Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!
Tạ Thanh Ngọc nghĩ
mình đã hết sức cẩn thận rồi, vậy mà lúc về phòng, lại thấy cái bóng
sừng sững của Trịnh thừa tướng đang đứng trước cửa. Đêm khuya trăng
lạnh, anh ta chỉ choàng một cái áo dài, cũng chẳng biết đã đứng đó bao
lâu.
Trông khuôn mặt nghiêm khắc của Trịnh Hoài Sơn, Tạ Thanh
Ngọc khắc biết sự việc lẻn đi nhát ma của mình bị bại lộ. Cô vội từ mái
nhà đáp xuống trước mặt Trịnh đại nhân, ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội. Ai ngờ người kia ngay cả một câu trách mắng cũng không thèm nói, chỉ lườm
cô một cái rồi quay lưng trở về phòng.
Lúc này đã qua canh hai,
vốn dĩ đã qua giờ lên giường rất lâu rồi. Tạ Thanh Ngọc sau một phút
thẫn thờ, ngáp dài một cái rồi mới về phòng của mình, đi ngủ.
Sáng hôm sau, sắc mặc của Trịnh thừa tướng vừa u ám vừa tái nhợt. Hơn nữa
dưới bọng mắt anh ta còn có một quầng thâm, khiến khuôn mặt đẹp trai
nghiêm nghị càng thêm phờ phạc. Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy cảnh này thì
chợt cảm thấy vô cùng hối hận. Ban đầu cô chán nản vì thái độ nghiêm
khắc của Trịnh thừa tướng với mình, thế nhưng khi anh ta không nói gì,
cô lại thấy chột dạ, trong lòng bứt rứt không yên.
Tạ Thanh Ngọc
giằng co một buổi sáng, cuối cùng tự giác sán đến chỗ Trịnh thừa tướng,
kéo ống tay áo người ta nói: “Đại nhân à, Thanh Ngọc biết sai rồi á…”
Trịnh thừa tướng ngẩng mặt từ quyển sách, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư sai ở chỗ nào.”
Tạ Thanh Ngọc ngoan ngoãn liệt kê ra một danh sách tội lỗi của mình, nào
là đỏng đảnh với đại nhân, nào là tự ý trốn đi chơi, để đại nhân lo
lắng, vân vân. Cô nàng còn thêm mắm dặm muối, chửi mắng bản thân thậm
tệ. Ngay cả Trịnh đại nhân cũng cảm thấy Thanh Ngọc sỉ vả mình quá đà,
liền ngăn cô nàng lại: “Đừng hạ thấp mình như thế.”
Tạ Thanh Ngọc híp mắt: “Chỉ cần đại nhân không giận không ghét tiểu nữ nữa, tiểu nữ
sẽ cảm thấy mình rất tốt đẹp, rất đáng yêu, rất có giá trị á.”
Trịnh Hoài Sơn giơ tay đầu hàng, dịu giọng: “Sau này đừng ra ngoài vào ban
đêm nữa, nguy hiểm lắm biết không?” Tạ Thanh Ngọc liền giật đầu như giã
tõi. Cái từ “biết không” này không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng tới
cha già ở nhà của mình…
Tối qua Lâm Diệu ngủ lại doanh trại ngoài thành, sáng nay cũng không về. Tuy vậy anh ta cũng không để cho sự tồn
tại của mình bị quên lãng, lúc gần trưa đã có người vào Thịnh Thành mời
Trịnh thừa tướng ra ngoài doanh trại đốc quân.
Lúc người báo tin
đến, Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy rõ ràng tia sáng “ta đã biết mà” lóe lên
trong mắt Trịnh đại nhân. Anh ta cũng không vội vã, mà quay sang Thanh
Ngọc nói: “Chẳng phải tiểu thư thích náo nhiệt sao? Ra ngoài thành xem
duyệt binh cũng không phải ý tồi.”
Tạ Thanh Ngọc mắt sáng như sao hỏi: “Tiểu nữ đi được sao?”
“Được”. Anh chàng kia điểm lên chóp mũi của cô. “Có điều tiểu thư phải ăn mặc
thật kín đáo, không được trang điểm, còn phải mặc áo choàng tối màu
nữa.”
Tạ Thanh Ngọc như bắt được vàng, cũng không chú ý tới mấy
động tác nhỏ của Trịnh Hoài Sơn, vui vẻ đồng ý. Chỉ có hai tỳ nữ sau
lưng cô tinh mắt nhận ra mấy yêu cầu của vị đại nhân này thể hiện tính
chiếm hữu cao biết bao nhiêu...
