Trở Về Vinh Hoa
Cả đời này, nàng sẽ
không bao giờ quên, sinh nhật năm mười sáu tuổi ấy. Nàng sinh vào ngày
mười lăm tháng bảy, nhân gian có truyền thuyết rằng đó là ngày quỷ mở
cửa, cho nên năm đó mẫu thân nàng cố ý mời một tiên sinh có thể thay đổi vận mệnh cho nàng. Kết quả, tiên sinh liền lưu lại một câu:
Song phùng mười lăm năm, gặp đại kiếp nạn, mất hết vinh hoa phú quý;
Sơn cùng thủy tận (rơi vào ngõ cụt), gặp được quý nhân, vinh hoa quay về vào một mùa xuân.
Bởi vì một câu này, khiến cho mẫu thân nàng vô cùng lo lắng cho nàng, cho
nên mười lăm năm này, gần như nàng muốn cái gì là được cái đó. Mặc dù
phụ thân của nàng chỉ là quan tứ phẩm không lớn không nhỏ, mà cả thành
Kinh Châu này quý nhân nhiều khắp nơi. Thân phận Thái Thường Tự Thiếu
Khanh không tính là cái gì; mà nàng lại là nữ tử, phụ thân bảo thủ không coi trọng nàng bao nhiêu, nhưng mẫu thân vân luôn coi nàng như hòn ngọc quý trên tay!
Cho nên, khi đó, nàng liền nghĩ rằng dưới bầu
trời này, tất cả mong muốn của nàng đều được thỏa mãn. Hạ nhân trong
viện của nàng, là nhiều nhất Nhâm phủ. Đồ trang trí trong khuê phòng
nàng, là xa xỉ nhất Nhâm phủ. Quần áo trong tủ của nàng, đều là xinh đẹp nhất Nhâm phủ. Trang sức trong hộp của nàng, chính là quý giá nhất Nhâm phủ.
Mười lăm năm này, trong sự yêu thương của mẫu thân, nàng
liền trở thành minh châu trong phủ, thành sủng phi trên trời! Cho tới
một ngày nào đó, ngày sinh nhật tuổi mười sáu nào đó, tất cả đều tan
biến, là sự thực hoàn toàn. Giống như ông trời ghen tị những gì nàng có, cho nên ác ý trêu đùa nàng! Sau đó nhìn nàng vướng vào câu chuyện tình
lý, ra sức giãy dụa, oán hận nguyền rủa. Mà ông trời trên cao cao tại
thượng kia, vĩnh viễn không hề động lòng, chỉ dùng sự trầm mặc để che
dấu sự phạm lỗi của mình!
Nàng vẫn còn nhớ rõ, sáng hôm đó, sau
khi nàng thức dậy, vừa nãy nàng còn vô cùng tức giận, chì vì nhà hoàn
búi tóc không hợp ý nàng. Nhưng nếu là bình thường, có tức giận lắm thì
nàng cũng chỉ mắng hai ba câu, sau đó cho bọn nha hoàn búi lại lần nữa
là được. Nhưng ngày hôm đó, cũng không biết vì sao, có lẽ là do sự lo
lắng của tuổi mười lăm sắp phải rời xa mẫu thân, có lẽ là vì nàng vô
cùng chờ mong tham gia yến hội.
Một tháng trước, nàng đã nghe nói
rằng, vào hôm sinh nhật mười sáu tuổi của mình, những tỷ muội thân thiết trong tộc sẽ đến dự, mà Tống Ôn Vua đã rời đi ba năm cũng theo Tổ phụ
quay về kinh.
Hai nhà Nhâm Tống cũng là thế giao (quan hệ thân
thiết), mà nàng và Tống Ôn Vua có hôn ước từ nhỏ, cho nên đến lúc đó, có thể hắn sẽ đi cùng Tống Phu nhân tham gia yến tiệc.
