Song phương đánh sáu lần, cơ hồ không chiếm được tiện nghi gì. Phía quân Thần tộc còn bởi vì mỗi lần đánh nhau sẽ làm Hình Thiên rớt mất chút
tay, chút chân, muốn khôi phục sẽ tốn thời gian cho nên trong sáu lần
chỉ có hai lần là bọn họ chủ động xuất chiến. Sau này thì phòng ngự càng ngày càng nghiêm ngặt, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Rõ ràng là
quân Thần tộc chủ động tới tấn công Kiến Thiên thành, hiện tại lại thủ
bên ngoài bất động, không lùi không công, cả ngày nhìn chằm chằm khiến
người ta cảm thấy không dễ chịu.
Tuy nhiên, tạm thời ngừng chiến
cũng giúp cho tu sĩ trong Kiến Thiên thành có thời gian nghỉ ngơi, chữa
thương, tu bổ pháp bảo, vẽ linh phù… Trước đó mọi người đã giết không ít ma thú để dự phòng, cộng thêm việc Tức Nhưỡng ở trong thành, không cần
để tâm vấn đề linh thảo, giờ bọn họ không ra ngoài cũng không sao. Nhưng quân Thần tộc mang theo một đám người tới đây, tiêu phí lớn không nói
lại còn thương vong, kể cả muốn coi chừng cũng không được bao lâu.
Kim Phi Dao cũng phải nhân dịp này tu bổ lại bộ chiến giáp rách nát, thực
ra không phải là tu bổ mà là luyện lại lần nữa. Đây là đồ do Lang đại
nhân luyện, nàng liền ném cho hắn rồi vỗ mông bỏ chạy.
Một tháng
sau, nàng đang cùng Bố Tự Du đi dạo để kiếm đồ rẻ thì không biết Hắc Ma
từ đâu nhảy ra, kéo tới chỗ Lang đại nhân. Nhìn chiến giáp mới tinh trên bàn, Kim Phi Dao hắc hắc cười, không khách khí nhận lấy.
Nhận
rồi nàng còn không đi, ánh mắt không kiêng nể quét qua Lang đại nhân,
sau đó hỏi: “Lang đại nhân, ta còn một cái sừng nữa mà?”
Lang đại nhân khó chịu nhìn nàng một cái, căn bản không định trả lời.
Kim Phi Dao sán lại gần hắn, cợt nhả nói: “Ngươi nói cho ta đi, Lang đại
nhân, nếu vô dụng thì ngươi liền trả lại cho ta. Ta cũng muốn dùng nó để luyện pháp bảo dùng.”
“Không có việc gì thì ngươi có thể cút đi được rồi.” thái độ của Lang đại nhân rất không tốt, bắt đầu đuổi người.
“Ha ha ha, Lang đại nhân tức giận rồi. Cho ta xem đi, ta nhìn một cái rồi
đi luôn, nếu không ta sẽ ở lại chỗ của ngươi, không đi đâu cả.” Kim Phi
Dao vô sỉ cười nói.
Bốp! Trên bàn xuất hiện một thanh chủy thủ,
chính là thanh lần trước nàng nhìn thấy, điểm khác biệt duy nhất là bên
ngoài có thêm một lớp vỏ. Vỏ dao chạm rỗng, tay nghề không thua kém Mập
Mạp. Đồ dùng để chém người mà cũng làm thành xinh đẹp như vậy làm gì
chứ, thật là nhàn rỗi mà!
Kim Phi Dao cầm lên nhìn, sau đó chậc
lưỡi nói: “Lang đại nhân, ngươi lại còn làm vỏ nữa, thật là lãng phí!”
đặt chủy thủ lên bàn, nàng an vị bên cạnh, không rên một tiếng nhìn chằm chằm Lang đại nhân.
“Nhìn cái gì!” Lang đại nhân phát hỏa, lạnh giọng hỏi.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút xem là cái sừng như thế nào thôi mà.” Kim Phi Dao ủy khuất nói.
Trong mắt Lang đại nhân phát ra sát khí, Kim Phi Dao nhảy bật lên ôm chiến
giáp chạy thoát. Chạy đến nơi an toàn nàng mới ngồi xuống đất, điên
cuồng cười. Cười nửa ngày nàng lau nước mắt đứng lên, quay đầu liền thấy Lang đại nhân đang âm nghiêm mặt đứng sau người.
Vì sợ quân Thần tộc đột nhiên tấn công, mọi người không trở lại trong Kiến Thiên thành
mà xuất ra các loại Linh Lung lâu hoặc giới tử cảnh vực loại nhỏ để ở
ngay ngoài dã ngoại. Đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng công kích, mọi
người dứng lên, tưởng rằng quân Thần tộc tiến công, nhưng chỉ có một
kích rồi không còn động tĩnh nào nữa, sau một lúc lâu thì thấy Kim Phi
Dao bay lại.
