Lúc xem diễn là thời gian thích hợp nhất để tán gẫu. Đám người Thái Hạo
Diễn và một đám người bên Hiên Viên Quang liền dùng truyền âm hàn huyên. Kim Phi Dao đau lòng đứng bên cạnh, không quá quan tâm xem bọn họ đang
nói chuyện gì. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng đứng trên lưng nàng, cùng đợi xem cuối cùng hai người này ai sẽ thắng.
Nếu Bố Dao thua thì chắc chắn Vương Dạ sẽ giết chết bọn họ. Nếu Vương Dạ thua thì mọi người có thể vui vẻ sống tiếp.
Lúc Hình Thiên chết, cái rìu của hắn lại cùng hắn hóa thành tinh trần, nàng rõ ràng không thiêu nó nha. Còn tưởng rằng rìu này uy lực lớn rất thích hợp với mình, không ngờ nó chôn cùng với Hình Thiên. Có cần phải thông
nhân tính như vậy không chứ? Thần khí đúng là thích tự chủ trương. Điều
này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy rất đáng tiếc, có loại cảm giác như đã
mất công giết Hình Thiên vậy.
Hỏa thế của Nữ Oa hỏa quá lớn,
Vương Dạ gia tăng linh lực rót vào, Nữ Oa thạch thoát ly hỏa diễm, bay
ra ngoài, thẳng hướng bầu trời mà đi. Bay đến không trung thì lập tức
không còn bóng dáng.
“Không đánh nữa?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nói.
Đúng lúc này, Bố Dao vung tay lên, Nữ Oa hỏa bay vút lên không trung, thiêu
thẳng tới Vương Dạ. Quanh thân Vương Dạ kết xuất màn hào quang màu vàng
chặn lại Nữ Oa hỏa, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.
Kim Phi Dao
cũng ngẩng đầu nhìn lên theo hắn, ẩn ẩn cảm giác được một luồng nhiệt
lượng, nhưng bốn phía có nhiều Nữ Oa hỏa như vậy, nàng liền cho đó là do Nữ Oa hỏa phát ra. Mấy giây sau, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, hai
mắt nàng trừng lớn, gắt gao nhìn thẳng vào thứ đang từ không trung hạ
xuống.
Đó là một khối nham thạch vĩ đại, phía sau chớp động yên
hỏa. Nham thạch to vài trăm dặm, lại mang theo uy áp thần thuật, nếu như nện xuống thì không biết sẽ thế nào. Nàng muốn chạy nhưng lại cảm thấy
toàn thân không động được, bị uy áp của thần thuật chấn trụ, các tu sĩ
Đại Thừa kỳ thì ào ào chạy thoát.
Đúng lúc này, Minh hỏa của Lang đại nhân đột nhiên đổ ập xuống, đám tu sĩ đang bị chấn trụ bị hắn đốt
cho nhảy dựng lên. Lần thiêu đốt này quá mạnh mẽ, ngay cả thần thức cũng bị đau đớn, nhưng cả người lập tức tỉnh táo lại, mọi người mau chóng
bay về phía sau như ong vỡ tổ.
Quân Thần tộc cũng thấy cảnh này,
đồng loạt xoay người chạy trốn, toàn bộ chiến trường chỉ còn lại Bố Dao
và Vương Dạ, bọn họ thản nhiên đứng đó, nếu không phải muốn đi tìm cái
chết thì chính là tuyệt đối nắm chắc vào bản thân.
Lang đại nhân
đứng trên đầu Kim Phi Dao, bên cạnh là Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, bọn họ sử xuất Minh hỏa độn. Cũng không biết có phải do thói quen không mà phương hướng nàng chạy trốn chính là Kiến Thiên thành, các tu sĩ khác cũng
hướng nơi này phi lại.
“Lửa kia của Bố Dao thật quá lợi hại, Lang đại nhân, nhìn tình hình hiện tại thì ngươi căn bản không đánh lại hắn
nha.” Kim Phi Dao vừa trốn vừa nói, nàng đã bị thần khí chấn kinh, thứ
lửa màu trắng kia mạnh hơn Minh hỏa của bọn họ rất nhiều.
Lang đại nhân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi mù hay sao mà không nhìn ra thứ đó chỉ có thể dùng một lần?”
“Điều này sao có thể nhìn ra được!” thần khí chỉ có thể dùng một lần? Quá tàn tạ! Bố Dao lạnh nhạt đứng ở kia, chẳng lẽ viên đá của Vương Dạ cũng chỉ có thể dùng một lần?
Nghĩ cũng đúng. Bố Dao còn có nhiều vợ và
con như vậy, làm sao có thể dễ dàng đứng đó tìm chết chứ. Xem ra chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi công kích của viên đá là sẽ không sao.
Tu
sĩ chạy trốn nhanh, Nữ Oa thạch rơi xuống cũng không chậm, cơ hồ tất cả
mọi người đều kịp chạy ra khỏi phạm vi có thể bị Nữ Oa thạch nện trúng.
