Trở Về Vinh Hoa
Editor: ♡ muanhobaybay ♡
“Ngươi bảo nàng chờ chút, ta còn chưa
thay quần áo!” Ngàn Ngọc vẫn chưa đứng dậy mở cửa, chỉ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói một câu. Lại ma ma theo Ngàn Nguyệt tới đây, hôm
qua Lại ma ma nhận tin tức, vì thế sáng sớm hôm nay liền tự mình tới
Tĩnh Nguyệt hiên, xem có đồ gì cần giặt, thuận tiện dẫn Ngàn Ngọc tới
phòng giặt quần áo.
Tính ra chuyện này, nếu giữa hai người không
có thù hận gì… thì sẽ không làm như vậy. Nhưng cố tình, Lại ma ma cùng
Ngàn Ngọc từng có một chuyện không vui vẻ gì.
Khoảng nửa năm
trước, một cái áo choàng của Ngâm Uyển Hoa bị giặt hỏng ở phòng giặt là, lúc ấy không biết thế nào biến thành, áo choàng lông bị bong một mảng
lông lớn. Ngay từ đầu là một tiểu nha hoàn phòng giặt lãnh tội, bị khấu
trừ một năm tiền tiêu vặt hàng tháng, suýt chút nữa là bị đuổi ra ngoài, việc này mới lắng xuống.
Nhưng không biết tại sao mà ngày hôm
sau, Ngàn Ngọc lại điều tra ra, áo choàng kia là do tôn tử của Lại ma ma gây ra, căn bản là không liên quan đến tiểu nha hoàn. Ngay lúc đó, Ngàn Ngọc liền báo cáo phu nhân, vì thế từ đó Lại ma ma liền hận Ngàn Ngọc.
Trước đây, Ngàn Ngọc là đại nha hoàn bên cạnh Ngâm Uyển Hoa, Lại ma ma không
dám làm gì. Nhưng hôm nay đã khác rồi, hôm nay là Lại ma ma nhận phân
phó của phu nhân.
Mọi người nói là gặp vận xui, phượng hoàng
không bằng gà, mà Ngàn Ngọc cũng không được tính là phượng hoàng gì, nếu Lại ma ma mà không nhân cơ hội này cho thêm mấy đá, sao có thể cam tâm.
Cho nên Lại ma ma vừa nghe lời Ngàn Ngọc nói… lập tức mở họng nói: “Hừ!
Chờ? Lúc này ngươi còn làm dáng cái gì, ngươi thực sự cho mình có mấy
phân lượng. Ta là theo phân phó của phu nhân tới đây, nếu ngươi có năng
lực, liền đến nói trước mặt phu nhân đi…”
“Ma ma đừng nóng giận,
cũng là còn quá sớm, thôi thì cứ cho nàng thay quần áo đi ra cũng không
muộn.” Ngàn Nguyệt ở một bên khuyên nhủ, nhưng Lại ma ma còn chưa nói
đã, lại thấy cửa phòng Ngàn Ngọc vẫn đóng chặt, nghĩ đến nàng chắc là sợ không dám ra, trong lòng lại đắc ý.
Dù sao đây cũng là viện của
Đại tiểu thư, Lại ma ma cũng không dám lớn tiếng, nhưng mà ngậm miệng
lại thì khó chịu, liền hạ thấp thanh âm, tiếp tục quở trách nói: “Không
phải đều là nha hoàn sao, có cái gì đâu mà cần thu dọn, giờ mặt trời đã
lên cao, còn đóng cửa ở trong ngủ nướng sao? Nhìn xem này, làm cao hơn
cả tiểu thư, chẳng lẽ muốn phu nhân đến thỉnh thì mới xong!”
Ngàn Nguyệt vừa nghe lời này, càng nói càng khó nghe, liền giận tái mặt, phu nhân và tiểu thư còn chưa nói cái gì, sao đến phiên người khác mở miệng giáo huấn ở Tĩnh Nguyệt hiên. Nhưng mà Lại ma ma cũng là lão nhân trong phủ, lại là quản sự phòng giặt là, ngày thường làm người đều lòng dạ
hẹp hòi, Ngàn Nguyệt cũng sợ nên không dám nói gì.
Vì thế liền
nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dù sao hôm nay còn sớm, ma ma không ngại thì vào
phòng ta nghỉ ngơi một lát, thuận tiện uống ngụm trà nóng, chờ Ngàn Ngọc đi ra, ta liền gọi nàng đi qua.”
Lại ma ma biết ở trong viện
Đại tiểu thư, không thể thích mắng thế nào thì mắng, vẫn cảm thấy khó
chịu. Nghe Ngàn Nguyệt khuyên, Lại ma ma nghĩ thầm một tháng này nàng
tha hồ thu thập tiểu đồ đĩ kia, liền hừ một tiếng, gật đầu, lại than thở một câu:
“Đều là nha hoàn, thế nào lại có một kẻ không tuân thủ bổn phận!”