Nghĩ đến
đây, nàng liền không thể tĩnh tâm, một hồi thì lo lắng quần áo khó coi,
một hồi buồn sầu vì trang sức không đủ khác biệt. Vì thế, ngồi ở đây khó mà an tâm, Phỉ Thúy lại còn búi một kiểu tóc khó coi cho nàng, nhất
thời tâm trạng nàng càng tồi tệ, lông mày liền dựng lên, không hề nghĩ
ngợi mà tát Phỉ Thúy một cái!
Sau đó là Ngàn Ngọc tiến lên nhận
lược, khuyên nhủ vài câu, sau đó phu nhân phái người tới xem, nàng mới
đè xuống phiền chán trong lòng. Thấy ổn thỏa rồi, liền đi qua thỉnh an
mẫu thân, lại hỏi thăm thân thể Hạo Ca nhi, sau đó thì mẫu thân bắt đầu
bận rộn. Nàng liền cáo lui đi ra, sau đó để Ngàn Ngọc đi theo, đi dạo
trong vườn, đợi đến thời gian tổ chức yến hội.
Nhưng mà, ai cũng không thể tưởng tượng được, ngoài ý muốn có một khắc đột nhiên ngã
xuống! Trong ngày thường, thời gian nàng đi dạo trong vườn, liền sẽ đến
ngồi trong đình bên cạnh ao Tĩnh Nguyệt một lúc.
Đình này xây
trên núi giả, rất khéo léo khác biệt, hơn nữa, xung quanh cây cỏ sum
xuê, nước ao trong suốt, quang cảnh vô cùng đẹp. Mà thời gian vừa qua,
nàng bận rộn thêu đồ cưới, đã vài ngày không đi tới đây. Nhưng ngày hôm
đó, nàng vừa mới đi vào, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ chân, Ngàn Ngọc đi theo cạnh nàng bỗng phát ra một tiếng hô nhỏ, âm thanh như bị mắc trong cổ họng do vô cùng sợ hãi, kêu ra không được bình thường. Nàng còn chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra, lại nghe tiếng Ngàn Ngọc vô cùng sợ hãi mà hô lên:
“Tiểu... Tiểu thư...., có rắn!”.
Nàng vừa nghe, cảm thấy da đầu đều tê dại, trong lúc bối rối quay đầu lại, đã thấy một cái gì màu xanh đậm, đang bò lên trên bậc thang, đồng thời lè lưỡi
không có ý tốt hướng về phía nàng! Chân của nàng liền mềm nhũn, muốn bảo Ngàn Ngọc đuổi vật kia đi, nhưng Ngàn Ngọc còn sợ hãi hơn cả nàng, hơn
nữa lúc đó, xung quanh đó không có lấy một hạ nhân nào khác! Nàng sợ tới mức không ngừng lui về sau, đồng thời kéo Ngàn Ngọc qua, để nàng che
chắn trước người nàng.
Đột nhiên Ngàn Ngọc chắn ở phía trước
nàng, nhưng lui về phía sau còn nhanh hơn nàng, làm nàng đập mạnh vào
hàng rào! Trong nháy mắt, nàng chưa kịp hô lên, thân thể đã mất đi trọng tâm, rào chắn bị đứt đoạn! Mà nàng, cứ như thế mà rơi xuống! Cùng với
Ngàn Ngọc, cả hai người cùng rơi xuống! Đình xây trên núi giả, vì làm
rất tinh xảo, ngoài một ít bậc thang làm lối vào, ba mặt đều là nước.
Khi thân thể nàng rơi vào trong nước, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng
liền lóe lên một ý nghĩ. Mặc dù hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của
nàng, nhưng cũng là ngày cuối cùng của tuổi mười lăm. Bà vú từng nói
qua, lúc nàng được sinh ra, ánh nắng chiều tạo thành một mảnh lụa đỏ
trên không, đẹp không tả xiết! Mà thời điểm nàng té xuống, một lần cuối
cùng nhìn lên, hình ảnh nàng nhìn thấy chính là mặt trời mọc.
