Trước đó tôi đã phần nào đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi vốn
nghĩ rằng ông bà của mình sẽ đứng ngoài âm mưu của Thiên long tộc. Hiện
tại tuy hai người không tiến lên, nhưng cũng không bị đẩy ra ngoài.
Biến cố này xảy ra rất đột ngột, Ma vương Xích Hỏa vốn là kẻ chịu bất lợi
không ngờ lại ngồi yên không động đậy. Cùng lúc đó, mấy kẻ đứng sau ông
ta đồng loạt biến đổi hình dạng, kẻ nào cũng đều vô cùng cao lớn.
Chẳng những vậy, từ trong hư không cũng không ngừng xuất hiện những đốm đen
nhỏ. Những đốm đen đó nhanh chóng phình to thành ma thú khổng lồ, làm
kinh ngạc mấy vị tiên nhân đang tấn công về phía Xích Hỏa.
Rõ
ràng Thiên long vương cũng không ngờ tới biến cố này. Trước lễ cưới ông
ta hẳn đã cho kiểm tra mấy người cõi ma cẩn thận, việc có kẻ lẻn vào
trong chứng tỏ thực lực của Xích Hỏa thật ra vượt xa ông ta tưởng tượng
rất nhiều.
Ông bà tôi còn bị kẹt giữa trận chiến, lúc này cũng
không hề tỏ vẻ bối rối. Nhìn vào có thể thấy lực lượng của cõi trời phân làm bên tấn công và bên phòng thủ, ông bà tôi chắc chắn nằm ở bộ phận
phía sau.
Vị tiên hữu bên cạnh thấy tôi quay ngược lại hiện
trường liền kêu lên: “Tiên hữu cẩn thận…” Thế nhưng giọng nói của anh ta cũng chìm vào mấy âm thanh “ầm, ầm” mới vừa mang lên.
Mặc dù
những tiên nhân tham gia trận mai phục này có sức mạnh to lớn, bọn ma
nhân lại vô cùng tàn bạo khát máu. Chẳng mấy chốc đã có máu đổ ra, Thiên long vương cũng chẳng còn thấy bóng dáng ở chiếc bục vàng.
Tôi chạy lại chỗ ông bà đang đứng. Ông tôi sầm mặt nói: “Chẳng phải ông đã bảo con rời đi?”
Tôi quay đầu nhìn trận chiến bên kia, lo lắng nói: “Ông bà còn ở đây, cháu
gái làm sao rời đi được?” Tôi biết mình không thể khuyên hai người quay
lại Thanh Khâu, bản thân tôi cũng sẽ không bỏ đi. Ông bà hiện diện ở nơi này hẳn cũng có lý do của nó, nếu cõi trời lâm nguy, Thanh Khâu cũng
không tránh khỏi bị liên lụy.
Điều đáng buồn cười là nếu không
phải hôm qua Tuệ Gia mất tích, tôi cũng sẽ không phát hiện những việc
hai người giấu tôi. Ngay cả đám cưới của Duyệt Vi mà tôi cũng không được biết, thật sự là mất mặt biết bao!
Ông tôi nói: “Nếu con đã ở
lại đây thì góp một phần sức lực giữ trận. Hiện tại cần khống chế bọn
người cõi ma không để họ thoát ra ngoài cấm chế. Giết cũng được mà giam
cầm cũng được. Nếu họ có thể trở về cõi ma, chúng ta coi như mất công
toi.”
Tôi hỏi: “Có phải lần họp kín trước đây, Thiên long vương đã từng bàn bạc qua chuyện này?”
Ông tôi căng thẳng dõi mắt theo cử động của bọn ma thú khổng lồ, bổ sung thêm: “Đây vốn là chủ ý của thái tử.”
Lúc này Duyệt Vi cùng Xích Loan nào còn cảnh ân ái của những kẻ mới cưới.
Trên cổ công chúa cõi ma là một lưỡi kiếm sắc, khuôn mặt của nàng ta lại hoàn toàn vô cảm, không hề có vẻ sợ hãi, bi thương mà kẻ si tình bị
phản bội nên có.
