Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!
Nguy hiểm chưa qua hết, Tạ Thanh Ngọc vẫn còn chạy như điên về phía
trước. Từ trên cành cây đang đứng, Lưu Hạ nhảy xuống đất. Anh ta hùng hổ ngó gã sát thủ với vừa trượt té, sau đó … kéo tay Thanh Ngọc chạy
tiếp. Tạ Thanh Ngọc lắp bắp: “Sao … sao bộ đầu như anh mà cũng chạy vậy? Còn sát thủ kia…” Lưu Hạ đáp bằng giọng ngắt quãng: “Tôi … tôi làm sao
đánh thắng gã chứ, không chạy chẳng lẽ chờ gã giết tôi sao?” Mới đầu Tạ
Thanh Ngọc nghĩ người này hẳn là cao thủ thâm tàng bất lộ, thì ra lúc
nãy anh ta chỉ đánh lạc hướng mà thôi! Dù vậy, cô cũng hết sức cảm kích
tinh thần trượng nghĩa của anh ta.
Vị bộ đầu bạch tạng này tuy
từng học qua khinh công nhưng sức bền của anh ta còn kém, mới chạy một
quãng mà đã thở ồ ồ như trâu. Bàn tay Lưu Hạ đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chợt anh ta nói: “Cố gắng thêm một dặm nữa thì sẽ gặp được người của
tôi. Bọn họ chắc chắn cứu được chúng ta!” Người của anh ta là chỉ những
bộ đầu khác sao? Liệu những bộ đầu này có đủ đông, có đủ mạnh để chống
lại bốn, năm sát thủ vô cùng tài giỏi?
Hai người đang chạy, Lưu
Hạ bỗng nhiên ngã ầm xuống nền rừng. Tạ Thanh Ngọc kinh hoảng hô lên:
“Anh không sao chứ Lưu Hạ? Mau tỉnh dậy đi!” Cô cúi người kiểm tra hơi
thở của anh ta. Người này vẫn còn sống. Trên người anh ta không hề có
vết thương, vậy thì làm sao anh ta lại ngã lăn ra bất tỉnh như thế? Tạ
Thanh Ngọc có thể không ngần ngại bỏ anh ta lại, nhưng cô lại không nỡ
để kẻ vừa cứu mình rơi vào chỗ chết. Cô vừa định nâng anh ta lên vai thì trên cổ chợt nhói đau. Một giọng lạnh lùng cất lên: “Nếu còn lộn xộn,
đừng trách vô tình.” Không phải chứ, lại thêm một sát thủ khác nhảy ra
ư? Tuy giọng nói của người mới đến có chút khàn, Tạ Thanh Ngọc vẫn nghe
ra một chút âm điệu nữ tính. Đó cũng là suy nghĩ cuối cùng trước khi
chìm vào hôn mê.
Tạ Thanh Ngọc nhớ rõ lúc mình chết. Buổi sáng
hôm đó cô và mẹ đã cãi nhau một trận ra trò, bởi tối hôm trước cô đi
nhuộm tóc mình thành màu nâu. Mẹ cô là một mẫu người vô cùng truyền
thống, chí hướng của bà cũng là dạy cô thành mẫu con gái truyền thống.
Mà mẫu con gái truyền thống chuẩn mực thì không-được-nhuộm-tóc! Thế
nhưng vào những ngày ở kiếp trước, Tạ Thanh Ngọc nhận ra rằng sự truyền
thống trong tư tưởng đang đối chọi ác liệt với khát khao được sống tự
do. Cô cho rằng việc áp đặt công – dung – ngôn – hạnh lên người phụ nữ
là việc vô cùng vô lý. Cô trăn trở mãi về những mơ ước mà người phụ nữ
phải dìm chết để thỏa mãn những khuôn mẫu mà xã hội lỗi thời đặt ra. Thế nhưng khi nhận ra mình cần sống đúng với mình, cô lại bị mẹ phản đối
quyết liệt. Cô không hiểu vì sao mẹ không muốn cô hạnh phúc. Cô không
hiểu vì sao cô không thể sống cho mình. Vì vậy sau trận cãi nhau với mẹ, cô đi bộ ra công viên để nghĩ về vấn đề này.