Đó là một cơn ác mộng sao? Cảm giác chết chìm rõ ràng như thế, nước xung
quanh không ngừng tràn vào từ mũi, lỗ tai, miệng, ý thức dần dần tan rã, trong nháy mắt sợ hãi bao phủ lấy nàng? Nàng sẽ chết! Không, không,
nàng còn không muốn chết, nàng không muốn chết! Nàng phải sống, nhất
định còn phải sống! Nàng mới mười sáu tuổi, còn chưa tham gia sinh nhật, còn chưa nhìn thấy Tống Ôn vua, còn không có... còn không có...
“Ngàn Ngọc! Ngàn Ngọc?”
Là thanh âm của Ngàn Nguyệt, sao bên tai nàng lại không ngừng vang lên âm
thanh gọi Ngàn Ngọc? Thật ồn ào, đầu đau như muốn nứt ra, đợi nàng tỉnh
lại, nhất định phải lấy roi quất cho nàng ấy một chút. Nói bao nhiêu
lần, trong lúc nàng ngủ không cho tranh cãi ầm ĩ!
Vừa nghĩ đến
chuyện đó, nàng có chút mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại, không biết có
một lực lượng ở đâu đến, mạnh mẽ giáng xuống, nàng liền mở mắt ra!
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Ta cũng thật sợ hãi, nội viện đang loạn thành một đoàn rồi...”
Thấy Ngàn Ngọc tỉnh lại, Ngàn Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, liền chắp tay trước
ngực mà bái bái, cho nên cũng không chú ý Ngàn Ngọc khác thường. Hóa ra
nàng không có chết! Thật sự không chết! Vừa mới trợn mắt nhìn, lúc tầm
mắt còn có chút mơ hồ, nàng cũng chẳng quan tâm cái khác, sau khi xác
nhận được mình thực sự còn sống, nhất thời có chút không dám tin, nhưng
mà cũng rất vui mừng.
Nhưng mà một lúc sau, khi tầm mắt đã nhìn
được rõ ràng, đôi mắt vòng vo nhìn mấy vòng, mới phát hiện ra nàng không phải nằm trên giường, mà là nằm trên cái... cái... Giống như trong
phòng hạ nhân! Ngẩn người, nghi ngờ quay đầu, lại phát hiện bên người
nàng chỉ có một nha hoàn Ngàn Nguyệt, những người khác đâu? Minh Châu,
Phỉ Thúy, Lưu Ly, Lữ ma ma... Và mẫu thân đâu? Sao đều không đến chăm
nom nàng? Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn chuyện nàng bị rơi xuống
nước suýt bị chết đuối!
“Có phải thấy khát nước hay không? Có muốn uống nước không?”
Ngàn Nguyệt quay đầu nhìn Ngàn Ngọc, buông hai tay xuống, quan tâm hỏi một
câu. Sau đó không đợi Ngàn Ngọc trả lời, nàng liền xoay người đi đến bên cạnh bàn, rót nước, đưa đến trước mặt Ngàn Ngọc, rồi nói tiếp:
“Ngươi đừng lo lắng, tiểu thư vừa mới tỉnh, các nàng đều hầu hạ bên chỗ tiểu
thư, phu nhân đã ở đó, ta trở về lấy đồ, thuận tiện nhìn xem ngươi thế
nào. Hai ngày nay ai cũng lo lắng cho tiểu thư bên kia, không có ai lo
lắng cho ngươi, may mắn ngươi tỉnh lúc này, bằng không nếu mà sau khi
tiểu thư tỉnh, mà ma ma nhìn thấy ngươi chưa tỉnh... Sẽ cho người mang
ngươi chuyển ra ngoài, vậy thì nguy rồi!”
“Ngươi....” Sau khi
tỉnh táo hơn, nàng nghe thấy rất mơ hồ, đang muốn mở miệng, mới phát
hiện cổ họng mình khô rát, phát ra âm thanh rất khó khăn!
“Ngươi và tiểu thư đều hôn mê một ngày một đêm, ta thấy đại phu bên chỗ tiểu
thư nói, sau khi tỉnh lại, sẽ muốn uống chút nước, đừng vội nói chuyện.”
