“Đầu Hình Thiên nước lửa không xâm, đao thương bất nhập, ngươi có cách
nào hủy diệt?” Khương Thủy Nhiên nhìn Kim Phi Dao, nếu nàng nói muốn ăn
thì sẽ không đưa nàng đi, thứ như thần hồn làm sao có thể để tam tộc ăn.
Kim Phi Dao không trả lời vấn đề này mà là kỳ quái hỏi: “Nếu đã nước lửa
không xâm lại còn đao thương bất nhập thì làm sao nó lại bị rớt ra?”
“Hiên Viên kiếm chém!” Khương Thủy Nhiên nói.
“Vậy thì hẳn không phải là bách độc bất xâm? Độc của Mập Mạp bây giờ càng
thêm lợi hại, dính một giọt có thể làm cho da thịt tu sĩ Hợp Thể kỳ hư
thối. Nếu là độc trong hạt châu thì hẳn là có thể làm cho đầu Hình Thiên tan chảy. Không phải các ngươi muốn đánh cho đầu hắn không còn chút bột phấn sao? Hóa thành độc thủy rồ dùng lửa thiêu đốt không phải là cách
tốt nhất à?” Kim Phi Dao giảo hoạt cười nói.
Khương Thủy Nhiên
cau mày, độc của Mập Mạp lợi hại thế nào thì hắn biết, mấy trăm năm nay
chắc chắn lại ăn vô số thứ gì đó, nếu nói có thể làm tan chảy đầu Hình
Thiên cũng không phải là không có khả năng. Vì thế, hắn liền nói với các tu sĩ Đại Thừa kỳ bên cạnh: “Vậy thì đưa các nàng đi luôn, các cách
khác không được thì cho nàng thử.”
Thật tốt quá! Kim Phi Dao mừng thầm trong lòng, vô cùng cao hứng lui xuống, bắt đầu nguyền rủa các
biện pháp khác không có hiệu quả.
“Vậy chúng ta tiếp tục thương
nghị các cách khác. Mọi người có ý tưởng gì cũng có thể nêu lên.” Mắt
Thái Hạo Diễn đảo qua các tu sĩ ở đây, ngoài các tu sĩ Đại Thừa kỳ thì
cơ hồ đều là những người mạnh nhất của Hợp Thể kỳ.
Người đông lực lớn, các loại chủ ý đều được nêu ra, có pháp trận mượn thiên lôi xuống
đánh, cũng có cách đóng băng rồi nghiền thành bột, rải khắp Độ Thiên
giới để xem Hình Thiên làm cách nào tập hợp lại, cũng có người đưa ra ý
kiến cho linh thú ăn luôn đầu Hình Thiên, nếu đã tiêu hóa xong thì tự
nhiên là cái gì cũng không có.
Trong mắt mọi người, đây chính là
cách không đáng tin nhất, kể cả là thần thú cũng không có nha khẩu tốt
như vậy, cũng không thể đi bắt Thao Thiết hoang dại về cho nó ăn được.
Nếu muốn bắt chúng nó thì không phải là việc khó nhưng muốn chúng nó
nghe lời thì lại phải ký sủng khế. Mời thú dễ đưa thú khó, kế sủng khế
rồi sau này phải nuôi tên quỷ thèm ăn đó thế nào?
Không phải chưa từng có tu sĩ nuôi Thao Thiết, nhưng cái dạ dày to lớn của nó làm cho
người nuôi phải to đầu, cơ hồ cả ngày không ngừng ăn. Ngày ngày chỉ ăn
mà không làm, lúc nào cũng phải đưa nó ra ngoài tìm mồi. Nếu không quản
nó, mặc kệ nó tự nuôi sống bản thân thì vài năm cũng không nhìn thấy
bóng dáng. Nuôi linh thú lại ngoài tìm ăn ra không làm gì khác thì nuôi
làm gì?
