“Thao Thiết có thể cắn đứt Hiên Viên kiếm?” trong bốn gã Đại Thừa kỳ bên Thần tộc thì mỗi tộc một gã, do Hiên Viên Quang của Hiên Viên tộc làm
đầu lĩnh. Hắn đương nhiên hiểu biết về thần khí Hiên Viên kiếm của tộc
mình, Hiên Viên kiếm có thể phá thiên làm sao có thể bị một nhân thú
Thao Thiết cắn hỏng cơ chứ.
Thao Thiết tuy cái gì cũng ăn nhưng
cũng chỉ giới hạn trong đồ ăn thôi, loại gia hỏa ngay cả kiếm cũng ăn
này vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy. Thao Thiết bình thường dù có ngốc cũng phân biệt được thứ gì ăn được và thứ gì không, Kim Phi Dao không ngốc
nhưng nàng lại không kiêng ăn.
Răng nanh ngoài sự sắc bén vốn có
của bản thân Thao Thiết thì còn được nàng dùng Ma Thể Trúc Hình pháp rèn luyện, hiện tại miệng đầy pháp bảo cực phẩm. Đối với răng mà nói, nàng
còn dụng tâm hơn cả xương cốt, dù sao đây cũng là gia hỏa chuyên ăn cơm.
Móng vuốt giữ chặt thân kiếm, nàng trái cắn một miếng phải ngoạm một miếng,
cắn ra không ít lỗ hổng trên thân kiếm. Đứng từ xa nhìn lại sẽ phát hiện Hiên Viên kiếm biến thành kiếm răng cưa.
Hiên Viên tộc sao có thể để chuyện này xảy ra!
Lưỡi Hiên Viên kiếm có thể bị cắn đứt là vì mất đi Thần lực quá lâu, uy lực
không còn lớn như trước kia nữa, thân kiếm giống như tảng đá cũng cho
thấy quá khuyết thiếu Thần lực. Pháp bảo càng dùng càng tốt, bỏ không
thời gian dài sẽ bị gió thổi sét đánh, nhiều ít sẽ bị hư hao đi.
Lúc này không ra tay thì sẽ không thể mang Hiên Viên kiếm về nữa. Hiên Viên Quang rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, một cột sét màu tím to như thùng
nước hóa thân thành lôi long đánh tới thân hình vĩ đại của Thao Thiết.
Mắt thấy sắp bị đánh trúng, nàng dùng sức nhảy ra tránh, miệng ném ra
lôi ô. Lôi ô bật ra, trở nên to lớn vô cùng, được đuôi nàng điều khiển,
giơ ra đón lôi long.
Lôi ô trở nên rất lớn, hai miếng vá càng trở nên rõ ràng. Kim Phi Dao lúc này không quản được nhiều, cầm ô che kín
thân thể, tiếp tục cắn Hiên Viên kiếm.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ của đối
phương động thủ, ba người bên này tự nhiên không thể khoanh tay đứng
nhìn. Lang đại nhân đưa tay lên không trung, một màn hắc ám mở ra dưới
chân Thần tộc, hấp lực cường đại lập tức xuất hiện ở bốn phía, không
ngừng kéo người ta xuống dưới.
Trong bóng tối, không biết xuất
hiện một bóng đen cầm Hắc Ma thương từ lúc nào, xuất kỳ bất ý đâm vào
Thần tộc. Chỉ cần bị mũi thương đâm vào thì toàn thân sẽ dấy lên hỏa
diễm màu đen, phải tiêu phí không ít Thần lực mới có thể tiêu diệt. Mà
lúc diệt được hỏa thì cơ hồ đã đánh mất năng lực chiến đấu.