Ngàn Nguyệt nói xong, liền giúp đỡ Ngàn Ngọc, cẩn thận đút nước cho nàng, sau khi uống được hơn nửa chén, mới lấy chén ra.
“Ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì, sao nói chuyện bừa bãi như thế.” Sau khi uống nước xong, nghỉ ngơi một hồi, cảm giác trên người mình có thêm chút sức lực, cổ họng cũng phát ra được tiếng rồi, theo thói quen, nàng nhướn
lông mi lên, trừng mắt nhìn Ngàn Nguyệt, nói một câu có chút trách cứ.
Dung mạo Ngàn Ngọc không tính là xinh đẹp, nhưng nàng có một đôi mắt hạnh
rất đẹp, trong đôi mắt đen nhánh tinh khiết không có một tia tạp sắc. Và khác với mọi người, nàng có đuôi mắt dài, cong cong hướng lên trên,
cùng với lông mi nhỏ dài, nhìn qua cong cong như cánh bướm, quyến rũ tự
nhiên mà tinh tế.
Nhưng mà, nàng có một đôi mắt đẹp như thế,
lông mi cũng cong cong không tạo cảm giác ôn nhu, mà là loại hình lông
mi quật cường, mà đuôi lông mày và đuôi mắt giống nhau, đều hướng lên
trên bay lên. Nếu như trước kia vẫn chưa có ai quá chú ý nàng, nhưng mà
không lâu sau, sẽ có người phát hiện, dung mạo của nàng thực đặc biệt,
không phải tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà vừa quyến rũ
động lòng người lại vô cùng kiên cường kiêu ngạo.
Nàng là một
hợp thể đầy mâu thuẫn, hai loại không đồng dạng nhưng trên người nàng
lại phối hợp vô cùng hoàn mỹ, theo năm tháng trưởng thành, sẽ càng làm
tăng sự quyến rũ và mê người hơn.
Ngàn Nguyệt không nghĩ tới, rõ ràng Ngàn Ngọc vừa tỉnh lại sau cơn mê, cặp mắt kia lại vô cùng trong
trẻo, còn toát ra khí thế bức người, làm nàng có chút giật mình. Nhìn
Ngàn Nguyệt không trả lời nàng, phản ứng ngây dại, nàng không kiên nhẫn, trong bụng cũng đầy nghi ngờ, nàng liền cố gắng ngồi dậy!
Mà sau khi nàng động, Ngàn Nguyệt liền lấy lại tinh thần, liền tiến lên giúp đỡ Ngàn Ngọc:
“Thân thể ngươi còn yếu, vội vàng làm gì, tiểu thư bên kia đã có người hầu
hạ, ngươi cũng đừng lo lắng. Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ lấy
cho ngươi, tóm lại ngươi đã tỉnh lại, ta cũng bớt lo lắng. Chỗ tiểu thư
bên kia, đã có Minh Châu, Phỉ Thúy chăm nom, sáng mai Lưu Ly cùng Minh
Nhi mới trở về, mà cũng có vài tiểu nha hoàn, ta sợ bọn nó hầu hạ không
tốt, lúc này phu nhân lại đang ở trong phòng tiểu thư. Ta chỉ trở lại
lấy ít đồ, không thể rời đi lâu lắm, ngươi liền nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Nàng rất muốn đánh cho Ngàn Nguyệt một trận, càng nói càng kỳ
cục, nàng không phải đang ở trước mắt sao, sao lại cứ tiểu thư bên kia,
rồi phải đi sang bên kia hầu hạ!
Chỉ là sau khi nàng ngồi xuống, ánh mắt vô ý liếc qua, nhìn thấy cái gương nhỏ trên đầu giường. Đó là
nàng, hình ảnh khó hiểu nhất, mười mấy năm qua!
Hình ảnh trong
gương, cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhưng lại không phải nàng!
Không phải nàng! Nàng không thể tin được, nâng tay lên sờ khuôn mặt
mình, mà người trong gương kia, cũng làm động tác tương tự, cũng lộ ra
biểu tình kinh hãi!