Liệu Anh Còn Nhớ?
Lúc binh lính trên phi thuyền thấy Lăng Cảnh Bình quay lại, bọn họ đều mừng đến suýt khóc. Khi anh ta nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của họ, anh lập tức nghĩ ngay đến Tử Khuynh, sự thật đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng.
Tử Khuynh bị trói chặt, ngồi trong khoang nghỉ ngơi,
cô mệt mỏi tựa đầu vào vách tường, khuôn mặt có chút ửng hồng vì vận
động quá sức. Tử Khuynh nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, cơ thể
không tự chủ được mà lùi lại áp người sát vào bức tường sau lưng. Cửa
khoang được mở ra, Lăng Cảnh Bình thong thả bước vào, nhìn Tử Khuynh một lượt, sự không vui ánh lên trong mắt anh.
Lăng Cảnh Bình thở dài bước về phía cô, nhấc chiếc mũ trên đầu đặt lên kệ tủ, đôi găng tay màu trắng cũng được tháo xuống để ngay ngắn kế bên. Anh nới lỏng cổ áo quân phục, khom người quỳ một chân trước mặt cô: “Muốn bỏ trốn ư?’’
Lăng Cảnh Bình nâng khuôn mặt cô lên, khiến Tử Khuynh chỉ có thể nhìn thẳng
vào anh. Cơ thể Tử Khuynh khẽ run rẩy, theo bản năng muốn trốn chạy,
nhưng lại phát hiện mình đã lùi sâu vào góc tường, không còn đường thoát thân.
Không nhận được câu trả lời từ cô, anh cũng không nổi
giận, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên khỏi sàn tàu: “Em nói gì đi chứ!’’ Tử
Khuynh vẫn im lặng cúi đầu, cô không muốn nhìn thấy Lăng Cảnh Bình, càng không muốn ở cạnh anh ta.
Thuộc hạ của anh rất cẩn thận, đề
phòng việc Tử Khuynh bị thương, ngay cả trói cô cũng chỉ dùng lụa mềm
buộc lại. Lăng Cảnh Bình cẩn thận đặt cô ngồi lên giường, anh cởi trói
cho cô, xoa nhẹ các khớp tay để những vết hằn mau biến mất: “Sự kiên
nhẫn của tôi là có giới hạn.’’
Tử Khuynh nghiến răng ngẩng đầu
lên, trong con ngươi xanh biếc ánh lên sự tức giận không che giấu: “Thả
tôi ra, tôi muốn gặp phụ vương.’’
Lăng Cảnh Bình mỉm cười khi Tử Khuynh lên tiếng, những ngón tay thon dài đã không còn đơn thuần chỉ là xoa bóp cho cô nữa. Đầu ngón tay mơn trớn trên da thịt, lướt dọc theo
cánh tay của Tử Khuynh chuyển dần lên phía trên. Nơi nào anh chạm vào,
chỗ ấy giống như bị điện giật, khiến Tử Khuynh rùng mình, anh thì thầm:
“Chỉ cần nói với tôi, không cần phải chạy trốn.’’
Tử Khuynh run
bần bật, muốn hất tay anh ra khỏi người mình, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: “Anh không để tôi đi, làm sao tôi gặp được phụ vương.’’ Lăng
Cảnh Bình thuận thế bắt lấy tay Tử Khuynh, kéo cả người cô vào lòng
mình, đôi môi mỏng đặt ngay bên tai cô gái, hơi thở nóng hổi của anh phả sau tai cô: “Tôi sẽ cho em mượn thiết bị liên lạc.’’
Tử Khuynh
thật sự muốn khóc, tại sao tên boss phản diện này lại có hứng thú với cô đến thế? Trong cốt truyện không phải anh ta và Ly Châu vừa gặp đã yêu
hay sao? Còn là thể loại nhất kiến chung tình, sét đánh không kịp trở
tay kia mà.
Thiết bị liên lạc của cô hoàn toàn bị chặn trên phi
thuyền này, nếu Lăng Cảnh Bình không cho phép, cô vốn không thể gọi cho
bất kỳ ai. “Anh…Tại sao lại đối xử với tôi như thế?’’ Tử Khuynh nghiêng
người tránh né hơi thở của anh, Lăng Cảnh Bình nhìn cô loay hoay trong
lòng mình, ý cười trong mắt càng đậm: “Máu của em khiến tôi thức tỉnh,
trong mắt những kẻ mang gene thú đột biến như tôi, giá trị sinh mạng của em hiện giờ vô cùng quý giá. Nếu không giữ em bên cạnh, trong tương lai ai dám chắc tôi sẽ không hóa thú lần nữa?’’
Chỉ cần nhớ đến hình dạng hóa thú của Lăng Cảnh Bình, ký ức như cơn ác mộng chợt ùa về lấp
kín tâm trí Tử Khuynh. Cô gái nhỏ vô cùng sợ hãi, Tử Khuynh chưa bao giờ quên người đàn ông trước mặt cô bây giờ, vào tối hôm đó đã muốn giết
chết cô và Tần Ngôn ra sao.
“Sợ là tốt, càng biết tôi nguy hiểm, em càng phải ở bên cạnh tôi. Không có nhiều kẻ may mắn chỉ bị thương
như người bạn Tần Ngôn của em đâu. . .’’ Anh không nói hết câu, nhưng Tử Khuynh vẫn hiểu Lăng Cảnh Bình muốn nhắc cô nhớ đến cái chết của thuộc
hạ anh. Lăng Cảnh Bình nhìn phản ứng của Tử Khuynh biến hóa không ngừng, nơi đáy lòng lạnh lẽo mềm ra một chút. Anh không nên dọa cô sợ, nhưng
ngoài cách đó ra không còn cách nào khác.
“Tôi đoán máu của hoàng tộc Lani đều có khả năng thức tỉnh thú biến dị. Hình như em có một
người chị tên Ly Châu. Nếu em thấy ở bên tôi khó khăn như thế, vậy đổi
thành Ly Châu thì thế nào. Nghe nói Ly Châu yêu thương em nhất, chắc sẽ
không ngần ngại mà thế chỗ em đâu nhỉ?’’ Lăng Cảnh Bình hết lần này đến
lần khác ép Tử Khuynh đến đường cùng, vừa nhắc đến Ly Châu, vành mắt Tử
Khuynh đã đỏ hoe. Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm: “Không được động đến
chị tôi. Tôi sẽ không chạy trốn nữa.’’
Nói xong nước mắt lại trực trào, Lăng Cảnh Bình hoàn toàn không cho cô đường lùi. Anh dùng sinh
mạng của Tần Ngôn và cuộc sống của Ly Châu để uy hiếp Tử Khuynh, không
chỉ thế Lăng Cảnh Bình còn trực tiếp hạ đòn cảnh cáo. Nếu Tử Khuynh muốn bỏ trốn, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho Đế quốc Lani.
“Đừng
khóc, tôi không muốn áo mình bị bẩn.’’ Đối diện với nước mắt lưng tròng
của Tử Khuynh, Lăng Cảnh Bình không hề có cảm giác áy náy. Anh ghét nhìn phụ nữ khóc, cảm giác bất lực khi dỗ dành những sinh vật yếu đuối mang
tên phụ nữ làm Lăng Cảnh Bình phiền chán. May mắn là những nhân tình của anh đều rất thông minh, ít nhất thì họ chưa từng dùng nước mắt để khiến anh chú ý.
