“Kỳ thực bổ thiên cũng không phải là việc khó gì. Trên đất đã có dấu
rồi, chỉ cần đổ dịch Bổ Thiên thạch theo là xong… Thật không hiểu đám tu sĩ kia nghĩ gì, chút việc ấy cũng không muốn làm.” Kim Phi Dao khoanh
tay đứng bên Bổ Thiên trận, nói với Hoa Uyển Ti.
Hoa Uyển Ti cười cười, “Có thể là do một mình làm quá phiền toái, thiếu nhân thủ sẽ
không đảm bảo. Tu sĩ cả ngày chỉ nghĩ đến tu luyện, sớm phi thăng thoát
khỏi Độ Thiên giới, làm sao có thể có tâm tư làm loại chuyện này. Còn
Thần tộc, nếu địa bàn quá lớn thì sẽ phải nghĩ đến chuyện làm tam tộc đỏ mắt mà đến cướp, địa bàn quá lớn cũng không dễ phòng ngự.”
“Những người này đúng là nhát gan, ngươi xem, hiện tại không phải rất tốt
sao?” Kim Phi Dao chẳng hề để ý nhún vai, sau đó nàng hài lòng gật đầu,
nói với Hoa Uyển Ti: “Đi thôi, dịch Bổ Thiên thạch đã dùng hết, mười
ngày sau đổi tới phiên Mập Mạp.”
Hoa Uyển Ti vẫy vẫy tay với Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, làm quen rồi chứ?”
Tiểu Uyển vẫn mang bộ dáng non nớt kia nhưng nói chuyện lại rất lão luyện:
“Đã tám trăm năm rồi, làm sao còn có thể không quen? Chỉ có điều đám con rối đá kia ngốc muốn chết, phải rống lên thì mới làm chuẩn được. Lão
đại có thể làm vài con rối tốt hơn không, đám này quá ngu ngốc.”
“Ta cũng không có cách nào cả, ta không thể dùng toàn bộ phân thần ra sử
dụng con rối được, ta không có thần thức lớn như vậy. Chỉ là kêu vài
tiếng thôi, ngươi cũng đâu đau họng được.” Kim Phi Dao cười cười, cứ thể bỏ qua Tiểu Uyển.
Nàng và Hoa Uyển Ti dặn dò Tiểu Uyển vài câu rồi đi ra cấm chế, hạ xuống Bổ Thiên đài.
Bước trên con đường rộng bằng một người lát đá trắng, Kim Phi Dao ngẩng đầu
nhìn thoáng qua, thấy trên trời có chút mây đen liền nói; “Mấy hôm nữa
có khả năng sẽ có mưa, vừa vặn tưới linh thụ, đỡ phải đi tìm nước ngầm.”
“Ngươi nên để đám rối đá làm một cái hồ nhỏ chứa nước, dùng để tưới cây hẳn là đủ.” Hoa Uyển Ti nghiêng đầu nhìn, bên đường đều là cây cối, ở khoảng
trống giữa các cây có thể nhìn thấy tiểu lâu của tu sĩ.”
“Không
đủ. Đám tu sĩ này lười chết người, nếu thấy trong hồ có nước sẽ không
dùng thuật làm ra nước nữa mà múc luôn nước trong hồ đi tưới linh thảo.
Ngươi xem, lại có người lấy nước kìa.” Kim Phi Dao lải nhải, ngẩng đầu
lên lại phát hiện bên trong Thiên hồ rộng mười mẫu phía xa có một xoáy
nước bay lên. Xoáy nước kia lướt qua đầu các nàng, bay vào trong rừng
cây. Đứng xa xa nhìn liền thấy xoáy nước kia tán ra, hình thành cơn mưa
rơi xuống một khu vực.
Hoa Uyển Ti buồn cười nói; “Được rồi, chỉ
là chút nước thôi, ngươi cũng không xem xem ngươi thu bao nhiêu tiền
thuê nhà… lúc đó còn nói là cái gì cũng cung cấp, ngươi lại còn so đo
chút việc nhỏ ấy.”
