Liệu Anh Còn Nhớ?
“E hèm!’’ Không biết Gia Luận đã đến từ lúc nào, anh ta ho khan lôi kéo sự chú ý của hai người bọn họ. Tần Ngôn không chút hứng thú đưa mắt về
phía Gia Luận, còn Tử Khuynh thì nghiêng đầu chào anh: “Anh hai, chào
buổi sáng.’’ Gia Luận hài lòng mỉm cười với Tử Khuynh, sải bước tiến về
phía em gái, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Tần Ngôn, đặt lên trán cô một
nụ hôn: “Bé con, buổi sáng tốt lành!’’ Tử Khuynh mỉm cười với anh trai,
khẽ nhích người thoát ra khỏi vòng tay của Tần Ngôn, rồi hỏi: “Sao anh
không ngủ thêm chút nữa, hôm qua anh đã thức suốt đêm canh chừng Bảo Bảo và Gris rồi?’’
Gia Luận xoay người nhìn qua khung cửa một chiều, cau mày nhìn tình trạng của hai cô gái: “Còn em thì sao? Mấy ngày nay
đều chạy lui chạy tới chỗ này, cả người cũng gầy đi không ít. Bệ hạ và
Ly Châu rất lo lắng cho em.’’ Tử Khuynh kinh ngạc nhìn Gia Luận, không
phải chứ, ở đây còn chưa đủ loạn, anh ấy còn thông báo cho phụ vương và
Ly Châu.
Gia Luận thu hồi ánh mắt, chuyển về phía cô và Tần
Ngôn, anh xoa đầu trấn an em gái: “Bé con, dù anh không báo, hai đứa kia cũng sẽ mách lại. Nhưng em đừng lo, bệ hạ sẽ không làm khó em, với lại
hai đứa nó cũng đã trở về Lani rồi. Sắp tới ngài ấy sẽ chẳng còn thời
gian để bận tâm đến chuyện khác, ngoài việc đấu trí với chúng đâu. Em
cũng nên đi gọi điện cho Ly Châu một chút, dù anh đã bảo không sao,
nhưng con bé như muốn phát điên rồi.’’
Tử Khuynh khó nhọc theo
kịp diễn biến trong lời nói của Gia Luận, hai người anh nhắc đến không
phải là hai người anh song sinh, Gia Thành và Gia Đạt chứ? Nhưng làm sao hai người họ có mặt ở Amory mà nắm bắt được tình hình của cô bây giờ.
Không thể nào, không phải Gia Luận đã nói hai anh ấy đã trở về hành tinh bên ngoại, bắt đầu đảm nhiệm công việc an sinh ở đấy rồi sao.
Trước ánh mắt hoài nghi của Tử Khuynh, Gia Luận đưa mắt ra hiệu cho Tần Ngôn, Tần Ngôn khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Anh nợ tôi lần này.’’ Sau
đó cúi người nắm lấy tay Tử Khuynh, kéo cô đi về phòng ăn: “Đi thôi, tôi sẽ giải thích cho em mọi chuyện. Nhưng trước hết, em nên ăn chút gì đi, sau đó gọi điện cho Ly Châu.’’ Gia Luận trừng mắt nhìn theo bóng lưng
hai người, mặt của tên kia cũng thật dày, chút chuyện nhỏ mà cũng tính
là anh đang nợ nó, tức chết anh!
Nhưng Tử Khuynh chịu rời khỏi
đây là được, mục đích thật sự của anh chính là muốn nói chuyện với hai
cô gái này. Anh bước về phía cửa ra vào, lính gác đưa tay chạm mũ chào
anh, Gia Luận gật đầu với họ, nhập mã lệnh an toàn, bước vào bên trong
phòng bệnh. Đưa mắt nhìn Bảo Bảo một chút, cô gái bây giờ và cô gái
trong ấn tượng của anh ban đầu rất khác. Nhưng cái Châu Bảo Bảo cần lúc
này, đúng như Tần Ngôn đã nói, thời gian, cô ấy phải tự mình thoát khỏi
cái vỏ bọc tự bao lấy mình. Anh đặt một chiếc máy phát nhạc xuống giường bệnh, lời bài hát đồng dao Aquene nhẹ nhàng vang lên, chính là giọng
hát của cô.
Châu Bảo Bảo xoay người lại, đưa mắt nhìn người vừa
đến, trong đôi mắt của cô gái có thứ gì đó vỡ vụn. Bản đồng dao Aquene,
được người Amory phổ lại để làm thành bài quốc ca cho riêng mình. Là lời người đó đã nói cho cô biết, khi anh nói muốn trả cho cô tự do mà cô đã đánh mất nhiều năm nay. Anh đã hỏi, cô có thể tặng mình một món quà
trước khi kết thúc mọi chuyện không? Và cô đã nói được, người đàn ông
đó, đến tận lúc này vẫn khiến cô khoắc khoải.
Dù đã buông tay,
vẫn để lại những điều vấn vương, cả một bầu trời nhớ thương. Từng giọt
nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô gái, bờ môi nhợt nhạt càng khiến cô
gái trông càng yếu ớt. Gia Luận liên lạc với các chuyên gia y tế bên
ngoài, bọn họ nhanh chóng tiến vào kiểm tra tình hình của Châu Bảo Bảo.
Qủa thật, Lăng Cảnh Bình chính là chìa khóa cảm xúc của Châu Bảo Bảo,
không ngờ người đàn ông muốn ở bên cạnh bé con lại đào hoa đến thế.
Nhận thấy tình trạng của Châu Bảo Bảo đã tiến triển, Gia Luận mới lại gần
màn chắn điện từ chính giữa căn phòng, quẹt mã lệnh đăc biệt, thiết bị
phát màn chắn tự động biến mất. Cùng lúc đó, sức mạnh tinh thần của Gia
Luận bị đẩy lên mức cao nhất, biến không gian xung quanh trở thành một
bản thể anh có thể điều khiển. Những người ngoài kia đều không thể thấy
được anh định làm gì, thậm chí một tiếng động cũng không thể nghe thấy.
Giống như có một tấm rèm dày ngăn cách họ với nửa bên kia căn phòng vậy, nơi mà Gris đang bị cách ly.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là việc của họ, các chuyên gia y tế vội vàng chuyển Châu Bảo Bảo sang một
phòng bệnh khác được thiết kế chuyên biệt. Ở đó việc phục hồi tinh thần
cho cô sẽ được tiến hành, và Châu Bảo Bảo cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
là bị giam trong căn phòng kim loại dày một tấn này. Sau khi xác định
trong phòng chỉ còn lại anh và Girs, anh mới đẩy luồng sức mạnh của mình về phía cô gái, đập nát chiếc bàn đựng dụng cụ y tế sát bên giường.
Gris hốt hoảng ngẩng đầu lên, cố gắng co sát người lại vào thành giường, Gia Luận cũng không có thời gian chơi đùa với cô ta. Anh ngồi xuống chiếc
ghế cạnh giường, bắt chéo chân, những tia điện lập lòe sau lưng Gia
Luận. Mỗi khi chúng va chạm vào nhau, sẽ phát ra những tiếng cháy khét
và thứ ánh sáng khó chịu. Gia Luận bắt lấy một hạt điện, nắm nó trong
tay mình, mùi cháy khét phảng phất trong không khí. Nhưng khi anh buông
tay thì bàn tay vẫn lành lặn, còn hạt điện đã biến mất.