Vì đã giải tỏa được khuất mắt với Trịnh thừa tướng, Tạ Thanh Ngọc như một con sóc trèo lên xe ngựa, suốt
đường đi ra ngoài thành cũng ríu rít không ngừng. Trịnh Hoài Sơn ngồi
đối diện với cô chợt cất tiếng gọi: “Thanh Ngọc.” Thế nhưng sau đó anh
ta không mở miệng nữa. Tạ Thanh Ngọc tròn mắt hỏi: “Đại nhân gọi tiểu
nữ?”
Trịnh Hoài Sơn hít một hơi, lồng ngực không hiểu vì sao có
chút nặng nề. Mấy lời anh ta định nói bị nuốt ngược vào trong, anh ta
chuyển sang hỏi: “Tiểu thư có nhớ nhà không?”
Thanh Ngọc có hơi
ngẩn ra. Nhà ư? Ở đó có người cha gia hết mực thương yêu cô, Khả Ngân
tận tụy chăm sóc, và một tên nhóc Lãng Tử hay gây chuyện. Cô cúi đầu, lí nhí nói: “Có chút chút ạ.”
Trịnh Hoài Sơn nhìn chóp mũi của cô, trịnh trọng gật đầu: “Phỏng chừng không lâu nữa là có thể về rồi.”
Bản thân Trịnh Hoài Sơn cũng rất muốn về kinh thành. Anh ta muốn biết lúc
đối mặt, Tạ thượng thư sẽ có thái độ gì. Từ sau lần đọc lá thư của ông
ấy, anh ta vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu biết những lời hứa hẹn mà Tạ
thượng thư đã viết trong thư, chẳng biết Thanh Ngọc sẽ phản ứng thế nào? Vừa nãy anh ta đã muốn mở lời hỏi Thanh Ngọc, cô thông minh như thế,
chẳng lẽ cô không có chút nào nghi ngờ? Thế nhưng anh ta vẫn chưa đủ
dũng khí để đề cập tới việc này, chỉ có thể để ngàn câu hỏi không lời
đáp thúc giục mình quay trở về. Dù vậy Trịnh đại nhân cũng biết, đây
không phải là điều anh ta có thể quyết định được.
Chiếc xe ngựa
màu thiên thanh cùng đoàn người hộ tống chui qua cánh cổng thành màu đen tuyền, rồi nhanh chóng hòa mình vào màu xanh mướt của núi rừng. Hai bên đường là cây cối vô số loại hình dạng, gió mát rượi thổi vào làm mấy
tấm màn tung bay phất phơ. Trịnh Hoài Sơn nhắm mắt lại, trong lòng anh
ta như có một đám mây nhẹ nhàng bay lên.
Chưa được nửa canh giờ,
đã trông thấy doanh trại ở phía xa xa. Vừa đến gần, âm thanh hô hào tập
luyện đã loáng thoáng vọng đến. Hào khí và kỷ luật toát ra từ quân đội
khác hẳn không khí trang trọng cùng lễ nghi trong cung, càng không thể
so sánh với xô bồ náo nhiệt của phố chợ. Nơi này giống như một thế giới
thu nhỏ hoàn toàn khác lạ, cách bố trí cũng khiến Tạ Thanh Ngọc thích
thú không thôi.
Đám người Trịnh Hoài Sơn vừa đến, lập tức đã có
người thông báo cho cấp trên. Trịnh đại nhân và Thanh Ngọc vừa bước
xuống xe, đã thấy Lâm Diệu cưỡi một con ngựa đen cường tráng dừng lại
trước mặt hai người. Khuôn mặt thất hoàng tử chỉ sau mấy ngày phơi nắng
đã đen đi hẳn, tuy vẫn còn kém xa cái hôm anh ta bôi nhọ nồi để gạt Tạ
Thanh Ngọc, thế nhưng nét nam tính cũng tăng lên nhiều lắm. Anh ta nhảy
xuống ngựa vô cùng gọn gàng, giọng nói cũng tràn ngập đắc ý: “Thấy quân
đội do ta rèn luyện thế nào?” Trịnh Hoài Sơn cười cười: “Rất có kỷ
luật.” Đùa sao, ba mươi mấy vạn quân Lâm Diệu kia vừa mới “mượn” hôm
qua, ah ta đã vỗ ngực xưng là “do mình rèn luyện” ư? Thế nhưng Trịnh
thừa tướng là một người vô cùng điềm tĩnh và ý nhị, anh ta không vạch
trần chút tự cao của thất hoàng tử.