Anh vừa dứt lời, Tử Khuynh cũng nuốt nước mắt xuống, trong lòng Tử Khuynh âm thầm tự sỉ vả, tại sao bản thân lại yếu đuối
đến mức này. Dù bản thân có khó chịu muốn giải tỏa, cô cũng không nên
lãng phí sức lực của mình để khóc. Nghĩ là làm, Tử Khuynh nhanh chóng
ngẩng cao đầu, nhắm chuẩn xác bờ vai của Lăng Cảnh Bình. “Phập!’’ Hàm
răng trắng nhỏ dùng hết sức cắn thật mạnh vào bả vai của anh. “Hự!’’
Lăng Cảnh Bình rất hợp tác kêu một tiếng, cúi đầu nhìn Tử Khuynh đang
gục đầu lên vai mình. Cô không biết hành động của mình lúc này có bao
nhiêu ngây ngốc trong mắt anh.
Thể lực của Tử Khuynh chỉ dừng ở
mức D, còn anh là người cấp S, dù cô có dùng hết sức chưa chắc đã khiến
anh trầy da. Nhưng nhìn Tử Khuynh tìm được cách mới để trút giận, anh
cũng không ngần ngại mà giả vờ bị đau. Dường như Tử Khuynh rất hài lòng
khi nghe tiếng kêu của anh, cố ý nghiền qua nghiến lại trên vai Lăng
Cảnh Bình. Khó khăn lắm anh mới nhịn cười được, đôi lúc còn phải phối
hợp rên rỉ vài lần. Đến khi hai hàm răng của Tử Khuynh tê dại, cô gái
mới chịu buông anh ra.
“Tôi rút lại lời nói lúc nãy, em khóc vẫn
đáng yêu hơn cắn người.’’ Lăng Cảnh Bình buông Tử Khuynh ra, dùng tay
phải xoa xoa nơi Tử Khuynh vừa cắn, không hề đau nhưng lại mang đến cảm
giác ngứa ngáy. Tử Khuynh nhìn kiệt tác của mình, tương đối hài lòng khi đã trút giận xong, cô không thèm để ý đến anh nữa, nhích cơ thể sang
một bên cách xa chỗ anh. Mắt liếc thấy hành động kỳ thị này của cô, Lăng Cảnh Bình không biết nên khóc hay nên cười, trong đầu anh chợt lóe lên
một suy nghĩ, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Mời em đến Amory
không phải một mình tôi có lợi. Em cũng sẽ nhận những thứ mà em xứng
đáng có được.’’ Lăng Cảnh Bình thành công thu hút ánh mắt của Tử Khuynh, anh hài lòng xoa đầu cô. “Em cứu tôi một mạng, còn mang đến cho nền văn minh người thú một tia hy vọng mới. Em nghĩ tôi sẽ để em trở thành vật
nghiên cứu, bị người ta đưa đi giải phẩu sao?’’ Ánh mắt của Tử Khuynh
nói cho Lăng Cảnh Bình biết anh đã nghĩ đúng: “Bảo tôi tin người bắt cóc mình, anh có bị điên không?’’
Lăng Cảnh Bình không biết vì sao
mình lại không tức giận khi đối diện với cái miệng chỉ toàn biết chống
đối anh. Sự kiên nhẫn anh dành cho Tử Khuynh mấy ngày qua đã vượt mức
chịu đựng của anh trong suốt hai mươi ba năm tồn tại. “Từ từ em sẽ hiểu
thôi.’’ Lăng Cảnh Bình nhân lúc Tử Khuynh còn ngờ nghệch, lặng lẽ thu
lại chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của cô, đồng thời đeo lên tai trái của
Tử Khuynh một chiếc khuyên tai nhỏ được khảm từ đá thạch anh.
Nhìn ngắm tác phẩm của mình một chút, Lăng Cảnh Bình tỏ vẻ hài lòng: “Đây sẽ là thiết bị liên lạc mới của em, có nó em sẽ được quyền tự do truy cập
mạng lưới nội bộ của Amory, cách dùng tương tự thiết bị cũ.’’ Chiếc
khuyên tai màu xanh ngọc, lấp lánh trên nước da trắng mịn của Tử Khuynh. Trong lúc Tử Khuynh sờ lên tai trái của mình nhận diện thiết bị liên
lạc mới, lại không hề chú ý đến Lăng Cảnh Bình, trên tai phải của anh
cũng có một chiếc khuyên tai nhỏ, giống hệt chiếc cô đang đeo.
Hôm nay, Ly Châu không tham gia buổi huấn luyện dành cho tân binh theo kế
hoạch đã định. Sau khi thay mặt Ly Châu sắp xếp ổn thỏa mọi việc,
Eulalia đi tìm giám quan của mình. Trên tòa nhà cao nhất của căn cứ khu
III, Eulalia đã tìm thấy Ly Châu. Cô gái trẻ ngồi một mình trong im
lặng, hai bàn tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại siết chặt. Nhìn Ly Châu như vậy, Eulalia cũng không dám làm phiền đến cô, chỉ có thể đứng yên
chờ lệnh.
Qua một lúc, hình như Ly Châu đã nhận ra sự có mặt của
Eulalia, cô lên tiếng hỏi: “Eulalia, cô theo tôi bao lâu rồi?’’ Nghe
được câu hỏi của Ly Châu, Eulalia trả lời ngay lập tức mà không cần suy
nghĩ: “Mười lăm năm.’’ Ly Châu khẽ cười, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu cho Eulalia ngồi xuống: “Trong căn cứ này, cô là người duy nhất theo ta từ Leem đến.’’ Eulalia không còn cách nào khác đành phải ngồi
xuống bên cạnh Ly Châu.
Làn gió đêm thổi ngang bầu trời rộng lớn, làm rối tung mái tóc đen tuyền của Ly Châu. Nhưng cô gái không hề quan
tâm đến, đôi mắt xinh đẹp vẫn dõi về phía xa. Giống như Ly Châu đang tìm kiếm điều gì đó giữa hàng vạn tinh cầu lấp lánh ngoài kia. “Chúng ta
trở về Leem thôi Eulalia. Selima này không phải là nhà của chúng ta.’’
Ly Châu đột ngột đứng dậy, gở chiếc mũ trên đầu đặt xuống nơi mình vừa
ngồi, Eulalia vô cùng sửng sốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Điện
hạ, chúng ta cùng đi.’’
Ly Châu chỉ thông báo với Selima việc
mình từ chức khi cô đang ở phi thuyền trở về Leem. Phía tổng bộ rất ngạc nhiên, họ đã yêu cầu Ly Châu quay lại căn cứ để giải trình sự việc.
Nhưng Ly Châu từ chối: “Công chúa của Lani quay về hành tinh mẹ, còn
phải đợi các người phê duyệt sao?’’ Đã lâu rồi cô mới sử dụng thân phận
công chúa của mình, lúc này chức danh công chúa đối với Ly Châu mà nói
rất hữu dụng.
