Lầu một Bách Vị lâu không có bàn ăn, người tới ăn cơm đều ở trên lầu.
Kim Phi Dao đi theo Vương Dạ lên lầu hai, một con rối đứng ở đầu cầu thang, trên khuôn mặt gỗ còn vẽ một bộ mặt mỹ nhân khiến người ta cảm thấy phi thường khôi hài. Nơi này không có tu sĩ làm phục vụ, chỉ có thể lấy con rối ra.
“Tiền bối, con rối này trông thật buồn cười nha, người
vẽ chúng nó thật sự là không có chút mắt thẩm mỹ nào.” Kim Phi Dao nhìn
con rối kia cười nói, nó lại còn mặc quần áo, trông càng buồn cười hơn.
So sánh với bề ngoài của Hoa Uyển Ti thì con rối của đám tu sĩ cao giai
trên Độ Thiên giới cơ hồ đều là cặn bã nha.
“Ta luyện chế.” Thanh âm lạnh như băng của Vương Dạ truyền âm tới, hắn không muốn bị bại lộ
thân phận cho nên không thể lớn tiếng rống lên với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Tuy nhiên, cẩn thận nhìn thì con rối này bên trong sự tục tằng lại mang theo tinh tế, trong cái xấu lại
mang theo lạc thú. Loại hiệu quả có thể khiến người ta mỉm cười này có
thể làm cho những người vào đây dùng cơm cảm thấy vui vẻ, quả nhiên là
Bách Vị lâu, chỗ nào cũng rất chu đáo. Chắc chắn là vị cường đại phi
thường dụng tâm, nghiêm cẩn làm việc mới có thể luyện ra một con rối
nhân tính hóa như thế. Lợi hại!”
Bước chân Vương Dạ thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục đi lên phía trước.
Oa, nhiều tu sĩ cao giai như vậy, khí tràng thật sự lớn nha! Vừa mới lên
tới lầu hai Kim Phi Dao đã thấy một bàn tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Nói là
một bàn là vì mỗi tầng lâu cũng chỉ có một bàn thôi. Trong bàn này có ba gã tu sĩ Hợp Thể kỳ đang tao nhã lạnh nhạt dùng bữa uống rượu, dù thang lầu ở ngay cạnh nhưng Kim Phi Dao lại không ngửi thấy bất kỳ mùi gì,
chắc là bị cấm chế ngăn cản.
Đây là cấm chế làm ra để tiếng cười
nói của các tu sĩ không truyền ra, cũng có khả năng là cấm chế do tu sĩ
đến ăn cơm tự bày ra.
Vương Dạ đi thẳng lên lầu trên, nơi này hắn cực kỳ quen thuộc, lầu chín vốn là nơi dùng cơm thường xuyên của hắn.
Tuy nhiên, lúc này lầu chín sợ là đã sớm thay người rồi, hắn vẫn theo
thói quen đi lên trên. Kim Phi Dao và Mập Mạp đứng bên cạnh lâu, tha
thiết chờ mong nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn của tu sĩ ở lầu hai. Không thể ngửi được mùi thì nhìn xem cũng được.
Ba
người kia im lặng, ai cầm đũa thì cầm đũa, ai cầm chén rượu thì cầm chén rượu, liếc mắt nhìn Kim Phi Dao và Mập Mạp một cái. Tu sĩ Luyện Hư kỳ
xuất hiện ở Độ Thiên giới không tính, vậy mà lại còn dùng loại ánh mắt
đáng thương đến cực điểm này nhìn chằm chằm như vậy, giống như người đã
đói đến cực điểm làm người ta nhất thời cảm thấy ăn mất ngon.
Lầu ba cũng có người ngồi, là hai gã tu sĩ Hợp Thể kỳ, còn Vương Dạ thì lúc này cũng bị cản lại, có con rối đi lên dẫn đường. Hắn không trực tiếp
yêu cầu lên lầu chín, lúc này vẫn nên che giấu một chút mới tốt, chỉ nói một câu với con rối, con rối liền dẫn bọn họ lên lầu bốn. Kể cả có đông khách thì cũng chỉ có khoảng mười người đang dùng cơm thôi, ở những
tầng cao hơn nữa là nơi của tu sĩ Đại Thừa kỳ. Hiện tại tu vi Vương Dạ
bị hạ xuống Hợp Thể kỳ nên không thể lên lầu cao quá.
Đi theo con rối do chính mình luyện ra, Vương Dạ đi lên vài bước, đột nhiên phát
hiện chỉ có Hoa Uyển Ti đi theo mình liền dừng lại nhìn ra sau, thấy Kim Phi Dao và Mập Mạp đang đứng ở thang lầu, gắt gao nhìn vào cái bàn của
hai tu sĩ lầu ba, thậm chí còn có tiếng nuốt nước miếng không biết của
Mập Mạp hay Kim Phi Dao phát ra.
Tu sĩ ngồi bàn này vui vẻ, ánh
mắt đầy khát vọng kia còn thú vị hơn cả linh thú nhà hắn. Ngẩng đầu nhìn Vương Dạ một cái, có người dùng đũa gắp một cái bánh bao, cười nói với
Kim Phi Dao và Mập Mạp: “Muốn không?”
