Thuở cha mẹ tôi còn
chưa rời đi, trong một lần bàn luận đã nói rằng những tiên nhân được
sinh trong vòng hai, ba vạn năm trở lại đây đều rất ít tìm hiểu về lịch
sử cõi trời. Đại chiến tiên ma dữ dội nhất đã kết thúc từ lâu, cõi trời
coi như được hưởng thái bình trong ngần ấy năm. Nếu có biến cố gì, chỉ
cần một vài thần tiên mạnh nhất đứng ra chống đỡ là được.
Dần dần, cũng chẳng còn bao nhiêu thần còn lại nữa.
Mặc dù thời đại của thần đã bắt đầu tàn lụi từ trước khi cõi ma xuất hiện,
thế nhưng đại chiến tiên ma chính là thời kỳ mà lực lượng thần tộc bị
tổn thất ghê gớm nhất. Cũng chính vì quá nhiều thần hi sinh như vậy, đây được xem là giai đoạn tăm tối nhất trong lịch sử, Ma Thần cũng vì vậy
mà gánh chịu hết mọi sỉ vả của những thế hệ sau. Thế nhưng ít kẻ sinh ra sau này biết rằng, Ma Thần thật ra cũng từng là một vị thần chính đạo
trong cõi trời.
Khi đó thần thượng cổ đều đã quá tuổi mười vạn
năm, số kẻ vượt qua thần kiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thần thượng cổ
sinh ra cùng trời đất, chính là thế hệ được chia chác nhiều linh khí
nhất trong dòng máu của mình. Cho dù thần tộc khi ấy còn đông đúc, thế
nhưng sức mạnh của những kẻ sinh sau đẻ muộn lại đều thấp hơn thần
thượng cổ một bậc.
Hôm ấy Băng Thần một mình ngao du trong vùng
núi tuyết trắng, tình cờ phát hiện một thiếu niên thần tộc ngủ vùi trong mấy tầng băng giá. Người thiếu niên này phỏng chừng thuộc dòng dõi thần thượng cổ, cũng chẳng biết đã bị giam chân ở dãy núi tuyết mấy vạn năm.
Ông thi triển thuật pháp cứu thiếu niên ấy ra, kẻ này lúc tỉnh dậy lại
giống như một đứa bé sơ sinh lần đầu tiên nhận biết thế giới. Lúc này
Băng Thần vừa qua mười lăm vạn tuổi, cũng đã có tiếng nói đáng kể trong
thần giới. Ông nhận thần thượng cổ này làm đệ tử thứ hai của mình, đặt
tên là Tú Anh. Trước đó ông cũng từng nhận một đệ tử, sau đó chừng một
vạn năm, lại có thêm hai đệ tử khác.
Một trong hai đệ tử sau này
lại chính là Hoa Thần Lan Chi nổi tiếng xinh đẹp. Khi sự kiện Ma Thần
xảy ra, nàng chính là một trong những nạn nhân đầu tiên. Tin tức này đã
làm toàn cõi trời chấn động, nỗi đau của Hoa Thần không khỏi khiến kẻ
khác cảm thương: sư phụ, nhị sư huynh cùng sư đệ của nàng đều vong mạng, bản thân nàng bị bắt về cõi ma, không rõ sống chết. Chỉ có đại sư huynh của nàng may mắn thoát nạn lần đó, nhưng sau đó ít lâu cũng tận mạng
trong đại chiến tiên ma. Còn Hoa Thần, cho dù mấy trăm năm sau nàng được cứu ra từ hang ổ của Ma Thần, thế nhưng lúc ấy nàng bị thương quá nặng, cũng không sống được bao lâu nữa.
Hoa Thần thật ra cũng chỉ là
một trong rất nhiều số phận bất hạnh trong thời đại đó. Ban đầu có kẻ
thương cảm nàng, nhưng sau đó lại có rất nhiều thần diệt vong, cũng
chẳng còn ai nhắc đến cái chết tức tửi của Hoa Thần nữa.
Câu nói hồng nhan bạc mệnh, có phải chăng là người con gái này mà ra?
Thế nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Phần lịch sử đáng buồn và đáng
quên nhất, là do ông Thiềm trong một lần bị Yêu Hoàng chuốc say buộc
miệng nói ra.