Quả nhiên phía tổng bộ cũng ngay lập tức thay đổi
cách xưng hô với Ly Châu. Khéo léo hỏi cô rằng có phải Ly Châu muốn giải trừ thân phận quân nhân của mình hay không? Ly Châu đã không ngần ngại
thừa nhận, ngay thời khắc cô đưa ra đáp án, phía tổng bộ thật sự rất hỗn loạn. Hợp chủng đa sắc tộc Selima được hình thành với mắt xích trọng
yếu chính là Đế quốc Lani. Nếu không có sự hậu thuẫn to lớn của Lani,
khối liên minh quân sự này đã không tồn tại.
Ly Châu nhận ra sự
do dự của tổng bộ, mỉm cười đầy mỉa mai: “Lani vẫn chưa nói là sẽ rút
khỏi khối liên minh quân sự Selima, mà các người đã lo lắng vậy sao?’’
Phía tổng bộ không trả lời, theo hành động mới đây của Lani và Amory,
hình như Lani đang có xu hướng nghiêng về phía Amory nhiều hơn.
Nhất là khi danh tính vị công chúa út luôn được Selima bảo hộ đã được công
bố với cả Amory, chưa hết Đế quốc Lani còn gửi nàng công chúa này sang
Amory du học. Cử chỉ này của họ, giống như giơ cao một nhành ô liêu về
phía Liên bang Amory vậy, có thể là bước đầu chuẩn bị cho việc chấp dứt
mâu thuẫn kéo dài giữa hai nền văn minh. Bây giờ Ly Châu lại đệ đơn từ
chức, càng khiến cho tổng bộ chắc chắn hơn về kết luận của mình, rằng Đế quốc Lani đang muốn rời khỏi khối liên minh quân sự Selima.
“Các người không đồng ý cũng được, ta không quan tâm lắm.’’ Sự chờ đợi của
Ly Châu với câu trả lời của tổng bộ đã hết, cô lập tức ngắt kết nối,
chặn mọi đường truyền từ phía Selima. Eulalia giúp Ly Châu xử lý việc
còn lại, để cô có khoảng thời gian nghỉ ngơi trong hành trình trở về
Leem. Ly Châu ngồi trước cửa sổ, đưa mắt dõi theo những vệt sáng rực rỡ
ngoài vũ trụ. Em gái cô, Mộc Lan Tử Khuynh chắc đang ở đâu đó trong số
chúng.
Từ khi đứa trẻ đó được sinh ra Ly Châu đã vô cùng căm ghét Tử Khuynh. Cô đã nghĩ mình cũng là con gái của cha, vì sao ông lại yêu
thương Tử Khuynh hơn cô ấy. Trong cùng một câu chuyện, người luôn được
cha thiên vị chỉ có mình Tử Khuynh. Cũng vì biết cha yêu thương Tử
Khuynh, cô mới đối xử dịu dàng với em gái, để cha có thể nhìn cô lâu hơn một chút.
Thế nhưng Tử Khuynh lại không biết gì cả, em gái cứ
hồn nhiên ở cạnh cô. Còn vì Ly Châu làm không ít chuyện, kể cả việc
buông tay sự tự do và tính mạng của mình. Ngày Ly Châu kiên quyết từ bỏ
vị trí thừa kế chạy đến Selima, suýt nữa đã bị cha đánh chết. Là Tử
Khuynh đã lén lút đỡ cho Ly Châu, còn giúp Ly Châu chạy trốn thành công. Khi cha phát hiện Tử Khuynh thả cô đi, đã không ngần ngại đưa ra yêu
cầu đòi người với Selima. Cuối cùng vẫn là Tử Khuynh dùng tính mạng uy
hiếp mới khiến ông nhún nhường lui bước.
Vị trí thừa kế mà không
ai trong số anh em cô muốn làm, cuối cùng lại đổ lên người Tử Khuynh. Em gái cô đã dùng sự tự do của mình để đổi lấy cuộc sống ngày hôm nay cho
cô. Kể từ lúc đó Ly Châu biết mình đã sai thật rồi, cô còn thề phải chăm sóc Tử Khuynh thật tốt, để Tử Khuynh mãi mãi không biết được. Người chị mà Tử Khuynh luôn tin tưởng, hóa ra đã từng lợi dụng Tử Khuynh chỉ để
được cha chú ý.
Đến tận hôm nay cô lại không ngờ, quyết định rời khỏi Leem năm đó hóa ra lại là một sai lầm. Vì một người đàn ông mà bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc việc lợi dụng nguồn tài nguyên của
Lani, xây dựng khu III trở thành căn cứ số một Selima.
Sau chừng ấy năm, cô nhận lại được gì từ tình yêu đó, là sự toan tính, vụ lợi,
dối trá và phản bội. Việc Tần Trọng gài người của mình vào, Ly Châu có
thể mắt nhắm mắt mở giả vờ như không biết, ngay cả việc anh ta lợi dụng
Tử Khuynh để kiểm soát cô, Ly Châu cũng có thể bỏ qua.
Nhưng đến
cuối cùng anh ta đã làm gì em gái của cô vậy? Nếu như đêm đó Tần Ngôn
không ra sức bảo vệ Tử Khuynh, hay không phải Lăng Cảnh Bình giữa chừng
thức tỉnh. Có lẽ ngày hôm nay tin tức cô nhận được sẽ là cái chết của Tử Khuynh phải không? Tử Khuynh đối với Đế quốc Lani không chỉ là công
chúa, mà em gái cô còn là người thừa kế ngai vàng. Nếu Tử Khuynh chết
dưới tay Lăng Cảnh Bình, dù anh ta có bất kỳ lý do nào để bào chữa thì
nó cũng sẽ là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa Đế quốc Lani và Liên
minh Amory bị đẩy đến bờ vực thẳm.
Để Tần Ngôn chứng kiến cái
chết của Tử Khuynh, sẽ khiến anh ta vì thù hận mà trở nên điên cuồng.
Tình cảm mà Tần Ngôn giành cho cô bé, nhìn một chút là có thể đoán ra
ngay. Đến lúc đó Tần Trọng muốn tấn công Amory, không phải chỉ cần để
Tần Ngôn ra chiến trường, thì sẽ khiến máu chảy thành sông ư? Tham vọng
của người đàn ông này quá lớn, ngay cả em trai mình cũng có thể hy sinh. Vậy thì cô có là gì, cùng lắm chỉ là con cờ anh ta nuôi dưỡng nhiều năm chưa được sử dụng mà thôi.
Ly Châu đưa tay che đi đôi mắt của
mình cô đã sai thật rồi, thiết bị liên lạc truyền đến âm thanh báo có
người gọi đến. Ly Châu nhìn chiếc vòng tay rồi nhấn nút kết nối, giọng
nói quen thuộc vang lên bên tai: “Con từ bỏ được Tần Trọng ư?’’ Quốc
vương vừa nhận được tin Ly Châu từ chức, phía Selima muốn được biết lý
do rõ ràng, vì không liên lạc được với cô, họ chỉ còn cách gọi cho ông.
“Phụ vương, con rất đau.’’ Ly Châu lặng lẽ rơi nước mắt, năm đó cô đã từng
thề sẽ từ bỏ ngai vàng, mãi mãi không tranh đoạt với Tử Khuynh. Khi Ly
Châu thốt ra những lời này quốc vương đã nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Ông không thể ngờ vị trữ quân mình đích thân nuôi dưỡng, lại từ bỏ mọi
thứ vì một người đàn ông. Quốc vương nghe Ly Châu khóc, ông thở dài một
tiếng: “Trở về Leem đi, nơi đây vĩnh viễn là nhà của con.’