“Muốn! Cám ơn tiền bối, có
thể cho hai cái không? Chúng ta có hai người.” Kim Phi Dao vội gật đầu,
đưa tay nhận lấy cái bánh bao mà tu sĩ kia dùng linh khí đưa tới.
Người nọ cười, lại gắp một cái nữa đưa tới. Mập Mạp và Kim Phi Dao mỗi người
cầm một cái, cắn một miếng hết một cái. Hai người chậc lưỡi, sờ sờ bụng, thì thào: “Ăn quá nhanh, hương vị như thế nào cũng không biết.”
“Còn muốn sao?” cho hai người này ăn thật sự quá thú vị, tên tu sĩ kia nổi
lên tính ham chơi, lại định cầm hai cái bánh bao cho hai người.
Lúc này, Vương Dạ đứng trên thang lầu chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, âm nghiêm mặt, lạnh giọng nổi giận nói: “Mau đi cho ta!”
Kim Phi Dao và Mập Mạp đành phải lưu luyến không rời quay đi, liếm liếm
ngón tay, còn bất mãn nói thầm: “Thiếu chút nữa đã được ăn thêm một cái
nữa.”
“Ăn chết hai người các ngươi đi!” Vương Dạ đã sắp phát
điên, đã Luyện Hư kỳ rồi, cũng không phải ăn xin, mất mặt ở loại địa
phương này chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao!
Kim Phi Dao và
Mập Mạp đương nhiên không thấy khó chịu, thấy khó chịu chỉ có một mình
Vương Dạ, hai nàng chỉ thương tâm vì mất đi một cái bánh bao thôi.
Ủy khuất vạn phần đi theo Vương Dạ lên lầu, tu sĩ ở lầu ba cười nói: “Mang về nuôi hẳn là thú vị.”
“Một khi đã như vậy thì bữa này ngươi mời đi.” Tu sĩ đối diện hắn nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói.
“Thật quá đáng, rõ ràng ngươi nói là có việc thương nghị, mời ta đi ăn cơm, vì sao lại đổi thành ta mời khách?”
“Không phải ngươi rất muốn nuôi các thứ sao? Ta không để ý nếu ngươi nuôi ta một bữa này đâu.”
“Xin hãy tự trọng.”
Dưới lầu đang tranh chấp xem ai mời khách thì Kim Phi Dao và Vương Dạ đã
ngồi xuống ghế. Vừa ngồi xuống nàng đã khẩn cấp muốn gọi đồ ăn. Nhưng
không ngờ con rối kia lại khách khí nói: “Xin lỗi, các hạ chỉ cần báo số lượng linh thạch, chúng ta sẽ tự an bày đồ ăn thức uống cho ngươi. Bách Vị lâu nấu cơm là xem tâm tình, không nhận gọi món.”
Cuồng vọng
như vậy! Kim Phi Dao sửng sốt một cái, làm ăn thế này thì quá khoa
trương, lại trực tiếp hỏi muốn ăn hết bao nhiêu linh thạch, sau đó mới
xem xét bưng đồ ăn lên. Nàng chuyển mắt sang Vương Dạ, ngóng trông hắn
có thể bỏ ra nhiều linh thạch một chút để được ăn đồ ngon.
“Hai trăm vạn khối!” trên đường đến đây giết hơn mười ma thú mà Vương Dạ lại chỉ chị lấy ra hai trăm vạn.
Không cần hỏi giá đồ ăn, Kim Phi Dao chỉ cần so sánh với giá linh thảo là
biết, hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm chắc chắn không ăn được
bao nhiêu, muốn ăn no là tuyệt đối không có khả năng. Nàng cũng không
nghĩ lại xem, với cái bụng Thao Thiết thì đừng nói đến hai trăm vạn, hai nghìn vạn cũng không thể no được.
Nghĩ tới điều này, Kim Phi Dao liền nỗ lực đòi phúc lợi cho bản thân, nói với con rối: “Không gọi món
ăn nhưng có thể ra yêu cầu được không? Muốn thịt, thịt càng nhiều càng
tốt, đồ ăn linh tinh thì cứ đưa cho những tu sĩ phiêu miểu thanh nhã là
được, các ngươi cũng có thể tiết kiệm được chút rau.”
Con rối
không hé răng, yên lặng mang trà lên rồi đứng ở bên cạnh. Vương Dạ cũng
không lập tức đòi gặp Mạch Nương. Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn không
muốn quấy rầy Mạch Nương đang nấu cơm cho mình, cảm thấy Vương Dạ vẫn
thật là chu đáo nha. Kỳ thực là Vương Dạ đang chờ, chờ xem có được hay
không, xem hậu trường của Mạch Nương là ai, nếu không có hậu trường thì
một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ như nàng căn bản không có khả năng mở được Bách
Vị lâu này.
