọng đến giọng nói
của Mao Ca: “Chú… chú kéo áo con bé? Dê… dê xồm?”
Hai người chỉ lo gây gổ, hoàn toàn không chú ý đến khi nãy
tiếng vang lúc cái ghế nện xuống quá lớn, khiến cho cả đám người ở lầu dưới đều
chạy hết lên.
Thừa dịp Mao Ca còn chưa chú ý đến mình, Quý Đường Đường
nhanh chóng đóng cửa lại, trong sát na khi cánh cửa khép lại, tầm mắt vừa vặn đối
diện với Nhạc Phong, nét mặt kia của Nhạc Phong, chắc đến suy nghĩ ăn tươi nuốt
sống cô cũng có, trong lòng Quý Đường Đường lại thấy khoan khoái lạ kỳ, cố ý
ném cho anh ta một nụ cười như khiêu khích.
Không đóng cửa thì thôi, đóng rồi lại càng khiến Mao Ca hoài
nghi, một lòng một dạ cho rằng cô là con gái nên xấu hổ, bị Nhạc Phong bắt nạt,
lông tơ khắp người bỗng chốc dựng đứng, vung một bàn tay đập lên đầu Nhạc
Phong: “Thằng thối tha này, chú mày đã làm gì hả?”
“Em làm gì được chứ?!” Hôm nay Nhạc Phong chuyện gì cũng hỏng,
cơn tức ngùn ngụt, nhìn chằm chằm đám người không rõ chân tướng đằng sau Mao
Ca, “Cô ta nói gì anh cũng tin? Mọi người đều ở ngay dưới lầu, em có muốn phạm
tội cũng không chọn trường hợp này!”
Mao Ca hoài nghi trừng mắt nhìn anh một cái, đẩy anh ra bước
lên gõ cửa phòng Đường Đường: “Đường Đường, có gì cứ nói với anh Mao Ca đi, anh
chỉnh chết thằng thối tha này cho.”
Giọng nói của Quý Đường Đường vọng qua cánh cửa: “Không sao
đâu anh Mao Ca, bọn em đùa thôi. Em hơi khó chịu, đi ngủ trước đây.”
Nhạc Phong thiếu chút nữa bị cô làm cho tức đến hồ đồ, quay
về phía cửa gầm lên: “Giờ cô lại đóng vai người tốt rồi hả?!”
Mao Ca nhức hết cả đầu: “Đừng ầm ĩ nữa được không? Kể từ khi
Đường Đường đến Ca Nại, hai đứa có lúc nào yên ổn không hả? Hai cô cậu có thù
oán à?”
Nhạc Phong xụ mặt không lên tiếng, đám Vũ Mi Lông Gà đứng đằng
sau thấy vậy cũng thức thời không lên tiếng, trong một mảnh yên lặng, Đầu Trọc
bỗng nhiên lại cười hề hề hai tiếng: “Không phải oan gia không đụng đầu, ầm ĩ rất
tốt, càng ầm ĩ càng hòa hợp.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Miêu Miêu lập tức không ổn,
Lông Gà vội vàng kéo Đầu Trọc xuống dưới lầu, đứng ra xa một chút rồi mới oán
giận một tràng: “Ông có mắt không đấy, sao vào lúc này lại nói thế, Nhạc Phong
với Đường Đường mà là oan gia cái nỗi gì, chẳng phải là ông rắp tâm khiến Miêu
Miêu khó chịu trong lòng hay sao?”
“Tôi cố ý đấy.” Đầu Trọc gân cổ nói, “Nhạc Phong đúng là mỡ
lợn đầy tim rồi, chúng ta ai cũng nhìn ra cậu ta không hợp với Miêu Miêu, cậu
ta lại còn cố mà bấu víu, giờ còn định về Thượng Hải đi làm cái khỉ gì đó, tốt
nhất là chia tay với Miêu Miêu, hai bên đều được yên ổn.”
Đang nói đến đây, Hiểu Giai mang theo một thân khí lạnh bước
vào, đang không chú ý, vừa ngẩng đầu đã thấy hai người bọn họ, sợ đến mức giật
mình: “Anh… các anh sao lại đứng đây? Mọi người đâu?”
“Trên lầu!” Lông Gà giơ một ngón tay ra chỉ chỉ lên gác, “Ẫm
ĩ hết cả lên, Nhạc Phong với cái cô Quý đại tiểu thư kia lại cãi nhau rồi.”
Hiểu Giai thầm kêu hỏng bét, vội vàng nhấc chân chạy lên lầu,
đi được một nửa thì gặp đám Mao Ca đang đi xuống, sắc mặt người nào cũng khó
coi, Hiểu Giai tránh qua một bên để họ đi trước, thấy họ xuống hết rồi mới vội
vàng đi lên lầu gõ cửa phòng Quý Đường Đường.