Một tiên hữu đang đấu với ma thú ở gần đó có vẻ
hơi yếu thế, tôi bèn âm thầm trợ giúp anh ta một chút. Kẻ đó gật đầu với tôi tràn đầy cảm kích, sau đó tiếp tục lao đầu vào trận đánh.
Nếu không tính đám ma thú hiện ra từ cõi không này, các tiên nhân hoàn toàn có khả năng khống chế Xích Hỏa. Thế nhưng hiện tại tình thế giằng co,
phỏng chừng nếu không có kẻ đứng ra cân bằng lực lượng, trận chiến này
cũng không có hồi kết.
Xích Hỏa cùng một vài người tùy tùng sau
lưng ông ta thậm chí cũng chưa từng rời khỏi vị trí. Lúc tôi ngước nhìn, ông ta cũng vừa trông thấy tôi. Khí tức tỏa ra từ người Ma vương cường
đại hơn hẳn ma thú bình thường, mà Ma vương trước mắt tôi lại là một kẻ
sống lâu, ánh mắt thâm trầm hơn Ma Thiên rất nhiều.
Ông tôi nói:
“Lát nữa Xích Hỏa ra tay, chúng ta đều phải toàn lực chống lại ông ta.
Nghe nói một mình ma đầu này có thể chống lại mấy chục thần tiên cấp
cao, không được để ra sơ sót nào.”
Tôi cho rằng có thể ánh mắt của Xích Hỏa lúc nãy chỉ là ảo giác của tôi.
Lúc này từ phía đài cao vang lên giọng nói của Duyệt Vi: “Ma vương Xích Hỏa, ông không cần mạng sống của con gái nữa sao?”
Xích Hỏa ngửa cổ cười lớn: “Nếu nó có mệnh hệ gì, cõi trời các ngươi đừng hòng sống yên.”
Nếu con gái ông ta bị tổn thương, ông ta hẳn cũng sẽ học Ma Thần, truy sát người của cõi trời.
Ông ta nói xong thì như một tia chớp phóng tới, ngay cả Duyệt Vi có lẽ cũng không ngờ.
Thế nhưng Duyệt Vi là ai? Anh ta là một bậc thầy về giăng bẫy kẻ khác. Xích Hỏa vừa đến gần anh ta đã cảm thấy không ổn. Đứa con gái mà ông ta muốn cứu giẫy tung áo choàng, đâm một nhát dao về phía ngực ông ta.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Thực chất trong trận mai phục này, tôi
có lẽ là một trong những kẻ nhàn rỗi may mắn nhất có thể chứng kiến
những thời khắc quan trọng nhất.
Từ ngực Xích Hỏa tràn ra dòng
máu tươi màu đen. “Xích Loan” trong phút chốc biến thành một tấm lưới đỏ rực quấn lấy ông ta, ông ta dù nhanh, thứ này biến hình càng nhanh hơn
gấp bội.
Duyệt Vi là một kẻ giỏi tính toán, thế nhưng anh ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng Xích Hỏa cho dù bị trói buộc nhưng
vẫn còn sát chiêu. Anh ta chưa kịp nhìn thấy của động của kẻ kia, nhưng
tôi thì lại nhìn thấy. Tôi không còn cách nào khác là một đường phóng
tới, bắn ra một tấm khiên bảo vệ anh ta.
Đây là phản xạ hết sức bình thường, thế nhưng vô tình bị Duyệt Vi nhìn thấy.
Ma vương Xích Hỏa bị thương rất nặng, điều này làm tăng ý chí của mấy tiên nhân đang vật lộn với yêu thú khổng lồ. Cũng không biết Duyệt Vi dùng
biện pháp gì, chỗ anh ta đi tới, ma thú đều trở nên suy yếu.
Trận ẩu đả đã gần đến hồi kết, vậy mà Thiên long vương vẫn chưa xuất hiện.
Duyệt Vi cầm một thanh kiếm tiên bước từng bước tới chỗ Xích Hỏa đang
nằm bất động. Từ lưỡi kiếm lách tách nhỏ xuống máu màu đen. Anh ta giơ
kiếm lên, chậm rãi nói: “Dơ bẩn như ông mà cũng muốn làm cha vợ của ta?