“Ta nghe
nói, công việc của cô là thu thập, xử lý và phân tích tin tức tình báo?
Nghe thì có vẻ chỉ là công việc bàn giấy, nhưng nếu nhìn kỹ hơn. Tiểu
thư Chauvelin, số người cô đã giết chắc cũng không kém hơn Thái Thành là bao. Vậy thì cảnh tượng kia cũng không có gì quá đáng sợ với cô đâu.’’
Lời nói và hành động của người đàn ông trước mặt từng chút một đánh tan
bộ mặt giả trang của cô gái. Uy áp phát ra từ sức mạnh tinh thần của
người kia khiến cô ngạt thở, giống như có một gọng kiềm vô hình kẹp chặt lấy cô vậy.
“Ngài muốn gì?’’ Dù sợ hãi nhưng vẫn không khiến cô
mất đi vẻ ngạo mạn của mình, nếu đã biết hết thì cần gì phải giả bộ nữa. Gris ngồi thẳng người rủ bỏ vẻ ngoài yếu đuối lúc nãy của mình, đối mặt với ánh mắt của anh. Gia Luận bật cười, không hổ là người bên cạnh Lăng Cảnh Bình, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Phản ứng của Gris
khiến Gia Luận nhớ đến Thái Thành, giây trước anh ta có thể tàn nhẫn
giết chết người muốn ám sát Tử Khuynh, giây sau đã vui vẻ giúp bé con
của anh làm bánh. Cảnh tượng độc đáo đó vẫn luôn khiến Gia Luận không
thể ngừng cười, trở mặt nhanh hơn lật bàn tay, cũng là một bệnh lây
nhiễm sao?
Nhưng cô ta lại phạm phải một sai lầm không thể tha
thứ, chạm vào báu vật mà anh đang canh giữ. Đối với kẻ có ý đồ đánh cắp
báu vật, người lính phải làm thế nào? Chỉ một từ chết, không đủ diễn tả
sự tức giận của anh. Thoắt một cái, Gia Luận đã rời khỏi ghế ngồi áp sát Gris tự lúc nào, trước khi cô kịp phản ứng, Gia Luận đã thì thầm bên
tai cô: “Bé con, không phải là người ngươi có thể chạm vào.’’ Bàn tay
đẹp chạm vào cổ Gris, ấn nhẹ một cái, lời kêu cứu còn chưa kịp thốt ra
khỏi miệng, cơ thể cô gái co giật mãnh liệt. Tròng trắng đảo ngược,
miệng sùi bọt mép, đến khi Gia Luận buông cô gái ra, thì Gris đã như cái xác không hồn ngã ra phía sau.
Tần Ngôn bận rộn làm thức ăn
trong bếp, anh không cho ai đụng tay vào đồ ăn của Tử Khuynh. Thành thạo xắt mỏng lát thịt bò cho chảo, vặn nhỏ lửa thêm gia vị, lại trở tay đảo chiếc chảo, lật mặt miếng thịt. Nhìn động tác điêu luyện của Tần Ngôn,
Tử Khuynh không khỏi nghi ngờ, hình như cô chưa từng nhìn thấy Tần Ngôn
nấu ăn trước đây. Sự xao lãng của cô đã bị Ly Châu phát hiện, chị gái
cau mày không hài lòng, liên tục thúc giục Tử Khuynh: “Này, em có nghe
chị nói gì không vậy? Lập tức theo Gia Luận trở về Lani ngay, nếu không
chị sẽ khai chiến với Amory đấy!’’
Tử Khuynh lắc đầu mấy cái, tập trung vào cuộc nói chuyện mang tính chất “nghiêm trọng’’ trước mặt. Cô
ôm lấy hai má, nài nỉ Ly Châu: “Chị à, chị phải tin em chứ! Chẳng phải
anh hai đã nói mọi chuyện đều ổn sao. Ngay cả em cũng nói tất cả không
sao hết. Phải làm thế nào chị mới chịu tin? Bỗng dưng lại đòi khai
chiến, khó khăn lắm Amory và Lani mới hòa hảo được, chị đừng như vậy có
được không?’’ Nghe giọng điệu làm nũng của Tử Khuynh, bất giác khiến Ly
Châu nhớ đến lúc hai người còn nhỏ. Mỗi lần có chuyện gì muốn nhờ vả, Tử Khuynh lại nắm lấy tay áo của cô, khẽ lắc nhẹ, giọng nói trong veo như
nước làm người khác xiêu lòng.
Qua màn hình đa chiều, Tử Khuynh
nhìn sắc mặt chị gái, cô biết mình đã thành công khiến Ly Châu do dự,
tiếp tục dùng chiêu tất sát. Tử Khuynh nghiêng đầu: “Em cũng đâu nói
mình không về. Chỉ là đợi tình hình ổn định một chút, em sẽ theo anh hai về Lani được không?’’ Tử Khuynh đã cho cô lời hứa của mình, cô còn có
thể làm gì để thuyết phục em gái chứ? Tính tình hai người cố chấp giống
hệt nhau, một khi đã quyết định, có đánh chết cũng không từ bỏ, giống
như Ly Châu năm đó, vứt bỏ mọi thứ để theo Tần Trọng.
Ly Châu ngả người ra sau, để cơ thể tựa vào ghế, bàn tay xoa huyệt thái dương đau
nhức, khẽ vẫy tay với Tử Khuynh: “Được rồi, được rồi. Muốn chơi thế nào
thì tùy em. Nhưng hãy nhớ một khi tình hình đã ổn định, em nhất định
phải về Lani một chuyến!’’ Chỉ cần con bé đặt chân về Leem, còn rất
nhiều cách để khiến Tử Khuynh không rời đi được. Có người đến tìm Ly
Châu, nên Tử Khuynh phải tắt kết nối, trước khi tạm biệt còn phải hứa sẽ liên lạc lại sau, Ly Châu mới an lòng rời đi.
Khi cuộc nói
chuyện kết thúc, cũng là lúc đĩa thịt bò bít tết thượng hạng được đặt
trước mặt Tử Khuynh. Tần Ngôn xoay người lấy bộ dao bạc, để cạnh chiếc
đĩa, sau đó lại ngồi đối diện, chờ cô thưởng thức tác phẩm của mình. Tử
Khuynh trố mắt nhìn món ăn được bài trí đẹp mắt trên đĩa, chưa ăn đã cảm thấy ngon miệng. Rốt cuộc thì Tần Ngôn còn biết làm cái gì nữa? Nhận
được ánh mắt nghi hoặc của cô, Tần Ngôn khẽ cười, anh cầm lấy chiếc nĩa, thành thạo xiên qua miếng thịt đã được xắt mỏng đưa lên miệng cho Tử
Khuynh: “Anh trai em cũng rất biết hành người khác. Nếu đồ ăn không đạt
chuẩn 5 sao, chắc chắn không chịu động đĩa. Ở căn cứ lại không có nhiều
người nấu ăn vừa miệng anh ta. Anh còn không xuống bếp, nhất định Gia
Luận đã chết đói từ lâu rồi.’’