“Thu thì sao? Tất cả các thứ này chỉ là một phần nhỏ thôi, cơ hồ đều do ta làm ra.” Kim Phi Dao hừ hừ, chu miệng bất mãn nói.
Kim Phi Dao cùng Hoa Uyển Ti, Mập Mạp, mấy người Hoa phu nhân dùng tám trăm năm bổ ra một khoảng trời rộng hai trăm mẫu. Số lượng Thiên Cơ lô lên
tới hai mươi lăm cái, không phải là nàng không muốn luyện nhiều hơn mà
là đi kiếm Bổ Thiên thạch về cũng mất thời gian cho nên hai mươi lăm cái là vừa đẹp.
Lúc khoảng trời được vá đi qua một tòa nấm phong,
Kim Phi Dao liền chuyển hết Thiên Cơ lô lên đó, biến nấm phong thành Bổ
Thiên bàn, như vậy là có thể tách biệt với những nơi khác, không bị
người khác quấy rầy, sơn động da rắn chứa linh thạch kia cũng sẽ không
bị người nhìn thấy.
Mà trấn Tố Vị cũng bị Thái Hạo Diễn đổi tên.
Hắn tựa hồ rất hứng thú với việc đặt tên, Thiên hồ cũng là do hắn đặt. Ý của Kim Phi Dao là cứ gọi nó là hồ thôi nhưng lại bị hắn không khách
khí cự tuyệt, ngay cả trấn Tố Vị cũng đổi thành Kiến Thiên thành.
Hai trăm mẫu nói lớn không thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng dù
sao cũng là một nơi không có thiên lôi, có thể tự do xuất nhập. Những
cái bàn đá dùng để bày hàng bán trước đây đã được chuyển ra chung quanh
Kiến Thiên thành để người ta có thể ngồi xuống uống trà tán gẫu. Lấy
Bách Vị lâu làm mốc, Kim Phi Dao xây một loạt phòng ở hai bên, có tới
bốn mươi tiểu lâu hai tầng cùng màu, phía dưới là cửa hàng rộng rãi phía trên là một gian phòng trống.
Những cửa hàng này đều cho tu sĩ
Hợp Thể kỳ thuê, trong mỗi cửa hàng đều có một con rối, có con là do tu
sĩ mang đến, cũng có còn là mua từ Bách Vật lâu. Bách Vật lâu xây ngay
cạnh Bách Vị lâu, do Kim Phi Dao cố ý dựng lên để bán hàng. Chỉ cao có
ba tầng, hơn các cửa hàng khác một tầng chẳng qua là để làm cho bản thân khác với đại chúng.
Bên trong phần lớn bán đồ của Thái Hạo Diễn, những thứ khác là của Kim Phi Dao. Có hai con rối đứng bán hàng, bán đồ của ai thì linh thạch là của người đó. Bố Dao đôi khi còn đi ngang qua, ném vài thứ vào trong này, bán thì chưa chắc bán được nhưng linh thạch
lại bị hắn lấy đi không ít.
Bởi vì chỉ có hai trăm mẫu cho nên
khi chính thức cho thuê đã quy định mỗi tu sĩ chỉ có thể thuê ba mẫu để
ở, phóng Linh Lung lâu, làm một dược điền một mẫu thì chỉ còn thừa một
chút sân để có thể bày bàn ghế hoặc trồng cái cây. Địa bàn có hơi ít
nhưng lại có phố, có cửa hàng, có bằng hữu, thứ duy nhất không có là
thiên lôi, nơi này chính là nơi thích hợp cho các tu sĩ Hợp Thể trung kỳ không thích cô đơn, tu vi lại không quá cao.
Có một số người còn không làm dược điền bởi cơ hồ ai cũng có giới tử cảnh vực, cho bọn hắn
ba mẫu vẫn là rộng. Kỳ thực chỉ cần một nơi đủ để ngồi xuống là được,
tuy nhiên như thế thì hơi khó coi.