Ma Thần, thật ra chính là Tú Anh nhập ma mà thành.
Ma Thần lúc xuất hiện luôn mang mặt nạ, chẳng ai thấy được khuôn mặt của
hắn, mà cũng chẳng ai dám mơ tưởng tới việc đó. Chiếc mặt nạ của Ma Thần tương trưng cho sự chết chóc, hủy diệt. Thuộc hạ dưới tay ma thần đều
là những kẻ vừa tàn nhẫn vô hạn, vừa xấu xí đáng sợ. Đội quân của cõi ma chỉ trong mấy ngàn năm đã mưu sát không biết bao nhiêu thần tộc, hơi
thở của chúng làm vẩn đục cõi trời, khiến sinh linh lầm than.
Một kẻ tàn độc như vậy, lại cũng chính là đứa trẻ thuần khiết ngày nào đã
được cứu ra từ mấy tầng băng tuyết lạnh giá. Tú Anh đã biến thành Ma
Thần như thế nào? Câu hỏi này, ngay cả ông Thiềm cai quản sinh tử cũng
không thể biết.
Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, khi nghe những chuyện
này cũng không mấy để ý. Thứ nhất, thời đại của ma thần đã đi qua rất
lâu. Thứ hai, câu chuyện này có vẻ quá sức hoang đường.
Thế nhưng lúc đó tôi chưa gặp Ma Thiên, chưa biết về Ma Cốt, cũng chưa rơi vào
trong mộ Yêu Thần. Có trời mới biết, những sự việc mấy ngày qua làm tôi
rối rắm tới cỡ nào. Một kẻ vốn lười suy nghĩ như tôi bị buộc phải thường xuyên động não, mấu chốt vấn đề là, những sự việc tưởng như không liên
quan thật ra lại có liên hệ vô cùng mật thiết với nhau.
Tôi giống như một con cáo đang đuổi theo cái đuôi của bản thân, đuổi mãi đuổi
mãi, cuối cùng phát hiện ra cái đuôi vẫn luôn ở trên người mình. Đôi
khi, bạn đi tìm một người tới cùng trời cuối đất, lúc ngoảnh đầu lại,
người ấy lại đứng ngay sau lưng.
Khoảnh khắc bước qua ranh giới
tiên yêu, tôi hỏi người thanh niên thần tộc đang sánh vai với mình:
“Chàng có nhớ tên của mình là gì không?”
Chàng nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, sau đó lại lắc đầu.
Tôi nói: “Chàng mà không nhớ, ta sẽ đặt cho chàng một cái tên xấu ma chê
quỷ hờn, đến nỗi không ai thèm gọi chàng, chàng sẽ bị toàn cõi trời này
ghẻ lạnh.”
Ánh mắt chàng có chút sợ hãi, vội nghiêng đầu suy nghĩ thêm một chút nữa. Thế nhưng chàng vốn dĩ thức dậy từ một giấc mộng rất dài, đầu óc vẫn giống như một đứa bé sơ sinh mới nhận biết về thế giới
xung quanh.
Tôi chờ mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của chàng, đành thở dài: “Ngốc. Chàng tên là Tuệ Gia.”
“Tuệ… Tuệ Gia?” Chàng cong miệng hỏi lại.
Tôi chau mày đáp: “Tạm thời gọi chàng như vậy, nếu hóa ra chàng không phải
chàng ấy, ta lại đặt cho chàng một cái tên xấu ma chê quỷ hờn cũng không muộn.”
Chàng có vẻ không hiểu lắm, thế nhưng vẫn gật gù tán thành.
Sau này nghe nói, mấy tháng sau đó tâm trạng của Yêu Hoàng vô cùng không
tốt. Có kẻ còn loan tin rằng hôm đó tôi đến cấm địa cướp sủng vật và
sủng nam của anh ta, khiến anh ta nổi điên một thời gian dài. Lúc nghe
tin này tôi còn đang húp cháo trên giường, tuy người kể chuyện có ý chọc vui nhưng tôi lại chẳng thể nào cười nổi.
Để hiểu rõ vì sao tôi
bị nằm liệt giường mấy tháng trời như vậy, phải trở lại thời điểm hiện
tại, lúc tôi một tay xách giỏ, một tay lôi kéo “Tuệ Gia” trở về Thanh
Khâu.