Lâm Diệu nhìn thấy Tạ Thanh
Ngọc lẽo đẽo đi theo Trịnh Hoài Sơn thì có chút ngạc nhiên: “A, Ngọc
Ngọc cũng tới sao?” Anh ta sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi: “Thế nhưng mà chỗ
này toàn nam nhi trai tráng, e rằng không tiện lắm...” Trịnh Hoài Sơn
nói: “Nàng ấy chỉ đến tham quan một chút, mong điện hạ cho phép.” Lâm
Diệu lúc này mới thả lỏng, cười to: “Bổn điện hạ trước giờ là kẻ khó
chịu thế sao? Dù sao cũng đã đến đây rồi, đi ra ngoài một chút cũng
tốt!” Anh ta hạ giọng: “Thế nhưng thừa tướng để ý người của mình cho
tốt, quân lính ở đây toàn là hổ sói, không cẩn thận là mất đó!” Anh ta
nói xong còn nháy mắt với Thanh Ngọc một cái. Cô hơi bĩu môi, vì đang
đứng ở sau lưng Trịnh đại nhân nên cũng không thấy được sắc mặt anh ta
chuyển biến thế nào.
Thanh Ngọc mặc áo choàng kín mít bám sát
đằng sau Trịnh đại nhân, hai tỳ nữ Nguyễn Thanh và Nguyễn Bảo cũng lẽo
đẽo đi theo cô, đặt vào hoàn cảnh trong quân doanh khiến Trịnh đại nhân
có hơi chói mắt. Những người không biết anh ta còn phải chớp mắt nhìn
kỹ, vị giám quân mới đến này mang cả nữ quyến theo đấy ư ?
Vì
công việc sắp tới của Trịnh Hoài Sơn là giám sát quân tình, hiện tại anh ta đang dược thất hoàng tử dẫn đi giới thiệu khắp doanh trại. Mặc dù có nhiều ánh mắt soi mói phóng tới, thất hoàng tử và Trịnh đại nhân cũng
không tỏ vẻ khó chịu. Thất hoàng tử thì khỏi phải nói, anh ta là “sếp
lớn” ở nơi này, còn có kẻ dám vô lễ ư? Tạ Thanh Ngọc thoạt đầu thấy cái
gì cũng mới mẻ, thế nhưng cô đi một hồi, lại cảm thấy không khí trong
quân quá cứng nhắc. Hơn nữa quả đúng như Lâm Diệu đã nói, ánh nhìn của
binh sĩ ở đây dù không hỗn láo nhưng cũng có chút dị thường.
Trịnh Hoài Sơn thấy cô nàng đã bắt đầu ủ rũ, liền nói: “Tiểu thư thăm thú đủ
chưa? Nếu chán thì cũng nên về rồi.” Tạ Thanh Ngọc còn chưa kịp mở
miệng, Lâm Diệu đã vỗ tay nói: “Chẳng phải Thịnh Thành cũng cách chỗ này một quãng xa? Để bổn điện hạ phái một đội quân hộ tống Ngọc Ngọc về.
Tránh để Trịnh đại nhân lo lắng, lại xao lãng công việc, haha!” Tạ Thanh Ngọc nhìn anh ta đầy cảm kích, thế nhưng Trịnh thừa tướng lại đen mặt.
Ta có bao giờ xao lãng công việc phỏng?
Một khắc trôi qua, Tạ
Thanh Ngọc đã yên vị trên xe ngựa cùng với hai tỳ nữ Nguyễn Bảo, Nguyễn
Thanh. Trước đó hai cô gái này vẫn luôn phải ngồi trước xe ngựa, Thanh
Ngọc sợ họ chịu khổ nên gọi vào xe, khiến hai cô nàng hết sức cảm kích. Tạ Thanh Ngọc vén rèm nhìn lại, thấy Trịnh Hoài Sơn cũng đang nhìn theo liền vẫy vẫy tay với anh ta.