Hôm nay là ngày cuối cùng của ông, cõi mà cũng đừng hòng tồn tại nữa.”
Anh ta vung kiếm chém xuống, thế nhưng ngay lúc này có một luồng sáng vàng kim phóng tới. Xích Hỏa được đẩy ra một quãng xa.
Một giọng hét vang lên: “Cha…”
Xích Hỏa mở bừng mắt. Tấm lưới vốn quấn quanh người ông ta chợt bị đứt. Ông
ta được một luồng sáng nâng lên. Luồng sáng này có sức mạnh khủng khiếp, các tiên nhân muốn nhảy ra ngăn chặn đều không làm nó suy xuyển mải
mai.
Duyệt Vi gào lên: “Diệc Vũ! Sao nàng còn đứng đó? Nếu bọn chúng thoát được, công sức của chúng ta đều thành công cốc.”
Ánh mắt Xích Loan nhìn tôi hết sức thâm độc. Tôi vốn đứng yên vì thấy rõ
người thanh niên đứng bên cạnh cô ta là ai. Tiếng gào của Duyệt Vi khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, âm thanh hỗn loạn dường như đều tắt
hết.
Tôi vội vã đuổi về hướng phát ra ánh sáng màu vàng kim. Hơi
nóng toát ra khiến tôi tưởng rằng mình có thể bị đốt cháy trong đó. Lúc
đã tiếp cận đủ gần, tôi giả vờ vung vẩy dải lụa trong tay, hạ giọng nói: “Tuệ Gia, chẳng phải chàng từng thề sẽ không phản bội cõi trời? Chàng
và cõi ma vốn chẳng có quan hệ gì, cớ gì làm như vậy?”
Tuệ Gia một tay giữ chặt Xích Hỏa, cứng nhắc nói: “Ta xin lỗi.”
Chàng truyền âm cho tôi: “Ta vốn đã khôi phục trí nhớ từ mấy ngày trước. Tuy
ta không còn quan hệ với cõi ma, thế nhưng hai ma nhân này, ta phải
cứu.”
Chàng nói xong, tôi cũng bị một chưởng vào ngực. Tôi biết
mình bị mắc mưu, vừa phóng một tấm lưới về phía chàng vừa gào lên: “Đứng lại!”
Thế nhưng tôi cũng không đuổi theo. Mấy tiên nhân xung
quanh không ngừng gào thét đuổi theo. Tôi chỉ cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết.
Chỉ đến khi nghe tiếng gọi của bà tôi, tôi mới giật mình thoát khỏi giấc mộng. Bà tôi nói: “Ông con bị thương, bị trúng ma độc…”
Tôi vội vã cùng bà chạy tới chỗ ông, cố gắng hút hết ma độc ra ngoài. Một
lát sau ông tôi từ từ mở mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn bà. Bà tôi vừa khóc
vừa nói: “Lúc nãy bọn chút bỏ đi có phóng một luồng ma độc về phía con,
tại sao con không tránh?”
Tôi sửng sốt. Tôi lại sơ sẩy như thế sao? Thì ra ông ngoại vì đỡ cho tôi mà bị trúng ma độc.
Bà tôi nói: “Hiện tại mau đưa ông con về Thanh Khâu.”
Tình hình hiện tại còn hỗn loạn, tốp tiên nhân truy đuổi bọn người cõi ma
vẫn chưa quay về. Tôi ngỡ rằng Duyệt Vi sẽ nằm trong số đó, thế nhưng
hiện tại anh ta lại đứng ở trước mặt chúng tôi.
Anh ta chắp tay
với ông ngoại nói: “Đã vất vả cho Hồ vương, Hồ hậu. Thế nhưng e rằng
Diệc Vũ tiên tử phải ở lại Thanh Khâu một thời gian.”
Bà tôi lập tức đanh mặt: “Các người muốn giữ con bé lại làm gì?”
Ông tôi cho dù sức yếu nhưng vẫn phóng một luồng hào quang chỉ thiên, giận dữ nói với tôi: “Diệc Vũ, con mau đi đi!”