Miếng thịt bò vừa đưa lên miệng,
Tử Khuynh còn chưa kịp nuốt vào, bỗng nhiên một âm thanh báo động vang
lên từ hệ thống: “Cảnh báo người chơi 9016, nhân vật nam phụ Mộc Lan Gia Luận đang bắt đầu hắc hóa. Sự hắc hóa này có nguy cơ dẫn đến sự diệt
vong của thế giới, mong người chơi lưu ý!’’ Lời nhắc nhở đột ngột của hệ thống khiến Tử Khuynh giật mình, miếng thịt mắc ở cổ họng, nuốt không
trôi, nhổ ra không được.
Tử Khuynh khó khăn vỗ vỗ ngực mình, Tần
Ngôn phát hiện cô bị nghẹn, vội vàng di chuyển ra sau lưng Tử Khuynh.
Vòng tay qua cơ thể cô, chắp hai bàn tay lại, ấn vào vùng bụng dưới của
Tử Khuynh thật mạnh. Miếng thịt bò nhanh chóng bay ra ngoài, để lại Tử
Khuynh đang tham lam hít thở. Trước khi Tần Ngôn kịp hỏi cô thế nào, thì Tử Khuynh đã chụp lấy bàn tay của anh, khẩn khoản nói: “Nhanh lên, mau
đưa tôi đi tìm anh hai.’’
Tần Ngôn hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu,
bế Tử Khuynh lên tay rồi chạy về phía phòng giám sát. Anh biết Gia Luận
cố ý muốn Tử Khuynh rời đi là vì muốn giải quyết Gris. Tần Ngôn không
biết vì sao Tử Khuynh lại bất ngờ phản ứng thế này, nhưng điều cô mong
muốn có bao giờ anh khiến cô thất vọng chưa?
Ngay thời khắc, Gia
Luận sắp sửa bồi thêm một cú sốc điện nữa, thì Tử Khuynh và Tần Ngôn đã
xuất hiện trong phòng. Cô rời khỏi vòng tay của Tần Ngôn, lao về phía
anh trai mình, ôm chặt lấy cánh tay của anh: “Anh hai, dừng lại đi.’’
Gia Luận sững sờ vì hành động của Tử Khuynh, anh tức giận ném một cái
nhìn cảnh cáo về phía Tần Ngôn. Nhưng đáp lại anh chỉ có một cái nhún
vai đầy bất cần: “Là cô ấy tự phát hiện ra, liên quan gì đến tôi?’’
Gia Luận cau mày, rồi lại nhìn em gái, thần sắc hoảng sợ trên mặt cô quá rõ ràng, khiến anh không thể không dừng tay: “Bé con, Gris đã thông đồng
với Tần Trọng. Cô ta muốn lợi dụng sự kiện người hóa thú, ép Lăng Cảnh
Bình giao em cho Quốc hội. Với tính cách của Thái Thành, dù có hy sinh
mọi thứ vẫn sẽ cầu xin Lăng Cảnh Bình tha cho cô ta. Em có chắc Lăng
Cảnh Bình sẽ không vì Thái Thành mà bỏ qua cho Gris hay không?’’
Tử Khuynh nghe Gia Luận nói xong, cô đưa mắt nhìn về phía người con gái
bất tỉnh trên giường. Nếu cô gái này chết, sẽ tạo nên khoảng cách giữa
Lăng Cảnh Bình và Thái Thành. Còn lời hứa của cô với Thái Thành sẽ chăm
sóc Gris thật tốt cũng sẽ biến mất. Bây giờ không phải lúc thích hợp để
đoạt mạng Gris. “Anh hai, giao cô ấy cho em đi, được không?’’ Cô ngẩng
đầu nhìn sâu vào mắt Gia Luận, cầu xin anh, những ngón tay siết quanh
cánh tay anh trắng bệch.
Gia Luận thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên
đầu cô rồi gỡ bàn tay Tử Khuynh ra khỏi người mình: “Đừng để anh nhìn
thấy cô ta nữa.’’ Nói xong nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Tử Khuynh
ngồi bên giường bệnh. Tần Ngôn từng bước tiến đến bên cạnh Tử Khuynh,
đưa mắt nhìn cô gái đang bất tỉnh rồi, lại nhìn sang Tử Khuynh. “Tôi đã
hứa với Thái Thành sẽ chăm sóc Gris, dù trong bất kỳ hoản cảnh nào. Hình như anh ấy đã biết trước, người phản bội Lăng Cảnh Bình chính là Gris.
Nên mới cố tình đẩy cô ấy đến đại sứ quán Lani, với tính khí của Lăng
Cảnh Bình, anh ta nhất định sẽ giết chết Gris. Tần Ngôn, anh nói lúc này nên đưa Gris đi đâu?’’
Tần Ngôn suy nghĩ một chút rồi kết nối
liên lạc với Nolan, trao đổi ngắn gọn: “Mau đến đây đưa Gris đi đi. Ngay cả Gia Luận mà cũng muốn giết cô ta rồi.’’ Nolan thở dài một cái rồi
gật đầu, sau đó nhanh chóng ngắt kết nối. Hiện giờ, anh ta cũng đang rất bận rộn, nếu không có lời nhờ cậy của Thái Thành. Nolan rất muốn mặc
xác cô gái tên Gris kia đi. Phản bội người thú thông đồng với Tần Trọng, gây nên cuộc thảm sát đẫm máu trong ngày kỷ niệm 600 năm thành lập
Amory. Không cần nghĩ cũng biết Girs gây họa lớn rồi, kết cục chắc chắn
sẽ rất thảm.
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hệ thống đã không
giúp được gì, toàn là khiến người khác lo thêm. Cái kiểu thực hiện nhiệm vụ, mà không có một chỉ dẫn, cũng như định hướng rõ ràng, khiến Tử
Khuynh như ngụp lặn trong biển vậy. Cô đứng dậy, xoay người đối mặt với
Tần Ngôn: “Anh giúp tôi bảo vệ Gris được không? Bây giờ ngay cả Gia Luận tôi cũng không thể tin tưởng, chỉ còn duy nhất mình anh mà thôi.’’
Tần Ngôn gật đầu, nhưng anh vẫn luôn tò mò, vì sao cô lại quan tâm đến Gris như vậy? Dù đã phát hiện ra sự thật đằng sau sự kiện người hóa thú,
cũng không làm cô lung lay quyết tâm bảo vệ Gris. Như đọc được sự nghi
hoặc của anh, Tử Khuynh trả lời: “Sau này tôi sẽ nói cho anh biết, có
được không?’’
Tần Ngôn lại gật đầu, trong lúc chờ người của
Nolan đến, Tần Ngôn mang bữa sáng đến cho Tử Khuynh, ép cô ăn hết. Còn
kể cho cô nghe về chuyện của Gia Thành và Gia Đạt, hai người anh song
sinh cùng cha khác mẹ với cô. Hóa ra, hai anh ấy vẫn luôn ở Amory, là
những vị nhà nghiên cứu khoa học danh dự được chính Nolan mời đến. Với
sự bảo hộ của Lăng Cảnh Bình, thân phận của họ cũng được làm giả. Từ lâu Gia Luận đã muốn thúc đẩy việc hợp tác giữa người thú và Lani, nhưng
chưa bao giờ được công bố.
