Một trăm tu sĩ rất nhanh đã tập hợp lại, tộc nào cũng có. Thần tộc chỉ
phái mười người, còn lại đều là người tam tộc. Kim Phi Dao đếm, phát
hiện nàng nằm ngoài số một trăm Hợp Thể kỳ này cho nên liền kéo Mập Mạp
đi lên.
Sờ sờ lôi ô sau lưng, trong lòng Kim Phi Dao vẫn còn tức
Mập Mạp, “Mập Mạp đáng chết, đợi xong chuyện này ta sẽ hầu hạ ngươi tử
tế.”
“Lão đại, ngươi không cho ta động thủ luyện chế, đây đã là
cực hạn rồi.” Mập Mạp không phục phản bác, việc này hoàn toàn là làm khó người khác, có thể làm tới như vậy đã không tệ rồi.
Vì Lang đại
nhân và Bố Dao phát hiện ra mũi kiếm cho nên hai người bọn họ dẫn đường, Mộng Vân cũng đi theo giúp một tay. Thái Hạo Diễn không rời khỏi Kiến
Thiên thành nhưng lại cung cấp một trận pháp dùng để lấy đi hoặc hủy
diệt mũi Hiên Viên kiếm.
Mọi người đều chờ ở ngoài thành, Kim Phi Dao định ở lẫn với mọi người để ẩn nấp, tận lực không muốn cho Lang đại nhân nhìn thấy lôi ô của mình, lại bị Bố Dao gọi tới.
“Lấy phi thảm của ngươi ra cho ta dùng đi.” Hắn không hề khách khí, mở miệng yêu cầu.
Kim Phi Dao bất mãn nhìn hắn một cái, chỉ vào bên Mộng Vân bệ hạ, nói: “Bên kia rộng rãi, ngươi không thể ngồi ở đó sao?”
Mộng Vân bệ hạ ném ra một cái quạt xếp, mặt quạt rộng rãi đủ cho Bố Dao lăn
vài vòng trên đó. Các tu sĩ khác cũng lấy ra pháp bảo phi hành, cơ hồ
không cái nào nhỏ. Về vấn đề thoải mái thì chỉ cần là người có tiền có
thời gian đều sẽ tương đối chú ý, vì thế phi thảm của Kim Phi Dao nằm ở
trong này căn bản là không có gì kỳ lạ.
Nếu xét về hình thù kỳ
quái thì có người còn có pháp bảo phi hành hình cái sạp kia, cũng không
biết có phải ngay từ đầu đã tính toán ngồi cùng nữ tu sĩ hay không. Tàu, xe gì đó đều không đếm xuể, Bố Dao vậy mà lại chạy tới chỗ nàng giúp
vui.
“Bố đại nhân, ngươi xem, ta còn phải ngồi cùng Mập Mạp nữa,
ngươi mà chen lên sẽ không tốt.” Kim Phi Dao lấy phi thảm ra, lại để Mập Mạp ngồi lên, khuyên hắn nên sang chỗ Mộng Vân. Thấy Bố Dao còn có chút do dự, nàng liền nói: “Vậy nếu gặp phải bạo lôi vũ thì ngươi chi linh
thạch ra nhé.”
“Ngươi… thật quá đáng!” trong mắt Bố Dao lấp lánh nước, tức giận quay người lại, hoa lê đái vũ đi tìm Mộng Vân.
Kim Phi Dao nhún vai cười nói: “Lại giả bộ khóc, suốt ngày như vậy cũng
không biết mệt.” nói xong nàng liền quay người lại, nhất thời cứng ngắc.
Lang đại nhân trong lúc nàng nói chuyện với Bố Dao đã an vị xuống phi thảm,
Mập Mạp ngồi trong một góc, so vai tỏ ý bất đắc dĩ với Kim Phi Dao,
nhưng rõ ràng Kim Phi Dao có thể nhìn ra hắn đang chờ xem nàng bị chê
cười.
“Lang đại nhân…” Kim Phi Dao hắng giọng, định dụ hắn sang chỗ Mộng Vân.
“Câm miệng! Đi lên!” căn bản không cho nàng nói chuyện, Lang đại nhân ra lệnh.
Một cơ hội cũng không cho sao? Không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng!
Kim Phi Dao khẽ cắn môi lấy cái ô sau lưng ra, không hề tỏ ra do dự bật
lên, phi thân lên phi thảm, mặt không đổi sắc ngồi xuống đối diện Lang
đại nhân.
Dừng ở trước mặt Lang đại nhân là một cái ô vô cùng
rách nát. Nói nó rách nát chủ yếu là vì mặt trên có hai miếng vá, các
chỗ khác thì xám xịt một mảnh. Tuy là pháp bảo thượng phẩm nhưng hai
mảnh vá lại vừa xấu vừa cũ, lúc nào cũng có thể rơi xuống, cảm giác như
không dán đủ hồ vậy. Rõ ràng là pháp bảo bị hư hao mang về luyện lại thì dù có kém một chút cũng không khiến người ta thấy khó chịu như thứ rác
rưởi này.