Bố
Dao cũng đồng thời xuất thủ. Hắn vươn hai ngón tay làm một động tác
trong không trung. Mặt đất lập tức run rẩy, bùn đất bay lên hợp thành
một cự hán thân cao gần trăm trượng. Há mồm phun, từ miệng Bố Dao bay ra một đôi búa tuyệt p hẩm, trực tiếp dừng lại trên tay tráng hán. Tượng
đất kia nhanh chóng múa rìu, một búa bổ xuống mặt đất lập tức bị chém ra một rãnh sâu không thấy đáy.
Mộng Vân thì vẫn lười nhác như vậy, hắn nhàn nhã giật một sợi tóc xuống, nhẹ nhàng dùng miệng thổi vào
không trung. Tóc bay ra phá vỡ một lỗ hổng ở không trung, bên trong rào
rào chảy ra một dòng nước màu đen, nhưng dòng nước này không rơi xuống
đất mà lại bay lên. Nhìn kỹ mới phát hiện đây căn bản không phải nước mà là vô số con sâu nhỏ màu đen có cánh. Chúng nó tụ tập cùng nhau, hợp
thành dòng nước màu đen này.
Một đống sâu bay ra, đánh thẳng về
phía quân Thần tộc, dán lên người rồi sẽ vung không rơi, sâu còn từng
miếng từng miếng ăn da thịt và thần lực của đối phương. Đánh chết một
đống lại có rất nhiều sâu bay ra từ trong trống rỗng, triền miên không
ngừng.
Mộng Vân ngồi trên quạt, lười biếng lại vừa lòng hừ hừ: “Thần lực đúng là ăn ngon hơn linh lực.”
Ba người đồng thời xuất thủ lại không trực tiếp công kích bốn gã tu sĩ Đại Thừa kỳ bên Thần tộc mà là sử dụng pháp thuật công kích quân Hợp Thể kỳ Thần tộc. Đại Thừa kỳ ra tay đúng là khác biệt, hoàn toàn không cần gần người, ngay cả Lang đại nhân thích cận chiến cũng đứng xa như thế, chỉ
dùng Hắc ma và Thiên Địa Tịch Diệt để đối phó quân Thần tộc.
“Ta
đi lấy mũi kiếm, các ngươi đối phó ba người kia!” Hiên Viên Quang ném
người cho ba tên Thần tộc còn lại, hắn thì đi lấy Hiên Viên kiếm về. Chỉ cần có Hiên Viên kiếm nơi tay thì đám Đại Thừa kỳ tam tộc này căn bản
không đáng giá nhắc tới.
Quân Thần tộc một người thả ra chiến sĩ
Thủy thần, một người ném hỏa cầu đầy trời, toàn bộ bầu trời không ngừng
có hỏa cầu rơi xuống, thiêu đốt mặt đất vốn đã bị sét đánh cho hoang
vắng. Xi Vưu tộc chỉ thích dùng tay đâm địch nhân, làm cho đối phương
chảy máu toàn thân thì bọn họ mới cảm thấy hưng phấn và kích thích. Cho
nên, tu sĩ Xi Vưu tộc Đại Thừa kỳ liền cầm đại kiếm vọt qua.
Đại kiếm giơ lên, kiếm khí liền bay vào không trung, cắt lôi vân, đánh ra một khoảng cho ánh mặt trời chiếu xuống.
Pháp trận của Phục Hy tộc vẫn còn vẽ, tuy nhiên đã có Kim Phi Dao cắn kiếm
thì pháp trận này hiển nhiên có chút dư thừa. Nhưng dù sao thì chuẩn bị
thêm một chiêu vẫn hơn, nếu nàng không cắn hỏng được thì còn có thứ khác để hủy Hiên Viên kiếm.
Mập Mạp đang trong hỗn chiến, bàn tay
rộng mở đánh lên người tu sĩ không thua bất luận kẻ nào. Những tu sĩ này không thiếu người mang theo tọa kỵ và linh sủng, dần dần chung quanh
Mập Mạp đều là linh thú. Chúng nó đánh nhau với Mập Mạp, nhưng trên
người Mập Mạp lại trơn trượt toàn nọc độc, cắn nó một cái là tự sát, mà
tóm vào người nó cũng chỉ là bôi lên móng vuốt một tầng độc, không bao
lâu sẽ vì ngấm nọc độc mà chết.