Tôi nhìn Duyệt Vi vẫn đứng sừng sững trước mặt, cười nói: “Ồ, cảm phiền
thái tử nói cho tôi biết, tôi có tội gì mà phải bị giữ lại chỗ này?”
Duyệt Vi mỉm cười: “Tiên tử có tội với cõi trời hay không, hẳn lòng tiên tử
biết rõ. Hiện tại Thiên Long Thần Điện cần tiên tử làm rõ một số vấn đề
mà thôi.”
Tôi nhìn về phía ông bà đang suy yếu của mình. Từ nhỏ
tới lớn, tôi chỉ là một mối phiền phức thật lớn, thật lớn. Nếu muốn nhớ
lại những lần làm ông bà hạnh phúc, tôi vẫn mang phiền toái nhiều hơn.
Hiện tại tôi không muốn ông bà mệt mỏi thêm với Thiên Long tộc, bèn trấn an ông bà: “Con sẽ không sao đâu. Trước đây con ở Thiên long thần điện
gần tám trăm năm, chẳng phải lớn lên khỏe mạnh đó sao?”
Tôi nói thế nào ông bà cũng không chịu bỏ tôi lại. Duyệt Vi mỉm cười méo xệch, sai tiên sứ áp giải hai người trở về.
Ông bà tôi dùng ánh mắt xé nát Duyệt Vi một vạn không trăm lẻ chín lần, thế nhưng đến lượt tôi dùng ánh mắt vô cùng khẩn khoản nhìn lại, ông bà
cũng hiểu tôi có đối sách, cũng hết sức tin tưởng tôi mà không day dưa
nữa.
Nhìn bóng ông bà khuất trong mấy tầng mây, tôi quay sang
Duyệt Vi hừ lạnh: “Thái tử đúng là mặt dày vô sỉ, việc gì cũng có thể
làm.”
Anh ta cười cười, lạnh giọng: “Giam nàng ta lại!”
Lập tức có mấy tiên nhân đưa tôi vào ngục. Tôi để mặc cho họ lôi kéo. Khi
đi ngang qua chỗ Duyệt Vi đang đứng, tôi hỏi: “Tại sao lại bắt giam
tôi?”
Anh ta cười nói: “Nàng là người hiểu rõ nhất.”
Thiên long thần điện là chốn xa hoa, ngục giam cũng có bề ngoài không tồi.
Thứ duy nhất tôi không ưng ở chỗ này chính là mấy bức tường đều được đúc từ băng ngàn năm, tiên nhân tu vi cấp thấp bị giam ở đây đều bị mất một phần tu vi không nhỏ.
Lúc này tôi cũng không so đo việc mình bị
nhốt. Cả ngày nay tuy không biểu hiện chút cảm xúc nào ra ngoài, bên
trong tinh thần tôi đã đến cực hạn. Tôi ngồi phịch xuống nền băng bất
động.
Chỉ trong một ngày, cõi yêu tan biến, cõi trời suy yếu, cõi ma trở mặt.
Cũng vào ngày này, người tôi mến mộ chết, người tôi quan tâm lâm nguy, còn người tôi tin tưởng phản bội tôi.
Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ từng đánh mất gương mặt của mình, cùng từng đánh mất linh hồn của mình.
Tôi có cảm giác bầu trời sụp đổ chỉ trong một ngày duy nhất.
Tôi không rõ mình đã ngồi bất động bao lâu, thế nhưng có để ý lính canh
phía bên ngoài đã thay phiên mấy lượt. Chợt có tiếng bước chân vọng đến, Duyệt Vi xuất hiện trước cửa phòng giam.
Sau sự kiện tân hôn,
Thiên long thần tộc có không ít chuyện cần được giải quyết. Duyệt Vi có
lẽ đã làm việc hết sức mình, vì vậy lúc anh ta đến gặp tôi, khuôn mặt có hơi trắng.
Tôi cho rằng bệnh nghề nghiệp phụ tá kiêm em gái lại tái phát, nếu không tôi cũng không để ý đến anh ta nhiều như thế.