Cửa vừa mở ra, Hiểu Giai đã vội vàng lách mình vào trong:
“Cãi nhau à? Bị bọn họ phát hiện rồi?”
“Không sao đâu,” Quý Đường Đường cười cười, “Lúc nào chẳng
không hợp với Nhạc Phong, có mua được không vậy?”
“Mua được.” Hiểu Giai vội vàng móc từ trong túi quần ra một
lọ cồn nhỏ có nắp bịt bằng cao su và cả một túi bông y tế, Quý Đường Đường nói
cảm ơn, ngồi xuống giường mở nắp cao su ra, cầm bông y tế chấm chấm chút cồn,
nhìn gương chậm rãi xoa lên vết thương, thỉnh thoảng lại nhíu mày, đau đến mức
hít hà.
Hiểu Giai đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thấy đau thay
cô: “Bôi có một chút như thế có ổn không? Có cần bôi thuốc gì đó không? Đừng để
mặt mày sứt sẹo đấy.”
“Đâu có dễ sứt sẹo đến thế.” Quý Đường Đường không để ý lắm.
Hiểu Giai nhìn một lúc, tự tìm chuyện để nói: “Đúng rồi, cô
nhìn thấy Miêu Miêu kia chưa?”
“Bạn gái Nhạc Phong đúng không, thấy rồi, rất xinh.”
“Nhạc Phong định về cùng cô ta.” Hiểu Giai có chút cảm thán,
“Người như Nhạc Phong mà lại định quay về đi làm, sống cuộc sống xem báo uống
trà, cô có tưởng tượng được không?”
“Anh ta sao có thể?” Quý Đường Đường đến đầu cũng chẳng buồn
ngẩng lên, “Anh ta không hợp.”
“Nhưng chính miệng anh ta nói sẽ quay về cùng Miêu Miêu.”
“Nói thì nói vậy thôi, chẳng phải vẫn chưa động đậy gì hay
sao.” Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, “Tám chín phần mười là sẽ
không đi.”
————————————————————
Bữa Toàn Dê Yến mà Mao Ca tỉ mỉ chuẩn bị bỗng dưng lại gặp
phải biến cố, còn dư lại một đống thịt nướng mà không ai hỏi han đến, trong
lòng Mao Ca rầu rĩ không thôi, sau khi mời chào một vòng mà vẫn không kéo được
ai đến tiêu thụ, đành phải tự mình chiến đấu với một bàn ú ụ, ngồi bên góc bàn
ăn nhồm nhoàm, Đầu Trọc ngồi bên cạnh nhìn mà đau cả miệng: “Lão Mao tử, anh kiềm
chế chút đi, béo như thế này rồi mà còn ăn nữa!”
Mao Ca trừng mắt: “Ăn mà cũng phiền đến chú mày hả, toàn lo
chuyện bao đồng xen vào việc của người khác!”
Hiểu Giai vẫn còn ở trên gác chưa xuống, Vũ Mi và Miêu Miêu
chụm vào một chỗ cầm chỉ bảy màu tết chuỗi hạt xương bò, lần này Miêu Miêu đến
Ca Nại, luôn cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ, bình thường đã quen nắm chắc tất cả,
giờ lại không nắm bắt được, trong lòng lạc lõng không nói nên lời, cộng thêm việc
còn tức giận vì chuyện vừa mới xảy ra nên không muốn để ý đến Nhạc Phong, nhìn
khắp một vòng cũng chỉ thấy Vũ Mi dễ gần nhất.
Nhạc Phong bây giờ chẳng rảnh rỗi mà quan tâm đến chút tâm
tư nhỏ bé ấy của Miêu Miêu, anh kéo Lông Gà qua một bên, ép anh ta nhớ lại tình
hình lúc đi đón Quý Đường Đường.
“Bên cạnh cô ta có ai không? Anh có thấy ai khác không? Lúc
anh gặp cô ta, có gì không ổn không?”
Lông Gà phiền đến mức vò đầu bứt tai, thiếu chút nữa vò quả
đầu rối bời thành cái ổ gà: “Không có gì không ổn hết, cô ta quây như đặc vụ ấy,
cũng không có ai khác hết, chỉ có mình cô ta thôi.”
Nhạc Phong nhíu mày không nói gì, Lông Gà tò mò hỏi: “Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì hả?”
Nhạc Phong cân nhắc một chút rồi nói: “Con nhóc này có võ.”
“Có võ? Jacky Chan?” Không biết Lông Gà nghe được tên tiếng
Anh của Thành Long ở đâu, phát âm đến là quái dị: “Lợi hại thế cơ à?”
“Không lợi hại đến thế,” Nhạc Phong nhớ lại tình hình khi động
tay với cô, “Nền tảng không tệ. Như kiểu anh, cô ta có thể quật ngã được hai
người.”