Nếu như không có sự kiện Lăng Cảnh
Bình hóa thú tại Leem, có lẽ rất lâu về sau, nền hòa bình này mới được
chính thức được mọi người biết đến. Gia Luận không tin tưởng Selima,
cũng giống như anh không tin tưởng Tần Trọng vậy, và anh đã đoán đúng.
Thỏa thuận giữa Gia Luận và Lăng Cảnh Bình rất rõ ràng, giúp người thú
tìm ra thuốc ức chế gen đột biến, đổi lại sẽ là mối liên kết quân sự nếu có một ngày Selima phản bội Lani.
Nhà ngoại của Gia Thành và Gia Đạt, là bậc thầy trong nghê thuật sữa chữa gen lai tạo. Họ nắm trong
tay những bí mật tinh túy nhất của thiên hạ GBH87, được kế thừa và đúc
kết qua nhiều thế hệ. Khi quốc vương Aquene còn sống, một trong những
học trò của ông ấy, bây giờ đang là người đứng đầu gia tộc này. Nhưng
người đó đã thề, sẽ không dùng những gì mình học được, để tạo nên một
giống loài khác biệt nào nữa. Và bao năm qua, gia tộc hùng mạnh ấy vẫn
luôn giữ vững lời thề của mình.
Hai người anh của cô đã từ bỏ
thân phận người thừa kế Lani, trở về gia tộc của mẹ và phụng sự giáo
huấn của tổ tiên truyền lại. Cũng từ đó, hai anh biết được nguồn gốc của người thú, và dần bỏ qua những cảm xúc tiêu cực dành cho Amory. Sau
nhiều năm học hỏi, họ đã trở thành những kẻ giỏi nhất trong số những
người đứng đầu.
Khi cuộc trao đổi được diễn ra, Gia Thành và Gia
Đạt đều đồng thời đến Amory theo lệnh của Gia Luận. Việc hợp tác với
Nolan chưa bao giờ dễ dàng, những nghi kỵ lẫn nhau vẫn không thể xóa bỏ
trong ngày một ngày hai. Nếu không có sự hậu thuẫn của Gia Luận, e rằng
cuộc giao dịch này đã chấm dứt từ khi nó vừa hình thành.
Để cuộc
trao đổi trở nên công bằng, dù phía Gia Luận cũng không hề đòi hỏi,
nhưng Lăng Cảnh Bình nghĩ như thế sẽ cần thiết. Lăng Cảnh Bình đã cử Ấu
Lăng đến căn cứ Selima, trở thành thuộc hạ dưới trướng của Gia Luận. Cô
gái này không chỉ là em gái của Lăng Cảnh Bình, mà còn là một chuyên gia vũ khí hàng đầu Amory. Bên cạnh đó, Ấu Lăng cũng chính là vị hôn thê
của Nolan, người đã nhận Gia Luận làm thầy, và chịu ơn từ anh ấy.
Cuộc giao dịch này, không chỉ được xây dựng bởi lợi ích đôi bên và lời cam
kết. Những mối quan hệ phức tạp chồng chéo lên nhau khiến nó trở nên hết sức quan trọng. Cả hai phía đều dè dặt cẩn thận, dốc hết sức mình cho
cuộc chiến lâu dài này. Vì họ biết, chỉ cần một sơ suất nhỏ, sẽ khiến
giao dịch thất bại, mà hậu quả nó gây ra là điều không thể tưởng tượng
nổi.
Gia Luận luôn đặt Ấu Lăng trong tầm mắt của mình, còn để cô
gái và Tần Ngôn trở thành bạn tốt. Rồi lại biến Tần Ngôn và Ấu Lăng
thành một cặp bài trùng trong chiến đấu, để cô gái có được sự bảo vệ tốt nhất mà anh có thể làm được. Bỏ qua hết những lợi ích và thỏa thuận hai bên, khi nhìn vào Ấu Lăng, luôn khiến anh nhớ đến em gái nhỏ của mình.
Bằng tuổi cô bé, nhưng Tử Khuynh lại đang được bao bọc trong vòng tay
của anh, còn Ấu Lăng đã biết chiến trường thật sự là như thế nào.
Về phía Lăng Cảnh Bình, dù không đành lòng nhưng khi nghe những tin tức về Ấu Lăng truyền đến. Anh biết Gia Luận đã làm hết sức để tôn trọng sự
hợp tác đôi bên. Vì thế, những đãi ngộ dành cho Gia Thành và Gia Đạt
chưa bao giờ khiến họ thất vọng, thậm chí là còn vượt xa những gì họ
mong đợi. Lăng Cảnh Bình hy vọng, khi anh đối xử với em trai Gia Luận
thế nào, thì cũng mong Gia Luận có thể đối đãi với Ấu Lăng như thế. Và
hai bên đã làm rất tốt, ba năm, trùng với khoảng thời gian Tần Ngôn biến mất, sự hợp tác vẫn tốt đẹp như ngày đầu.
Nghe Tần Ngôn kể xong, Tử Khuynh ngây người, hóa ra mọi chuyện đã bắt đầu từ khi cô chưa đến.
Gia Luận đã làm một việc tuyệt vời, muốn xóa bỏ rào cản giữa nhân loại
và người thú, trả lại cho thiên hà GBH 87 nền hòa bình đáng lý ra phải
có. Nếu không có chuyện Lăng Cảnh Bình hóa thú gặp được Ly Châu, rồi Tần Trọng chết dưới tay Lăng Cảnh Bình. Có lẽ chỉ một thời gian ngắn nữa
thôi, thế giới này sẽ có được hòa bình thật sự.
Gia Luận âm thầm
làm mọi thứ, thậm chí giấu cả Ly Châu và chính cô. Một mình gánh vác
nhiều việc như thế, bao nhiêu năm nay, người đàn ông ấy không biết mệt
à? “Đối với anh ta, em và Ly Châu là báu vật vô giá nhất. Cho dù chưa
từng muốn dính dáng gì đến việc thừa kế Lani. Nhưng vì em, vì Ly Châu,
anh ta đã hy sinh rất nhiều, cho nên, đừng quá gay gắt với anh ấy, Tử
Khuynh!’’ Tần Ngôn hôn tạm biệt Tử Khuynh, rồi theo chân thuộc hạ do
Nolan cử tới, đưa Gris đến viện nghiên cứu.
Nhìn chiếc xe bay dần đi xa, Tử Khuynh trở vào trong dinh thự, hỏi một người cận vệ luôn đi
theo mình: “Anh trai của tôi đang ở đâu?’’ Anh ta lập tức khom người
đáp: “Thưa công chúa, điện hạ đang ở phòng huấn luyện.’’ Tử Khuynh gật
đầu rồi đi về phía thang máy, di chuyển xuống tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất.
Tòa đại sứ quán này như được chuẩn bị riêng cho Gia Luận
vậy. Mọi thứ từ màu sắc, thiết kế, hay bày trí đồ đạc đều khiến người
khác liên tưởng đến bốn chữ: “Mộc Lan Gia Luận.’’ Tầng hầm huấn luyện
này cũng nằm trong số đó. Ai lại có thể để những vị khách lạ, sở hữu
những vũ khí tối tân, làm công cụ để tập luyện chứ? Xin thưa, chắc chỉ
có Lăng Cảnh Bình là rộng rãi đến vậy, và cũng có mỗi Gia Luận là đặc
biệt đến thế.