Hôm sau, cả hôm sau nữa, Trịnh Hoài Sơn đều bận rộn ở ngoài doanh trại. Tạ Thanh Ngọc được anh ta dặn dò
không được đi dạo phố mà không có anh ta, nên chỉ có thể tìm Nguyễn tam
tiểu thư nói chuyện. Nàng kia cũng đương lúc buồn chán muốn chết, vì vậy vào ngày thứ ba sau khi Trịnh Hoài Sơn ra ở ngoài doanh trại, Tạ Thanh
Ngọc theo Nguyễn Chiêu Lan ra bãi săn ở ngoại thành.
Về chuyến đi săn này, Tạ Thanh Ngọc cũng không sai người đến báo tin cho Trịnh đại
nhân. Hẳn anh ta cũng đã cài người trong phủ, cô có báo hay không cũng
đều như nhau. Hơn nữa cô cũng không muốn xin phép này nọ, anh ta nói cô
không được đi dạo phố, chứ không nói không được đi săn có đúng không?
Buổi sáng Nguyễn Thanh không biết ăn trúng món gì, bị đau bụng. Thanh Ngọc
bèn để Nguyễn Bảo ở lại chăm sóc cô nàng. Dù sao lần này đi săn, hai cô
nàng kia cũng không tiện đi theo từng bước.
Hôm nay Thanh Ngọc và Chiêu Lan đều ăn mặc hết sức gọn nhẹ. Thanh Ngọc mặc áo ngoài và quần
váy màu cam nhạt, còn Chiêu Lan thì từ trên xuống dưới đều là một màu
hồng phấn. Ngồi trên xe ngựa, hai người không ngừng chọc ghẹo lẫn nhau,
tiếng cười sảng khoái mấy lần vọng ra ngoài.
Chiêu Lan nói: “Thì
ra ấn tượng ban đầu của ta về cô đều sai bét! Cô nào có giống bọn con
gái õng ẹo kinh thành, nghe tiếng cười kia kìa, tiểu thư khuê các có
kiểu cười như vậy sao?”
Thanh Ngọc cũng nhận ra mình cười hơi lớn tiếng, bèn giả bộ e ấp, chớp chớp mắt nói: “Chiêu Lan hiểu lầm rồi, là
vì nói chuyện với cô quá vui vẻ. Chứ bình thường ta cũng thục nữ lắm á…”
Nguyễn Chiêu Lan rùng mình: “Giả vờ giả vịt!”
Chẳng mấy chốc tiếng ồn ào phía bên ngoài vơi bớt, Chiêu Lan vén rèm cửa, vui vẻ nói: “Đã ra ngoài thành rồi. Hôm nay trời mát mẻ quá, đúng là trời
giúp chúng ta mà!”
Tiểu thư quan lớn ra ngoài, xung quanh có rất
nhiều hộ vệ đi theo. Tạ Thanh Ngọc có chút cảm khái, cô cho dù là con
gái của quan tam phẩm, thế nhưng không phải lúc nào cũng có nhiều tùy
tùng như vậy đâu!
Con đường này khác với đường ra doanh trại, hai bên còn có ruộng bậc thang cùng mấy mái nhà thưa thớt. Kiếp trước
phương tiện vận tải phát triển, Tạ Thanh Ngọc từng đi chu du nhiều nơi,
cũng từng thấy qua ruộng bậc thang. Có điều ruộng nương ở cổ đại còn khá hoang sơ, cách canh tác cũng kém thời hiện đại rất nhiều.
Đi
được quá nửa canh giờ, trước mắt hiện ra một hàng rào gỗ lớn. Thoạt đầu
Thanh Ngọc có cảm giác mình đã đến doanh trại của thất hoàng tử, thế
nhưng nhìn kỹ lại, hàng rào gỗ này cũ kỹ mà trang trí cầu kỳ hơn rất
nhiều. Phía trên cánh cổng gỗ đồ sộ còn treo tấm biển khắc chữ “Trường
săn”.
Nguyễn Chiêu Lan cũng từng đến đây nhiều lần, hất cằm hỏi:
“Thế nào? Trường săn ở Thịnh Thành được hơn vùng kinh thành chứ?” Tạ
Thanh Ngọc lúc ở kinh thành nào có cơ hội đi tới trường săn? Cô thành
thật nói với Chiêu Lan, cô nàng liền thông cảm vỗ vỗ vai cô nói: “Ầy,
thật đáng thương.”
Tạ Thanh Ngọc bĩu môi, ta chẳng đến trường săn chẳng qua vì có nhiều thứ để giải trí hơn thôi.