Hơn nữa, gia hỏa Thao Thiết lại khác với các loại thú
khác là ăn Ích Cốc sủng đan hoàn toàn không hữu dụng, chỉ cần là thịt
thì nó đều ăn. Thậm chí đã xảy ra chuyện lúc tu sĩ nuôi Thao Thiết ngồi
xuống đã bị Thao Thiết canh giữ ở cửa cắn. Thèm ăn còn lớn hơn cả lệnh
cấm của sủng khế, chỉ cần không cho ăn no thì đi ăn chủ nhân cũng là
chuyện bình thường.
Tuy nhiên, nơi này lại có sẵn một con, ánh
mắt mọi người đều quét lên người Kim Phi Dao. Đúng vậy, Thao Thiết khác
nuôi còn phải quản, nàng lại không cần, ngay cả nóc nhà còn sắp bị nàng
cắn hết, ăn cái đầu người hẳn là việc rất dễ dàng.
Kim Phi Dao
đương nhiên minh bạch nguyên nhân mọi người nhìn nàng, vì thế liền
nghiêm mặt nói; “Nếu hưởng qua vị thịt người, về sau cảm thấy các thứ
khác đều vô vị thì sao? Hơn nữa, ta lại chưa ăn người, các ngươi không
thấy một nữ nhân như ta lại ôm cái đầu nam nhân cắn là phi thường kỳ
quái sao? Ai muốn ăn cái đó chứ? Đã rơi ra cả trên vạn năm, có khi đã
thối rữa rồi.”
Việc nàng trước kia ăn người thì chỉ có vài người ở đây biết, hơn nữa thời gian đã quá lâu, cơ hồ đều không nhớ ra cho nên
nàng có thể đúng lý hợp tình từ chối. Ăn thần hồn mới là mục tiêu của
Kim Phi Dao, cái đầu thối thì có gì ngon. Thao Thiết không phải là mãnh
thú thích thịt thối, chúng nó chỉ ăn đồ tươi mới thôi.
“Trong
khoảng thời gian này quân Thần tộc đều hoạt động chung quanh núi Thường
Dương, bọn họ cho rằng đầu Hình Thiên ở đó. Chúng ta phải nhân cơ hội
này đi hủy diệt đầu của hắn.” Thái Hạo Diễn đã kiếm được tin tình báo từ chỗ Bố Tự Du, loại tin tức không cần xuất môn cũng không cần tính toán, chỉ cần tốn chút linh thạch là có thể có này khiến hắn cảm thấy thật
thoải mái.
Núi Thường Dương? Lúc trước hoàng đế Hiên Viên tộc đã
chặt đầu Hình Thiên ở đó. Thật sự là một đám ngu ngốc, nếu đầu vẫn còn ở đó thì không biết đã bị sét đánh thành dạng gì rồi. Đã vạn năm trôi
qua, mạng của Hình Thiên đúng là lớn, vậy mà vẫn không chết, Kim Phi Dao nghe xong chỉ cảm thấy Hình Thiên thật là có cú bản.
“Mọi người
hãy chuẩn bị một chút, bảy ngày sau sẽ xuất phát. Chỉ cần nơi trấn áp
đầu Hình Thiên vừa mở ra là Hình Thiên sẽ cảm ứng được, cho nên lần này
có khả năng sẽ gặp phải quân Thần tộc và Hình Thiên ngăn cản. Mọi người
hãy chuẩn bị đầy đủ, đây sẽ là một cuộc khổ chiến.” lời khích lệ nhân
tâm vẫn nên nói hai câu, Thái Hạo Diễn đứng lên, sắc mặt ác liệt nói với mọi người.
Kim Phi Dao nghe xong liền sờ sờ đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ phải đi về giao đãi hậu sự?”