Ly
Châu nghe giọng nói kiên quyết của cha mình, đáy lòng cô chợt thắt lại,
ông quá hiểu cô: “Con . . .’’ Quốc vương nhìn lướt qua bản tin tức vừa
được chiếu trên sóng truyền hình, nhỏ giọng nói: “Ta vẫn luôn chờ đợi
con gái mình về nhà.’’
Ly Châu nức nở, ông nói ông vẫn luôn chờ
cô về nhà. Quốc vương còn nghe được sự run rẩy trong lời nói của cô:
“Con về.’’ Khi phi thuyền vừa đáp xuống cảng không gian, quốc vương đã
chờ cô ở đó từ trước. Ly Châu lao vào vòng tay rộng mở của ông, vùi đầu
vào lòng cha mình, cô bật khóc khi nghe ông nói: “Cuối cùng con cũng đã
về.’’
***
“Hôm nay, chúng tôi có mời đến trường quay một khách mời đặc biệt, không biết mọi người muốn giao lưu với cô ấy không ạ?’’
Người dẫn chương trình tươi cười với khán giả, bắt đầu khơi dậy sự tò mò của mọi người trong trường quay. Người bạn dẫn cùng cô ta cũng nhanh
chóng bắt được nhịp điệu, trong tiếng vỗ tay chờ đợi của mọi người, anh
ta lên tiếng: “Vâng, không để khán giả phải đợi lâu. Chúng tôi xin giới
thiệu, nữ diễn viên, người mẫu, Châu Bảo Bảo. Xin mọi người hãy cho một
tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón vị khách mời đặc biệt này nào.’’
Vừa nghe đến ba chữ Châu Bảo Bảo, không khí trong trường quay lập tức sôi
động hơn hẳn, ngoài tiếng vỗ tay còn có tiếng huýt sáo vô cùng phấn
khích. Một cô gái trẻ bước ra từ hậu trường tiến về phía ghế ngồi dành
cho khách mời, vừa đi cô ta vừa vẫy tay chào khán giả, còn liên tục phân phát những nụ hôn gió đến các fan cuồng nhiệt. Chiếc váy màu tím sẫm bó sát lấy cơ thể gợi cảm, khoe ra những đường cong nóng bỏng, mái tóc
ngắn cá tính càng khiến cô gái thêm phần nổi bật.
Đợi đến khi
Châu Bảo Bảo ngồi xuống ghế, nam MC của chương trình mới bắt đầu màn
chào hỏi. “Mọi người đều rất phấn khích khi thấy bạn xuất hiện, còn bạn
thì sao Bảo Bảo?’’ Cô gái tên Bảo Bảo mỉm cười rạng rỡ, chỉnh lại micro
không dây của mình rồi lên tiếng: “Xin chào mọi người, tôi là Châu Bảo
Bảo rất vui khi được gặp mọi người.’’ Giọng nói ngọt ngào cùng với nụ
cười tỏa nắng, Châu Bảo Bảo khiến cả trường quay vỗ tay lần nữa, lần này còn to hơn hẳn lần trước.
Phản ứng của khán giả khiến nhà sản
xuất chương trình vô cùng hài lòng, không uổng công họ bỏ nhiều tiền như vậy để mời minh tinh đang nổi nhất hiện nay đến. Nữ MC duyên dáng xoay
người về phía Châu Bảo Bảo, chuyện trò với cô giống như hai người bạn
thân thiết: “Bảo Bảo, khán giả đều rất tò mò. Lý do nào khiến bạn xuất
hiện ở đây trong vai trò khách mời đặc biệt? Hãy cùng bật mí cho chúng
tôi biết nào!’’
Châu Bảo Bảo nhìn về phía camera đang quay cận
cảnh mình, sự vui vẻ ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp, cô từ tốn trả lời:
“Hôm nay, Bảo Bảo đến chương trình “Cuối tuần gặp ngôi sao’’ là để giới
thiệu với mọi người nhân vật chính thật sự, công chúa của Đế quốc Lani,
Mộc Lan Tử Khuynh.’’
Hiệu ứng âm thanh vang lên tại trường quay
khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào sân khấu, giống như chờ đợi vị công
chúa kia sẽ xuất hiện. Không để bọn họ chờ đợi lâu, Châu Bảo Bảo đã lập
tức dập tắt hy vọng đó của khán giả: “Vì lý do an ninh, nên công chúa
không thể đến đây được. Nhưng mọi người đừng thất vọng, Bảo Bảo muốn
chia sẻ niềm vinh dự to lớn của mình với mọi người. Vào ngày 23/5 vừa
qua, Bảo Bảo rất vinh hạnh khi được chọn làm một trong 70 người thuộc
đoàn đại diện của Liên minh Amory chào đón công chúa lần đầu tiên đặt
chân đến thăm hành tinh xinh đẹp của chúng ta.’’
Khi bầu không
khí đang trầm xuống, thì lời nói của Bảo Bảo đã có công dụng rất lớn,
lập tức kích thích sự hưng phấn của mọi người. Minh tinh trong lòng bọn
họ đã được gặp vị công chúa bí ẩn của Đế quốc Lani, người thuộc dòng dõi nhân loại thuần chủng nhất từ trước đến nay. Đối với người thú mà nói,
sự khao khát về tính nguyên thủy của giống loài mà mình đã đánh mất rất
thiêng liêng.
Trước đây tổ tiên họ cũng từng là nhân loại, nhưng vì quá đam mệ việc cải tạo gene ưu việt đã dẫn đến những hậu quả nặng
nề. Gene thú đột biến không ổn định, chỉ cần sơ sẩy một chút, chính họ
sẽ khiến những người xung quanh và cả bản thân mình gặp nguy hiểm. Nền
văn minh Amory chính là ngả rẽ của người thú trong lịch sử nhân loại
thuần chủng, càng phát triển càng đi quá xa cái nôi ban đầu. Đến khi họ
phát hiện ra thì đã quá muộn, những giá trị biến thể đã sớm không thể
khôi phục.
Đối với nền văn mình mang trong mình sự kết hợp hoàn
hảo như Lani luôn khiến người thú khát vọng. Những người thuộc Đế quốc
Lani, hầu hết đều là nhân loại thuần túy, bộ gene của họ chính là sự
nguyên thủy mà người thú ở Amory đã đánh mất. Nhưng sự phân biệt chủng
tộc và nạn kỳ thị đã khiến hai nền văn minh xuất hiện những mâu thuẫn
nặng nề. Theo thời gian những vết rạn nứt đã hằn sâu đến mức tưởng chừng không thể hóa giải. Đến nay việc đối địch giữa hai nền văn minh đã kéo
dài hơn 2000 năm lại đột ngột chấm dứt.