Xe ngựa rẽ qua một khúc cua, rồi dừng lại ở trước một tòa nhà kiên cố. Hai người vừa xuống xe đã có mấy người ăn mặc gọn gàng chạy đến. Hộ vệ của
Nguyễn Chiêu Lan nói vài câu, liền có người dắt ngựa tới.
Nguyễn
Chiêu Lan đi vòng qua hai con ngựa trông có vẻ hiền lành, cười nói: “Hôm nay bổn tiểu thư vui vẻ, cho cô chọn trước.” Tạ Thanh Ngọc chọn con
ngựa trắng, Nguyễn tam tiểu thư liền vui vẻ trèo lên con ngựa đen. Hai
người thúc ngựa chạy chậm, tiếng cười thanh thúy vang vọng một khoảng
đất trống.
Phía sau hai cô nàng là một đoàn hàng trăm hộ vệ cao
lớn. Ở bãi săn cũng có rất nhiều người bảo vệ, mang lại cảm giác yên tâm cho người đi săn. Trên lưng ngựa có buộc sẵn một bộ cung tên gọn nhẹ,
thứ này nếu đàn ông sử dụng thì có chút nhỏ bé, thế nhưng đối với phụ nữ thì lại khá vừa tay. Phỏng chừng ở Thịnh Thành, việc các vị tiểu thư
quý tộc ra ngoài cưỡi ngựa, săn bắn giải khuây cũng khá phổ biến.
Thực tế chứng minh, thể lực của Chiêu Lan so với tiểu thư khuê các thông
thường còn hơn hai bậc. Thanh Ngọc từ nhỏ đã có tập luyện, đêm đêm lại
hay bay nhảy nên sức dẻo dai cũng không chê vào đâu được. Hai cô nàng
cưỡi ngựa cả ngày vui quên trời đất, tuy có mấy lần thử tài săn thú
nhưng đều bắn trượt. Tạ Thanh Ngọc cười nói: “Cứ tưởng Chiêu Lan phải là thiện xạ, không ngờ tài săn bắn còn thua kẻ tay ngang như ta á.” Chiêu
Lan tức nổ đom đóm mắt, hếch mũi nói: “Cô mà so được với ta sao? Có muốn thi thử xem ai bắn được nhiều hơn không?”
Tuy nói là như vậy,
thế nhưng gần cuối ngày, cô nàng này cũng chẳng bắn trúng con nào.
Nguyễn Chiêu Lan cũng bắt đầu có chút mất hứng, hơn nữa cưỡi ngựa liên
tục mấy canh giờ đã mệt mỏi, hai người bèn ghìm cương đi chậm trên con
đường nhỏ, vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện.
Chiêu Lan ngập ngừng hỏi: “Cô… cô và Trịnh đại nhân, là loại quan hệ gì vậy?”
Tạ Thanh Ngọc nói: “Không có quan hệ gì đặc biệt.”
“Nói dối.” Chiêu Lan phồng má chỉ trích.
“Ta với chàng còn đang tìm hiểu, chưa có danh phận gì á.” Thanh Ngọc đành ủ rũ khai thật.
Chiêu Lan ngạc nhiên hỏi: “Chưa có danh phận gì mà đã dám ngồi chung xe ngựa, lại còn thân thiết như thế? Thanh Ngọc cô cũng thật là to gan á!”
Tạ Thanh Ngọc cười cười, không quên dặn: “Cô đừng có nói với ai! Trịnh đại nhân mà biết ta đi nói với cô, biết đâu lại giận ta thì khổ!”
Chiêu Lan hừ lạnh.
Đến lúc sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, hai người mới giật mình, quay đầu
ngựa trở về. Ánh chiều tắt gần hết, Nguyễn Chiêu Lan la lên: “Chết mất,
nếu không về kịp trước lúc tối, cha ta sẽ chặt chân ta mất!” Hai người
vừa cười ha ha vừa tăng tốc, hai con ngựa sóng bước phóng như bay trên
đường. Không ngờ ngay lúc này từ phía xa xa có một âm thanh ầm ầm vang
đến. Một hộ vệ hô lên thất thanh: “Là ngựa sổng chuồng! Mau mau bảo hộ
tiểu thư tránh xa đường chính!”