Trên đường đi, Tạ
Thanh Ngọc nhìn thấy một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đang lao ra đường.
Cậu bé chỉ cách cô chừng vài mét, phỏng chừng vươn tay ra là có thể kéo
lại được. Vì vậy Tạ Thanh Ngọc ở kiếp trước đã làm cái việc mà bản năng
của một con người có lương tâm kêu gọi, đó là nhào đến ôm cậu bé lại.
Không may cho cô, ngay lúc này có một chiếc xe ô tô trờ tới. Tuy cô chỉ
đứng ở bên ngoài mép vỉa hè một chút nhưng chiếc xe chạy vừa nhanh vừa
sát vỉa hè này đã kịp hất tung cô lên không trung. Tạ Thanh Ngọc không
biết bé trai được mình ôm có còn sống hay không, thế nhưng chiếc xe gây
tai nạn chết người kia chắc chắn là do một tên say rượu cầm lái.
Chết là cảm giác như thế nào?
Lúc đó thế giới xung quanh như dừng lại, sau đó ầm một cái, cơ thể giống
như hoàn toàn bị tan vỡ. Chết cũng giống như lúc nhỏ được dắt đi tiêm
ngừa, cơn đau vừa chợt nhói đã chấm dứt.
Mười năm qua, Tạ Thanh
Ngọc luôn có cảm giác mình đang sống một trong giấc mộng: thời đại này,
người cha của cô, cả những sự việc cô gặp qua đều là những tình tiết
trong giấc mộng đó. Tạ Thanh Ngọc luôn tự nhủ rằng chỉ cần cô chết trong giấc mộng này, chỉ cần cô mở mắt, cô sẽ thấy mình nằm trong bệnh viện.
Trước mắt cô sẽ hiện ra trần nhà màu trắng, khăn trải giường màu trắng,
rồi cô nhận ra trên người mình chi chít vết thương đang lành. Mẹ của cô
sẽ ở bên giường, nắm tay cô, vừa khóc vừa nói với cô rằng ngày đó bà đã
sai. Bà sẽ hạnh phúc biết bao vì cô đã tỉnh lại, bởi buổi sáng hôm ấy bà đã nặng lời với cô, bà sẽ chẳng thể nào tha thứ cho mình nếu cô chết
đi. Rồi bà sẽ cho phép cô được làm những điều mình thích, và cô sẽ sống
một cuộc đời hạnh phúc mãi mãi về sau! Phải, hẳn là như vậy. Chẳng phải
trong những quyển tiểu thuyết nổi tiếng, kẻ trong hôn mê lạc đến thế
giới giác đều sẽ trở về như vậy sao?
Thế nhưng khi tỉnh dậy sau
lần bị truy bắt trong rừng, Tạ Thanh Ngọc vẫn ở trong thế giới cổ đại
này. Mất một lúc đầu óc còn choáng váng của cô mới thu thập đủ dữ liệu
của môi trường xung quanh. Cô đang nằm trên một chiếc giường cứng như đá trong một căn phòng gỗ tối tăm, chật hẹp. Hai tay Tạ Thanh Ngọc bị trói chặt vào giường khiến cô không thể nào nhúc nhích. Ván giường rất cứng, cộng với dư âm của ngày hôm qua, hiện tại cơ thể Tạ Thanh Ngọc đau đớn
như thể bị nứt ra từng mảnh. Điều đáng buồn là lúc này Tạ Thanh Ngọc rất muốn đi vệ sinh. Cô không muốn lúc có người đến lại phát hiện một vị
tiểu thư hôi hám, vì vậy cô cất giọng gọi: “Có ai không…” Giọng nói của
Thanh Ngọc khàn khàn vì thiếu nước, cô dỏng tai nghe một lát nhưng không hề có tiếng trả lời. Tạ Thanh Ngọc nhận ra sự cô độc và bất lực tuyệt
đối của bản thân. Nếu có cuộc bình chọn thời khắc thê thảm nhất trong
cuộc đời, cô sẽ phải bỏ phiếu cho lúc này … Tuy nhiên cô cũng tự nhủ
mình phải cố gắng chịu đựng được thêm phút nào hay phút ấy.