Đối với kẻ quen đi mây về gió như thần tiên chúng tôi, chút mưa nắng thất thường vốn chỉ là việc nhỏ. Miễn là ngọn mây anh đang
cưỡi không bị nhiễm sấm chớp rồi thành mưa, hoặc ngọn gió của anh bị
cuồng phong cuốn đi mất, anh sẽ chẳng hề hấn gì.
Dĩ nhiên trong
thế giới loài tiên cũng có không ít những kẻ vụng về trong chuyện đi
đứng. Đối với các tiên cấp thấp, chuyện bắt nhầm mây đen rất thường xảy
ra. Tuy nhiên, thần tiên đã qua năm ngàn tuổi hầu hết đều đã cưỡi mây
thành thục, những vị quá độ tuổi này mà còn có thể té, nhất định sẽ bị
kẻ khác cười chê. Ví như dượng nuôi của tôi, cũng là Đông Hải Long Vương đương nhiệm, trong đám bạn hữu thân thiết còn được mệnh danh là “Con
Rồng Té”. Lý do là vì lúc trẻ dượng có một lần lăn nhào khỏi đám mây
mình đang cưỡi, mỗi lần bị dì Tiểu Cầm nhắc đến chuyện này, dượng đều
ngượng tới mặt đỏ tía tai.
Quay trở lại vấn đề chính, một thần
tiên lẽ ra rất thành thục thuật cưỡi mây như tôi, hiện tại vừa mới té
lần thứ ba từ giữa trời xuống mặt đất.
Lý do khiến tôi bị té mấy
lần liên tiếp như vậy hiện tại vẫn còn lơ lửng phía sau lưng của tôi.
Khi nãy chúng tôi vừa mới ra khỏi cõi yêu một quãng, giữa bầu trời quang đãng không biết từ đâu kéo đến một đám mây đen ngòm. Đám mây này tuy
không khổng lồ và kéo theo sấm sét ghê gớm như ma vụ, thế nhưng mà nó
vẫn là một đám mây sét. Mỗi tia sét do nó đánh ra đều giống như một cánh tay dài ngoằng vươn xa tới tận chân trời, kéo theo tiếng đùng đoằng
đinh tai nhức óc.
Mấy lần đám mây kỳ lạ này nổi sấm, con bà nó, đều đánh trúng tôi.
Vì cùng cưỡi chung một đám mây, lúc này Tuệ Gia dĩ nhiên cũng ngã lăn nhào như tôi. Ông cậu hổ ly được bảo vệ trong chiếc làn đã yểm bùa dĩ nhiên
không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, tiếp tục chép chép miệng rồi chìm vào mộng đẹp.
Lẽ ra tôi đã có thể tránh mấy tia sét ấy, hoặc tự
tạo kết giới bảo vệ mình. Thế nhưng mà đám mây kia vừa xuất hiện, trong
người tôi đã lập tức dấy lên cảm giác không khỏe, phản ứng cũng chậm đi
mấy phần.
Tôi sống gần một vạn năm, trừ mấy lần bị thương, thật
ra chưa đổ bệnh bao giờ. Tôi nghe nói rằng thần tiên cũng có thể ốm đau
như con người, những lúc ấy người hoặc là rất nóng, hoặc là rất lạnh.
Lúc này cơ thể tôi vừa nóng lại vừa lạnh cùng lúc, đầu óc bắt đầu quay
cuồng.
Đám mây đen đuổi theo đằng sau chúng tôi thoạt nhìn là một đám mây hết sức bình thường. Thế nhưng nó càng đến gần, cảm giác chóng
mặt của tôi lại càng bùng lên dữ dội.
Tôi té, leo lên mây, rồi lại té.
Lần té gần nhất, tôi hộc ra một ngụm máu. Tôi còn đang thẫn thờ suy nghĩ vì sao mình lại có thể hộc máu, không gian xung quanh tôi đã bắt đầu xoay
vần. Cuối cùng, mọi thứ cũng chìm vào tĩnh lặng.