Từ thang máy bước ra, hành lang bao quanh phòng
huấn luyện đã sáng đèn, các cận vệ đứng hai bên cúi chào Tử Khuynh. Cô
ra hiệu cho bọn họ đừng để ý đến mình, tiếp tục đi về phía trước, đưa
mắt nhìn qua các khung cửa trong suốt làm từ kính cường lực đặc biệt.
Các phòng tập dành cho nhiều mục đích huấn luyện khác nhau được bố trí
dọc theo hành lang, từ phía ngoài người ta có thể quan sát diễn biến bên trong căn phòng.
Bỗng nhiên, một ánh sáng xanh lam vụt qua khiến Tử Khuynh chú ý, cô rẻ trái ở góc cua rồi đứng lặng người trước sân tập trung tâm. Bên trong khu vực sân tập, có một người mặc đồ bảo hộ màu
đen, thiết kế gọn nhẹ khiến anh dễ dàng di chuyển linh hoạt quanh sân
đấu. Những hạt điện không ngừng xoay chuyển xung quanh, phóng ra những
tia sét nhỏ, va chạm vào nhau gây nên tiếng nổ đùng đoàng. Người đó chắc chắn là Gia Luận, nhìn anh trong tư thế chiến đấu, giống hệt một con
báo đang vui đùa trong cuộc đi săn rừng rậm.
Đối diện với anh là
một cô gái trẻ, mặt bộ đồ giống hệt Gia Luận, nhưng với kích cỡ nhỏ hơn
và màu trắng. Tại sao Tử Khuynh lại biết đó là một cô gái, thì chỉ có
thể nói, đó là trực giác của phụ nữ mà thôi. Cô yên lặng đứng ngoài hành lang theo dõi trận đấu, hai người họ di chuyển nhanh đến mức gần như cô chỉ nghe thấy tiếng sức mạnh va chạm mà không nhìn thấy bóng người.
Tử Khuynh biết rõ sức mạnh của Gia Luận rất lớn, trình độ chiến đấu của
anh không phải ai cũng có thể làm đối thủ. Vậy mà cô gái kia lại đấu
ngang tay với anh, còn có phần chiếm ưu thế hơn là Gia Luận. Vì cô không thể theo dõi kịp diễn biến trận đấu, cận vệ đã đưa cho cô một thiết bị
lưu trữ, ghi lại toàn bộ trận đấu với tốc độ mặt thường có thể nhìn thấy được.
Cô nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, chăm chú phân tích chiến
thuật của hai người họ. Cô gái kia như chú mèo nghịch ngợm, luôn thích
ra đòn sau lưng Gia Luận. Ngay cả cái cách cô gái đột ngột biến mất rồi
nhanh chóng áp sát anh cũng khiến Tử Khuynh được mở rộng tầm mắt. Những
tia lửa điện bao quanh Gia Luận không khiến cô gái sợ hãi, những mũi tên nước liên tục lao về phía Gia Luận. Điện gặp nước là một kết thúc tưởng chừng rất kinh khủng, nhưng Gia Luận đã khéo léo tránh được, còn lợi
dụng dòng nước, phỏng thẳng về phía cô gái một đòn phản công.
Trước khi quả cầu điện nương theo sức nước phá hủy cô gái, thì cô đã biến mất trong tích tắc, để rồi ngay sau đó xuất hiện phía sau Gia Luận. Tung
một cú đá ngược nhằm vào đầu của anh, cú công kích khiến Tử Khuynh nghẹt thở, cô ôm lấy trái tim mình. Nhưng Gia Luận nào chịu để yên, anh xoay
người nắm lấy chân cô gái, nâng qua đầu rồi ném thẳng về phía bên kia
sân tập.
Dường như trọng lực bên trong sân đấu đã được thay đổi,
cú ném của anh khiến cô gái bay quá nửa chiều dài sân đấu trước khi đáp
xuống một cách vững vàng. Không thèm sử dụng sức mạnh tinh thần nữa, cả
hai bắt đầu lao vào cuộc cận chiến, sử dụng cơ thể làm vũ khí, ra những
đòn đánh quyết liệt. Tử Khuynh chỉ có thể trầm trồ cảm thán, cô phải tập luyện bao lâu mới có thể làm được những gì cô gái kia đang làm đây?
Với thực lực của cô, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, cô đã cố gắng hết sức
để nâng cao thể năng của mình. Mười sáu năm không tập luyện, cơ thể này
đối với cô mà nói là một bất lợi lớn. Những lúc gần như gục ngã vì những bài tăng cường thể năng của Lăng Cảnh Bình, Tử Khuynh suýt nữa sụp đổ.
Nếu không phải Tử Khuynh luôn nhắc nhở bản thân về nhiệm vụ phải bảo vệ
những người quan trọng với mình, có lẽ cô đã bỏ cuộc từ lâu.
Nhưng bây giờ, khi nhìn những gì cô gái này đang làm, cô biết mình đã bỏ lỡ
rất nhiều thời gian. Chỉ có thể âm thầm nghiến răng tiếc hận, bản thân
không đến thế giới này sớm hơn một chút. Thì bây giờ tình hình đã khác,
và thể năng của cô cũng sẽ không yếu ớt đến mức đáng thương thế này. Khi Tử Khuynh đang ngẩn người vì những suy nghĩ của mình thì một giọng nói
vui vẻ đã vang lên bên tai: “Ồ, hóa ra cô chính là báu vật của quan chỉ
huy à, có muốn đấu một trận với tôi không?’’
Tử Khuynh rời mắt
khỏi màn hình đa chiều, xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trận
giả chiến đã kết thúc, nhưng những hình ảnh vẫn không ngừng được phát
trên thiết bị. Qủa nhiên, tốc độ của họ không phải là thứ cô có thể sánh được. Người đứng sau lưng cô mặc đồ bảo hộ màu trắng, mũ trùm đầu đã
được tháo xuống để lộ ra mái tóc sẫm màu, và đôi mắt màu đen tuyền lấp
lánh. Mồ hôi tuôn ra khiến tóc mai bết dính, nhưng điều đó không khiến
vẻ đẹp của cô bị lu mờ, mà càng thêm sinh động tươi tắn.
Nếu cô
không đoán nhầm, cô gái giống Lăng Cảnh Bình năm phần này, ắt hẳn là Ấu
Lăng, vị hôn thê của Nolan. Nhưng tại sao cô ấy lại gọi cô là báu vật
của quan chỉ huy? Trong lúc cô đang hoang mang thì Gia Luận đã nhanh
chóng đuổi kịp cô gái, lúng túng khi nghe Ấu Lăng nói như thế. Rồi đưa
mắt nhìn về phía cô, bối rồi: “Em đừng để ý, cô ấy chỉ nói đùa thôi.’’