Vì buổi gặp gỡ bất thường của ngài chấp chính và Đế quốc Lani, cuộc gặp gỡ đã phá tan mọi giới
hạn và định kiến được xây dựng từ trước. Kết quả tốt đẹp đến mức, Đế
quốc Lani đã đưa cao cành ô liêu, một biểu tượng của sự hòa bình và
thiện chí về phía Amory. Danh tính người con cuối cùng của quốc vương
được tiết lộ, điều mà hoàng gia Lani đã bảo mật nhiều năm. Việc công
chúa quyết định chọn Amory là nơi học tập đã khiến Liên minh Amory như
bùng nổ. Nhận được sự thừa nhận của công chúa, đồng nghĩa với việc có
được sự thừa nhận của cả Đế quốc Lani.
Những người thú luôn bị
coi là chủng loài lai tạp, nay được chính hoàng gia lâu đời nhất của
thiên hà đặt ngang hàng với họ. Điều này khiến Liên minh Amory vô cùng
xúc động, đa số người thú đều cảm thấy cuối cùng bọn họ đã được chấp
nhận như một phần của lịch sử nhân loại. Họ dành cho Đế quốc Lani sự tôn trọng cao nhất của mình, vì Lani là những người đầu tiên thừa nhận thân phận đặc biệt của họ. Chính vì thế sự xuất hiện của công chúa Lani tại
Amory là một dịp để Liên minh bày tỏ lòng tôn trọng này đến Đế quốc
Lani.
“Bảo Bảo, đây có phải là bạn không?’’ Nữ MC đưa tay lên màn hình đa chiều sau lưng họ, hình ảnh Châu Bảo Bảo đang xuất hiện trên
màn hình, khán giả trong trường quay cũng hướng mắt lên màn ảnh. Cảnh
đang chiếu chính là buổi truyền hình trực tiếp thời khắc công chúa Lani
vừa bước xuống khỏi phi thuyền, cô ấy đang chào hỏi mọi người trong đoàn đón tiếp. Người bên cạnh cô ấy chính là sĩ quan chấp chính, Lăng Cảnh
Bình. Vì đảm bảo tính riêng tư cho công chúa, không có góc máy nào được
quay cận mặt, hoặc là từ phía sau lưng, hoặc là quay từ xa. Nếu lỡ như
có cảnh bắt buộc phải quay gần, thì vị sĩ quan chỉ huy ưu tú nào đó nhất định sẽ khéo léo che khuất khuôn mặt của công chúa.
Lúc nữ MC
lên tiếng, thì đã chiếu đến cảnh công chúa bắt tay Châu Bảo Bảo, tuy
không thấy khuôn mặt của cô gái. Nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng mảnh mai
kia, mọi người đều không kiềm được hít sâu một hơi. Quốc phục Lani được
may bằng chất vải trắng, thêu hình hoa mộc lan bằng chỉ vàng, mái tóc
bạch kim của thiếu nữ được tết một cách cầu kỳ bao quanh chiếc vương
miệng nhỏ làm từ ngọc trai. Giữa bức tranh nhộn nhịp xung quanh, công
chúa của Lani chỉ đơn thuần một màu trắng, giống như hoa lan lặng lẽ nở
giữa rừng, dù không khoe sắc vẫn xinh đẹp rực rỡ.
“Đúng vậy, mọi
người nhìn xem, vóc dáng của công chúa rất nhỏ bé khác hẳn với chiều cao vượt trội của chúng ta. Đến lúc tôi gặp công chúa, mới biết hóa ra ngài ấy chỉ mới mười sáu tuổi. Có phải mọi người đều cảm thấy rất trẻ hay
không? Nhưng điệu bộ và cử chỉ của công chúa rất tự nhiên. Không hề mang đến cho người khác sự ngượng ngập trong lần đầu công du sang nước
khác.’’
Châu Bảo Bảo lôi kéo mọi người dõi theo những hành động
của cô gái trẻ trên màn ảnh. Cùng với lời nói và hình ảnh chứng mình,
chẳng mấy chốc không chỉ những khán giả đang xem trực tiếp tại trường
quay, mà những người đang theo dõi tại nhà đều có cùng chung một suy
nghĩ. Công chúa của Lani rất thân thiện, không hề giống với hình ảnh
kiêu kỳ và ngạo mạn mà họ thường nhìn thấy ở các quốc gia khác.
Nam MC tiếp lời Châu Bảo Bảo: “Bảo Bảo, là một trong những người được chọn
để đón tiếp công chúa. Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi cảm giác của bạn khi lần đầu gặp ngài ấy không?’’ Châu Bảo Bảo mỉm cười ngọt ngào, đáp
lời anh ta: “Rất hồi hộp và vinh hạnh khi được diện kiến công chúa. Nếu
các bạn được trực tiếp gặp ngài, tôi tin rằng các bạn cũng sẽ bị ngài ấy thu hút giống như tôi vậy.’’
Lăng Cảnh Bình ngồi trong phòng làm việc, theo dõi chương trình “Cuối tuần gặp ngôi sao’’ đang được phát
sóng trực tiếp trên đài truyền hình quốc gia. Quan sát cô gái trong màn
hình, có thể vừa mỉm cười xinh đẹp, sau đó lại đỏ mặt ngượng ngùng, tiếp theo lại giả vờ giận dỗi. Quả thật Thái Thành đã không chọn sai người,
Châu Bảo Bảo chính là nhân vật có thể tạo nên hiệu ứng truyền thông có
lợi cho Tử Khuynh. Một minh tinh màn bạc không scandal, một người mẫu
trẻ tuổi được nhiều người hâm mộ, gia thế trong sạch và cách làm việc
linh hoạt. Châu Bảo Bảo đã hoàn thành rất tốt vai trò của mình khi đưa
hình ảnh của Tử Khuynh đến gần hơn với người dân Amory.
Hình ảnh
dừng lại ở đoạn, Tử Khuynh đứng trang nghiêm trước quốc kỳ của Amory,
xung quanh là bản trường ca hào hùng của dân tộc. Mọi người trong trường quay đều đứng dậy, kể cả Châu Bảo Bảo và hai MC dẫn chương trình. Bọn
họ đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim đang đập rộn ràng, nâng cao tiếng hát như hòa chung với khung cảnh sau lưng.
Lăng Cảnh Bình thật
sự có lời khen dành cho Châu Bảo Bảo, không chỉ tạo dựng vị thế của Tử
Khuynh trong lòng công chúng, mà còn khiến toàn thể người dân Amory kính trọng Tử Khuynh. Nếu anh là người bình thường, nhìn công chúa của nhân
loại đừng trang nghiêm thể hiện sự tôn trọng với quốc ca của người thú.
Thì chắc anh sẽ dành cho Tử Khuynh không chỉ là niềm yêu mến đơn thuần,
mà cả sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Anh tắt kênh giải trí,
chuyển sang giải quyết các vấn đề công việc, vì anh không bật tiếng nên
không làm ảnh hưởng đến không gian yên tĩnh xung quanh. Thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng đầu lên từ mớ công văn bộn bề, liếc nhìn cô gái ngồi phía bên
kia căn phòng. Cô gái nhỏ mặc trang phục thoải mái, co cả chân lên ghế
sofa, những ngón tay không ngừng chuyển động trên bàn phím ảo, đôi mắt
không rời khỏi màn hình. Tử Khuynh đang bận rộn làm bài tập, bắt đầu từ
hôm qua cô đã nhập học, vì vào trễ hơn so với các bạn, Tử Khuynh bị giáo viên giao thêm rất nhiều bài tập về nhà.