Ông
trời thương xót, quả thật ít lâu sau có một tràng bước chân gấp gáp đi
đến. Cửa được mở ra, một bóng người cao gầy bước vào. Tạ Thanh Ngọc suýt nữa trào nước mắt: “Được… được cứu rồi!” Trên tóc Trịnh Hoài Sơn lúc
này còn lủng lẳng mấy cành cây khô. Giày và tóc anh ta đều ẩm ướt, trên
vạt áo lấm tấm lá cây và bùn đất. Anh ta vừa bước vào cửa đã tặng Tạ
Thanh Ngọc một cái nhìn đầy phức tạp, sau đó móc một con dao nhỏ từ
trong tay áo cắt dây trói cho cô.
Tạ Thanh Ngọc nhìn ra ngoài
cửa, không hề thấy người nào đi theo. Cô liền lo lắng hỏi: “Người của
đại nhân đâu rồi?” Trịnh Hoài Sơn vừa thoăn thoắt cắt dây vừa nói: “Lúc
đi bổn quan đã dẫn theo rất đông kỵ binh…” Tạ Thanh Ngọc thở phào nhẹ
nhõm. Trịnh Hoài Sơn nói tiếp: “Thế nhưng vì giữa đường mắc mưu thổ phỉ
nên ta bị lạc với bọn họ. Tức là hiện tại, bổn quan chỉ có một mình.”
Dây trói trên người Tạ Thanh Ngọc được gỡ ra hết, anh ta liền gấp gáp
nói: “Bọn chúng đang kéo đến, chúng ta mau đi thôi!”
Tạ Thanh
Ngọc trợn tròn mắt, vị đại nhân này bị sao có thể bất cẩn để lạc mất
ngần ấy người cơ chứ! Tuy trong lòng tê tái, cô vẫn phải gấp rút ngồi
dậy. Vì nằm lâu một tư thế nên cả người cô tê cứng, phải điều chỉnh một
lúc mới có thể đi lại bình thường. Hai người bước thấp bước cao tiến về
phía cửa, đi ra ngoài. Bốn phía là rừng cây rậm rạp. Hiện tại mặt trời
vừa mới lên cao, tiếng chim hót ríu rít cả một góc rừng. Trịnh Hoài Sơn
nhíu mày nhìn về một hướng, chợt nắm tay Tạ Thanh Ngọc kéo về hướng
ngược lại.
Tạ Thanh Ngọc nói: “Đại… đại nhân, hình như chúng ta
đang đi về hướng bắc.” Tuy từ hôm qua cô lạc đường nhưng cũng hiểu rõ,
hướng bắc dẫn tới Bắc Quốc, hướng nam mới là Thịnh Thành cơ mà? Trịnh
Hoài Sơn buồn phiền nói: “Đúng là hướng bắc. Có điều mấy hướng còn lại
đều có thổ phỉ, chúng ta không còn đường khác để đi.” Trong chốc lát mọi chuyện đều sáng tỏ. Thì ra bọn người áo đen độc ác kia chính là thổ phỉ đấy!
Tạ Thanh Ngọc thấy tướng đi của Trịnh Hoài Sơn rất kỳ quái, bèn hỏi: “Chân đại nhân bị thương sao?” Trịnh thừa tướng lắc đầu. Thế
nhưng Thanh Ngọc đã nhanh chóng quỳ xuống vạch ống quần của người ta
lên. Trình Hoài Sơn quát khẽ: “Tiểu thư làm gì vậy?” Tạ Thanh Ngọc nhìn
thấy mắt cá chân của Trịnh đại nhân sưng to gần bằng cái chén, trong
lòng như có một dòng nham thạch chảy qua. Cô rưng rưng nước mắt nói:
“Đại nhân bị thương nặng thế này vẫn còn cố đi. Chân như thế này làm sao mà đi xa được đây?” Trịnh Hoài Sơn lúc này đã rất nóng ruột nên qua loa đáp: “Ta vẫn còn đi được. Bọn thổ phỉ vẫn đang đuổi theo, chúng ta nếu
không mau rời đi sẽ không kịp.”