Trong bóng tối,
chỉ có nỗi buồn vô hạn đang đón chờ tôi. Trong quá khứ tôi đã từng trải
qua nhiều phút giây hạnh phúc, thế nhưng hiện tại, những ký ức vụn vặt
điều là những khoảnh khắc đau thương nhất trong cuộc đời. Tôi đang chạy
như điên trong mê trận đá bên ngoài động Cổ Long, miệng không ngừng cất
tiếng gọi cha mẹ. Tôi bị xích vào cánh cửa nối với cõi ma, thần lực cùng máu trên người dường như gần bị rút hết vào xích sắt. Sau đó là gì nhỉ? Thân thể tôi bị cắn xé giữa mấy luồng lửa nóng, Ma Thiên dường như còn
đứng trước mặt tôi, thế nhưng bóng lửa vàng kim đã hoàn toàn nhấn chìm
chàng, đốt cháy đến một chút tro cốt cũng không còn.
Những lúc ấy, tôi rên rỉ, tôi khổ sở, nhưng tuyệt nhiên không có một ai an ủi, vỗ về.
Từ lúc lạc đường vào mộ Yêu Thần, tôi chợt có suy nghĩ rằng số phận của
mình biết đâu cũng sẽ giống như bà. Khắp cõi trời này, tôi chưa hẳn là
kẻ mạnh nhất, thế nhưng mỗi lần có sự việc lớn, tôi lại chính là kẻ xui
xẻo đầu tiên. Tôi cho rằng đó là vì dòng máu thần tộc vốn chảy trong
huyết quản của tôi, mà không biết từ khi nào “thần tộc luôn hi sinh
trước” đã trở thành truyền thống của nơi này.
Cho dù suy nghĩ này có chút đắng cay, thế nhưng nghĩ lại, việc thần tộc gần như hoàn toàn
biến mất khỏi cõi trời cũng có lý do của nó. Tôi có cảm giác, và có lẽ
thật vậy, con đường phía trước của tôi sẽ tràn ngập nỗi cô đơn.
Thế nhưng không phải, tôi chợt nhớ ra mình đã tìm được chàng. Hơn nữa dòng
máu thần tộc trong người chàng còn thuần khiết hơn tôi nhiều lần. Có
phải như vậy thì tôi sẽ có người bầu bạn, có phải sau này chàng sẽ hứng chịu xui xẻo thay tôi hay không?
Giữa dòng suy tưởng lan man,
tôi loáng thoáng nghe có người gọi tên mình. Nghe kỹ một chút, đó là
giọng nói của một người thân đã rất lâu không gặp mặt. Thế nhưng hiện
tại tôi rất mệt mỏi, tôi không thể đáp lại lời người đó. Tuy vậy tôi rất muốn hỏi một câu: “Dì có khỏe không?”
Câu hỏi này ứ lại trong cổ họng tôi, tới lúc tôi có thể mở mắt, lại nghe từ miệng mình phát ra lời này đầu tiên. Tôi giật mình, nhìn ngó xung quanh.
Tôi đang ở
trong một hang động nửa sáng nửa tối, chỗ tôi nằm giống như một chiếc
giường trải lông thú. Ở lối ra vào có một người phụ nữ cao gầy đang đứng tựa nửa người vào đá, nhìn vào. Người phụ nữ có một đôi cánh trong suốt trên vai, lúc này đáp lại: “Dĩ nhiên ta rất khỏe.” Giọng nói có chút ý
cười.
Đây... đây là giấc mơ sao?
Tôi ngồi bật dậy, thế
nhưng lúc này mới phát hiện ở ngực mình bị một thứ rất nặng chặn lại.
Tôi bị văng ngược trở lại tấm lông thú, không ngờ lại bật ho sặc sụa.
Một cái đầu rối bù xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt màu tím mơ màng như
vừa tỉnh ngủ nhìn tôi. Người phụ nữ vốn đứng ở lối đi lúc này thong thả
bước tới, một cánh tay mạnh mẽ hất cái người đang ngơ ngác kia qua một
bên, một cánh tay nhẹ nhàng nâng tôi dậy.
Lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ này. Đôi mắt của nàng vừa to vừa trong sáng, khóe mắt sắc, đôi môi mọng đỏ hơi mím lại. Sau mấy giây sững sờ, tôi
vươn tay ôm chầm lấy người phụ nữ, rưng rưng hô lên: “Dì Mộng Hoa!” Tôi
đang nằm mơ sao?