Duyệt Vi nhìn thấy tôi ngồi bệt trên nền băng thì hết sức bất bình. Anh ta
biến ra một chiếc bàn và hai chiếc ghế, bảo tôi ngồi lên đó.
“Nàng bị ngớ ngẩn sao? Không biết tự biến ra đồ vật, mặt băng lạnh như thế mà nàng lại ngồi lên đó!”
Anh ta mắng tôi như mẹ già mắng trẻ nhỏ, còn tôi thì trơ mắt nhìn lại, không bất bình cũng không áy náy tí nào.
Duyệt Vi thấy mình hơi quê, bèn hắng giọng: “Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ cái gì?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.
Anh ta cười: “Nàng là người của Thiên long thần tộc.”
Nếu phân tích kỹ câu nói này, có thể tách ra một trăm lẻ một tầng thâm ý khác nhau. Tôi lắc đầu nói: “Tôi là người của Hồ tộc.”
Thấy anh ta lại tiếp tục nhìn tôi mỉm cười, tôi bắt đầu thấy cả người không
thoải mái. Đây là cách Duyệt Vi vẫn thường tra hỏi tù nhân ư? Tôi nhíu
mày hỏi: “Rốt cục là anh muốn nói cái gì?”
Duyệt Vi đứng dậy,
ngắn gọn đáp: “Hồ tộc sức lực nhỏ bé, rồi nàng cũng phải đi theo ta.”
Anh ta thở dài rất nhẹ, lại nói tiếp: “Ta rất bận, lại đến thăm nàng
sau.”
Tôi ngẩn người nhìn anh ta thong thả bước ra khỏi phòng giam. Tiên nhân này hẳn đã điên rồi!
Duyệt Vi rời đi được một lát lại vòng trở lại. Anh ta hất hàm nói: “Ta đưa
nàng đi gặp phụ vương. Người có một số điều muốn hỏi nàng.”
Phòng giam được mở, lập tức pháp lực của tôi bị phong ấn. Duyệt Vi cười nói:
“Hẳn nàng cũng biết qui định của Thiên long tộc, tù nhân không được tự
do đi lung tung.”
Tôi nói: “Cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu mình bị bắt giam vì lý do gì.”
Duyệt Vi đủng đỉnh đi ở phía trước, nhìn tôi cười tà: “Chuyện ở lễ cưới, tiên nhân nào có mắt đều nhìn thấy cô nương tay với bọn ma nhân, lại còn
quen biết với tên thích khách kia. Nếu không phải Duyệt Vi nhanh tay
giam cô lại, sợ rằng cô đã bị những tiên tộc khác chất vấn.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh nói về bản thân cứ như là người khác…”
Duyệt Vi hừ lạnh: “Đừng nói nhiều nữa.” Tôi lập tức ngậm miệng.
Duyệt Vi không đưa tôi về phía chính điện, mà dẫn tôi đi vòng ra vườn hoa,
đến trước một cây cổ thụ sừng sững. Anh ta dẫm chân một cái lên một cái
rễ cây, lập tức có một vòng tròn sáng hiện ra.
“Nhanh chui vào!” Anh ta gằn giọng, chỉ thiếu điều đạp tôi vào trong vòng sáng.
Tôi liếc “Duyệt Vi” một cái, anh ta đang mải nhìn trước nhìn sau nên không
để ý cái nhìn đầy hoài nghi của tôi. Tôi chui vào trong vòng sáng, anh
ta lập tức theo sát sau lưng.
Cuối đường hầm ánh sáng là một bờ
sông phủ đầy lau sậy um tùm. Tôi nhớ nơi này là biên giới giữa Thiên
long tộc và Hồ tộc. Tôi quay lại nhìn, thì thấy Thanh Lộc tinh quân áo
đỏ vừa thu lại vòng sáng, giơ tay quệt mồ hôi trên trán.
Tôi nói: “Pháp thuật của tinh quân thật cao thâm, ngay cả Thiên Long thần điện cũng có thể dễ dàng đột nhập.”
Thanh Lộc cười méo xẹo: “Ai bảo ta nợ cô một vố, đâu thể làm khác được.”