Anh ta không ngờ Tạ Thanh Ngọc sẽ xoay người lại rồi vỗ vỗ lên lưng cô nàng mà nói: “Tiểu nữ cõng đại
nhân một đoạn. Khinh công của tiểu nữ rất tốt, đại nhân mau mau lên đi.” Trịnh Hoài Sơn nghiêm mặt đáp: “Nam nữ khác biệt…” Tạ Thanh Ngọc phát
khóc: “Đại nhân của tôi ơi, chân anh bị thương cho dù cố nhịn đau nhưng
cũng không thể đi nhanh được. Nói thật với đại nhân, tiểu nữ rất là muốn đi vệ sinh rồi đó! Tiểu nữ còn phải chạy nhanh rồi tìm chỗ giải quyết
tâm sự nữa nha…” Trịnh Hoài Sơn suy nghĩ một lát, rốt cục cũng trèo lên
lưng cô nàng. Vừa làm, anh ta vừa lẩm bẩm: “Thất lễ.”
Mặc dù đã
chuẩn bị tâm lý trước, thế nhưng lúc hai cơ thể kề sát vào nhau, Tạ
Thanh Ngọc vẫn cảm thấy một dòng diện chạy qua. Trịnh Hoài Sơn vóc người rất cao, anh ta phải điều chỉnh một chút thì mới nằm gọn trên lưng cô
nàng kia được. Anh ta quàng tay lên cổ cô, vừa thở dài vừa nói: “Thanh
Ngọc, sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Giọng nói của anh ta
thổi vào tai làm Tạ Thanh Ngọc hơi ngứa. Cô lẩm bẩm: “Lo giữ mạng trước
đã.”
Vì đã ngủ một đêm, sức khỏe cô khá hơn tối quá rất nhiều.
Cũng không biết tên thổ phỉ kia dùng món đòn gì đánh cô bất tỉnh khiến
hiện tại vùng cổ của cô vô cùng đau nhức.
Trịnh Hoài Sơn ở trên
lưng cô không ngừng nghe ngóng. Lúc khoảng rừng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, anh ta nói: “Thanh Ngọc, nàng… ở đây được rồi…” Tạ Thanh Ngọc như vớt được bè cứu mạng, vội vã ném anh chàng kia xuống, lao như bay vào
trong một bụi rậm ở phía xa.
Lúc Tạ Thanh Ngọc quay lại, Trịnh
đại nhân đang dùng một miếng vải quấn mắt cá chân của mình. Động tác của anh ta vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, thấy Tạ Thanh Ngọc đang nhìn thì
cười khổ nói: “Lúc xuống ngựa ta không chú ý nên chân bị lọt vào hố.
Cũng không ngờ sưng to đến thế.”
Trịnh Hoài Sơn cũng đã nhìn thấy cảnh quần áo rách nát cùng mấy vết thương rướm máu trên tay và mặt Tạ
Thanh Ngọc, trong lòng vô cùng đau xót. Anh ta liền dịu dàng nói: “Nàng
sao lại bất cẩn như vậy, trên người toàn là vết thương. Ta có mang theo
bông băng cùng thuốc rửa, mau đưa hết chỗ bị thương lại đây.” Tạ Thanh
Ngọc cảm thấy anh chàng này hôm nay đối xử với cô quá tốt, thế nhưng cô
không thể suy nghĩ nhiều hơn. Sau khi được băng bó xong, cô chạy đi hái
một ít trái dại. Trịnh đại nhân vừa nhìn thấy đã lắc đầu: “Loại trái dại này có độc. Lúc ở trong rừng này nên đào củ có tinh bột để ăn, hầu hết
trái dại đều có độc hoặc có vị chua, không thích hợp để ăn no.”