Ấu Lăng khinh thường liếc nhìn Gia Luận, nhận lấy khăn lau từ tay thuộc
hạ, áp chiếc khăn lên trán mình, rồi lại nhìn Tử Khuynh chăm chú: “Qủa
thật rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, giống hệt như bầu trời lúc vào
thu vậy. Xin lỗi vì đã thất lễ, tôi là Ấu Lăng, em gái của sĩ quan chấp
chính Lăng Cảnh Bình, rất vui khi được biết cô.’’ Nói rồi, đưa bàn tay
còn lại về phía Tử Khuynh, chờ đợi.
Gia Luận cau mày không hài
lòng, anh đứng chắn trước mặt Ấu Lăng: “Ấu Lăng!’’ Gia Luận gọi tên cô
gái, đáp lại anh là cái nhìn khó hiểu: “Sao nào? Tôi đang làm đúng quy
trình mà? Chẳng lẽ ngài không muốn giới thiệu tôi với em gái mình sao?’’ Qủa thật rất thẳng thắn, Tử Khuynh nghiêng đầu qua vai Gia Luận, vươn
tay bắt lấy tay Ấu Lăng.
“Xin chào, tên tôi là Tử Khuynh, em gái
của Gia Luận.’’ Tử Khuynh mỉm cười với Ấu Lăng, cô gái có vẻ sững người
trong giây lát, rồi bỏ mặt Gia Luận đang cáu giận sang một bên, vui vẻ
tiến về phía cô. “Không ngờ ngài sĩ quan mặt lạnh lại có cô em gái đáng
yêu đến dường này. Ôi, nhìn làn da của cô này, Tử Khuynh cô phải dạy tôi cách chăm sóc da đấy…’’ Vừa nói vừa dùng cả hai tay ôm má Tử Khuynh.
Hành động của Ấu Lăng khiến Tử Khuynh kinh ngạc, cô gái này…Không phải
là quá thân thiết rồi chứ.
Ấu Lăng còn chưa kịp nói hết câu, thì
Tử Khuynh đã bị Gia Luận kéo đi mất, trước khi đi còn ném lại cho cô một câu: “Chào hỏi như thế là đủ rồi. Mau trở về nói với anh trai cô, Tử
Khuynh rất bận, không có thời gian đến dinh thự dùng bữa đâu.’’ Ấu Lăng
bị cướp mất đồ chơi mới, tức giận hét ầm lên với anh: “Này, có gì phải
xấu hổ đến thế chứ? Chuyện ngài cuồng em gái, khắp căn cứ đều biết, tại
sao bây giờ lại bỏ chạy. Hôm nay, nếu như tôi không thể mang công chúa
về, chắc chắn tên khốn kia sẽ làm thịt tôi mất. Quan chỉ huy, ngài không thể thấy chết mà không cứu được…’’
Gia Luận mặc kệ Ấu Lăng đang
kêu gào sau lưng, một đường dẫn Tử Khuynh đến thẳng thang máy, vừa đẩy
cô vào trong vừa sức mạng kiềm chân Ấu Lăng, rồi bấm nút lên tầng bốn.
Sau đó quẹt thẻ khóa mã khiến thang máu không thể lên được này, rồi mới
yên tâm buông tay Tử Khuynh ra. Bộ đồ bảo hộ còn chưa được thay ra, mồ
hôi lấm tấm trên khuôn mặt của Gia Luận.
Tử Khuynh yên lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ rút khăn tay lau mồ hồi cho Gia Luận. Lúc này, anh
mới chú ý đến cô, “Em…’’ Vừa nghiêng đầu đã chạm phải đôi mắt xanh biếc
của Tử Khuynh, khiến anh không thể nói hết. Tử Khuynh gật đầu như đã
biết, cẩn thận giúp anh lau mồ hôi: “Em biết rồi, sẽ không tin những gì
Ấu Lăng nói.’’ Gia Luận ừ một tiếng, đứng yên để cô lau mồ hồi cho mình, xong xuôi Tử Khuynh mới đẩy anh về phía trước: “Mau đi tắm đi, đừng mặc mãi bộ này, bẩn chết đi được. Em đi chuẩn bị đồ ăn sáng, anh tắm xong
sẽ có thức ăn ngay.’’
Khi bóng lưng Gia Luận vừa khuất sau cánh
cửa, Tử Khuynh đã ngay lập tức trở lại xuống nhà. Đúng như cô dự đoán,
Ấu Lăng vẫn còn ở đây, cô gái trẻ đã thay bộ đồ bảo hộ sang một chiếc
quần jean bụi bặm và áo phông sáng màu. Hình như Ấu Lăng đang rất vui
vẻ, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, trêu đùa cảnh vệ xung quanh.
“Này, bộ không nhận người quen sao? Tôi và cậu ở cùng tổ tác chiến, nếu nhớ
không nhầm người cậu thích là Sona bên đội cận vệ của Tần Ngôn nhỉ. Đáng tiếc, haizz, nếu như cái đầu ấy cũng thông minh bằng một nửa vẻ xinh
đẹp kia, thì đã không hứng chịu kết cục…’’
“Rầm!’’ Mạc Khâm giáng một cú đấm vào người Ấu Lăng, nhưng cô gái nào chịu ngồi yên cho người
khác đánh. Cú nghiêng người né tránh, đã khiến chiếc sofa tội nghiệp gãy lìa làm hai nửa. Tử Khuynh sửng sốt đứng ở cửa dẫn vào đại sảnh, không
biết mình nên tiến vào hay bỏ chạy đây. Nhưng cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc nhanh như khi nó khởi đầu, Mạc Khâm xoay người chào Tử Khuynh,
động tác của anh khiến Ấu Lăng chú ý.
Ấu Lăng vừa nhìn thấy Tử
Khuynh, hai mắt lập tức phát sáng, nhảy khỏi chiếc sofa đứt rời, đứng
bên cạnh Tử Khuynh: “Ái chà chà, tôi biết cô sẽ quay lại mà.’’ Tử Khuynh phất tay ra hiệu cho Mạc Khâm, anh đứng thẳng người lên, trong đôi mắt
ẩn chứa cảm xúc không thể gọi tên. “Mạc Khâm, cậu hãy mang một ít đồ
dùng cá nhân của Tần Ngôn đưa đến viện nghiên cứu gene. Anh ấy sẽ cảm
thấy thoải mái hơn khi dùng đồ của mình, sẵn tiện, báo với Nolan, Bảo
Bảo đã tỉnh lại. Nhắc anh ta sang đây xem một chuyến.’’
Mạc Khâm
nhận lệnh không chút do dự, xoay người rời khỏi căn phòng. Tuy Mạc Khâm
đã đi, những cảnh vệ vẫn không có ý rời khỏi, Tử Khuynh bèn phải hắng
giọng, lúc này bọn họ mới thật sự rời đi. Khi trong phòng chỉ còn lại cô và Âu Lăng, Tử Khuynh tìm cho mình một vị trí thoải mái rồi ngồi xuống, chờ đợi cuộc nói chuyện với Ấu Lăng.
Cô gái trẻ nhanh chóng
hiểu ý Tử Khuynh, cô cũng ngồi xuống, chân mày nhướng: “Cô có nhiều
quyền lực hơn tôi nghĩ. Ngay cả cảnh vệ thân cận của quan chỉ huy và
thuộc hạ thân tín của Tần Ngôn cũng tuân theo lệnh cô. Công chúa, cô
không giống với lời đồn tôi đã nghe được.’’