Tuy nhiên, loại chuyện mà người ta không thể tưởng
tượng ra này đặt trên người Kim Phi Dao lại rất bình thường, để đồ của
mình không bị đoạt đi, nàng chắc chắn sẽ làm loại chuyện nhìn như giấu
mình nhưng thực ra lại phi thường nổi bật, hấp dẫn ánh mắt người khác
này. Chỉ có điều phía dưới miếng vá kia lại lộ ra một ít nét mực, tựa hồ phía dưới có chữ viết.
“Trên cái ô có chữ gì?” cái ô này thật sự quá ảnh hưởng hình tượng, Lang đại nhân cau mày hỏi.
Tới rồi! Kim Phi Dao hận Mập Mạp chính là việc này, cũng không biết có phải hắn cố ý hay không mà chữ Lang bên trên lại cố tính có hai điểm lộ ra
khỏi mụn vá. Tuy nhiên, nàng đã sớm nghĩ ra cách đối phó, nghe thấy Lang đại nhân mở miệng hỏi thì nàng lập tức nghiêng đầu, dùng linh lực bức
máu lên mặt làm cho mặt hồng lên.
Sau đó, Kim Phi Dao dùng một
tay che mặt, vẻ ngượng ngùng nói: “Đây… đây là tiểu bí mật trong lòng nữ nhân, không thể cho ngươi xem!”
Đám người Bố Dao ở ngay bên
cạnh, sau khi nàng bày ra động tác và nói ra lời như vậy, bốn phía liền
như có băng sương rơi xuống. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, chỉ cần là
người quen biết nàng đều có biểu cảm cổ quái, có loại cảm giác giống như muốn nôn vậy. Mập Mạp còn suýt rơi xuống khỏi phi thảm, lão đại ra vẻ
thật quá mức, đáng sợ!
Nếu không phải đã biết phía dưới là cái gì thì trong lòng Mập Mạp nhất định sẽ dâng lên một ham muốn được nhìn xem phía dưới mụn vá kia là cái gì.
Lang đại nhân lạnh lùng nói: “Xuất phát!”
Thành công! Kim Phi Dao vui vẻ trong lòng, quả nhiên là dùng chiêu này sẽ
không có ai ép buộc hỏi phía dưới viết cái gì, ta thật sự là thiên tài
mà!
Bố Dao ngồi trên quạt của Mộng Vân, chỉ vào một hướng, bảo
Mộng Vân bay qua đó, sau đó hắn liền bụm mặt cúi đầu, thân hình không
ngừng run run. Mộng Vân bệ hạ lười biếng ngồi trên quạt nhìn Bố Dao run
run hơn nửa ngày, chậm rãi nói; “Ngươi khóc đủ chưa?”
“Ha ha ha
ha, cười chết ta, cái ô kia…” Bố Dao rốt cục ngẩng đầu lên, chỉ vào Kim
Phi Dao cách đó không xa mà cuồng tiếu, cười đến mức nước mắt ràn rụa,
nước miếng cũng chảy ra.
Kim Phi Dao trừng mắt với hắn, nếu hắn
dám nói ra bên dưới là chữ gì thì nàng sẽ lập tức trở lại Kiến Thiên
thành. Dù sao cũng chỉ mới xuất môn, chạy về vẫn kịp.
“Cất ô đi!” Lang đại nhân tựa hồ tức giận, lạnh giọng quát.
“Uhm.” Kim Phi Dao nhanh chóng cất ô, sau đó mờ mịt nhìn hắn; “Có lôi…”
Tay vừa lật, Lang đại nhân ném ra một viên tinh châu màu tím lên phía trên
phi thảm. Tinh châu được chạm rỗng, che kín hoa văn tinh xảo, chỉ nhìn
không thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui. Nó lại còn hạ xuống một quầng sáng
màu tím nhạt giống như sa trướng chung quanh phi thảm, lúc phi hành còn
có thể nhẹ nhàng tung bay.
Đúng là tức chết người! Nhìn pháp bảo
phòng lôi của Lang đại nhân cũng hoa mỹ như vậy, tâm tình Kim Phi Dao
vặn vẹo. Có chút tức giận bất bình thu lôi ô ra sau lưng, hoàn toàn quên mất lôi cô xinh đẹp trước kia cũng có thể luyện thành pháp bảo tinh mỹ
lóa mắt người khác nhưng đã bị nàng biến thành thứ không bằng cứt chó.
Hừ! Đại lão gia! Làm ra những thứ sặc sỡ này thì có ích gì chứ, cũng đâu
phải nữ nhân! Lại còn sa trướng, lại còn sáng lấp lánh, làm cho xinh đẹp như vậy có thể so với đan dược sao! Tím ngăn ngắt thế này, nếu có ma
thú và địch nhân thì còn không nổi bần bật! Nàng ngồi ở đó oán thầm, cứ
như là Lang đại nhân đã đoạt thứ gì đó của nàng đi luyện pháp bảo vậy.