Tạ Thanh Ngọc làm theo hướng dẫn của anh ta, đào được vài củ sắn. Cô vừa
nướng vừa hỏi: “Đại nhân có vẻ rất hiểu biết về cách sinh tồn trong
rừng.” Trịnh Hoài Sơn đáp: “Trước đây cũng có một thời gian mưu sinh ở
trong rừng.” Ngày đó anh ta cùng mẹ sống ở bìa rừng, hằng ngày đều phải
vào rừng đào sắn, sao lại không thông thạo cho được?
Sau khi ăn
qua loa, hai người tiếp tục chạy về hướng bắc. Tạ Thanh Ngọc cõng theo
một người đàn ông cao to dĩ nhiên vô cùng mệt mỏi. Cô oán thán nói: “Đại nhân ơi, người của ngài có đuổi theo đằng sau không vậy? Nếu không có
tiếp viện, chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này mà chạy tới Bắc Quốc hay
sao?” Trịnh Hoài Sơn chợt nói: “Chạy thẳng tới Bắc Quốc cũng không phải
là ý tồi. Thế nhưng nàng sẽ chết vì kiệt sức đấy!” Tạ Thanh Ngọc cảm
thấy người này điên rồi. Trong hoàn cảnh này mà cũng có thể trù ẻo cô
chết hay sao?
Trịnh Hoài Sơn thật ra cũng có nổi khổ tâm của
mình. Muốn làm rõ chuyện này, phải quay về thời gian nửa ngày hôm trước. Lúc đó anh ta đang cãi nhau với thất hoàng tử về vấn đề đánh thổ phỉ.
Thất hoàng tử muốn ngay ngày hôm sau xuất phát, thế nhưng Trịnh đại nhân phản đối kịch liệt bởi kế hoạch tiến công, chiến thuật và phân bổ nhân
lực đều chưa rõ ràng. Hai người đã cãi tới mức đập bàn, Lâm Diệu không
thèm nói nữa, bỏ ra ngoài. Sau đó, Trịnh đại nhân mới biết là anh chàng
kia một mình tập hợp quân lính, chuyện này hôm sau xuất quân hẳn là
không xoay chuyển được rồi.
Lâm Diệu vừa mới đi vài canh giờ thì
có kẻ mang một hai bức mật thư đến. Bức thứ nhất không ngờ là từ bọn thổ phỉ, nói rằng nữ quyến của thất hoàng tử đang bị họ giam giữ. Trong đó
còn nêu rõ nếu Lâm Diệu không một mình đi đến căn nhà gỗ ở khu rừng phía bắc Thịnh Thành, sáng mai cô nương kia đừng hòng thấy ánh mặt trời. Bức thư thứ hai là thông tin mà thám tử ở Thịnh Thành báo cáo cho Trịnh đại nhân, sau khi anh ta đối chiếu, phân tích thì đã hiểu tình huống tổng
thể.
Việc này nếu giải quyết không khéo có thể làm ảnh hưởng tính mạng của Thanh Ngọc. Trịnh thừa tướng lúc này muốn tìm thất hoàng tử
nói rõ trắng đen, thế nhưng anh chàng kia dường như biến mất khỏi doanh
trại. Trịnh Hoài Sơn sai người báo tin cũng không thấy kết quả. Dĩ nhiên Trịnh thừa tướng cũng không ngu ngốc tới mức đơn thân độc mã xông vào
hang hùm. Anh ta vốn đã tập hợp một trăm kỵ binh vô cùng nhẹ nhàng đi
đến khu rừng phía bắc Thịnh Thành. Khi tìm thấy ngôi nhà gỗ thấp thoáng
giữa những tàng cây, Trịnh thừa tướng để các kỵ binh ẩn vào rừng, bản
thân một mình tiến về phía đó. Không ngờ đúng lúc này ngựa của các kỵ
binh đồng loạt nổi điên, phi như bay về hướng bìa rừng. Ngay cả con ngựa mà anh ta cưỡi trước đó cũng bỏ chủ mà chạy nốt! Cái tai thính của
Trịnh Hoài Sơn nghe rõ âm thanh vó ngựa càng ngày càng rời xa, chỉ trong chốc lát anh ta đã hiên ngang lạc mất toàn bộ đồng đội. Vậy nên mới có
sự việc anh ta một mình mò mẫm vào trong căn nhà gỗ kia.