“Lớn mật! Còn không mau rời khỏi
Hiên Viên kiếm!” Hiên Viên Quang đứng từ xa đánh một đường lôi điện tới, tuy nhiên những người ở đây hàng ngày đều bị sét đánh cho nên kháng lôi cũng không tệ. Lôi điện của hắn không có tác dụng gì, tức giận đến mức
hắn phóng điện liên tục như ném đá, không ngừng đánh Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhanh nhẹn chạy tới chạy lui trên Hiên Viên kiếm, lôi điện phần lớn đánh trượt.
Nhiệm vụ của Hiên Viên Quang là mang mũi kiếm Hiên Viên về, thấy Kim Phi Dao
chạy tới chạy lui trên núi, lôi điện của mình toàn đánh hụt, hắn liền
tập trung lực chú ý xuống chân núi. Chỉ thấy lôi vân trên trời tựa hồ
nặng hơn, lôi điện giống như thiên nữ tán hoa đổ xuống công kích hai
mươi tu sĩ Phục Hy tộc.
Thấy lôi điện đánh tới, tu sĩ Phục Hy tộc đang vẽ pháp trận liền ném ra pháp bảo phòng lôi, tạm thời ngăn chặn
lôi điện. Lại vì đối phương là tu sĩ Đại Thừa kỳ mà dù có chặn được lôi
điện nhưng vẫn run rẩy toàn thân, cả người không thể nhúc nhích, pháp
trận cũng không có cách nào vẽ tiếp.
Làm xong việc này, Hiên Viên Quang đưa tay hư không lôi kéo Kim Phi Dao. Kim Phi Dao cảm thấy cái
đuôi tựa hồ bị cái gì kéo lấy, nàng từ trên trời rớt xuống, nện vào chân núi. Một thanh lôi kiếm dài mười trượng lao tới làm nàng sợ tới mức vội vàng tung ô, dùng yêu lực ngăn trở.
Một tiếng nổ vang lên, Kim
Phi Dao dưới sự bảo vệ của lôi ô trực tiếp bị một kiếm của Hiên Viên
Quang chém bay đi thật xa. Thực lực của Đại Thừa kỳ quả nhiên quá mạnh
mẽ, Kim Phi Dao cảm thấy một mình mình đối mặt với một gã tu sĩ Đại Thừa kỳ thật sự là chán sống. Nàng không phải là người có thể bỏ mạng vì tứ
tộc, không cắn được Hiên Viên kiếm thì thôi, cái mạng này mới là của
nàng.
Mà lúc này Hiên Viên Quang lại chém một kiếm khác tới, Kim
Phi Dao không kịp nghĩ nhiều, vừa dùng ô chống đỡ vừa dùng Tan thuật thu nhỏ thân mình lại, quay cuồng bay ra ngoài. Nếu không dùng Tan thuật
thì chắc chắn nàng đã bị một kiếm này chém trúng, sẽ bị lôi ti và kiếm
khí chung quanh đâm cho thủng lỗ chỗ.
Chỉ nghe phụp một tiếng tựa hồ có cái gì đó bị cắt qua, Kim Phi Dao không kịp nghĩ nhiều, nhảy lên
liền bay nhanh tới chỗ người một nhà. Bên kia có đám người Bố Dao, an
toàn hơn bên này.
Hiên Viên Quang không đuổi theo Kim Phi Dao mà
là tung một kiếm vào người Phục Hy tộc dưới chân núi. Phục Hy tộc sở
trường là tính toán và pháp trận, kiếm khí của lôi kiếm chưa tới, trên
người của hai mươi người này đã xuất hiện một pháp trận sáng long lanh,
người lập tức biến mất không thấy.