Dì Mộng Hoa vỗ vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu chủ nhân!”
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống. Tôi bị sặc bởi chính nước mắt nước mũi
của mình, nức nở lặp lại: “Là dì thật sao? Là dì thật sao?”
Dì Mộng Hoa cười xòa: “Là ta đây, tiểu chủ nhân đừng khóc nữa.”
Thế nhưng mà, tôi làm sao có thể ngăn được nước mắt của mình? Tôi không
nghĩ khóc lóc trong tình huống này có gì không phù hợp. Thế nhưng dì
không thích ủy mị, tôi chỉ có thể lấy tay quơ quào lau lau nước mắt, uất ức nhìn dì.
Dì Mộng Hoa nâng mặt tôi lên, cười nói: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc lóc như vậy?”
Về cơ bản, dì Mộng Hoa giống chị cả trong nhà hơn là dì nuôi của tôi. Dĩ
nhiên trước giờ Diệc Vũ tôi không phải là người hay khóc lóc tỉ tê, thế
nhưng khi nhìn thấy dì, không hiểu sao những lớp vỏ cứng rắn vẫn thường
bao bọc bên ngoài đều rơi rụng lả tả một cách đáng thương.
Sau
phút giây xúc động nghẹn ngào, tôi hỏi dì: “Đúng rồi, cậu Hồ Nhạn cũng
cùng đi với con. Lúc ấy cậu bị say nên trở về hình dáng hồ ly, dì có
thấy cậu không?” Dì Mộng Hoa cười cười chỉ một cái giỏ ở phía đầu giường đá: “Chẳng phải là vẫn còn ngủ hay sao?”
Tôi cảm thấy an tâm,
lại có chút chua xót. Tôi hỏi dì: “Những năm tháng qua dì đã ở đâu? Tại
sao không hề liên lạc với Thanh Khâu? Mọi người đều nghĩ dì đã theo cha
mẹ con rời khỏi cõi trời.” Dì Mộng Hoa tỉ mỉ lau sạch nước mắt còn đọng
lại trên mặt cho tôi, môi hơi mím lại. Một lúc sau dì mới đáp: “Thời
gian qua ta không thể quay lại Thanh Khâu là vì có việc cần hoàn thành.
Cũng không phải ta không muốn về thăm mọi người.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Việc gì mà có thể giữ chân dì mọi lúc, ngay cả một chút thời gian thăm hỏi cũng không có?”
Dì Mộng Hoa cười khổ, hướng mặt ra phía cửa hang động nói: “Nếu tiểu chủ
nhân ra ngoài kia nhìn một chút, sẽ hiểu tại sao.” Dì nói xong thì đỡ
tôi đứng dậy. Lúc này tôi mới nhận ra sức mạnh trên cơ thể mình dường
như đã bị tan rã gần hết, nửa bờ vai tựa hẳn vào dì Mộng Hoa mới có thể
đứng lên.
Tôi hỏi: “Con bị làm sao vậy? Hiện giờ giống như không
còn tí sức lực nào.” Dì Mộng Hoa hừ nhẹ: “Con nghĩ mình là thần thượng
cổ sao? Cơ thể vừa mới bình phục khỏi vết thương chí mạng, lại chạy đi
lung tung. Lúc nãy ta phát hiện hồn phách của con có một chút tổn
thương, cộng thêm bị ma chướng quấy nhiễu. Nếu trong mấy tháng tới còn
không biết giữ gìn, e rằng muốn sử dụng pháp thuật cũng khó khăn.” Giọng dì hơi lạnh lùng, chứng tỏ dì có chút giận.
Tôi rụt rè nói: “Chẳng lẽ con lại yếu đuối như vậy? Mấy ngày trước con vẫn còn uống rượu đánh nhau được đấy…”
Đôi mắt của dì liếc tôi sắc lạnh: “Lại còn uống rượu đánh nhau? Con lại học tên tiểu tử Hồ Nhạn kia quậy phá lung tung?”
Lúc này chúng tôi đã đi tới cửa, cảnh tượng ở bên ngoài khiến tôi sửng sốt
không nói nên lời. Đám mây đen lúc nãy đuổi theo tôi hiện ra lù lù ngay
trước cửa động, mấy luồng sấm sét như cánh tay dài đập vào mảnh đất bên
dưới. Cánh rừng thưa lúc nãy tôi rơi xuống bị sét đánh tơi tả, cây cối
bị gãy nằm ngã rạp trên đất. Một khoảng rừng cực kỳ rộng lớn hiện tại
chỉ còn trơ trọi mấy thân cây bị chém ngang đang đung đưa.
Chỉ là một đám mây đen không có chút linh tính, sao có thể làm được chuyện kinh khủng như vậy?
Dì Mộng Hoa hơi híp mắt hỏi: “Con có nhìn thấy đám mây đen kia? Lần đầu
tiên ta nhìn thấy, nó chỉ là một đám ma chướng bằng lòng bàn tay. Trải
qua mấy ngàn năm, nó đi khắp các cõi thu thập oán khí cùng thù hận của
thần tiên, yêu quái, con người. Hiện tại kích cỡ của nó đã bằng một tòa
cung điện lớn, e rằng nếu cứ như vậy, sẽ có ngày nó đủ mạnh để tiêu diệt hết thảy sinh vật trong các cõi này.”
Tôi hỏi: “Thứ này gọi là gì? Dì không thể tiêu diệt được nó sao?”
Dì đáp: “Ta cũng không biết nó là gì. Nó giống một thứ rất khủng khiếp ta
từng nhìn thấy trong quá khứ, thế nhưng cũng không phải. Chẳng qua ta
không sờ được, cũng không thể đánh được. Pháp thuật đối với nó vô hiệu,
thế nhưng sấm sét từ thân nó lại có lực sát thương rất cao. Vì vậy ta
chỉ có thể ngày đêm bám theo nó, vừa giải vây cho những sinh vật chạm
phải nó, vừa chờ đợi kẻ có thể tiêu diệt thứ này.”
Tôi cười chua chát: “E rằng thần tiên đủ hiểu biết cùng sức mạnh để tiêu diệt thứ này đều không còn ở cõi trời nữa.”
Dì Mộng Hoa lại mím môi, không đáp.
Tôi nói tiếp: “Cõi trời hiện tại rất hiếm nhân tài. Những kẻ pháp thuật cao cường nhất chưa chắc đã giỏi đánh nhau. Những kẻ giỏi đánh nhau thì
chưa chắc sẽ ra trận.”
Dì Mộng Hoa vuốt vuốt cánh tay tôi, dịu
dàng nói: “Đám mây đen kia vốn cảm nhận được khí tức thần tộc nên chạy
đến. Hiện tại ta đã làm cấm chế lên cửa, nó tìm một lúc không thấy sẽ
rời đi.”
Dì chỉ về hướng Tuệ Gia đang ủ rũ đứng: “Tên đó là ai? Tại sao lại đi với con vậy?”
Tuệ Gia vốn đang im lặng cúi đầu, lúc nghe nhắc tới mình thì chợt ngẩng
mặt, trong đôi mắt tím lóe lên chút tia sáng. Tôi nói: “Con tìm thấy
chàng ở cấm địa của cõi yêu. Lúc con đến ma vụ giăng đầy trời, một lúc
sau ma vụ tan biến hết, xung quanh chỉ còn lại thần khí, và chàng.”
Dì Mộng Hoa nhìn Tuệ Gia đến nỗi chàng cũng bắt đầu mất tự nhiên. Một lát
sau dì nói: “Trên người chàng trai này tản mác thần khí tinh khiết,
tuyệt nhiên không phải là tiên nhân bình thường. Mà ở cõi trời này, chỉ
có những kẻ đã sống qua đại chiến tiên ma mới có thể là thần thuần
chủng.”
Tôi gọi Tuệ Gia đến gần, vỗ nhẹ vào má chàng một cái. Chẳng mấy chốc chàng đã chìm vào mộng đẹp, đầu còn gối lên đùi tôi.
Dì Mộng Hoa thở dài: “Tuy ta không trở về Thanh Khâu nhưng cũng thường thu thập tin tức của cõi trời. Lúc nghe tin con bị nhốt vào Hỏa Ngục, ta
chỉ hận không thể lập tức chạy đến cứu con.”
Ánh mắt dì chợt trở
nên sắc bén: “Thế nhưng nghe nói, lúc đó con bị nhốt chung với ma vương
của ma giới. Kẻ đó bây giờ còn sống hay đã chết, con có biết tung tích
của hắn không?”