Lúc này đã có hai mươi mốt
người thuê chỗ ở. Ngay cả Kim Phi Dao cũng chỉ ở năm mẫu, chỗ rộng nhất
là nơi ở của Thái Hạo Diễn phía sau Bách Vị lâu.
Hai bên thạch lộ của Kiến Thiên thành trồng rất nhiều các loại cây tìm được trong những
cái khe, đại đa số là các cây ăn quả, chủ yếu là để Kim Phi Dao đổi khẩu vị. Thạch Sở lăn lộn trong Bách Vị lâu năm trăm năm, kết thúc ước định
với Thái Hạo Diễn liền ly khai Kiến Thiên thành. Lúc hắn đi thì Kiến
Thiên thành vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang bổ thiên, con đường và cây cối này vẫn chưa có.
Kể cả chỉ là hai trăm mẫu nho nhỏ nhưng Kiến Thiên
thành cũng đã là nơi giao dịch lớn nhất Độ Thiên giới. Bốn mươi gian cửa hàng đều đã cho thuê, có cái là do vài tu sĩ cùng nhau thuê để có nơi
tiện xử lý những thứ trong tay, không cần cả ngày bày quán coi chừng,
lúc thu mua cũng tiện.
Không có Thạch Sở, Bách Vị lâu đã thành
trà lâu thuần túy, không chỉ chồng thêm bốn tầng thành mười ba tầng mà
còn nới rộng ra, to hơn nguyên bản ba lần. Mỗi tầng đều dùng vách ngăn
tinh mỹ ngăn thành hai hàng, mỗi hàng có mười sáu gian riêng biệt, đủ
cho tu sĩ uống trà.
Lá trà không đủ, Kim Phi Dao còn đi cái khe
tìm về không ít cây trà hoang, còn cân nhắc dùng nước hoa quả tươi để
nấu trà. Nhờ Mập Mạp vất vả ăn cỏ, không ít các loại cỏ vốn không phải
là trà cũng được mang ra chế biến, phơi phơi thành trà. Trà phẩm của
Bách Vị lâu đã lên tới hai mươi loại, đắng, ngọt, chua các loại vị đều
có. Chủng loại điểm tâm tuy không tăng nhưng người tới đây cũng không
phải để ăn no, chỉ cần hạ giá xuống là mỗi ngày đều có không dưới mười
tu sĩ ngồi bên trong nhâm nhi vài canh giờ.
Ngoài những người ở
Kiến Thiên thành thì mỗi ngày đều có hai, ba mươi tu sĩ từ bên ngoài
tới, có người tới giao dịch, cũng có không ít người có hẹn gặp mặt ở
đây. Người đến người đi, rất có hương vị của thành trấn ở hạ giới. Mập
Mạp cũng cả ngày lê la trong trà lâu, lăn lộn với không ít tu sĩ.
Hoa phu nhân và Niệm Khê quản lý Bách Vị lâu và Bách Vật lâu, may mà hai
người không cần nghỉ ngơi, làm việc mười hai canh giờ cũng không cảm
thấy mệt. Các tu sĩ đều biết hai nữ nhân thoạt nhìn hơi giống nhau lại
có hồn phách kia là con rối xử lý sự vụ cho Thái Hạo Diễn. Ba người Kim
Phi Dao, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp trong mắt bọn họ cũng chỉ là thủ hạ của
Thái Hạo Diễn, nhiệm vụ là để truyền lời.
Kim Phi Dao định tới
Bách Vị lâu ngồi nghỉ, bổ thiên tiêu hao rất nhiều thần thức cho nên làm xong là nàng không muốn đi làm chuyện gì khác. Cầm ly trà, nhìn thành
quả mình làm ra là một việc tương đối thoải mái.