Hai
người vừa đi vừa nghỉ, chẳng bao lâu đã đến cuối này. Ánh nắng cuối cùng vừa tắt, họ cũng may mắn tìm ra chỗ nghỉ đêm an toàn. Tạ Thanh Ngọc
không còn biết gì đến ngượng ngùng e lệ mà nằm ngửa ra trên đất. Lưng
của cô tưởng như sắp gãy đến nơi. Trịnh thừa tướng ngập ngừng bảo gần đó có con suối nhỏ, cô bèn bỏ mặc anh ta, lao xuống đó rửa ráy hết dơ bẩn
trên người.
Buổi tối, bọn họ cũng không dám đốt lửa. Tuy bọn thổ
phỉ chưa bắt được hai người nhưng cái tai vô cùng thính của Trịnh thừa
tướng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng trò chuyện của họ ở quãng xa. Hai
người cắn răn ăn một đống đồ sống, buổi tối còn phải ngủ để lấy lại sức.
Ban đêm, từng đợt gió rét tràn qua lá cây, cái lạnh tê tái bao phủ mặt đất
trong rừng. Vì không đốt lửa, hai người đều lạnh tới run rẩy, thậm chí
Trịnh Hoài Sơn còn nghe tiếng răng cô nàng kia va vào nhau ‘lập cập’.
Điều này làm anh ta hết sức đau lòng.
Chịu đựng được một lúc như
vậy, Trịnh Hoài Sơn chợt lên tiếng: “Thanh Ngọc, trang phục của nàng
mỏng manh như vậy, sẽ bị cảm lạnh đấy!” Tạ Thanh Ngọc ngẩn ra. Giờ này
mà anh chàng khó tính này còn hơi sức bình phẩm trang phục của cô? Cô
cũng muốn mặc dày lắm nhưng mà không được đấy, anh ta có hiểu không?
Không ngờ Trịnh Hoài Sơn nói xong thì chủ động nhích xích lại, ôm cô
nàng vào lòng.
Tạ Thanh Ngọc như bị sét đánh trúng, toàn thân cô
có một dòng điện nho nhỏ không ngừng chạy lung tung. Trịnh thừa tướng
lại dùng giọng chính nghĩa nói: “Thanh Ngọc, ta cũng lạnh lắm. Chúng ta
ôm nhau ngủ đi.” Dù sao cũng sẽ thành thân, hơn nữa anh ta cũng không
nghĩ ra cách đối phó với thời tiết khắc nghiệt này. Tạ Thanh tuy vô cùng kinh ngạc nhưng cô nàng cũng cảm thấy đây là một ý không tồi. Hơn nữa
người ôm cô lại là Trịnh thừa tướng đấy, chứ nếu anh ta là thất hoàng tử thì cô sẽ kiên quyết đẩy ra ngay.
Mặc dù đã được Thanh Ngọc cõng một đoạn đường dài, thế nhưng lúc đó Trịnh Hoài Sơn là người bị động.
Lúc này anh ta ôm mỹ nhân trong vòng tay, trái tim không tự chủ được
liền chạy loạn. Bộ não của anh ta thì không ngừng hò hét: “Thì ra cảm
giác ôm một người phụ nữ là như vậy…” Lần ôm này, anh ta chợt không bao
giờ muốn buông ra nữa.