Anh ta chỉ về hướng Thanh Khâu: “Tiên tử mau về với ông bà cô đi. Cho dù
Thái tử bắt cô không phải với ý xấu nhưng Thiên long thần điện cũng
không phải nơi cô nên lưu lại.”
Tôi hỏi: “Tinh quân có biết tình trạng của ông ngoại tôi?”
Anh ta gật đầu: “Có biết. Ma độc đã được giải. Hiện giờ ngài ấy không có việc gì, chỉ hơi suy yếu mà thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thế thì tôi không thể trở về. Ông ngoại còn chưa hồi phục
hoàn toàn, nếu tôi trở về sẽ mang đến nhiều phiền phức cho ông bà. Hiện
tại tình cảnh của tôi cũng không tốt lắm.”
Thanh Lộc lại gật đầu: “Cô nói cũng có lý. Thế nhưng từ nhỏ cô chỉ có liên hệ với Hồ tộc và
Thiên long tộc, bây giờ cô biết đi đâu bây giờ?”
Thấy tôi nhìn khoảng không, anh ta chậm rãi nói tiếp: “Tinh tú thần điện cũng không được…”
Tôi bật cười: “Dĩ nhiên tôi không làm phiền anh nhiều đến thế. Tôi đang định đến chỗ dì Mộng Hoa.”
Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải dì Mộng Hoa của cô đã mất tích nhiều năm trước? Cô làm sao biết nàng ta ở đâu mà đến tá túc?”
Tôi mỉm cười, không nói gì. Lần gặp trước đây, dì có dùng tóc kết cho tôi
một chiếc nhẫn nhỏ, thứ này giúp tôi tìm được chỗ của dì. Hiện tại dì
vẫn đang ở cùng đám mây đen chết tiệt, cũng vừa vặn là chỗ yêu thích của nó – dãy núi Quỷ Cư.
Thanh Lộc thấy tôi im lặng cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười: “Tiên tử cẩn trọng.”
Tôi gật đầu, lên mây rời đi.
Đến dãy Quỷ Cư, đám mây lành của tôi chẳng mấy chốc bị đông thành nước đá.
Tôi bèn lướt gió một lúc, đi một lúc rất lâu mới nhìn thấy đám mây to
bằng một thị trấn nhỏ đang nổi sấm đùng đoằng.
Dì Mộng Hoa đón tôi giữa không trung, rồi dẫn tôi vào một cái hang nhỏ dưới mấy tầng tuyết.
Không biết do cảm giác của tôi, mà dì Mộng Hoa trông xơ xác hơn lần gặp mặt
trước. Ngay cả cánh của dì cũng có mấy chỗ rách thành vết răng cưa. Tôi
nhìn dì chăm chú, bao nhiêu khổ sở mấy ngày qua chợt tích tụ thành một
ngọn lửa ở cổ họng. Tôi ngã sấp mặt vào mặt dì, nước mắt lã chã tuôn
rơi.
Dì Mộng Hoa từ nãy giờ chưa nói một lời nào, lúc này mới vỗ lên vai tôi: “Bé ngoan, đừng sợ. Có dì ở đây…”
Tôi nghẹn ngào nói: “Cảnh Châu đi rồi… Cõi yêu gặp nạn, ông ấy cũng biến mất rồi! Hồn bay phách lạc ngay trước mặt con!”
“Biến mất cũng không phải không tốt, sẽ không còn gánh nặng trên vai.”
Tôi gào lên: “Con không muốn ông ấy chết!”
Dì Mộng Hoa im lặng, tôi nói tiếp: “Tuệ Gia khốn kiếp… không, phải gọi hắn là Ma Thiên. Hắn dám phản bội lời thề… không… phải nói là hắn bỏ con,
bỏ con đi theo bọn ma nhân rồi…”
Dì Mộng Hoa nghiến răng: “Khốn kiếp…”
Tôi khóc nấc: “Còn ông ngoại… ông ấy bị thương…”
Cứ như vậy, tôi vừa gào khóc vừa kể lể như một đứa trẻ, chẳng biết đã ngủ trong lòng dì Mộng Hoa từ lúc nào.