Nhìn nàng mặt xám mày tro là biết người vừa rồi bị
công kích là nàng. Kim Phi Dao lau bụi trên mặt, cười cười với mọi người rồi chạy đi tìm Hoa Uyển Ti và Mập Mạp.
“Sao ngươi cứ phải đi
chọc hắn làm gì để mà bị đánh!” Hoa Uyển Ti thở dài, không biết Kim Phi
Dao làm cái gì mà hiện tại cứ nói hai, ba câu sẽ làm Lang đại nhân phát
hỏa, mới khai chiến bốn tháng mà nàng đã bị đánh bảy, tám lần.
Kim Phi Dao chẳng hề để ý nói: “Khi dễ người khác đúng là rất vui. Bị đánh
thì có gì mà sợ, đó là thẹn quá hóa giận. Hắc hắc hắc.”
“Đúng là
không thể để cho người như ngươi đắc ý, vừa đắc ý là quên hết tất cả.”
Hoa Uyển Ti hiểu dù có nói nữa thì nàng cũng không nghe vào tai, muốn
khiêu khích sẽ đi khiêu khích, bị đánh vài lần cũng không thay đổi.
“Sợ cái gì chứ!” Kim Phi Dao chau mày, cười nói.
Không quản được thì không nói nữa. Có thể là lần này hỏa của Lang đại nhân có hơi lớn, Kim Phi Dao an phận không ít ngày. Mấy người Thái Hạo Diễn
đang dự định đợi bảy ngày nữa sẽ lên tinh thần đánh cho quân Thàn tộc
tán loạn. Đúng lúc đó, có thi binh canh giữ ở cạnh pháp trận trở về báo
tin, quân Thần tộc xuất động toàn quân.
Tất cả tu sĩ mau chóng
tới bên cấm chế, quả nhiên nhìn thấy nhân mã quân Thần tộc. Mấy tháng
nay Hình Thiên bị ép buộc nhiều, lần này đã hạ quyết tâm cầm búa đi ở
tiền phương. Trên vai phải hắn là Hiên Viên Quang tay cầm Hiên Viên
kiếm, bên vai trái là Vương Dạ từ trước tới giờ vẫn mất mặt.
Hắn
bình tĩnh nhìn Kiến Thiên thành, trong mắt không có bất luận cảm xúc gì, phi thường trấn tĩnh. Lúc sắp tiếp cận cấm chế của Kiến Thiên thành,
bọn họ dừng lại. Vương Dạ ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thật lâu thật lâu,
gió thổi bay tóc hắn, hình ảnh đó làm cho người ta cảm thấy hắn rất tịch mịch.
“Ngu ngốc!” Bố Dao đã bỏ đi nụ cười ngày xưa, mắng một
tiếng xong liền bay ra khỏi cấm chế, phiêu trong không trung: “Vương Dạ, sao ngươi còn không chết đi?”
Kim Phi Dao vốn còn cho rằng lúc
hai huynh đệ gặp mặt, Bố Dao sẽ nói mấy câu như ngươi hãy thu tay, lãng
tử hồi đầu đi, không ngờ vừa mở miệng đã rủa người khác chết, đây mà là
sư huynh sao? Không thể nói lời nào dễ nghe một chút, bảo Vương Dạ không cần hồ nháo sao?
Vương Dạ nhẹ nhàng dẫm chân, cũng bay lên không trung, đối mặt Bố Dao. So sánh với Bố Dao không đáng tin thì trông hắn
có vẻ bình thường hơn. Vén sợi tóc bị gió thổi trên mặt ra sau tai,
Vương Dạ nói: “Ta cũng thấy kỳ quái là sao ngươi vẫn còn sống!”
“Ta sống rất tốt, không cần phải chết. Ngươi cả ngày ép buộc đến ép buộc
đi, chết sớm một chút thì sẽ được giải thoát sớm.” Bố Dao thản nhiên
nói.
“Ta sẽ không chết, kẻ phải chết chính là các ngươi.” Vương Dạ nở nụ cười.
Bố Dao nhìn thoáng qua quân Thần tộc, chau mày nói: “Bọn họ cũng phải chết đúng không? Không thể tưởng được người Hiên Viên tộc lại tin lời ngươi, chẳng lẽ bọn họ không hiểu đây là chơi với lửa hay sao!”
“Thì sao? Chết hết đi mới tốt.” Vương Dạ nhàn nhạt nói.
“Ta đã nói với ngươi, kể cả tất cả mọi người ở Thiên cấp giới, Độ Thiên
giới hay hạ giới, đều chết hết, thế giới bị hủy diệt thì người ngươi
muốn cũng sẽ không xuất hiện. Chỉ là một tia thần hồn mà thôi, bản thể
đã sớm mất rồi. Hơn nữa, ngươi có thể hủy diệt tam giới này nhưng Thiên
cấp giới thì sao? Ngươi đã hủy rồi chứ?” Bố Dao nhìn vị sư đệ cố chấp
này, cảm thấy quá phiền toái.