Tử Khuynh nhìn Ấu
Lăng, mục đích cô ấy đến đây làm gì, chính là điều cô muốn biết: “Nghe
như có vẻ tôi có rất nhiều lời đồn nhỉ?’’ Ấu Lăng lắc đầu, cô không có ý khiêu khích Tử Khuynh: “Ở Selima, công chúa của tôi, cô rất nổi tiếng,
toàn là những tin tốt cả thôi. Cô nghĩ nếu có lời nào không hay về cô bị lan truyền, ngài chỉ huy và Tần Ngôn sẽ để yên sao?’’
Ấu Lăng
biết Tử Khuynh trong một dịp tình cờ, khi cô đến Selima được nửa năm, cô bắt đầu cảm thấy ánh mắt Gia Luận nhìn mình luôn phức tạp. Có một sự
dịu dàng ẩn giấu bên trong, nhưng cô cảm nhận được điều đó không dành
cho cô. Giống như Gia Luận đang thông qua cô, để nhìn thấy một ai đó
vậy. Sau đó, cô bắt đầu điều tra về Gia Luận, và gia đình hoàng tộc của
anh, để rồi cô phát hiện ra một người vô cùng bí ẩn, công chúa út, Mộc
Lan Tử Khuynh.
Dường như mọi dấu vết về cô ấy đều bị che giấu,
ngoại trừ thông tin xác nhận cô có tồn tại, thì không ai có thể miêu tả
chính xác cho Ấu Lăng biết cô gái này trông thế nào. Cô mang thắc mắc đi hỏi Tần Ngôn, anh ấy chỉ tiết lộ một câu duy nhất: “Nếu Ly Châu là viên ngọc trên tay Gia Luận. Thì Tử Khuynh lại chính là báu vật của quan chỉ huy.’’ Lúc đó, cô đã không hiểu, viên ngọc quý và báu vật không phải là một sao? Nhưng sau này, cô đã biết nó hoàn toàn khác xa nhau.
“Được rồi, chúng ta đi vào vấn đề chính đi. Cô muốn gì ở tôi?’’ Cô không có
nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với Ấu Lăng, vị hôn thê của
tên Nolan kia chắc chắn cũng không hiền lành gì. Lăng Cảnh Bình không hề liên lạc với cô, nếu muốn anh ta sẽ gọi trực tiếp qua thiết bị liên
lạc. Thời gian này Lăng Cảnh Bình rất bận rộn, điều đó cô biết rất rõ,
đến mức không để tâm đến sự tồn tại của Tần Ngôn đã đủ hiểu anh ta còn
không có thời gian để thở.
Ấu Lăng thu lại những dòng suy
nghĩ của mình, mỉm cười với cô: “Haizz, cô đừng quá đa nghi có được
không? Thực ra Lăng Cảnh Bình không nhờ tôi đến, mà là tự tôi muốn tới.
Việc mời cô đến dinh thự dùng bữa là ý của tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn
anh trai mình ăn một bữa cho tử tế thôi mà. Cô biết đấy, mỗi khi anh ấy
quá chú tâm vào công việc, dạ dày lại không tốt, còn Lăng Cảnh Bình lại
rất cứng đầu, không bao giờ chịu nghỉ ngơi đàng hoàng.’’
Tử
Khuynh cau mày, phải rồi, trước đây còn có Thái Thành hoặc là cô ở bên
cạnh giám sát việc Lăng Cảnh Bình uống thuốc. Nhưng bây giờ cả Thái
Thành cũng bận đến mức, hận không thể phân thân ra làm hai. Vậy còn ai
đủ khả năng thuyết phục anh ta nghỉ ngơi tử tế?
“Được rồi, cô cứ về trước, bữa trưa tôi sẽ qua. Cô có thể sắp xếp lịch trình, để Lăng
Cảnh Bình trống việc trong nửa ngày còn lại không?’’ Tử Khuynh đưa ra
lời đề nghị với Ấu Lăng, cô gái vỗ tay mừng rỡ, nắm lấy cả hai tay cô,
vui vẻ đáp: “Chuyện nhỏ, vậy thì hẹn gặp lại ở dinh thự.’’ Nói xong, Ấu
Lăng nhanh chóng ra về, tốc độ di chuyển giống như có ai đang đuổi theo
cô nàng vậy.
Gia Luận xối mạnh dòng nước qua cơ thể tẩy rửa đi
nhũng dấu vết còn lại từ trận chiến. Anh biết ngay khi mình vừa bước vào phòng tắm, Tử Khuynh đã lập tức chạy đi gặp Ấu Lăng. Gia Luận bật cười
thành tiếng, hình như Tử Khuynh đã quên mất anh là người có cấp bậc 2S,
từng bước chân, từng hơi thở, cả tiếng nói chuyện của cô anh đều nghe
được. Nhưng anh cũng nghe thấy cô đã trở lại, giữ đúng lời đã nói, chuẩn bị bàn ăn sáng ngoài sân và mang theo quần áo sạch trên tay.
Anh nhấc chiếc khăn quấn quanh hông mình, để mặc cho cơ thể ướt nước bước
ra khỏi phòng tắm. Tử Khuynh không ở trong phòng, cô đang tựa người vào
ban công ngắm khu vườn bên dưới. Gia Luận cầm lấy quần áo cô đặt trên
giường, xuyên qua tấm gương lớn, anh có thể nhìn thấy cô.
Mười
sáu năm trôi qua nhanh như chớp mắt, từ cô bé đi còn chưa vững thoáng
chốc đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Anh cũng từ một thiếu niên mười lăm tuổi, trở thành một người đàn ông phong trần tuổi
ba mươi. Qúa trình trưởng thành của Tử Khuynh, chưa từng thiếu vắng bóng hình anh.
Người đầu tiên dạy cô học nói, người đầu tiên cầm tay cô viết từng nét, không phải bệ hạ mà là Gia Luận. Đối với hai người em trai cùng mẹ, anh cũng chưa bao giờ thân cận đến thế. Mười sáu năm,
tình cảm ấy cứ lớn dần theo năm tháng, trở thành thứ mà anh cũng không
thể gọi tên chính xác được. Cả Tần Ngôn cũng nhận ra vấn đề: “Mộc Lan
Gia Luận, đừng đi quá giới hạn của anh. Nếu không người đầu tiên đau khổ sẽ chính là cô ấy!’’
Cậu ta là học trò mà anh tâm đắc nhất, và
cũng là người hiểu rõ anh nhất. Giống như cái bóng phản chiếu mình trong gương, Tần Ngôn hiểu rõ anh như chính bản thân anh biết vậy. Dù cho
tình cảm kia có lớn hơn nữa, thì Gia Luận sẽ không bao giờ cho phép mình bước qua ranh giới anh tự xây lên. Anh nhất định phải bảo vệ cô ấy, báu vật quý giá của Mộc Lan Gia Luận này.
Dường như cô cảm nhận được anh đã thay đồ xong, Tử Khuynh xoay người lại, mỉm cười với anh: “Đúng
là người ta nói không sai, tuổi ba mươi là khoảng thời gian tươi đẹp
nhất của đàn ông.’’ Khóe môi khẽ nhếch lên, đi về phía cô, nhìn qua vai
Tử Khuynh để thấy được bàn ăn cô đã chuẩn bị.