Tôi nói: “Dì có biết chuyện ma vương ấy chính là
do Ma Cốt tu thành? Theo lý thuyết, năng lực tái sinh của Ma Cốt vô cùng mạnh. Con tin rằng chàng vẫn chưa chết.”
Dì Mộng Hoa chợt mỉm cười.
Tôi hỏi: “Vì sao dì lại cười?”
Dì vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng, chậm rãi đáp: “Mấy ngàn năm đuổi bắt
với đám mây kia, ta cũng nghiệm ra rất nhiều chuyện. Thứ gọi là Ma Cốt
mà con nói, rất có thể là hình dạng trong lúc tái sinh của Ma Thần. Ma
Thần vốn xuất thân là chính thần thượng cổ, đừng quên thần thượng cổ mỗi người đều có một loại sức mạnh vô cùng đặc biệt, ai dám chắc hắn không
có khả năng tái sinh này?”
Nói xong, dì hướng mặt ra cửa động, vẻ mặt đăm chiêu.
Một lúc sau tôi mở miệng: “Dì có chắc điều mình nói là thật? Ma Thần thật
ra vẫn chưa chết, chàng… chỉ tái sinh với hình dạng khác mà thôi?”
Dì thở dài: “Đó cũng chỉ là giả thiết. Chẳng qua nhân sự việc Ma Cốt, ta
thay đổi cách nhìn nhận một chút. Chỉ là nếu bám theo cách nghĩ này, lại có một chút không rõ ràng. Ta đang tự hỏi, vì cớ gì chàng trai thần tộc này lại xuất hiện ở cõi yêu, chứ không phải cõi trời hay cõi ma. Con
hiểu ý ta nói là gì đúng không?”
Dì Mộng Hoa là ai? Là một kẻ cái gì cũng biết. Từ nhỏ tôi đã quen với việc đi hết bất ngờ này đến bất
ngờ khác về sự hiểu biết của dì, đến giờ cũng không sửng sốt thêm nữa.
Tôi nói: “Con đoán rằng Yêu Hoàng có liên quan tới Ma Cốt. Trước đây lúc lịch kiếp con đã gặp một người tên là Tuệ Gia, mà chàng lại chính là ma vương tưởng như đã chết trong Hỏa Ngục mấy mươi năm trước. Chàng chẳng
những còn sống, mà sư phụ của chàng cũng rất có thể chính là Cảnh Châu.
Con không biết lý do Cảnh Châu cứu chàng rồi nhận chàng làm đệ tử là gì, thế nhưng hẳn việc ấy hẳn cũng không vì lợi ích của chàng. Những bí ẩn
sau đó đều khó dùng một lời nói hết, con chỉ biết nếu không mang chàng
đi, chàng nhất định sẽ gặp xui xẻo.”
Dì Mộng Hoa mỉm cười bí
hiểm: “Thật ra điều tiểu chủ nhân nghĩ tới, ta cũng đoán ra. Ma vụ vốn
tượng trưng cho sức mạnh của Ma Thần, mà ma vụ hóa thần quang, chỉ có
thể vì việc nhập ma đã bị đảo ngược.” Mặc dù đã nghĩ tới điều này, lúc
nghe thuật lại từ miệng dì Mộng Hoa, lòng tôi vẫn có chút rung động. Tôi ngập ngừng nói: “Theo dì, thật sự có khả năng đó sao?”
Dì Mộng
Hoa nghiêm túc gật đầu: “Trong lịch sử cõi trời còn thiếu chuyện hoang
đường? Chuyện Ma chuyển cốt thành Thần, nếu đủ chất xúc tác, hẳn là có
thể.”
Bàn tay tôi vô ý vuốt mái tóc dài của người đang gối trên
đùi mình. Cùng một lúc, lòng tôi pha lẫn chút vui sướng và cả đắng cay.