Tạ Thanh Ngọc không quen chuyện ôm ấp, thế nhưng cơn lạnh đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều. Cô mệt mỏi muốn chết nên
đã rơi vào giấc ngủ chập chờn, chợt giọng nói của Trịnh Hoài Sơn nhẹ
nhàng vang lên bên tai: “Thanh Ngọc, khi về kinh thành ta sẽ hỏi cưới
nàng.” Từ miệng Tạ Thanh Ngọc chỉ phát ra vài tiếng ư ử, anh ta liền nói tiếp: “Trong thư cha nàng từng nói nếu ta không đuổi được nàng về kinh
thành ngay tức khắc, thì sau này phải cưới nàng làm vợ.” Thế nhưng đáp
lại anh ta là tiếng thở vô cùng nhịp nhàng, sâu lắm của cô gái trong
lòng. Trịnh Hoài Sơn đại nhân lần đầu tiên tỏ tình lại không thể làm đối phương thấu hiểu, anh ta chỉ có thể nín nhịn.
Sáng hôm sau, Tạ
Thanh Ngọc thức dậy trong tiếng chim hót véo von. Gió rừng thổi cả đêm
làm môi cô khô nứt, tấm lưng mềm mại của cô thì bị đá sỏi làm cho ê ẩm
không thôi. Cô vừa vươn vai vừa dáo dác nhìn quanh, lúc này Trịnh thừa
tướng mới chậm rãi đi ra từ một bụi cây không xa. Trái ngược với cô,
Trịnh Hoài Sơn đã dậy từ rất sớm. Anh ta lùng sục một hồi cũng tìm được
một thân cây vừa vặn làm gậy chống. Lúc Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy anh ta,
cô bất giác cũng nhìn lại mình. Hai người bọn họ lúc này đều hết sức thê thảm.
Trịnh Hoài Sơn nói: “Thanh Ngọc, hôm nay chúng ta không
cần trốn chạy nữa.” Tạ Thanh Ngọc nghe vậy thì mừng rỡ: “Bọn thổ phỉ bị
bắt rồi sao? Đã tìm được người của chúng ta rồi?” Trịnh Hoài Sơn nhẹ
nhàng rút chiếc khăn tay còn sạch sẽ ra lau mấy chỗ lấm lem trên khuôn
mặt cô nàng. Anh ta nói: “Không phải.”
Tạ Thanh Ngọc trợn tròn
mắt: “Không phải? Vậy thì bọn thổ phỉ đột ngột rút đi, chúng ta không bị truy đuổi nữa?” Thế nhưng người đối diện chỉ lắc đầu. Tạ Thanh Ngọc lo
lắng nói: “Không chạy thì không được đâu đại nhân à, bọn người kia rất
dã man đấy! Tiểu nữ thì không sao, thế nhưng ngài là thừa tướng đương
triều, tính mạng cũng đáng giá hơn cả tiểu nữ đấy!”
Trịnh Hoài
Sơn khổ tâm, sao cô nàng trước mặt lại xem nhẹ mạng mình đến thế? Anh ta hỏi một vấn đề cách xa tám ngàn dặm: “Nàng gọi ta là gì?” Thấy Tạ Thanh Ngọc không phản ứng kịp, anh ta liền nói tiếp: “Gọi ta là Hoài Sơn.
Chúng ta sắp sửa ra khỏi biên giới, ta cũng không còn là thừa tướng
nữa.” Tạ Thanh Ngọc to gan nói: “Đại nhân, anh bị gió rừng hun cho ấm
đầu rồi có phải không?” Không ngờ Trịnh Hoài Sơn phá lệ gật đầu: “Ừ.”
Anh ta nói xong thì im lặng, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Tạ Thanh Ngọc vô cùng hoang mang. Anh chàng này có vấn đề về thần kinh
rồi, cô có nên đánh anh ta ngất xỉu rồi cõng anh ta chạy trốn hay không? Không được, cô không thể cõng người này thêm một giờ đồng hồ nào nữa,
lưng cô gãy mất. Hơn nữa cô cũng không nỡ đánh anh ta.
Hay là, bỏ anh ta mà chạy trốn một mình? Cũng không được nốt, vì trước giờ người
rành đường hơn là anh ta. Nếu chạy một mình thì cô biết chạy về hướng
nào đây?
Tạ Thanh Ngọc rụt rè hỏi: “Đại nhân đang nghĩ gì vậy?