Ngàn Nguyệt nhíu mày, nhẫn nhịn không nói gì, xoay người đi tới gian phòng
của mình. Lại không nghĩ tới, đột nhiên Ngàn Ngọc mở cửa phòng, lớn
tiếng quát: “Không được đi, đều đứng lại cho ta!”
Ngàn Nguyệt
giật mình, quay đầu nhìn Ngàn Ngọc đứng ở cửa, hai hàng lông mày nâng
lên, mắt hạnh trửng trừng, nổi giận đùng đùng đứng đó. Lúc này tóc Ngàn
Ngọc còn chưa búi, trên người cũng chỉ khoác áo ngoài mỏng manh, mặc dù
nhìn không rối loạn, nhưng vẫn có chút bất nhã.
Lại ma ma không nghĩ tới Ngàn Ngọc đột nhiên mở cửa đi ra, còn bày ra bộ dáng muốn ăn thịt người, có chút ngây người.
Ngàn Nguyệt nhìn Ngàn Ngọc, sợ ầm ỹ đến tai Ngâm Uyển Hoa, chạy nhanh tới
đẩy đẩy Ngàn Ngọc: “Ngươi tức giận cái gì, còn không mau trở về phòng
rửa mặt chải đầu, cô nương vừa mới tỉnh, ngươi liền yên tĩnh chút đi,
không sợ tiểu thư nghe được sẽ tức giận hay sao?”
“Nàng ta còn sợ tiểu thư tức giận sao, nhìn xem cái dáng vẻ cao ngạo hơn cả tiểu thư
của nàng ta kìa!” Lại ma ma hừ lạnh một tiếng, nói một câu trái tai.
Ngàn Ngọc mím môi, lông mày liền dựng lên, đẩy Ngàn Nguyệt ra, tiến hai bước về phía Lại ma ma.
Lại ma ma thấy Ngàn Ngọc thình lình đi về phía mình, giật mình, liền lui về phía sau. Vừa mới lui về sau một bước, Lại ma ma lấy lại tinh thần,
mình đang thế này, sợ gì tiểu đồ đĩ kia chứ, trên mặt bình tĩnh, liền
vững vàng đứng yên.
Ngàn Ngọc cao hơn Lại ma ma nửa cái đầu, cho
nên khi nàng đứng trước mặt Lại ma ma tự nhiên là từ trên cao nhìn
xuống: “Quy củ trong phủ thành vật trưng bày hay sao, khi nào thì đến
phiên ngươi giáo huấn ta!”
Có người, trời sinh là dạng cả vú lấp miệng em, dù sống ở đâu, cũng sẽ không vì người ngoài mà thay đổi.
Lại ma ma ngẩn ra, từ lỗ mũi hừ ra hai tiếng, có chút cứng ngắc che dấu sự
luống cuống của mình, sau đó mới cười mỉa: “Đừng lấy quy củ ra dọa ta,
ta chỉ là nhận lệnh của phu nhân đến, ngươi nếu tức giận, thì liền trực
tiếp đi tìm phu nhân, tức giận với ta làm gì?”
“Phu nhân phân phó cái gì?” Trên mặt Ngàn Ngọc vẫn mang theo ba phần tức giận, môi lúc mở
lúc đóng, nói ra, giọng điệu luôn mang theo ý vị trấn áp người khác.
Lại ma ma cũng cảm nhận được, Ngàn Ngọc ở trước mắt, như là bề trên đáp lời hạ nhân. Mà Lại ma ma lại không tìm được lời nào quá phận trong câu nói của Ngàn Ngọc, hơn nữa lại đang ở Tĩnh Nguyệt hiên, nếu Ngàn Ngọc không cam lòng nhận khi dễ của nàng… quả thật nàng không có cách nào bắt nạt
Ngàn Ngọc.
Trong lòng tức giận, nhưng chỉ cần nghĩ đến một tháng
tới Ngàn Ngọc sẽ chịu sự quản giáo của mình, nàng liền đắc ý, có chút
vui sướng khi người gặp họa nói: “Hôm qua phu nhân đã phân phó, bảo
ngươi đến phòng giặt là làm việc một tháng, ta có lòng tốt tới đây nhắc
ngươi một tiếng, để ngươi đỡ quên.”
“Đến giờ Thìn, ta sẽ tự đi
qua, không cần ngươi nhiều chuyện!” Ngàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, giọng
nói lên cao tràn đầy khinh thường.
“Ngươi…” Lại ma ma thấy thái
độ của Ngàn Ngọc liền vô cùng tức giận, chỉ là vừa mở miệng, đã bị thanh âm từ xa truyền tới ngăn lại.
“Ta tưởng ai tới đây gây ồn ào,
hóa ra là Lại ma ma sao. Tiểu thư bên kia đã nghe được động tĩnh, bảo ta lại đây xem có chuyện gì?” Ở hành lang bên kia, Phỉ Thúy vừa nói, vừa
lắc mông đi tới bên này.