Đi trên phố Kiến Thiên, nhìn cửa hàng hai bên, Kim Phi Dao suy nghĩ xem làm sao để hấp
dẫn nhiều tu sĩ hơn nữa tới. Nếu việc làm ăn của các cửa hàng tốt thì
tiền thuê có thể tăng lên, việc buôn bán của Bách Vật lâu cũng sẽ tốt
hơn. Đến lúc đó người cũng đủ đông, còn có thể làm phòng đấu giá, bán
đấu giá thứ tốt là hoạt động có thể tập trung nhiều người nhất.
Đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp thì nghe thấy phía sau có người gọi nàng: “Tiểu Kim, mời ta đi uống trà đi!”
Kim Phi Dao nhìn lại, liền thấy một người đầu đầy bím tóc, ghét bỏ nói:
“Ngươi cũng không phải không có linh thạch, loại tiện nghi này mà cũng
muốn chiếm!”
Người tới chính là Bố Tự Du, hắn là một trong vài tu sĩ vào Kiến Thiên thành ở sớm nhất. Hắn vốn lên Độ Thiên giới để kiếm
chút linh thạch, sau đó sẽ về ngay, lại nghe người ta nói mới có một nơi gọi là Kiến Thiên thành, nghĩ đến một nơi ở không có sét đánh, có thể
tiết kiệm không ít tiêu phí để sửa chữa và chế tạo cấm chế, hắn liền ôm ý tưởng ở lại đây tìm tới.
Lúc Bố Tự Du tới, Kiến Thiên thành còn
chưa tới trăm mẫu, vừa thấy quản sự nơi này là Kim Phi Dao hắn liền vui
tươi hớn hở ở lại. Nể tình hắn là người quen, lại là tu sĩ đến ở sớm
nhất, Kim Phi Dao liền cho hắn thuê ba mẫu với giá rẻ, nhưng lại có yêu
cầu là ngoài linh thạch ra thì hàng năm hắn phải giao lên một lượng Bổ
Thiên thạch nhất định.
Đây không phải là việc khó, trên đất có
rất nhiều Bổ Thiên thạch, dưới cái khe cũng tương đối nhiều, lúc nào
cũng có thể đi xuống lòng đất tìm linh thảo giết ma thú. Hơn nữa, giữa
các tu sĩ còn có hợp tác, với tính cách của Bố Tự Du thì sau này hắn sẽ
rất nhanh kết giao bằng hữu với các tu sĩ khác, cứ vài năm lại hẹn người ra ngoài liệp sát ma thú, cuộc sống trôi qua rất vui vẻ.
Lúc này Bố Tự Du vừa từ bên ngoài trở về, hẳn là lại đi vào cái khe. Hắn lôi
kéo Kim Phi Dao tới Bách Vị lâu, Hoa Uyển Ti chỉ cười cười rồi rời đi
bận việc. Tìm một gian ngồi xuống, để con rối đưa trà và điểm tâm lên,
hắn kích động nói: “Tiểu Kim, ngươi nói xem, ta mở Thế Đạo Kinh ở đây
thì thế nào?”
“Ngươi thiếu tâm nhãn à? Loại địa phương này mà
ngươi cũng muốn đi thám thính tin tức người khác? Thật sự là chán sống.” Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, người này đúng là điên rồi, ở Độ
Thiên giới không có cách nào đi nhìn lén việc riêng của người khác đã
làm cho hắn nghẹn thành như vậy.
“Do ta nhàm chán thôi mà.” Bố Tự Du cười cười, Độ Thiên giới thật đúng là nhàm chán, nếu không có Kiến
Thiên thành này có thể nói chuyện với người khác thì hắn còn nguyện ý ở
lại Thần cấp giới.
Kim Phi Dao nhe răng cười nói: “Nhàm chán? Vậy thì đi nhặt Bổ Thiên thạch cùng ta, sau đó lại cùng nhau bổ thiên đi.
Đợi đến lúc tu sĩ càng ngày càng đông thì ngươi sẽ càng vui vẻ.”
“Không, chuyện đó quá chán!” Bố Tự Du dùng sức lắc đầu, một kẻ ham chơi như hắn làm sao có thể đi làm chuyện này.