Lông Gà tặc lưỡi xuýt xoa: “Bảo sao, có biết bơi mới dám ra
biển*, người ta năm lần bảy lượt vào hẻm núi, thì ra là có võ trong người.”
* Nguyên văn là câu thành ngữ “một hữu kim cương toản, bất
lãm từ khí hoạt” – kim cương toản là mũi khoan kim cương mà người thợ làm gốm
thường dùng để đục gốm, đồ sứ có độ cứng rất cao, không có mũi khoan kim cương
thì không thể khoan được, vì vậy câu này có thể hiểu là “không có khoan kim
cương, đừng mong làm nghề gốm”, cả câu có nghĩa là không có bản lĩnh thì đừng
nên làm những việc không phù hợp với sức mình.
Nhạc Phong cười lạnh: “Vậy mà đấu với người khác cũng có khá
hơn được chút nào đâu.”
Lông Gà há miệng, lập tức hiểu ra: “Cô ta đánh nhau với người
ta à? Có phải bị thương rồi đúng không? Chẳng trách lại quây kín như vậy. Anh
còn đang tự hỏi, sao trên áo lại dính toàn bùn với cỏ…”
Nói mãi nói mãi anh ta lại thấy rầu rĩ: “Nhưng mà cô nhóc
này trông đâu có giống người xấu tính không biết đạo lý, sao lại chọc đến người
ta chứ? Đến nỗi người ta phải động thủ với cô ta? Chẳng lẽ là phạm phải cấm kỵ
của dân Tạng?”
Nhạc Phong chợt nhớ đến vết dây trên cổ cô.
Nhìn qua, đó không giống như do phạm vào cấm kỵ mà động thủ
với người ta, đối phương là muốn… muốn lấy mạng cô ta!
Nhạc Phong đứng phắt dậy, đẩy Lông Gà ra bước bình bịch lên
gác, Lông Gà cuống quít đứng dưới kêu lên: “Này, này, cậu đi đâu đấy?”
Tiếng kêu kinh động đến đám người bên cạnh, Miêu Miêu ngẩng
đầu lên, siết chặt hạt xương bò trong tay, đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn
không nói gì.
Chỉ có Đầu Trọc là cười hề hề: “Kiểu này là lại đi tìm Đường
Đường rồi, đúng là càng ầm ĩ lại càng hòa hợp… ui da!”
Nói được một nửa thì ôm đầu nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn,
hung khí vừa đập trúng mình là một xiên thịt nướng, Đầu Trọc nổi giận đùng đùng
ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt hung dữ của Mao Ca: “Chú mày không
nói câu nào thì chết à!”
————————————————————
Hiểu Giai đang nói chuyện với Quý Đường Đường, cửa lại vọng
đến tiếng gõ cửa cộc cộc, mở cửa ra mới thấy, người đến lại là Nhạc Phong.
Sắc mặt của Nhạc Phong không được tốt: “Hiểu Giai, cô đi ra
ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với Đường Đường.”
Hiểu Giai sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Quý Đường Đường
một cái, lại nhìn Nhạc Phong một cái, vừa khó xử vừa do dự, đứng nguyên tại chỗ
không nhúc nhích: “Nhạc Phong, hai người đừng cãi nhau nữa mà.”
“Không cãi nhau.” Nhạc Phong nhìn chằm chằm Quý Đường Đường,
“Lúc nãy có chút hiểu nhầm, cho nên giờ phải nói cho rõ ràng.”
Tư thế này của anh, nhìn kiểu gì cũng giống như đi tính sổ,
Hiểu Giai vẫn không dám đi, Quý Đường Đường lại ngẩng đầu cười cười: “Hiểu
Giai, cô tránh đi một lát đi, không sao đâu.”
Hiểu Giai đương nhiên sẽ đứng về phía Quý Đường Đường: “Vậy
tôi chờ ngoài hành lang nhé, Đường Đường, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Hiểu Giai vừa mới bước ra ngoài, Nhạc Phong đã không chút
khách khí đóng sập cửa lại.
“Quý Đường Đường, giờ chỉ có hai người tôi và cô, có gì cứ
nói trắng ra đi.”
Vừa mở đầu đã lôi cả tên cả họ người ta ra, Quý Đường Đường
có muốn làm lơ cũng không được, sau khi trầm mặc một lúc thì gật đầu: “Anh muốn
hỏi chuyện gì?”
“Rất nhiều chuyện.” Nhạc Phong vậy mà lại không hề vội vàng,
anh kéo một chiếc ghế qua, quay lưng về phía cửa chậm rãi ngồi xuống: “Chúng ta
nói từng chuyện một. Tôi nhớ, lúc sáng, cô có nhờ tôi đoán ra một dãy số, 0513,
đúng không?”