Vương Dạ sờ vào ngực, lấy ra một
viên đá, “Đây là nơi nàng từng xuất hiện, chỉ cần không còn bất kỳ thứ
gì tồn tại thì chắc chắn nàng sẽ lại xuất hiện. Ta muốn nhìn thấy nàng.
Thứ gì ta cũng không cần, chỉ muốn nắm tay nàng.”
“Vậy thì quá dễ, ngươi cứ đi tìm chết là được.” Bố Dao nở nụ cười, chân thành đề nghị.
“Muốn chết thì chính là các ngươi mới đúng!” Vương Dạ kéo viên đá ra, ném lên trời.
Viên đá ném lên không trung, quân Thần tộc vọt tới tứ tộc, Hiên Viên Quang
bay khỏi vai Hình Thiên, phiêu ở cao cao trên không trung. Hình Thiên
cầm rìu chạy dẫn đầu, vừa chạy vừa chém tới cấm chế của Kiến Thiên
thành.
“Đây là tất cả thần hồn, ta cho ngươi hết!” Kim Phi Dao đã biến thân chuẩn bị tốt, Lang đại nhân đứng trên đầu nàng, tất cả thần
hồn mang theo khói đen và ma khí đánh hết lên người nàng.
Kim Phi Dao lập tức rít gào một tiếng, từ trong miệng phun ra một chùm tia sáng màu đen, xuyên qua cấm chế vọt tới rìu khí của Hình Thiên. Hai công
kích va chạm rồi nổ lớn, người hai bên đánh nhau túi bụi. Cấm chế của
Kiến Thiên thành bị hủy, dù sao cũng là trận quyết chiến cuối cùng, có
mở cũng không có ý nghĩa.
Ân Nguyệt cầm ô đứng trên một nấm
phong, mỉm cười nhìn tràng cảnh chém giết mà hắn thích nhất. Nếu là
trước đây thì hắn có thể kiếm được rất nhiều hồn phách và thi binh,
nhưng hiện tại hắn chỉ lẳng lặng nhìn, một lát sau chiếc ô trắng rơi
xuống đất, bị gió thối xuống chân núi, biến thành hư vô dưới công kích
của cuộc chiến.
“Biến mất đi!” hắn khẽ nói, chiếc chuông trên tay vỡ tan, tất cả thi binh đột nhiên ngã xuống, từng luồng hồn phách nhẹ
nhàng bay tới chỗ hắn, nhập vào thân thể hắn.
Lúc hồn phách cuối
cùng nhập vào thân thể hắn, Ân Nguyệt vươn tay lên bầu trời, trên trời
chiếu xuống một luồng ánh sáng chói mắt, bao trùm lấy hắn. Ánh sáng tan
đi, chỗ hắn đứng lúc trước xuất hiện một con thú giống như ngựa, toàn
thân che kín vảy trắng, ánh lửa vờn quanh, chân khẽ đạp liền bay vào
không trung.
Hiện tại Ân Nguyệt đã không còn là Hạn Bạt, mà là
thần thú Tê. Hắn xuất hiện làm cho đám thần thú Kỳ Lân sửng sốt, thậm
chí có vài con còn phát run. Mà đám thần thú rồng cao giai hơn Kỳ Lân
thì cũng vạn phần khẩn trương, tụ tập lại với nhau cùng công hướng Ân
Nguyệt.
Thức ăn của Tê chính là rồng, muốn giết rồng căn bản rất
dễ dàng, Kỳ Lân trước mặt hắn càng trở nên nhỏ yếu đến cực điểm. Quân
Thần tộc không ngờ trong tứ tộc lại đột nhiên nhảy ra thần thú Tê, như
vậy đám thần thú tu vi Hợp Thể kỳ của bọn họ đều trở thành đồ luyện tập
của hắn, từng con từng con bị đánh giết.
Kim Phi Dao không rảnh
nhìn xem Ân Nguyệt biến thành cái gì, nàng lại bò lên Hình Thiên, lần
này nàng cầm đi tất cả thần hồn, mục đích không chỉ là ngăn cản Hình
Thiên mà là muốn giết chết hắn.
Cơ hồ không nhìn thấy thật thể
Thao Thiết đâu, toàn thân nàng bốc cháy Minh hỏa, hiển nhiên đã trở
thành một con Thao Thiết lửa. Chỉ cần nàng dán người lên Hình Thiên là
Minh hỏa sẽ thiêu hắn, Minh hỏa cháy mạnh hơn bất cứ thứ gì, không ngừng thiêu đốt thân thể mới mọc ra của Hình Thiên. Lúc này Mập Mạp lại vọt
tới, chui vào miệng Kim Phi Dao.
Lập tức, bên trong Minh hỏa màu
đen có thêm điểm điểm tinh quang, những nơi lửa cuốn lấy Hình Thiên lập
tức xuất hiện vết thương rất khó khôi phục. Mập Mạp ở trong bụng Kim Phi Dao, lấy độc dịch trà trộn vào Minh hỏa của nàng, hung mãnh vô cùng
thiêu đốt Hình Thiên.