Tôi nói: “Chàng đã chịu quá nhiều khổ đau. Nếu thật sự người này là
chàng, lúc mọi việc sáng tỏ, con cũng không biết phải tỏ thái độ như thế nào nữa.” Nếu chàng là Ma Cốt tu thành thì thôi đi, còn nếu như chàng
thật sự là Ma Thần hàng thật giá thật, chàng có nhớ lại quãng thời gian
đầy rẫy tội ác ghê tởm của mình? Còn tôi, tôi phải đối mặt với chàng ra
sao? Xem chàng là kẻ thù, hay tha thứ cho chàng? Đối chọi gay gắt với
chàng, hay là yêu thương chàng?
Dì Mộng Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng
đặt tay lên vai tôi nói: “Nếu con không biết nên nói gì, vậy thì cầm một thanh kiếm sắc đuổi theo cậu ta! Kẻ thù cũng được mà bạn hữu cũng không sao, lúc ấy mọi diễn biến sẽ trở nên tự nhiên, cũng không còn ngượng
ngập nữa.” (Lời tác giả: Hồ Nhạn thật đáng thương, Mộng Hoa này trước
giờ là một tên biến thái không hơn không kém.)
Dì Mộng Hoa nói
xong câu này, mặt không đổi sắc tiến đến chỗ chiếc làn của cậu Hồ Nhạn.
Dì chọc chọc hồ ly mấy cái, thế nhưng cậu Hồ Nhạn do tối qua uống quá
trớn, hoàn toàn không hay biết gì.
Dì vừa vuốt vuốt cái mông nhỏ
bé của cậu vừa nói: “Tiểu chủ nhân nên nghỉ ngơi ở trong hang động này
một vài ngày. Đám mây hắc ám kia sắp rời đi, ta cũng phải nhanh chóng
đuổi theo.”
Tôi lo lắng nói: “Thật sự phải đuổi sát như vậy sao?”
Dì Mộng Hoa nghiêm túc gật đầu: “Không thể để mất dấu nó.”
Dì nói thêm vài lời, sau đó quay người hướng ra cửa hang động. Đôi cánh
trong suốt vỗ nhè nhẹ trên lưng dì, lúc ra nắng như hòa vào không khí,
chỉ để lại một cái bóng mờ trên mặt đất.
Một khoảng thời gian nào đó trong ký ức, tôi vẫn còn đứng ngang vai dì. Lúc đó dì vẫn thường
đứng phía sau hầu hạ mẹ tôi, những lúc mẹ và cha sánh vai đi dạo trong
vườn đá, tôi sẽ nép vào ngực dì, mè nheo dì làm cho tôi đủ thứ chuyện
trên đời. Dì Mộng Hoa là hiện thân cho tuổi thơ đẹp đẽ mà êm đềm mà tôi
đã đánh mất. Ký ức về dì thiêng liêng như ký ức về chính cha mẹ đã rời
xa của tôi. Cho đến khi nhìn thấy hình bóng dì in trên cửa động, tôi
cũng chưa thể hoàn toàn tin tưởng là tôi đã gặp lại người phụ nữ này sau mấy ngàn năm xa cách.
Dì Mộng Hoa đứng ở cửa động, chợt nói:
“Tiểu chủ nhân, con phải hứa với ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không
được bỏ cuộc. Một khi đã định ra con đường của bản thân, con phải trung
thành với nó.” Dì nói tiếp: “Cho dù chúng ta không chi phối được số mệnh của mình, thế nhưng lại có thể quyết định cách đối mặt.”
Dì thở dài: “Ta phải đi rồi. Bảo trọng.”
Ngày hôm sau khi cậu Hồ Nhạn đáng kính thức dậy từ giấc mơ dài, cậu nhận ra
mình đang ở trong một chiếc hang xa lạ, trên giường đá trước mặt có hai
kẻ đang ôm nhau ngủ say sưa.
Thật ra lúc đó tôi cũng không biết
cậu đã tỉnh dậy, vì quá mệt mỏi nên tôi chỉ lo nghỉ ngơi lấy lại sức.
Còn về chuyện Tuệ Gia mò lên giường của tôi, tôi không thể vừa ngủ vừa
quản được, có phải không?
Đại khái, sau đó có một chút chuyện gà
bay chó sủa xảy ra. Cậu Hồ Nhạn lúc này đã khôi phục hình người, sau một hồi tra hỏi thất bại đành vác tôi cùng Tuệ Gia có chút đờ đẫn về Thanh
Khâu, trong lòng quyết tâm làm rõ mọi chuyện.