Trái tim Quý Đường Đường thịch lên một tiếng, sự khôn ngoan
của Nhạc Phong nằm ngoài dự liệu của cô, sau khi do dự trong chốc lát, cô gật đầu:
“Đúng.”
“Ngày thứ hai khi cô đến Ca Nại đã chạy khắp nơi tìm người,
tìm một người tên là Trần Vĩ, đúng không?”
Quý Đường Đường có chút mất kiên nhẫn: “Anh muốn hỏi gì thì
hỏi luôn đi, đừng có lằng nhằng như vậy.”
“Tôi đang hỏi đây.” Nhạc Phong căn bản không để ý đến những
gì cô nói, “Lúc chiều khi nướng thịt, cô vừa nghe nói Lăng Hiểu Uyển từng ở lại
đây đã lập tức giở sổ đăng kí ra xem. Tôi không biết cô đã xem cái gì nên rất
tò mò, cũng giở ra xem, nhờ vậy, tôi phát hiện ra, thì ra sinh nhật của Lăng Hiểu
Uyển chính là ngày 13 tháng 5.”
Anh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường.
Quý Đường Đường biết anh ta còn chưa nói hết, ngồi yên không
nói tiếng nào.
Nhạc Phong cười cười: “Sau đó tôi lại nghĩ đến người tên là
Trần Vĩ kia, hình như là ở quán trọ Kelsang. Cho nên tôi đã đến Kelsang một
chuyến, mở sổ đăng kí ở đó ra mới thấy, cuộc đời này thật lắm chuyện trùng hợp,
sinh nhật của anh chàng Trần Vĩ đó, cũng là 13 tháng 5.”
Quý Đường Đường vẫn không nói gì.
“Tiếp đó tôi lại nghĩ đến cái đêm cô thiếu chút nữa không về,
chính là đến quán trọ Kelsang để ở. Cô không trả phòng ở bên này, đồ dùng cá
nhân cũng không mang theo, chỉ nói với cô bé tiếp khách là muốn nghỉ lại. Ở được
nửa đêm lại chạy về, có người khách nào lại ở trọ như vậy không?”
“Người ở Kelsang nói với tôi, sáng hôm đó Trần Vĩ muốn đến hẻm
Ca Tát Ma đi dạo, đi rồi không thấy quay lại, sau đó cậu ta có gọi điện cho
quán trọ, nói là đã về nhà trước. Vốn là một chuyện rất bình thường, kỳ quái ở
chỗ, sau khi người ta nói với cô như vậy, cô lại không tin mà lập tức đeo ba lô
đến Kelsang ở trọ — không phải cô muốn đến ở trọ, cô muốn đến nơi Trần Vĩ đã từng
ở để tìm những thứ cậu ta để lại, đúng không?”
“Anh dông dài một đống lớn như vậy, rốt cuộc là muốn hỏi
gì?” Quý Đường Đường chợt mở miệng ngắt lời anh.
Sắc mặt của Nhạc Phong từ từ trầm xuống: “Tôi nhớ sáng hôm
đó, cô cũng đến hẻm núi từ sớm, sau khi ra khỏi hẻm núi cô luôn đi tìm Trần Vĩ
— có phải cô đã gặp cậu ta trong hẻm núi, lại bị lạc mất, cho nên cô mới vội
vàng đi tìm cậu ta? Người ở Kelsang nói với cô rằng cậu ta đã về nhà, cô không
hề tin, có phải là vì cô biết cậu ta không về nhà được, cậu ta đã xảy ra chuyện?!”
Quý Đường Đường sững sờ nhìn Nhạc Phong, vào lúc không nên
hoảng hốt nhất, cô lại thất thần: những sự kiện này, đông một búa tây một gậy,
mới nhìn thì chẳng hề liên quan đến nhau, vậy mà lại có người thực sự có thể
xâu chuỗi chúng lại. Có lúc, cái gọi là vụ án không có lời giải, có thể không
phải do quá bí ẩn, chẳng qua chỉ là do thiếu mất sự xâu chuỗi và phát hiện
chăng?
Nhạc Phong lại hỏi cô câu gì đó, cô không nghe rõ, mờ mịt ngẩng
đầu lên nhìn anh: “Gì cơ?”
“Tôi đang hỏi cô,” Nhạc Phong gằn từng chữ, “Từ khi cô đến
Ca Nại, cứ hết lần này đến lần khác chạy vào hẻm núi, Lăng Hiểu Uyển mất tích
trong hẻm núi, Trần Vĩ cũng rất có thể đã gặp chuyện trong hẻm núi, lần này cô
từ hẻm núi đi ra rõ ràng đã động thủ với người khác. Trong cái hẻm núi đó, rốt
cuộc là có cái gì?!”