“Hừ, thuấn di!” Hiên Viên Quang không chém trúng ai liền hừ lạnh một tiếng.
Hôm nay hắn tới là để lấy Hiên Viên kiếm, chẳng phải để dây dưa với những
người này. Hiên Viên Quang lật tay lấy ra một cái chuôi kiếm, chính là
cái chuôi mà Bố Tự Du mang về, hắn cắt tay để máu nhiễm lên trên chuôi
kiếm, đợi chuôi kiếm phát ra hồng quang chói mắt thì liền đâm vào kiếm
phong cao ngất trong mây kia.
Ầm một tiếng, trước mắt lôi quang
chớp động, ánh sáng vạn trượng chiếu sáng ngời, không ai mở mắt ra được, mặt đất kịch liệt chấn động. Đợi ánh sáng thối lui, mặt đất bình phục
thì thấy trên chuôi Hiên Viên kiếm trong tay Hiên Viên Quang đã xuất
hiện mũi kiếm sáng ngời. Kiếm kia nhận được Thần lực liền phóng xuất hơi thở khiến cho tu sĩ chung quanh cảm thấy luồng cảm giác áp bách. Có
chút tiếc nuối là thân kiếm vốn thẳng tắp sắc bén lại có khá nhiều lỗ
hổng nhỏ, nhìn gần giống như răng cưa.
Bên trên Hiên Viên kiếm
còn chưa xuất hiện lôi quang, đó là bởi vì Thần lực của Hiên Viên Quang
không đủ, phải mang về để các Hiên Viên tộc khác rót Thần lực vào mới có thể khôi phục được uy lực. Mà những lỗ hổng trên này tuy rất khó coi
nhưng lại không thương đến căn bản, chỉ cần Hiên Viên kiếm khôi phục thì những lỗ hổng này cũng sẽ biến mất.
Đúng lúc này, phía sau Hiên
Viên Quang đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen cầm Hắc Ma thương
đâm tới. Hắn cầm Hiên Viên kiếm chém lại, bóng đen và Hắc Ma thương lập
tức biến mất, mà Lang đại nhân cầm theo một người lại xuất hiện ở bên
kia.
Lúc này Hiên Viên kiếm vừa mới chém hụt, đang đứng trong
không trung, Lang đại nhân liền giơ người trong tay lên nghênh đón Hiên
Viên kiếm. Chỉ nghe rắc một tiếng, Hiên Viên kiếm bị gãy làm đôi ở chính giữa, Lang đại nhân nhanh chóng lui ra sau.
Mà trên tay hắn chính là Kim Phi Dao. Lúc này miệng nàng đầy máu đang cắn một nửa thanh Hiên Viên kiếm.
Hiên Viên kiếm vừa mới khôi phục chân thân, còn chưa phục hồi tinh thần đã
bị Kim Phi Dao dùng linh lực và yêu khí toàn thân cắn mạnh một cái. Một
cái cắn này làm răng nàng gãy khá nhiều, trong miệng toàn là máu, thế
nhưng lại đã cắn đứt được Hiên Viên kiếm.
Nhìn Hiên Viên kiếm chỉ còn một nửa trong tay, Hiên Viên Quang run rẩy trong lòng, giận không
thể át nói: “Ta muốn giết các ngươi!”
“Mở trận!” Lang đại nhân
cầm theo Kim Phi Dao lúc này đã hết sạch linh lực và yêu lực, thân nhanh như thiểm điện lui lại lên cây quạt của Mộng Vân. Các tu sĩ khác cũng
đã thừa dịp Hiên Viên kiếm khôi phục mà chạy trở về. Người Phục Hy tộc
liên hợp các tu sĩ ở đó, lập tức mở ra một đại trận.
Đúng lúc này, Hiên Viên kiếm trong tay Hiên Viên Quang đang phẫn nộ bắt đầu tỉnh giấc sau lần đầu công kích.