Trước khi Tử Khuynh đến Amory, Lăng Cảnh Bình đã ném cho cô một danh sách dài các môn học tại
học viện quân sự Clitus. Anh còn chú thích vào từng môn học cụ thể, rồi
nói: “Eirian, hãy chọn ra những môn học mà em yêu thích nhất. Tôi sẽ cân nhắc để đưa chúng vào chương trình học của em.’’ Tử Khuynh nhướng mày
hỏi anh: “Cân nhắc?’’ Lăng Cảnh Bình gật đầu, đưa tay chỉ vào vài chỗ
trong bảng danh sách: “Tuy tôi thấy không cần thiết nhưng theo lời Thái
Thành, em cũng có quyền lựa chọn mình muốn học gì và không học gì. Sau
khi suy nghĩ, tôi đã quyết định sẽ xem xét những môn học em yêu thích
rồi đưa một số môn phù hợp vào chương trình tôi đã chuẩn bị.’’
Tử Khuynh nghẹn lời, đến cuối cùng thì mục đích của việc trưng cầu ý kiến
này là gì. Khi mà anh ta vẫn là người đưa ra quyết định về chương trình
học của cô kia chứ? Nhưng dù sao thì có còn hơn không, Tử Khuynh cúi đầu nhìn bản danh sách, thật vất vả mới chọn ra được năm môn học làm cô
hứng thú. Thế mà Lăng Cảnh Bình chỉ liếc mắt một cái đã loại hết bốn môn trên tổng số năm, sau một hồi đấu tranh với anh, Tử Khuynh đã thành
công giữ lại hai môn mình chọn, là Cổ ngữ và Di truyền.
Nói thì
bao giờ cũng dễ hơn làm, khi Tử Khuynh đặt chân vào học viện Clitus, tất cả những gì cô có chỉ là những con số 0. Tử Khuynh phải bắt đầu từ nơi
xuất phát, mò mẫm từng bước để theo kịp chương trình học hiện tại. Lăng
Cảnh Bình dựng lên một thân phận giả cho cô, lấy cái tên Eirian để gọi,
Tử Khuynh đã thành công hòa nhập vào cuộc sống ở trường. Mọi người đều
không biết thân phận thật của cô, chỉ đơn giản nghĩ rằng Tử Khuynh thuộc một gia đình trung lưu nào đó, vừa theo chân cha mẹ di cư đến tinh cầu
Amory.
Lúc này, Tử Khuynh đang ở trong tình trạng quá tải bài
tập về nhà, với một cô gái mười sáu tuổi mà nói đúng là ác mộng. Nhưng
Tử Khuynh lại hận một ngày mình chỉ có 24 tiếng, không đủ thời gian để
có làm mọi việc mình cần. Lăng Cảnh Bình phẩy ngón trỏ kéo hai quyển
sách dày từ chiếc kệ sau lưng Tử Khuynh ra, cẩn thận đặt nó lên chồng
sách đang lơ lửng trên đầu cô gái. Tử Khuynh cảm nhận sức nặng đã thay
đổi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nhưng Lăng Cảnh Bình lại nói:
“Không cần nhìn tôi như thế, tôi biết mình rất tuấn tú.’’
Từ khi
Tử Khuynh thức tỉnh sức mạnh tinh thần, Lăng Cảnh Bình luôn tìm cách đốc thúc cô luyện tập. Giống như bây giờ cũng vậy, trong khi cô đang làm
bài anh cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc cô. Bắt Tử Khuynh dùng sức
mạnh tinh thần duy trì trạng thái lơ lửng cho chồng sách trên đầu mình.
Thỉnh thoảng tâm trạng anh không tốt, sẽ ném thêm vài thứ lên chồng sách của cô, chẳng hạn như con mèo lông vàng của Thái Thành. Tử Khuynh cũng
tự cảm thấy mình rất trâu bò, nếu không cô sợ mình sớm đã bị Lăng Cảnh
Bình ‘ngược đãi’ đến chết.
Tử Khuynh âm thầm phỉ nhổ độ cuồng
bản thân của Lăng Cảnh Bình, cô ngẩng đầu lên nhìn chồng sách, thái
dương khẽ giật giật. Sắp chạm trần nhà rồi mà anh ta vẫn còn muốn bỏ
thêm ư? Hệ thống cô muốn đình công. Những lời này đương nhiên chỉ có thể tự nói trong lòng, Tử Khuynh cúi đầu xuống tiếp tục vùi đầu vào đống
bài tập. “Không nhìn thấy sẽ không khó chịu, không nghĩ đến sẽ không tức giận.” Tử Khuynh nghiến răng lặp đi lặp lại câu nói này, nhưng sức lực
gõ xuống bàn phím đã tố cáo tâm trạng của cô.
Lăng Cảnh Bình mỉm
cười thích thú, anh ngừng công việc mình đang làm, chuyển sự tập trung
vào việc chọc giận Tử Khuynh. Đến khi cô gái nhỏ sắp không chịu nổi thì
có người gõ cửa phòng: “Ngài chấp chính, Châu tiểu thư muốn gặp ngài.
Chúng tôi đã cố hết sức ngăn cản, nhưng cô ấy nói nhất định phải gặp
được ngài.’’ Nghe người kia nói xong, sắc mặt Lăng Cảnh Bình không tốt,
anh liếc mắt về phía Tử Khuynh.
Cô không có phản ứng gì đặc
biệt, còn thở phào nhẹ nhõm khi anh không trêu chọc mình nữa. Sự tập
trung lại chuyển hết vào phần bài tập đang dang dở, không hề để ý để lời nói của người kia. “Đưa cô ta đến đại sảnh.’’ Lăng Cảnh Bình hạ lệnh,
anh đứng lên rời khỏi bàn làm việc, bước đến chỗ Tử Khuynh ngồi, khẽ
phất tay mang chồng sách trên đầu cô xuống, vừa cúi thấp người dặn dò:
“Em ngoan ngoãn ở đây làm bài, cần gì cứ gọi người mang đến.’’
Tử Khuynh được giải thoát khỏi chồng sách, vui mừng còn không kịp, làm gì
có tâm trạng so đo với anh. Cô gái nhỏ gật đầu có lệ, còn vẫy tay muốn
anh đi mau, đừng làm phiền cô nữa. Thấy cô hoàn toàn không để ý đến
mình, Lăng Cảnh Bình có chút tức giận, anh đưa tay vò vò đầu cô. Đợi đến khi mái tóc vốn suôn mượt rối thành một tổ quả, Lăng Cảnh Bình mới
buông tha cho Tử Khuynh. Tử Khuynh vị chọc đến điên người, chồng sách
được đặt ngay bên cạnh cô thi nhau lao về phía Lăng Cảnh Bình: “Anh chết đi cho tôi.’’
Nhưng Lăng Cảnh Bình lại không hề hấn gì, những
quyển sách chưa kịp chạm vào anh thì đã rơi xuống đất. Giống như gặp
phải một bức tường vô hình, làm cách nào cũng không xuyên qua được. Tử
Khuynh không trông mong gì vào năng lực của mình hiện tại mà có thể đánh lại anh. Chẳng qua cô chỉ muốn xả cơn giận một chút mà thôi, Lăng Cảnh
Bình nhìn sách rơi tung tóe trên đất, xoay người rời đi: “Trước khi tôi
trở về, dọn sạch sẽ cho tôi. Mỗi cuốn phải được đặt đúng vị trí, nếu
không xem tôi trừng phạt em thế nào.’’