Dù không bị nện chết thì lực đánh của Nữ Oa thạch lan ra cũng không nhỏ, chỉ nghe ầm một tiếng, toàn bộ Độ Thiên giới run run, mặt đất vốn đang
vỡ nứt liền sụp xuống.
Rừng rậm dưới lòng đất bị hủy, vô số ma
thú bị chôn vùi trong bùn đất. Kim Phi Dao căn bản không có cách nào ổn
định thân hình bị sóng xung kích thổi bay ra ngoài. Trước mắt một mảnh
trắng xóa, trong lòng nàng chỉ xẹt qua một ý nghĩ, Kiến Thiên thành của
ta! Mấy người Niệm Khê vẫn còn ở trong thành, cả Tức Nhưỡng nữa! Còn có
khoảng trời ta đã vá!
Mang theo một bụng ai oán, tất cả mọi người bị đánh bay đi nhưng lại không ai nhìn thấy ai. Ngay cả địa bàn Thần
tộc cách xa chiến trường cũng bị chấn động mãnh liệt. Mặt đất sụp đổ,
lực lượng khi Nữ Oa thạch nện xuống vọt ra chung quanh, cây cối bị hủy,
người lẫn thú bị đánh cho tan tác.
Nữ Oa thạch phá ra một cái hố
rộng hơn nghìn dặm, Vương Dạ và Bố Dao đều biến mất không thấy, mà dù có còn đứng đó thì hai người đều không có khả năng sống sót. Nửa khắc sau, Nữ Oa thạch đột nhiên bắt đầu mềm đi, tỏa sáng, cuối cùng hỏa diễm màu
trắng bên trong chui ra. Bố Dao và Vương Dạ bay ra, đứng trên Nữ Oa
thạch.
“Ngươi thua!” Bố Dao đầu đầy máu nói.
Vương Dạ hừ
lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm: “Năm đó nàng
nói chỉ cần hủy diệt thế giới hiện tại là có thể nhìn thấy nàng. Lần
trước ta muốn cho Thần tộc trở về thần vị lại bị ngươi phá hoại. Lần này ta muốn giết chết tất cả mọi người, làm thế giới khôi phục lại bộ dáng
ban đầu, ngươi cũng muốn tới phá ta. Ta chỉ muốn gặp lại nàng thôi, sao
ngươi cứ muốn ngăn cản ta như vậy?”
“Ngươi đừng có nói lung tung. Nàng nói muốn ngươi hủy diệt toàn bộ thế giới lúc nào, rõ ràng là nói
làm cho Độ Thiên giới khôi phục!” Bố Dao lau máu trên mặt, tức giận nói.
“Hủy diệt là trùng sinh, muốn gặp ta thì hủy diệt đi! Đây là lời nàng nói
lúc đó, ta nghe rất rõ!” Vương Dạ đột nhiên rống lên với Bố Dao.
Bố Dao lẳng lặng nhìn hắn: “Nàng nói lời này chắc chắn có hàm nghĩa, một
nữ nhân như vậy không có khả năng bảo ngươi hủy diệt Độ Thiên giới.
Ngươi lý giải lời này quá phiến diện, cho nên trong hai thứ thần khí
ngươi đã chọn Nữ Oa thạch, chỉ vì trên đó viết hai chữ hủy diệt!”
“Chẳng lẽ lại đi sinh tiểu hài tử khắp các tộc giống như ngươi mới là hủy diệt cùng trùng sinh sao? Hừ!” Vương Dạ khinh miệt nói.
“Làm chủng
tộc lẫn lộn, hỗn huyết, mọi người chẳng phân biệt ngươi ta là có thể
cùng bổ thiên, sẽ không phải tranh phân vì chuyện chủng tộc nữa! Không
có tranh phân, tự nhiên có thể kéo Độ Thiên giới về bộ dáng cũ, chỉ là
chuyện sớm hay muộn thôi.” Bố Dao ngẩng đầu, kiên định nói.
Vương Dạ nở nụ cười, “Sư huynh, ngươi đừng có lấy cớ cho mình nữa được không? Ngươi chỉ dùng cái cớ này để đi khắp nơi chơi đùa nữ nhân thôi. Khi
chúng ta còn chưa phải là huynh đệ mà chỉ là bằng hữu ngươi đã là người
như vậy rồi.”
“Thì đã sao? Ngươi hiện tại sắp chết, mà ta còn
sống, chứng tỏ ta là đúng, ngươi đã sai.” Bố Dao thúc giục Nữ Oa hỏa,
hỏa diễm càng lúc càng lớn, Nữ Oa thạch cũng tan chảy nhiều hơn.
“Khụ!” Vương Dạ khụ ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn trời: “Ta muốn gặp ngươi cũng khó như vậy sao?”
