Anh lên tiếng, mọi hoạt động đều ngưng lại, anh lười biếng bước xuống
ghế, tiến thẳng đến dì Nghi Hạ. Hắn thẳng thừng quăng xuống một xấp hình ảnh, bên trong chính là một bé trai khoảng chừng năm tuổi đang ở trong
căn phòng tối.
"Tiểu Minh, con trai...con trai tôi! Cậu đã làm gì nó"
"Đứa con trai được sinh ra từ quan hệ bất chính này, bà nghĩ sao nếu bà dám tiết lộ mọi chuyện ra ngoài?"
"Không! Tôi sẽ không tiết lộ một chữ, tôi sẽ về quê sống tuyệt đối im lặng, tôi xin cậu chỉ cần giữ mạng sống cho con trai của tôi và...ông ấy!"
Nghi Hạ cúi gập người van xin, cả thân người yếu ớt quỳ gục xuống bất lực.
Đứa con này chính là sự kết tinh từ tình yêu của bà và Giang tổng- giám
đốc của một công ty bất động sản, ông chính là mối tình đầu của bà những bị gia đình cấm cản, ông phải chia tay bà và đến với cuộc hôn nhân
thương mại, kể từ đó Nghi Hạ không muốn có quan hệ với người đàn ông
khác, thường nói bản thân không muốn bị ràng buộc bởi gia đình con cái,
sau bao nhiêu năm định mệnh đã cho bà và Giang tổng gặp lại, đứa con
trai này chính là minh chứng cho mối quan hệ bất chính của hai người.
"Lấy gì đảm bảo bà sẽ không tiết lộ?"
"Tôi lấy tính mạng của tôi! Tôi sẽ đưa tiểu Minh về quê sinh sống, tuyệt đối cách xa mọi người"
Nghi Hạ khẩn cầu thảm thiết, anh im lặng không lên tiếng, chỉ đưa tay ra hiệu. Lâm Đồng lập tức nhanh chóng đưa bà ra khỏi cửa.
"Nếu như bà tiết lộ con trai bà sẽ biến mất, Giang tổng cũng sẽ mất hết tất cả"
Nghi Hạ vội vàng gật đầu liên tục, lúc nhận được tin của bà Lục, Nghi Hạ đã
không nghĩ đến mọi chuyện lại phức tạp thế này, bà nghĩ sẽ dùng mọi cách để giúp hai vợ chồng bà Lục thoát khỏi, khi quan sát tình hình cẩn thận bà sẽ nhờ công an vào cuộc, mọi chuyện sẽ không hề liên quan đến Tiểu
Minh, đứa con mà bà cất giấu bí mật rất kĩ càng, nhưng mọi chuyện thật
sự không như bà nghĩ...người biết được bí mật của bà thật đáng sợ! bà
Lục nhìn theo bóng dáng của Nghi Hạ sợ hãi, đúng là mỗi người đều có một bí mật lớn của bản thân, thân nhau như thế, vậy mà bà vẫn không hề hay
biết mối quan hệ bất chính của Nghi Hạ. Bà Lục thở dài, cũng vẫn cầu
mong hai mẹ con có cuộc sống yên ổn, bà đã liên luỵ đến họ. Dẫu tình bạn có cao cả, thì tình mẫu tử vẫn luôn là thiêng liêng nhất.
"Cuộc chơi còn dài, sự thông minh của em đã giúp một người giải thoát, vui không?"
Vui sao? Cô cười khẩy, anh vừa uy hiếp ba mẹ cô, vừa uy hiếp cô, cả gia
đình của Nghi Hạ cô còn có thể vui vẻ sao? cuộc sống này không như cô
tưởng, Giang tổng thường được lên báo với tin gia đình hạnh phúc, mà bên ngoài lại còn có mối quan hệ bất chính...
Anh nâng cằm cô lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt trên má, anh cúi người thấp xuống khuôn mặt của cô, cô nhanh chóng tránh sang một
nơi khác.
"Anh...Phong, xin anh bắt đầu tiếp cuộc chơi!"
Cô ngượng miệng, sự thật này cô chưa thể chấp nhận được, người đàn ông này chính là ác quỷ, cô lê bước chân đau rát của mình, bước đến gần chỗ
ghép ảnh, chỉ cần hai bức nữa, cô sẽ được cứu ba mẹ. Cô không còn nghĩ
đến đau đớn nữa, vội vàng bắt đầu cuộc chơi. Tấm hình thứ hai được hé
lộ, cô ngưng đọng một vài giây, nhìn chằm chằm vào tấm hình, bất giác
đưa những ngón tay lướt trên tấm hình mẫu. Những giọt nước mắt của cô
rơi xuống, tấm ảnh mang hình ảnh của cô gái đang bên cạnh chàng trai nở
nụ cười tươi như hoa, nụ cười thuần khiết vui vẻ của một thiếu nữ. Tấm
ảnh đó không phải là những kỉ niệm cô và anh đi khu vui chơi được chụp
lại sao?
Lâm Đồng giao Nghi Hạ cho bọn thuộc hạ, nhanh chóng trở lại với vai trò ban tổ chức. Anh bình thản, ánh mắt xa xăm đang nhìn
quan sát hai vợ chồng Văn Khước và cô.
"Tiểu thư, mình bắt đầu được chưa?"
Thấy cô vẫn còn nhìn ngắm bức ảnh chăm chú, Lâm Đồng khẽ ho một tiếng cất
giọng, cô thoát khỏi dòng suy tư, nhanh chóng gật đầu một cái. Tiếng hô
bắt đầu từ Lâm Đồng vang lên, cũng là lúc đồng hồ được bấm, thời gian
nhanh chóng trôi qua. Cô nhanh nhẹn nhặt những mẫu ghép xếp lại đúng vị
trí, bức ảnh này tuy khiến cô lay động, nhưng cô phải từ bỏ,vì người đàn ông trong hình này đã chết rồi!
"1 phút 2 giây!"
Những giây cuối cùng của đồng hồ, cô nhanh chóng đặt mẫu ghép cuối cùng lên khung,cô thở phào nhẹ nhõm khi vừa đủ giây.
"Rất tốt, giờ thì lại lấy chìa khóa thứ hai đi?"
Anh nhướng mày, lười nhác lên tiếng, nhìn chăm chú vào đôi bàn chân nhỏ bé
của cô đang đứng trên sỏi đá, chậm rãi lê bước. Nước đá đã tan,một thuộc hạ lập tức cho đá vào. Bàn chân ê buốt hòa vào mùi máu tươi. Ông Văn
Khước nhắm mắt lại, ông không muốn con gái mình bị hành hạ như thế,
nhưng ông lại không thể cứu đứa con gái này, hắn chính là muốn hành hạ
đứa con gái của ông để nhìn ông đau đớn mà! Bà Lục không còn sức lực la
hét, chỉ biết nhắm mắt tự trấn an bản thân, những giọt nước mắt ướt
đẫm.
Cô đi đến gần anh, vượt qua bao khó khăn, cầm lấy chiếc
chìa khóa anh chìa ra, lướt nhìn mẹ yếu ớt, không kiềm chế được cảm xúc, cô sợ mẹ sẽ ngất đi, cô nhanh chóng chạy đến hộp chứa mạch điện của
mẹ.
"Ba! Con sẽ cứu mẹ trước, con nhất định sẽ cứu ba!"