Trước khi cánh cửa đóng
lại, Lăng Cảnh Bình còn nghe thấy Tử Khuynh kêu lên một tiếng, mang theo âm điệu bất mãn dành cho anh. Sắc mặt của Lăng Cảnh Bình mới tốt lên
được một chút, rảo bước đi về phía đại sảnh. Nghe tiếng bước chân của
anh xa dần, Tử Khuynh mới miễn cưỡng đứng dậy thu dọn tàn cuộc. Cô sử
dụng thiết bị liên lạc, tìm kiếm sơ đồ thư viện trong dinh thự quan chấp chính. Sau đó mới bắt tay vào việc sắp xếp những cuốn sách lên kệ theo
đúng trật tự vốn có. Vừa xếp cô vừa đọc lướt qua tên của chúng, sách của Lăng Cảnh Bình có rất nhiều thể loại, nhưng phần lớn đều về các học
thuyết quân sự và kỹ năng chiến đấu.
Đúng là người đàn ông sinh
ra để vào vai phản diện, ngay cả sở thích cũng bạo lực như thế. Trong
lúc Tử Khuynh đang nhướng người muốn đặt cuốn sách trên tay vào đúng vị
trí, thì âm thanh vui tai vang lên từ thiết bị liên lạc khiến cô giật
mình. Cuốn sách trên tay rơi xuống mở toang, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, ngay lập tức Tử Khuynh đã quên luôn cuốn sách kia. Cô nhanh chóng
kết nối, có vẻ như đường truyền bên kia khá kém, hình ảnh thu được rất
tệ: “Tử Khuynh, em có khỏe không?’’ Nhìn người đàn ông tiều tụy trong
màn hình, đáy lòng Tử Khuynh khẽ thắt lại: “Tôi vẫn ổn. Vết thương của
anh sao rồi?’’
Tần Ngôn mỉm cười muốn che giấu đi sự mệt mỏi của
mình: “Là tôi không tốt, không bảo vệ được em.’’ Tử Khuynh ngồi xuống
đất, tựa lưng vào kệ sách đằng sau rồi nói: “Không phải lỗi của anh. Anh vẫn chưa trả lời tôi, vết thương của anh thế nào?’’ Tần Ngôn nhìn cô
một lượt, xác nhận rằng cô vẫn ổn, anh mới dám thở nhẹ một hơi: “Đang
trong quá trình hồi phục. Tử Khuynh, em hãy cố gắng chịu đựng, cho tôi
một chút thời gian, tôi nhất định sẽ đến Amory đón em.’’ Lời nói của Tần Ngôn khiến Tử Khuynh sợ hãi, cô vội vàng nói: “Không được, anh không
được phép đến đây.’’
Tần Ngôn khó hiểu nhìn cô, anh hỏi: “Tại
sao? Chẳng lẽ em không muốn trở về Leem ư?’’ Tử Khuynh lắc đầu, không
phải cô không muốn trở về, mà là chưa đến lúc để trở về. “Tôi đến đây là tự nguyện, không có ai ép buộc tôi cả. Hôm qua tôi vừa nhập học, mọi
thứ mới đi vào quỹ đạo chưa bao lâu. Tôi không muốn trở về Leem, ở đó
tôi sẽ lại đau lòng.’’ Vẻ thương tâm hiện rõ trong mắt cô gái, lời nói
của cô khiến Tần Ngôn chùn chân: “Em vẫn còn yêu Tần Trọng?’’
Giờ phút này Tử Khuynh thầm cảm tạ vì mình còn có thể vịn vào lý do ấy để
Tần Ngôn không đến Amory. Có trời mới biết, nếu hai người đàn ông này ở
cạnh nhau, sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa. Tử Khuynh chậm rãi gật
đầu, cô nhắm mắt không muốn Tần Ngôn nhìn thấy sự chột dạ của mình.
Nhưng hành động này của cô trong mắt anh lại trở thành việc cô đang khổ
sở vì muốn quên Tần Trọng. Tử Khuynh nghe thấy tiếng thở dài của anh,
anh dịu dàng nói: “Nếu em không muốn về cũng được. Đợi tôi khỏe hơn một
chút, sẽ đến thăm em được không?’’
Tần Ngôn không dám từ chối
nữa, vội vàng đồng ý với anh, đường truyền càng lúc càng yếu rồi tắt
hẳn. Trước khi mất kết nối, Tần Ngôn đã kịp dặn dò Tử Khuynh: “Tự chăm
sóc bản thân, đừng để mình chịu thiệt thòi.’’ Nhìn vào màn hình đã ngắt
tín hiệu, Tử Khuynh không biết tâm trạng của mình lúc này thế nào. Vui
mừng vì Tần Ngôn không sao, lo lắng vì anh sẽ đau lòng, hổ thẹn vì đã
nói dối anh, và sau hết là sự bất an về những dự định của Tần Ngôn. Anh
có thể phá vỡ tầng tầng lớp lớp hàng rào bảo hộ của Lăng Cảnh Bình để
liên lạc với cô quả là kỳ tích. Tử Khuynh không biết Tần Ngôn đã bỏ ra
bao nhiêu thời gian và công sức chỉ để được một lần nói chuyện trực tiếp với cô thế này.
Tử Khuynh thở dài một tiếng, không được mục tiêu của cô là Lăng Cảnh Bình, cô không thể kéo Tần Ngôn vào chuyện này
được. Phải mau chóng vạch rõ giới hạn với Tần Ngôn, nếu không ngay cả Tử Khuynh cũng không chắc mình còn có thể bảo vệ anh bao lâu. Rũ bỏ những
suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, Tử Khuynh tiếp tục công việc đang dang
dở, cô thu gom những cuốn sách chiếu theo sơ đồ mà đặt chúng lên kệ.
Cuối cùng chỉ còn lại một quyển duy nhất, chính là cuốn sách cô làm rơi
lúc nãy. Tử Khuynh khom lưng nhặt nó lên, bỗng nhiên có vật gì đó rơi ra đáp xuống đất, ngay dưới chân cô. Tử Khuynh ngồi xuống cầm lấy nó, là
một tấm ảnh đen trắng đã cũ, viền ảnh có dấu hiệu ố vàng.
Trong
tấm ảnh có ba người đàn ông đang tươi cười khoác vai nhau, họ đều mặc
quân phục của Amory. Có lẽ là thời kỳ trước nên kiểu dáng có hơi khác
quân phục hiện tại, phía sau họ là một cảng không gian quân sự với các
loại phi thuyền chiến đấu cô chưa bao giờ trông thấy. Trên bầu trời còn
có một cả một hạm đội đang bay qua, dưới mặt đất mọi người đều đang bận
rộn làm việc. Ba người lính trẻ lôi kéo nhau chụp vội một bức hình, vẻ
tươi cười là thật không phải kiểu gượng ép. Nhưng trong đôi mắt của họ,
nỗi ly biệt cũng đang dâng trào.