Bảy ngày sau, Kim Phi Dao kéo Mập Mạp cáo biệt với Hoa Uyển Ti, cố ý nói sẽ mang một ít thần hồn Hình Thiên về cho nàng. Mập Mạp cảm thấy rất không công bằng: “Người làm việc là ta, vì sao lại không chia thần hồn cho
ta?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Người khác còn không biết ta muốn thần
hồn. Có Thần Nông tộc và Phục Hy tộc ở đó, ai sẽ muốn cho ta nuốt thần
hồn? Ngươi ăn thần hồn lại không có tác dụng, hay là ăn luôn đầu Hình
Thiên đi, có lẽ sau này ngươi cũng có thể nước lửa không xâm, đao thương bất nhập đó.” Kim Phi Dao lấy khuỷu tay huých hắn một cái, vội vàng
nhìn chung quanh, phát hiện không có người chú ý bọn họ mới thấp giọng
nói.
Mập Mạp khinh thường hừ một tiếng: “Cái gì mà nước lửa không xâm đao thương bất nhập? Đều đã bị phân thây cả vạn năm, nếu thật sự có bản lĩnh thì sẽ bị như thế sao? Một đám người tính toán phải hủy đầu
hắn thế nào, ta không thèm vật như vậy, đầu óc Hình Thiên kia tám phần
là không dùng tốt.”
“Vì sao? Người ta dù sao cũng là Thần tộc nha.” Kim Phi Dao không hiểu hỏi.
Mập Mạp nhún nhún vai nói: “Sơn đại vô củi đốt, nói chính là người như thế.”
“Nói cũng đúng, ngu một chút đối với chúng ta cũng có lợi.” nghĩ thấy lời
này cũng đúng, mà lúc này cũng đã tới thời điểm xuất phát, Kim Phi Dao
liền mang theo Mập Mạp ra khỏi thành.
Đi ra ngoài thành, Kim Phi
Dao phát hiện Thái Hạo Diễn lại tự mình xuất môn. Người ngay cả việc
uống cốc trà cũng phải tính toán như hắn mà lại chịu xuất môn đúng là
hiếm có. Xem ra đầu Hình Thiên rất lợi hại, chỉ là tìm cái đầu mà cũng
khiến người ta khẩn trương như thế. Nếu cả Hình Thiên và Hiên Viên kiếm
đều hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện bên Hiên Viên tộc thì trận chiến này cơ hồ không cần phải đánh.
Chẳng lẽ Phục Hy tộc và Thần Nông tộc không có thần khí gì? Ngay cả Bố Dao còn có cái thuẫn giấu trong
đất, hai Thần tộc này không thể nghèo như vậy được, sợ là đang giấu đi,
không muốn lấy ra thôi. Đợi đến khi quân Thần tộc tấn công Kiến Thiên
thành thì hẳn là phải lấy ra dùng.
So sánh với Kiến Thiên thành
thì nơi ở của Phục Hy tộc quả thực chính là thiên lao, các loại pháp
trận phòng ngự đầy đủ có hơn một nghìn cái, muốn công chiếm địa bàn Phục Hy tộc chính là ăn no rửng mỡ. Mà người Thần Nông tộc từ lúc chiến sự
bắt đầu cũng đã thêm rất nhiều thứ chung quanh bên cạnh tầng độc khí
mỏng manh ngăn người ngoài tiến vào lúc đầu. Cây cối ăn thịt người, trái cây hễ động vào là nổ, ngoài nơi ở ra thì các chỗ khác đều thả các loại khói độc vô sắc vô vị. Đi vào địa bàn của Thần Nông tộc thì khi nào
chân bị thối rữa cũng không biết.
Mà Kiến Thiên thành có Tức
Nhưỡng so sánh với hai loại hình trên thật chẳng khác gì một nữ nhân chỉ mặc áo lót nằm ngủ trên giường cho người tùy ý chọn dùng. Chỉ cần Hiên
Viên tộc luyện lại nửa thanh Hiên Viên kiếm, hẳn là sẽ cầm Hiên Viên
chủy thủ mang theo quân Thần tộc tiến tới. Không biết đến lúc đó Phục Hy tộc và Thần nông tộc có lấy thần khí nhà mình ra dùng không.
Lấy phi thảm ra, Kim Phi Dao kéo Mập Mạp ngồi lên trên, chỉ còn chờ người
tới đông đủ là xuất phát. Mập Mạp thấy nàng thoải mái lấy lôi ô ra thì
hỏi: “Lão đại, ngươi không sợ Lang đại nhân tới ngồi sao? Lại dám lấy
lôi ô ra.”
“Ngươi yên tâm đi, lần này chắc chắn hắn sẽ không cướp ô nữa đâu.” Kim Phi Dao liếc hắn một cái, đắc ý dào dạt nói.
Mập Mạp tò mò nói: “Ngươi luyện lại rồi?”
“Không, ta sẽ không làm loại chuyện đó đâu, lần trước là do ngươi ăn bớt vật
liệu của miếng vá, lần này làm như ta chắc chắn không thành vấn đề.” Kim Phi Dao bật ô, giơ mặt ô ra cho Mập Mạp nhìn.
Mập Mạp nhìn thấy
thì nhất thời câm nín, như vậy không cần nói đến cướp ô, Lang đại nhân
căn bản sẽ không lên phi thảm ngồi. Tuy nhiên, lôi ô sẽ không khóc sao?
Ở chỗ có chữ trên lôi ô Kim Phi Dao đã dùng một thứ dán lên, màu hồng
nhạt, bên trên còn có hoa văn tinh mỹ, hình thức lại không vuông vắn.
Mập Mạp do dự một hồi, sợ hãi hỏi; “Lão đại, đây là áo lót của ngươi?”
“Làm sao có thể là của ta. Đây là của Uyển Ti. Nàng rất thích làm những vật
như vậy, nhìn thấy tài liệu không? Chỉ kém Chu Tước y một chút thôi.
Nàng nói mặc vào người rất tốt, thật không biết tốn bao nhiêu tài liệu
tốt nữa, xúc cảm rất không tệ.” Kim Phi Dao thật đáng khinh vuốt cái áo
lót trên lôi ô, biểu cảm rất giống một lão nhân háo sắc.
“Hả?” Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, nhe răng cười nhìn về phía hắn.
Mập Mạp nhất thời có dự cảm bất hảo, hắn lui về phía sau một bước, xoay
người định bỏ chạy, lại bị Kim Phi Dao giữ chặt vào phi thảm. Mập Mạp
đành phải vươn tay, dùng sức hô lớn; “Cứu mạng!”
“Không cho kêu!” Kim Phi Dao quát.
Đợi đến lúc xuất phát, Lang đại nhân quả nhiên không ngồi phi thảm mà tới
chỗ Mộng Vân bệ hạ. Kim Phi Dao đắc ý dào dạt ngồi trên phi thảm, Mập
Mạp cúi đầu thật thấp, thấp đến mức sắp chạm vào đũng quần.
Mộng Vân nhìn bên này một lúc lâu, từ từ nói: “Ta có nên đi giết nàng không?”
“Coi như xong, hiện tại đã quá muộn, sao ngươi không làm như vậy lúc nàng
còn ở Luyện Hư kỳ?” Bố Dao đồng tình vỗ vỗ Mộng Vân: “Ngươi cứ coi như
nàng không phải là bệ hạ Yêu tộc là được, kỳ thực nhìn xem vẫn thú vị.”
“Ngươi không thể quản một cái sao? Có ai lại đặt áo lót nữ nhân ra ngoài như
vậy chứ, thật là làm mất mặt Yêu tộc!” Mộng Vân bị lôi ô của Kim Phi Dao làm chấn động, tức giận mắng Lang.
Lang đại nhân liếc nhìn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chuyện này đâu có gì liên quan tới ta!”