“Mang cái ô của ngươi đây!” một lát sau, Lang đại nhân đột nhiên mở miệng nói.
Kim Phi Dao sửng sốt một cái, vội vàng lấy ô xuống, ngẩng đầu dùng sức nhét vào miệng. Mập Mạp không nói gì nhìn nàng, ngươi muốn nuốt cũng nên
biến thân rồi nuốt nha, thế này thì làm sao nhìn được chứ!
Lang
đại nhân không ngờ nàng lại làm tới bước này. Cái ô kia quá khó coi, hắn chỉ muốn cầm đi luyện hóa lại thôi, nhưng động tác này của Kim Phi Dao
lại khiến Lang đại nhân có chút khó chịu, hắn lạnh lùng nói: “Nhổ ra!”
“Tiêu hóa rồi.” Kim Phi Dao lắc đầu, còn cố ý lùi lại phía sau, làm ra bộ dáng tội nghiệp.
“Lang, giữa ban ngày ban mặt ngươi định làm gì vậy?” Bố Dao nằm bên cạnh Mộng
Vân, lười biếng hô lên với hai người. Hắn còn cười nói: “Ngay cả màn
cũng buông xuống rồi, ngươi cũng nên chú ý một chút, chung quanh còn
nhiều người như vậy.”
Bố Dao vừa quấy rối, Lang đại nhân liền
hung tàn liếc nhìn hắn, không tiếp tục dây dưa Kim Phi Dao nữa. Kim Phi
Dao nhẹ nhàng thở ra, chẳng lẽ thực sự phải luyện lại cái ô này? Còn
chưa kịp dùng bao nhiêu năm, thật sự quá lãng phí.
Đám tu sĩ chậm rãi bay đi, tự nhiên đã sớm bị đội quân Thần tộc biết. Hiên Viên thị
cũng biết vị trí của mũi Hiên Viên kiếm, bọn họ cũng phái người nhanh
chóng chạy tới. Cuối cùng, nhân mã hai bên chân trước chân sau nối đuôi
nhau tới trước một ngọn núi.
Kim Phi Dao còn tưởng rằng Độ Thiên
giới ngoài nấm phong ra thì không còn hình dạng núi nào khác, nhưng nhìn ngọn núi thẳng tắp tận mây trước mắt, nàng mới biết vẫn còn hình dáng
khác. Mũi Hiên Viên kiếm ở ngay trong này, bảo sao lại cần nhiều người
tới tìm như vậy.
“Được rồi, tầm bảo là loại chuyện ta lợi hại
nhất, Tức Nhưỡng còn thể kiếm được, không cần nói tới chỉ là một mũi
kiếm.” Kim Phi Dao đứng lên, nhìn lướt ra phía xa, Thần tộc bên kia cũng phái hơn một trăm người tới, khoảng cách giữa hai bên không quá xa.
“Bảo bọn họ bày trận đi.” Lang đại nhân cũng đứng dậy, thu hồi tinh châu rời đi, dừng lại trên cây quạt của Mộng Vân. Không có thứ này bảo vệ, Kim
Phi Dao đành phải phun cái ô ra, một lần nữa bật lên.
Hành động
hết nuốt lại nhổ của nàng làm cho người nhìn cảm thấy không khỏe. Cũng
không phải không có chỗ cất, sao nhất định phải làm ra động tác khiến
người kinh tởm như vậy chứ! Tuy nhiên, nhìn cái ô có mụn vá kia, vẫn có
người rất nghi hoặc không biết phía dưới rốt cục là cái gì.
Bố Dao biết phía dưới là cái gì nhưng hiện tại không muốn nói, chỉ cười cười liếc mắt nhìn Lang, không biết có ý đồ gì.
“Hai mươi người bày trận, những người khác bảo vệ mũi kiếm, chống cự công
kích của Thần tộc.” nơi này một kẻ lười một kẻ điên, tự nhiên chỉ có
Lang đại nhân thoạt nhìn bình thường nhất ra lệnh. Chỉ thấy có hai mươi
Thần tộc từ Phục Hy tộc đi ra, bay đến chân núi bắt đầu vẽ pháp trận.
Hiên Viên tộc ở đối diện cũng hét lớn một tiếng: “Không cho bọn họ vẽ trận, xông lên!”
“Phòng!” Lang đại nhân chỉ về phía trước, ra lệnh cho tu sĩ đi chiếm chân núi trước.
Kim Phi Dao thu phi thảm, sờ sờ mũi, khó hiểu hỏi; “Lúc nghị sự cũng không
gọi ta, chỉ đi tìm một cái mũi kiếm thôi, có cần phải vây toàn bộ ngọn
núi như vậy không?
“Ngọn núi này chính là mũi Hiên Viên kiếm,
muốn lấy đi đương nhiên phải dùng trận vây quanh, nếu không thì to như
vậy làm sao hủy hoặc lấy đi?” Bố Dao khoanh tay nói.
“A! Lớn như vậy sao!” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn ngọn núi thẳng tắp tận mây, Hiên Viên kiếm quá lớn rồi!