Cảm xúc trong bức ảnh quá chân
thật, khiến Tử Khuynh khựng lại. Cô tập trung quan sát ba người đàn ông
trong ảnh, người đứng ngoài cùng bên trái nhìn rất quen, hình như cô đã
từng gặp anh ta ở đâu đó. Đến khi khuôn mặt Lăng Cảnh Bình lướt qua tâm
trí, Tử Khuynh mới nhận ra người này giống ai, chính là giống Lăng Cảnh
Bình. Nhưng người trong ảnh không thể là Lăng Cảnh Bình, thời gian ghi
trên tấm ảnh cách đây sáu trăm năm, lúc ấy anh ta còn chưa chào đời. Bối cảnh của tấm ảnh có thể là giai đoạn chiến tranh giữa các vì sao những
năm 5029 – 5045, thời kỳ người thú chính thức phản công nhân loại vì nạn phân biệt chủng tộc. Sau đó họ tách riêng khỏi sự phát triển của các
chủng tộc khác, thành lập nên Liên minh Amory hùng mạnh như bây giờ.
Người trong tấm ảnh có thể là tổ tiên của Lăng Cảnh Bình cũng không chừng.
Cảm thấy mình đã quá tò mò, Tử Khuynh cất lại tấm ảnh vào quyển sách,
còn không quên nhét nó thật sâu vào kệ. Những thứ riêng tư thế này, chắc hẳn Lăng Cảnh Bình không muốn để ai dòm ngó. Tử Khuynh trở về chỗ ngồi
quen thuộc, từ bỏ việc hoàn thành tiếp bài tập của mình, cô xoa huyệt
thái dương đau nhức, nhấn nút gọi người bên ngoài: “Xin lỗi, có thể mang cho tôi một tách trà gừng nóng được không?’’ Người bên ngoài nhanh
chóng đi lấy trà nóng, còn cẩn thận chuẩn bị cho cô một phần mật ong.
Trong khi Tử Khuynh đang cố gắng làm dịu đi cơn đau đầu của mình, thì trong
đại sảnh lại diễn ra một màn xuân tình bỏng mắt. Lăng Cảnh Bình vẫn còn
mặc tây âu đàng hoàng ngồi trên ghế, nhưng cô gái trước mặt anh đã cởi
bỏ áo ngoài cùng với nội y. Thân hình gợi cảm áp sát vào cơ thể anh,
khéo léo uốn lượn như con rắn, ma sát với nơi mẫn cảm: “Ngài chấp chính, đã bao lâu rồi ngài chưa chạm vào em. Hôm nay em đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, ngài nhất định phải thưởng cho em.’’
Hơi thở
nóng rực phả lên mặt anh, đầu lưỡi trơn bóng khuấy đảo vành tai, thế mà
anh vẫn không có phản ứng, cả một cái liếc mắt cũng không cho cô ta. Cô
ta không phục, chuyển hướng tấn công vào nơi khác, nhấc cả thân mình
ngồi lên người anh, bàn tay lần xuống dưới muốn kéo khóa quần của Lăng
Cảnh Bình. Nhưng Lăng Cảnh Bình đã nhanh chóng tránh được, bắt lấy bàn
tay không an phận của cô, vặn ngược ra sau: “Châu Bảo Bảo, cô đang thử
thách sự kiên nhẫn của tôi ư?’’ Dù đau đến tái mặt, nhưng Châu Bảo Bảo
vẫn mỉm cười: “Ngài nói xem, phải hay không phải.’’
Lăng Cảnh
Bình nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng kéo Châu Bảo Bảo ra khỏi người
mình, vứt xuống ghế sofa: “Chúng ta đã kết thúc rồi, Châu Bảo Bảo. Hãy
nhớ vị trí của mình.’’ Châu Bảo Bảo mỉm cười ngọt ngào, xoa xoa cổ tay
một chút rồi cầm lấy từng món đồ mặc vào người: “Ngài vẫn tàn nhẫn như
thế, chỉ coi chúng em như công cụ phát tiết dục vọng, dùng xong thì vứt
đi.’’ Lăng Cảnh Bình cau mày, những lời nói của Châu Bảo Bảo rất khó
nghe, nền văn minh Amory đề cao sự tự do trong mọi việc.
Kể cả
tìm bạn đời và giống cái để giao phối cũng thế, trước khi kết hôn một
người đàn ông có thể qua lại với bao nhiêu cô gái tùy thích. Nhưng một
khi đã lựa chọn bạn đời thì anh ta không được phép quan hệ với bất kỳ cô gái nào khác. Đối với phái nữ cũng thế, một cô gái có thể ngủ với bao
nhiêu gả đàn ông tùy cô ta lựa chọn, vấn đề trinh tiết đối với người
Amory không quan trọng. Cái họ quan tâm chính là sau khi kết hôn bạn đời của họ có thể cho họ đời sau khỏe mạnh hay không.
Vì tập tính
chiếm hữu của người thú rất cao, không thể chấp nhận bạn đời của mình bị chia sẻ, cũng như sự thủy chung với phối ngẫu của mình của người thú.
Đã khiến tỷ lệ ly hôn của Amory được đánh giá là thấp nhất trong các
chủng tộc ở thiên hà GBH87. Việc Lăng Cảnh Bình có qua lại với Châu Bảo
Bảo là thật, nhưng anh chưa hề hứa hẹn bất kỳ điều gì với cô ta cả, quan hệ mang tính chất trao đổi đôi bên cùng có lợi. Châu Bảo Bảo cần quyền
lực của anh để bảo vệ cô ta khỏi đấu đá giữa những anh chị em cùng cha
khác mẹ của mình. Còn anh cần sự nổi tiếng của cô để thao túng dư luận,
thay đổi định hướng của người dân một cách dễ dàng.
Vậy nên khi
Châu Bảo Bảo nói anh chỉ coi cô như công cụ phát tiết đã khiến anh cau
mày không hài lòng: “Châu Bảo Bảo, cô nên dùng từ cho cẩn thận. Quan hệ
giữa chúng ta đôi bên cùng có lợi. Ta không phải kẻ biến thái mà cô cũng không phải một món đồ chơi.’’ Lời của Lăng Cảnh Bình khiến Châu Bảo Bảo buồn cười: “Được rồi, là em đã đùa quá trớn, ngài không cần cho là
thật. Nhưng điều em nói cũng có một phần sự thật, đã lâu lắm rồi ngài
không chạm vào em.’’ Châu Bảo Bảo mặc xong trang phục ngồi ngay ngắn đối diện Lăng Cảnh Bình, cô ta lúc này và cô gái phóng túng lúc nãy giống
như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
“Cô đoán thử xem!’’ Lăng
Cảnh Bình chơi đùa ngọn lửa trong tay mình, đôi mắt đen phản chiếu điệu
vũ của lửa. Châu Bảo Bảo nhìn anh một chút rồi đột ngột nói: “Ngài đã
tìm thấy bạn đời rồi.’’ Châu Bảo Bảo vẫn mong là cô đã đoán sai, nhưng
Lăng Cảnh Bình đã tàn nhẫn dập tắt hy vọng của anh: “Phải!’’ Sự vui vẻ
trong mắt Châu Bảo Bảo vụt tắt, cô ta không dám tin nhìn người đàn ông
trước mặt mình, trái tim cô khẽ nhói đau.