“A, làm ồn đến tiểu thư rồi, thật là
đáng chết.” Lại ma ma thu hồi biểu tình vừa nãy, mặt mày khẽ cong, xoay
người cười nói: “Lúc đầu là ta muốn tới đây thông báo với Ngàn Ngọc một
câu, nhưng mà lúc ấy nàng còn chưa có dậy, ta đứng đây một hổi. Đại tiểu thư dậy cũng thật sớm, có tức giận không? Ta liền bồi tội với Đại tiểu
thư.”
“Không có.” Phỉ Thúy đi tới, liếc nhìn Ngàn Ngọc một cái,
liền cười nói với Lại ma ma: “Ngàn Ngọc là nha hoàn có bản lãnh nhất
viện này, ngẫu nhiên thức dậy muộn, ngay cả Đại tiểu thư cũng không so
đo, ma ma sao lại tức giận vì chuyện này chứ.”
Lại ma ma liền cười đầy toan tính, Ngàn Nguyệt nhíu mày nói: “Nói linh tinh gì thế, tiểu thư bảo ngươi tới đây làm gì?”
Phỉ Thúy có chút bất mãn trắng mắt liếc Ngàn Nguyệt một cái, lại cao thấp
đánh giá Ngàn Ngọc, mới nói: “Tiểu thư gọi ngươi đi qua, còn có Lại ma
ma cũng thỉnh đi qua một chuyến.”
“Đại tiểu thư tìm ta? Có chuyện gì?” Lại ma ma lập tức hỏi một câu.
“Ta sao mà biết được, các ngươi đi qua chẳng phải sẽ biết sao.” Phỉ Thúy bĩu môi, nói tiếp: “Đi thôi.”
Ai ngờ Ngàn Ngọc cũng không để ý nàng (Phỉ Thúy), trực tiếp xoay người đi
vào trong phòng, Phỉ Thúy sửng sốt, hô một tiếng ở phía sau: “Ngươi
không nghe thấy lời ta nói sao? Tiểu thư gọi ngươi đi qua!”
“Mời
nàng chờ, ta rửa mặt chải đầu xong, đổi quần áo thật tốt thì sẽ đi qua.” Nói dứt lời, người đã vào trong phòng, lập tức “ba” một tiếng, đóng sầm cửa lại!
Ba người ngoải cửa có chút sửng sốt, sự ngạo mạn này, còn kiêu ngạo hơn cả chủ nhân!
“Nhìn đi nhìn đi, ta nói mà, ngay cả tiểu thư nàng ta cũng không để vào mắt,
đây là nô tài cưỡi đầu chủ đi!” Lại ma ma nhanh chóng tóm lấy cơ hội
nói, Ngàn Nguyệt lấy lại tinh thần, không vui nhìn Lại ma ma một cái,
định đi tới trước cửa phòng Ngàn Ngọc, lại bị Phỉ Thúy kéo lại.
“Tiểu thư còn có việc cho ngươi làm, còn không mau đi qua!” Phỉ Thúy nói xong liền lôi Ngàn Nguyệt xuống, sau đó quay đầu nói với Lại ma ma: “ Ma ma
đi trước đi, tóm lại là ta đã thông truyền, đến lúc đó mà tiểu thư muốn
phạt nàng ta, cũng không liên quan đến ta.”
Ngàn Ngọc vào phòng,
nhắm mắt lại, tựa lên cửa ngây người hồi lâu, sau khi nghe thấy tiếng
bước chân bên ngoài đi xa, nàng mới mở mắt ra.
Sau đó xoay người mở cửa, đi phòng tắm kêu tiểu nha hoàn chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng,
lúc đầu tiểu nha hoàn kia có chút kinh ngạc, nhưng bị Ngàn Ngọc trừng
mắt, liền ngoan ngoãn nghe lời, một lúc sau đã lấy nước ấm bưng vào.
Không có nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, tự mình rửa mặt cũng không phải việc khó, Ngàn Ngọc vừa nghĩ vừa lau khô mặt.
Sau đó mở tủ quần áo, lật đi lật lại, quần áo bên trong ít đến đáng thương! Chọn đến chọn đi, cuối cùng nàng chọn được cái áo màu đỏ, áo khoác màu
xanh thêu chim quyên, phía dưới là chiếc váy màu hồng nhạt.
Sau
khi mặc quần áo xong, nàng ngồi xuống trước gương, dụng tâm búi tóc, lại chọn được cây trâm hoa miễn cưỡng lọt vào mắt cài lên.
Xong xuôi tất cả, nàng mới nhìn lại khuôn mặt trong gương, một lúc lâu, nàng thở hắt ra, gập gương lại, đứng lên, đi ra ngoài.
Hết chương 11.