Tiếng người kia vừa dứt, tiếng vó ngựa ầm ầm đã vọng tới ngày càng gần. Chỉ trong chốc lát, đoàn người đã cảm nhận được chấn động vô cùng khủng khiếp, thậm chí còn có thể thấy
rõ cành cây rung rẩy, sau đó là một lớp bụi mờ bốc lên. Hàng trăm con
ngựa to khỏe nối đuôi nhau chạy tới, con nào con nấy đều sung sức, móng
ngựa vọng xuống nền đất như tiếng sấm rền.
Giữa lúc hỗn loạn, Tạ
Thanh Ngọc và Nguyễn Chiêu Lan bị tách ra xa, con ngựa của Tạ Thanh Ngọc cũng ngay lúc này nổi điên, vừa lồng lộn vừa chạy như bay vào trong
rừng. Nguyễn Chiêu Lan cũng phần lớn hộ vệ bị chặn lại bởi đàn ngựa đang chạy rầm rầm trên đường chính, cô ta không ngừng gọi tên Thanh Ngọc,
nhưng tiếng gào của cô hoàn toàn bị tiếng vó ngựa át mất.
Tuy có
mấy hộ vệ nhanh chóng đuổi theo Tạ Thanh Ngọc, nhưng con ngựa trắng mà
cô đang cưỡi không ngờ lại rất khỏe. Nó nhảy qua cả hàng rào bảo vệ của
bãi săn, trên đường lại không ngừng nhảy chồm khiến Tạ Thanh Ngọc mất
vía.
Tim Thanh Ngọc lúc này đã như muốn nhảy ra ngoài. Tuy vô
cùng hoảng sợ, cô lại hiểu rõ nếu để bản thân té xuống ngựa, mạng sống e là khó giữ nổi. Bởi vậy cô cố hết sức áp chặt vào mình ngựa, hai tay
liều mạng nắm chặt dây cương đến rướm cả máu. Trong đầu cô hoàn toàn
trống rỗng, chỉ có thể cầu nguyện mấy hộ vệ mau mau đuổi kịp mình.
Khung cảnh trước mặt càng ngày càng xa lạ, không có đường mòn, Tạ Thanh Ngọc
không ngừng bị cành cây quẹt cho rách áo, xước da. Con ngựa đã đi vào
rất sâu trong rừng, ánh sáng đã gần tắt hết mà sau lưng vẫn không có
người đến cứu viện. Tạ Thanh Ngọc vừa đau vừa lo lắng nhưng vẫn không
thể kêu với ai, tiếng gió tạt vào tai cô chưa bao giờ gây đau nhức đến
như thế.
Một lúc lâu sau đó, con ngựa mới bắt đầu có dấu hiệu
kiệt sức. Lúc nó chạy chậm lại, Tạ Thanh Ngọc liền đạp lên lưng nó, lấy
đà phóng ra bên ngoài. Cô lăn mấy vòng trên đất, may mắn được một đám
cành khô giòn rụm đỡ lại. Tuy hiện tại tóc tai cô rối bời, quần áo tơi
tả, màu cam nhạt ban đầu cũng đã chuyển sang màu nâu thẫm, thế nhưng ít
ra trái tim của Thanh Ngọc cũng đã trở lại lồng ngực của mình.
Chỗ cô đang đứng là ở giữa rừng tối rậm rạp. Trước giờ Thanh Ngọc vẫn hay
đi bừa bãi nhưng rừng rậm vốn không phải là chỗ an toàn, cô cũng không
dám rẽ lung tung. Sẵn có thanh pháo dùng để liên lạc với Lãng Khách, cô
liền đốt lên, hi vọng sẽ có kẻ nhìn thấy.
Lúc thả lỏng, Thanh
Ngọc mới nhận ra toàn thân đang mệt rã rời, hai cánh tay và bả vai đau
nhức như có vó ngựa đá lên. Cô đành mò tới một tảng đá đầy rong rêu, đặt mông ngồi xuống thở hổn hển.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Thanh
Ngọc nghe thấy tiếng bước chân vang đến. Trong lòng cô vô cùng mừng rỡ,
thế nhưng nghe nhịp điệu những bước chân kia thì có chút kỳ lạ. Nếu là
người tìm cô, họ hẳn phải nôn nóng, vừa đi vừa hò hét. Đằng này bước
chân những người vừa đến vừa nhẹ nhàng vừa thận trọng, chẳng những là
những kẻ võ công cao cường mà kinh nghiệm đi rừng cũng rất tràn trề.
Tạ Thanh Ngọc nín thở chờ đợi. Ngày hôm nay có nhiều biến cố như thế, cô cẩn thận vẫn hơn.