Bố Dao không nói gì. Nữ nhân khiến người ta vừa yêu vừa hận, giảo hoạt lại hung tàn, bất chợt lại ôn nhu kia, hắn cũng muốn nhìn thấy…
Thân hình Vương Dạ không còn vững, càng ngày càng suy yếu, linh lực không
thể duy trì hắn tiếp tục bay trong không trung, cuối cùng rơi xuống Nữ
Oa thạch đang tan chảy. Bố Dao không kéo hắn lại, bởi vì Nữ Oa hỏa đã
thiêu đốt nội tạng của hắn, hắn hiện giờ chỉ dùng thần thức để duy trì
thân thể, dù thế nào cũng phải chết.
Vương Dạ rơi xuống Nữ Oa
thạch, chậm rãi chìm vào thạch dịch tan chảy. Bố Dao thở ra một hơi thật dài, muốn dập tắt Nữ Oa hỏa. Lúc lựa chọn bọn hắn cũng đã biết Nữ Oa
thạch và Nữ Oa hỏa chỉ có thể sử dụng một lần, hiện tại Vương Dạ đã
chết, vậy thì không cần để Nữ Oa hỏa tiếp tục thiêu đốt nữa.
Nhưng hắn lại phát hiện Nữ Oa hỏa đã thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, càng ngày cháy càng mạnh, Nữ Oa thạch bị tan chảy, Bố Dao cảm thấy không
thích hợp, chẳng lẽ Vương Dạ còn chưa chết?
Đột nhiên, Nữ Oa
thạch phát ra ánh sáng chói mắt, Vương Dạ nhẹ nhàng xuất ra, chung quanh hắn có quang mang phiêu miểu, hội tụ lại với nhau tạo thành một nữ
nhân. Nhìn nữ nhân cao tới trăm trượng trước mắt, Bố Dao nửa ngày không
nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm: “Sư phụ…”
“Hai tên hỗn
đản các ngươi! Ta chỉ bảo các ngươi bổ thiên thôi, đá và lửa đã cho các
ngươi, thế mà bao nhiêu năm vẫn không thấy động tĩnh! Tức chết ta mà,
hai tên ngu ngốc vô dụng, người làm sư huynh như ngươi cũng là phế vật!” nữ nhân có nửa thân dưới là rắn kia giơ tay ra đỡ Vương Dạ, ào ạt mắng
Bố Dao.
Bố Dao vội giải thích: “Nhưng lúc đó không phải ngươi nói hủy diệt chính là trùng sinh, muốn gặp ta thì đến hủy diệt đi sao? Căn
bản không hề nói muốn chúng ta bổ thiên, nếu muốn bổ thiên thì ngươi cứ
nói thẳng, làm chúng ta ép buộc mấy nghìn năm!”
Nữ oa lúc lắc
đầu, vô sỉ nói: “Ta chỉ muốn nói cho huyền cơ một chút, ai biết hai kẻ
ngu ngốc các ngươi lại hoàn toàn nghe không hiểu.”
Bố Dao nhổ ra
một búng máu, quả nhiên nàng vẫn còn bộ dáng như ngày trước. Chính vì
nàng cả ngày như vậy cho nên hắn mới có thể lý giải thành thế, và Vương
Dạ cũng suy nghĩ cực đoan ra vậy.
Hắn chậm rãi hỏi: “Vậy hủy diệt và trùng sinh…”
“Hiện tại không phải là hủy diệt sao? Trùng sinh thì ngươi sau này ngươi sẽ
thấy. Ta mang Vương Dạ đi, đúng lúc đang thiếu người làm việc. Nội tạng
bị ngươi thiêu sạch rồi, lại phải nhào nặn lại lần nữa.” Nữ Oa nhẹ nhàng bâng quơ nói, ngón tay ánh sáng nhẹ nhàng nhấc, ném Vương Dạ vào Nữ Oa
thạch dịch, lăn một vòng, sau đó lại kéo ra, nâng trên tay. Hai người
ngay lập tức biến thành điểm điểm tinh trần, biến mất trong không trung.
Bố Dao cau mày nhìn khuôn mặt tinh trần, hoàn toàn không hiểu người vừa
mới nhìn thấy là thần hồn hay là cái gì. Hơn nữa, vì sao Vương Dạ cũng
hóa thành tinh trần? Rốt cục là sư phụ đã làm chuyện gì chứ?
Đúng lúc này, ở giữa Nữ Oa thạch đã hoàn toàn tan chảy, Bố Dao chỉ kịp nhìn
thấy có ánh sáng oanh tạc mà ra, cả người đã bị sóng xung kích thổi bảy
đi, lập tức không còn bóng dáng.
Nữ Oa thạch nổ mạnh, mấy ngày
liền ầm ầm rung chuyển phóng xuất quang mang đâm vào mắt mọi người. Tình huống này giằng cơ ba mươi ngày, nếu quả có tu sĩ có thể sống sót,
không nhắm mắt lại ngăn cản ánh sáng thì chỉ sợ sau này cũng sẽ biến
thành người mù.
Độ Thiên giới dưới sự ép buộc của ba người đã trở nên thương tích đầy mình, không biết về sau sẽ thành bộ dáng gì