Bách Vị lâu vốn không có bao nhiêu khách, đồ ăn rất
nhanh được bưng lên, hai huân ba tố một bát canh, cộng thêm một phần
bánh bao. Kim Phi Dao không nói gì nhìn mấy món ăn, thật đúng là thích
hợp dưỡng sinh nha, huân tố phối hợp thích đáng, sắc thái tiên diễm, chỉ là thịt quá ít! Hai trăm vạn a, chỉ có sáu món ăn và một phần bánh bao, còn không bằng nàng làm, nhiều thịt hơn mà không tới một khối linh
thạch tiền vốn.
Mang theo tâm tình oán giận, Kim Phi Dao cầm đũa
nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, nơi này là nơi xa hoa, chúng ta đừng làm tiền bối mất mặt. Phải ăn chậm một chút, tận lực làm cho có vẻ văn nhã, nếu
không chỉ với chút đồ ăn này thì mấy giây là ăn xong rồi, ngươi sẽ làm
tiền bối mất mặt đấy.”
Mập Mạp nghiêm túc gật đầu: “Uh, ta biết.
Chúng ta đến chủ yếu là thưởng thức hương vị chứ không phải để ăn no.
Tuy đồ ăn có hơi ít nhưng ta sẽ tận lực thưởng thức, sẽ không ôm ý tưởng ăn no.”
“Mập Mạp, ngươi thật sự là nghe lời, ta rất vui mừng.
Đến đây đi, chúng ta đừng làm tiền bối mất mặt.” Kim Phi Dao cơ hồ muốn
lệ nóng doanh tròng, vỗ vỗ đầu Mập Mạp.
Vương Dạ vẫn luôn gõ nhẹ
ngón tay trên bàn, nghe xong cuộc đối thoại của các nàng thì khẽ cắn môi nói; “Bách Vị lâu vẫn luôn như vậy, chỉ mang lên hai huân ba tố một
canh và một món chính. Mặc kệ có đưa bao nhiêu linh thạch thì cũng chỉ
khác nhau ở nguyên liệu thôi, số lượng sẽ không tăng lên.”
Còn một câu nói Vương Dạ không nói ra miệng, đó là mặt mũi đã bị mất từ lúc các ngươi xin ăn ở lầu dưới rồi.
“Vậy sao…” Kim Phi Dao chu miệng, nhanh nhẹn đáp: “Tiền bối, ngươi không cần đa tâm, chúng ta chẳng phải nói đồ ăn quá ít đâu, có thể ăn đồ ăn do
Mạch Nương làm đã là thiên đại phúc khí rồi, đồ ăn này vốn chỉ để thưởng thức. Chúng ta chỉ là chưa từng tới nơi khí phái như vậy cho nên có
chút khiếp đảm, phải nói vài câu lấy can đảm thôi.”
“Câm miệng, ăn!” Vương Dạ thật sự không muốn nghe nàng nói nữa, lạnh giọng mắng.
Nghe thấy lời hắn, Kim Phi Dao nhanh chóng cùng Mập Mạp khua đũa lên đĩa
thịt, vừa vặn cùng gắp trúng một miếng thịt to nhất, hai người liền bắt
đầu tranh chấp.
“Cút ngay! Đây là ta gắp trước!”
“Kính già nhường trẻ, ngươi có hiểu hay không? Ta là người nhỏ tuổi, ngươi nhường cho ta!”
“Đi tìm chết đi, ta là lão đại của ngươi, ngươi vừa vặn phải kính già!”
“Lão đại, ngươi vẫn còn đang thanh xuân, mới dậy thì thôi.”
“Ngươi ăn bánh bao đi, ăn nhiều thịt không tốt cho thân thể, để ta giải quyết, làm một chuyện tốt.”
“Có nguy hiểm đều là tiểu đệ lên. Ngươi là lão đại, loại việc nguy hiểm như ăn thịt sao có thể để ngươi tự mình động thủ, ta đến là được.”
“Buông tay!”
“Ngươi buông tay mới đúng!”
Vương Dạ buông chén trà, nói với con rối bên cạnh: “Ta muốn gặp Mạch Nương.”
“Đại tiểu thư của chúng ta không gặp khách nhân bình thường.” con rối cung kính nói.
Lời này là do Vương Dạ để vào lúc trước, chuyên dùng để xua tu sĩ Hợp Thể
kỳ, muốn gặp đương nhiên chỉ có thể gặp tu sĩ Đại Thừa kỳ. Không ngờ lời nói khiến người ta nổi giận này lại có ngày dùng cho chính mình.
Vương Dạ đột nhiên đặt tay lên người con rối, rót thần thức vào. Sau một lát, con rối kia liền mở miệng: “Xin chờ một lát, ta đi mời đại tiểu thư.”
Hừ! Vương Dạ thu tay, lạnh lùng hừ một tiếng. Một con rối nho nhỏ mà cũng
dám coi thường hắn, thứ hắn tự tay luyện ra, chỉ cần dùng thần thức tùy
tiện sửa là được.
Một lát sau, trên thang lầu truyền đến tiếng
bước chân, một thanh âm mềm mại dễ nghe truyền tới: “Là ai muốn gặp ta?
Vậy mà lại tự tiện động thủ với con rối của ta!”