Bọn người kia dường như phát hiện ra dấu vết của con ngựa điên để lại, tốc
độ tìm đến nhanh hơn. Tiếng bước chân đã đến rất gần, Tạ Thanh Ngọc còn
đang lưỡng lự nên ở lại hay chạy trốn, thì chợt có một tiếng quát vang
lên. “Các người muốn làm gì?”
Tạ Thanh Ngọc vừa nghe đã nhận ra
chính là sư phụ đáng kính của mình. Cô còn chưa kịp vui mừng và cảm
kích, thì tiếng binh khí đã vang lên. Lãng Khách mặc dù rút khỏi giang
hồ nhưng vì thói quen, dưới giày của ông vẫn luôn giấu một vài con dao
nhọn. Bọn người đang tìm kiếm Thanh Ngọc rõ ràng cũng là cao thủ, Tạ
Thanh Ngọc nghe tiếng kim loại va chạm là có thể đoán ra.
Tạ
Thanh Ngọc thận trọng tiếp cận với nơi phát ra tiếng đánh nhau. Trước
mắt cô là một vùng rừng trống được lửa đuốc chiếu sáng. Lãng Khách đang
tả xung hữu đột giữa một đám bốn người áo đen, trông ông lúc này giống
như một con sư tử phát điên, bộ dáng thậm chí còn thảm hơn mấy ngày
trước. Tốc độ ra chiêu của mấy người trước mắt vừa hung hiểm vừa nhanh
đến chóng mặt, càng khiến Tạ Thanh Ngọc vô cùng kinh hoảng. Sư phụ của
cô hiện tại đối phó với bốn tên sát thủ, với võ công mèo quào của cô làm sao mà trợ giúp đây?
Trước giờ Tạ Thanh Ngọc vẫn luôn tự hào với khinh công vô cùng tốt của mình, thế nhưng lúc rơi vào hoàn cảnh bị
truy sát cô mới biết, lẽ ra từ đầu cô nên chăm chỉ luyện tập võ công
hơn. Giữa lúc cô còn cắn răng theo dõi trận chiến, một người áo đen cao
ngất không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Tạ Thanh Ngọc, giọng nói the
thé vang lên: “Đã tìm thấy con mồi!”
Thanh Ngọc không có thời
gian tự hỏi tại sao những kẻ này muốn bắt mình. Cô chỉ có thể lập tức
phát huy bản năng tự vệ, huơ lấy mấy hòn đá bên cạnh ném vào gã. Nhân
lúc gã bối rỗi, cô liền dùng khinh công chạy trốn. Không ngờ người áo
đen này võ công thậm chí còn cao hơn mấy kẻ đánh nhau với Lãng Khách,
tốc độ ra chiêu cũng rất nhanh. Tạ Thanh Ngọc chỉ nghe thấy mấy âm thanh xé gió vang lên từ phía sau, cô cũng không dám ngoái nhìn, cắm đầu chạy về phía trước. Tới chỗ nào rẽ được, cô đều rẽ một góc lớn, thế nhưng âm thanh truy đuổi phía sau không hề dừng lại. Cuộc đuổi bắt kéo dài đã
gần một canh giờ mà kẻ áo đen vẫn chưa có dấu hiệu đuối sức. Tạ Thanh
Ngọc thì ngược lại. Cô vốn đã dành một ngày trên lưng ngựa, lúc này thể
lực đã suy giảm rất nhiều. Mấy lần cô suýt bị kẻ kia tóm được, mà bốn bề chỉ có tiếng gió xào xạc cùng tiếng thú kêu, hi vọng được cứu của cô
cũng dần tắt lịm.
Đúng lúc Tạ Thanh Ngọc hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng, chợt có một mũi tên lướt gió bay về phía gã sát thủ áo đen. Gã
chửi thề một tiếng, mất đà rơi vào một đám lá khô. Mũi tên này đến từ
phía một thân cây cách đó không xa, Tạ Thanh Ngọc vừa chạy vừa phóng mắt nhìn lên. Lúc này trăng đã lên cao, một mái tóc màu trắng hiện ra trong tầm mắt của cô.
Tạ Thanh Ngọc hết sức sửng sốt, cho dù cô luôn
mong đợi có người đến tương trợ, nhưng trong trí tưởng tượng của cô
không bao giờ xuất hiện vị kia. Từ … từ khi nào bộ đầu cũng vào rừng bắt sát thủ vậy?