Nói thật cho tiểu nữ biết được không?” Trịnh Hoài Sơn nói: “Cả ngày hôm
qua ta tập trung lắng nghe động tĩnh của những kẻ truy đuổi. Bọn họ bao
vây tất cả các hướng chỉ trừ hướng bắc, mục đích chính là lùa chúng ta
tới Bắc Quốc.”
Thanh Ngọc vân vê vạt áo đã nhiễm đen của mình,
hỏi tiếp: “Như vậy cũng đồng nghĩa với việc họ không muốn lấy mạng của
chúng ta, mà chỉ muốn đưa chúng ta vào Bắc Quốc?” Trịnh Hoài Sơn lúc này mới nở nụ cười: “Thông minh lắm.”
“Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Không cần làm gì cả. Cứ ngồi yên cho tới khi bọn họ tìm ra chúng ta.”
Tạ Thanh Ngọc vẫn còn lo lắng: “Nhưng mà…”
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Trịnh Hoài Sơn, cô lại không nói tiếp nữa. Cô quyết định tin tưởng người này.
Thực ra nếu Tạ Thanh Ngọc tiếp tục bày tỏ mối lo lắng của mình, Trịnh Hoài
Sơn rất có thể sẽ lung lay. Anh ta tuy đã phân tích ngọn nguồn mọi tình
huống, thế nhưng người trong lòng có thể mất mạng nếu phán đoán sai lầm, sự tin tưởng bản thân của anh ta cũng giảm đi đáng kể.
Cảm giác thích một người là như thế nào?
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hoài Sơn ở bên cạnh một người con gái lâu như
vậy. Từ lúc sinh ra anh ta đã nhận được ít tình thương, trừ người mẹ lên cơn điên năm anh ta tròn tám tuổi thì chẳng còn ai thật lòng quan tâm
đến anh ta cả. Anh ta từng cho rằng vì mình đã chai sạn nên cũng chưa
từng rung động trước ai. Tuy nhiên suy nghĩ đó đã sớm tan biến từ lâu.
Tạ Thanh Ngọc giống như một luồng gió mát thổi vào căn phòng kín mà
Trịnh Hoài Sơn ngủ say. Cô nàng này từng chút một, từng chút một cởi bỏ
lớp giáp phòng vệ của anh ta, khiến anh ta cảm thấy đây chính là người
con gái mà anh ta cần yêu thương, chăm sóc. A, thật ra Tạ Thanh Ngọc
cũng rất giỏi, hầu hết thời gian cô nàng đều có thể tự lo lắng cho mình. Thậm chí cô nàng còn có lúc chăm sóc anh ta nữa. Một cô gái như thế
thật khó tìm biết bao! Nếu đánh mất mối lương duyên này, có lẽ trong
cuộc đời còn lại Trịnh Hoài Sơn cũng không thể yêu bất kỳ ai nữa.
Tuy hai người ngồi yên một chỗ chờ thổ phỉ, thổ phỉ cũng không xuất hiện
ngay. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Trịnh Hoài phát hiện Tạ Thanh Ngọc đã
lại một lần nữa tựa vào góc cây ngủ gật. Chắc là hôm qua đã trải qua một ngày vô cùng vất vả nên sáng nay vẫn còn mệt mỏi đây mà! Anh ta vuốt
tóc Tạ Thanh Ngọc lại cho bớt rối, sau đó chỉnh tư thế cô nàng lại để cô nàng được ngon giấc. Cô bé tội nghiệp.
Lúc mấy người áo đen xuất hiện, anh ta đã giả vờ nhắm mắt ngủ say từ lâu. Một giọng nói the thé
cất lên đầu tiên: “Thế này là thế nào?” Đáp lại là giọng một người phụ
nữ trẻ tuổi: “Phỏng chừng họ đã rất mệt mỏi, tìm đến vài con ngựa chở họ đi.”
Trong lòng Trịnh Hoài Sơn lo lắng bọn họ sẽ nặng tay với Tạ Thanh Ngọc. Thế nhưng nếu anh ta giả vờ ngủ không khéo, bọn người kia
ắt hẳn sẽ nghi ngờ.