Cô lật người trèo
qua thành lan can, tung mình nhảy xuống từ độ cao tầng bốn một cách dễ
dàng. Cú tiếp đất hoàn hảo bằng nửa mũi chân trước, bảo toàn tính mệnh
cho đôi giày gót thấp cô đang mang. Tử Khuynh ngẩng đầu gọi Gia Luận:
“Đừng nói là anh sẽ dùng thang máy nha!’’ Gia Luận không tự chủ được mà
lắc đầu, rồi cũng lật người nhảy xuống, đường hoàng đứng bên cạnh cô.
Tử Khuynh chắp hai tay sau lưng, sóng bước cùng Gia Luận tiến về phía bàn
ăn. Gia Luận đút tay vào túi quần, vừa đi vừa hỏi cô: “Bé con, có một
chuyện anh nhất định phải hỏi, em không được giận anh!’’ Tử Khuynh gật
đầu, phủi tà váy trước khi ngồi xuống ghế. Gia Luận mím môi ngồi đối
diện cô, hỏi: “Em còn yêu Tần Trọng không?’’
Câu hỏi này không
khiến cô bất ngờ, với tình cảm của Mộc Lan Tử Khuynh trong ký ức của Gia Luận. Chắc chắn người tên Tần Trọng kia đã có một chỗ đứng rất vững
chắc. Tử Khuynh giũ khăn ăn đặt lên chân mình, bình thản cầm lấy dao
nĩa: “Em không muốn Tần Trọng chết. Nhưng lại muốn hắn sống không bằng
chết!’’ Đúng vậy, nếu Tần Trọng chết, Ly Châu lại bộc phát sức mạnh tinh thần thì sao đây? Mọi nỗ lực của cô chẳng phải sẽ công cốc hết sao? Để
hắn sống không bằng chết, chính là cái giá Tử Khuynh muốn hắn phải trả.
Nghe cô bình tĩnh nói ra những lời như thế, anh thở dài một tiếng, chỉ ba
năm không gặp, Tử Khuynh đã trưởng thành rồi. Yêu một người sâu đậm, rồi lại hận người ấy đậm sâu. Đến cuối cùng vẫn không muốn người đó chết,
không phải đáp án quá rõ ràng rồi sao? Cô vẫn còn yêu Tần Trọng, sau tất cả những gì hắn bắt cô phải chịu đựng. Vậy thì câu hỏi tiếp theo anh
không cần phải hỏi nữa rồi, giữa Lăng Cảnh Bình và Tần Ngôn, cô sẽ chọn
ai? Chắc chắn cô chưa thể cho anh câu trả lời thích đáng, vì một lẽ duy
nhất Tần Trọng còn tồn tại trong trái tim của cô.
Ấu Lăng trở về
với niềm vui nho nhỏ, nhảy chân sáo vào bên trong dinh thự, vừa trò
chuyện với các bộ phận liên quan: “Tiểu thư, cô nói muốn hủy hết lịch
làm việc của ngài chấp chính sao?’’ Ấu Lăng không nói hai lời, thong thả lên tấm thảm dày đặt ngoài bao lơn dưới vòm thủy tinh: “Cần tôi nhắc
lại ư? Gọi cho Thái Thành, bảo anh ta đến chỗ Nolan nhận người đi, phiền chết đi được. Không phải Hồ tiểu thư rất giỏi mấy việc ngoại giao này
sao? Bảo cô ấy đi cùng Thái Thành, sức khỏe ngài chấp chính không tốt,
tôi muốn ngài ấy nghỉ ngơi. Ít nhất là trong ngày hôm nay!’’
Lời
cô nói lọt vào tai người nào đó vừa định ra ngoài giải quyết công vụ,
anh dừng bước nhìn chằm chằm vào em gái. Các bộ phận nhanh chóng xử lý
yêu cầu của Ấu Lăng, bỏ trống toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của Lăng
Cảnh Bình. “Em đang làm gì vậy, Lăng tiểu thư, hình như em vừa hủy lịch
trình mà chưa có sự đồng ý của anh?’’ Anh nhướng mày nhìn bộ dạng lười
biếng của Ấu Lăng.
Ấu Lăng vẫy tay gọi anh lại, Lăng Cảnh Bình
bất đắc dĩ phải đến chỗ cô ngồi, Ấu Lăng kéo tai anh gần lại: “Công chúa Tử Khuynh sẽ đến đây ăn trưa. Đừng bắt em phải một mình tiếp đón cô ấy. Anh cũng biết em rất tệ trong mấy vụ giao tiếp này mà?’’ Lăng Cảnh Bình kinh ngạc nhìn Ấu Lăng, vì muốn cô có thời gian riêng bên Gia Luận nên
dù rất nhớ anh vẫn không gọi cho cô ấy.
Cũng một phần vì công vụ
chồng chất, khiến toàn bộ quỹ thời gian của anh bị rút cạn. Nên Lăng
Cảnh Bình nghĩ để cô bên Gia Luận cũng tốt, ít nhất thì sẽ có người chăm sóc Tử Khuynh trong lúc anh bận rộn. Còn nếu để cô một mình trong dinh
thự được bảo vệ nghiêm ngặt, anh lại sợ cô buồn chán: “Em đến tìm cô ấy
sao?’’
Ấu Lăng gật đầu với anh, nhưng cũng nhanh chóng bồi thêm
một câu: “Nhưng là do cô ấy bảo em hủy lịch trình của anh, người ta là
công chúa Lani đó. Niềm hy vọng và sự thừa nhận của Amory, một Lăng tiểu thư nhỏ nhoi như em làm sao dám đi ngược lại với mong muốn của cô ấy
chứ?’’
Lăng Cảnh Bình đặt chiếc mũ quân nhân xuống, xoa đầu Ấu
Lăng: “Đến chỗ Nolan chơi đi, em đã vất vả nhiều rồi, mọi chuyện ở đây
để anh giải quyết.’’ Từ lúc cô trở về, anh đã không có thời gian để kề
bên, guồng quay công việc cứ cuốn lấy Lăng Cảnh Bình bất kể ngày đêm.
Nhưng em gái anh lại không một lời oán trách, còn đứng bên anh san sẻ
bớt một phần công việc.
Ấu Lăng lắc đầu: “Chỗ anh ấy toàn mùi sát trùng, ghê chết đi được. Em đến chỗ Neil, trưa nay sẽ không về nhà, anh cứ thoải mái đi.’’ Nói rồi cô tung mình qua ban công, nhanh chóng biến
mất chỉ để lại một chấm nhỏ giữa sân vườn dinh thự chấp chính.
[LLN: Hình như dạo này rất thịnh hành kiểu nhảy lầu để ra khỏi nhà. =-= không biết cầu thang được tạo ra để làm gì?]
Lăng Cảnh Bình bật cười, anh thay bộ quân phục trên người, chuyển sang một
bộ đồ thoải mái. Tìm một chiếc gối mềm mại, đặt lên chỗ Tử Khuynh thường ngồi rồi nằm xuống. Bất giác, khi anh nhắm mắt lại, những ký ức về
người con gái ấy cứ hiện lên rõ mồn một. Giống như cô chưa từng rời
khỏi, mà vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy.