Aoe nhìn Thiết Toái Nha
bao quanh lấy mình lại mỉm cười, Kuybi đứng bên ngoài nhìn các nam nhân
kia bắt đầu có chút mệt mỏi. Lần này dường như Thiết Toái Nha muốn dốc
lực để phá hủy toàn bộ thời kỳ đế đô này nếu như không giết được nhân
vật chính. Kyubi cô nhìn thằng nhóc tên Ashikaga chưa đầy 8 tuổi ở bên
cạnh mình, thằng nhóc luôn có ánh mắt lấp lánh về những trận chiến, ấu
trùng hiếu chiến của một bạo chúa là đây. Kyubi thở dài, ngồi xỏm xuống
nhìn đứa trẻ kia.
“Này, về nhà đi”
“Không, ngươi không thấy ở đây đang rất vui hay sao?”
“Cốc”
Kyubi đưa tay cốc trán Ashikaga, cô cau mày nhìn về Thiết Toái Nha để bên
cạnh thằng nhóc la oai oái lên vì làm tổn thương tôn nghiêm của nó, cô
chả quan tâm. Dù sao thì nếu là nhân vật chính của một thời, Kyubi luôn
muốn có chút gì đó kiểu như đập bọn hắn bầm dập để sau này bọn hắn còn
biết ngược người khác ra sao, với cô đập một nhân vật chính trong lịch
sử đó chính là vinh hạnh, vinh hạnh không còn cái vinh hành nào
bằng,…còn có cô thực muốn tiêu tiền các nhân vật chính ở đây, nói gì thì nói tiền nhân vật chính trong lịch sử cũng là tiền lịch sử, thời kì này món ăn mộc mạc không hóa chất như các nơi thế giới hiện đại cô sống
được thêm chút tuổi thọ nữa về nó.
“Ashikaga”
“…”
Thằng nhóc này bắt đầu giận dỗi không nói chuyện nữa. Kyubi lại thở dài đánh
lên óc hắn một cái nữa, cô nói thật nếu thằng nhóc này không nói chuyện
hay vẫn tỏ thái độ như vậy đối với cô thì Kyubi không biết sẽ làm cái gì với nhóc bằng những biện pháp bạo lực mạnh, có thể cô sẽ đem óc thằng
nhóc này đánh cho hỏng mới hay.
“Ngươi có nghe hay không hả?”
Kyubi kéo tai nhóc, thằng nhóc liền nhảy nảy cầm lấy cổ tay cô muốn đánh lại, nhưng sức nhóc không phải quá yếu mà là Kyubi sát thủ quá biến thái,
một tay xách tai nhóc, một tay kiềm chặt tay cơ thể nhóc con, cơ bản
không có chút điểm hở để đấu tranh lại. Dù sao nhóc nhỏ vẫn là nhóc đúng không, Kyubi chơi với thằng nhóc bạo lực như vậy, tiểu Ashikaga cũng
phải khóc thét lên vì sợ hãi.
“Oa…oa…oa”
Tiếng thét thất
thanh của nhóc làm hắn phát ra bên này, ồn ào một góc rừng cây, tất cả
chú ý của Thiết Toái Nha lẫn nhóm người của Aoe đều tập trung về phía
hai người, Kyubi ngượng ngùng nhưng cũng không buông tha cho tiểu
Ashikaga. Đừng hỏi cô vì sao, khi một người muốn chỉnh ai thì có muốn
dừng lại không? Còn Kyubi là người yêu sở thích muốn chỉnh người, người
càng hư cô càng hăng máu chỉnh lại, càng kiên cường cô lại càng vui vẻ
chỉnh hắn. Vì vậy tiểu Ashikaga thảm rồi. Ai bảo hắn đến rừng hôm nay
không xem ngày chứ, khó khăn lắm mới trốm nhà đi chơi được, không ngờ
lại gặp chiến tranh ở đây, hắn vốn là con nhà luyện võ liền có tính hiếu kì, ai mà biết khi bị nhóm người kia phát hiện lại gửi một chị gái xinh đẹp đến trông chừng hắn, cứ tưởng sẽ được hống hách một chút, Tiểu
Ashikaga không biết sau lớp vỏ xinh đẹp hút hồn người kia lại có tâm hồn ác ma như thế chứ. Cô gái này luôn đánh hắn, chạm vào tôn nghiêm trước
giờ của hắn, ngay cả bản mặt nam nhân cũng vứt đi, còn có cô luôn gọi
hắn “Nhóc”, hắn lớn rồi, nhóc cái gì mà nhóc, chỉ cần hai năm nữa hắn có thể cưới vợ rồi, nếu không muốn hắn cưới chị gái này luôn cũng chẳng
sao, ai kêu chị ta đẹp làm cái gì, tính tình cũng khá so với các nữ nhân hắn gặp nữa là.
“Kyubi..chị…”
Imanotsurugi nhìn cảnh
tượng trước mặt, cười cười lên tiếng muốn cản trở việc Kyubi đang làm
không ngờ chưa nói hết câu Thiết Toái Nha đã bổ đao xuống, Aoe thân là
đội trưởng vội vàng đỡ lấy cây đao kia. Nhưng bất ngờ Thiết Toái Nha
không bổ đao xuống mà vụt biến mất. Khi cả đội nhìn lại thì tất cả Thiết Toái Nha đang nhảy vọt bao quanh lấy hai người đang thảnh thơi cãi lộn
phía kia. Lúc này Nakigitsune vội mở miệng hét lên.
“Kyubi cẩn thận!”
Thiết Toái Nha xuất hiện thêm một đoàn lính mới chặn bên ngoài đội Aoe không
cho họ chạy vào phá vòng vậy giúp Kyubi cùng tiểu Ashikaga. Thiết Toái
Nha chặn vòng ngoài lẫn vòng trong cơ bản đánh nhau rất khó, nhưng người con gái trong vòng rất bình tĩnh nhìn từng hành động của Thiết Toái Nha lại quay sang đứa trẻ ngồi bên cạnh. Tiểu Ashikaga lúc này đã rất dễ
chịu, ngoan hiền đến lạ, nhưng mà ánh mắt vẫn sáng rực nhìn Thiết Toái
Nha.
“Này này, mấy cái đen ngòm này là gì? Tại sao các ngươi đánh nó?”
“Muốn biết sao?”
“Ừm”
Kyubi mắt hiếm lại kiểu hồ ly chín đuôi, môi mỉm cười tươi như hoa, tiểu
Ashikaga có thể thấy được nụ cười hoa nở trước mặt mình, một nụ cười
tươi nhất, mỹ lệ nhất hắn chưa từng thấy qua, phản phất ở cô gái có chút cõi tiên khí, nhưng tại sao Tiểu Ashikaga vẫn cảm thấy người mình càng
ngày càng giảm nhiệt độ xuống vậy?
“Muốn biết đi hỏi bọn hắn đi!”
Tiểu Ashikaga rất ngây thơ, đúng là ngây thơ, hắn tuy có chút chần chờ,
nhưng trước mặt nữ nhân cộng với chuyện Kyubi mỉm cười nói đúng một câu
“nhát gan” liền nỗi sợ hắn ném luôn ra sau đầu, rồi đứng dậy bước trước
cục diện đã thông một cái hít thở nhìn Thiết Toái Nha.
“Các ngươi…”
“Vụt…”
Ashikaga chỉ tay về phía con Thiết Toái Nha trước mặt mình nói lớn, nhưng câu
chưa nói hết liền nuốt trở lại, thanh kiếm đen ngòm của thứ đen ngòm
kia bổ xuống đầu hắn. Tiểu Ashikaga xanh mắt, có thể tiểu ra quần. Nhưng Kyubi rất nhanh biến mất tại chỗ, làn gió lướt qua khuôn mặt Ashikaga,
khi thằng nhóc định thần lại thì ba cái thứ đen ngòm trước mặt đã bị
tiêu diệt, Kyubi đứng trước mặt hắn xoay xoay cổ tay mình môi mỉm nhẹ,
hành động của cô khiến nhóm người Aoe và vòng Thiết Toái Nha bên ngoài
là sửng người, mở to mắt. Kyubi nói giúp cô phá vòng vây, nhưng mà cơ
bản hình như là…Kyubi phá xong rồi thì phải. Vòng Thiết Toái Nha bên
ngoài liền úp đến vòng trong bỏ qua nhóm Aoe đánh hai người trung tâm
vòng, Kyubi vẫn thản nhiên xoay người vung nhẹ kiếm một cái, thêm một
Thiết Toái Nha chết. Tiểu Ashikaga đứng ngẩn người nhìn bóng dáng nữ
nhân trước mặt lại há mồm câu nói hắn lại nuốt bên trong.
“Bọn chúng không tên, chúng ta gọi là Thiết Toái Nha”
“…”
Không một câu trả lời lại, tiểu Ashikaga đã bị thần người với vũ điệu chiến
trường của người trước mặt, nhưng những câu của cô vẫn lọt vào đầu của
cậu. Vậy Thiết Toái Nha đến là gì?
“Để giết ngươi”
Kyubi
vừa đánh vừa liếc ánh mắt một chút về phía tiểu Ashikaga, môi nhếch lên. Thật ra thằng nhóc này rất có khí thế, Ashikaga là một nhân vật chính
của một thời cũng không có gì lạ, tuy hắn còn quá non nớt nhưng nếu đợi
thêm vài năm nữa, chắng chắn cô sẽ gặp Ashikaga chân chính một thời lịch sử. Không sao cả, năm nay cô cũng đủ vui rồi, chơi với thằng nhóc này
một chút như vậy cũng có chút vui vẻ rời. Kyubi biến mất tại vị trí của
mình, tiểu Ashikaga bất ngờ lia ánh mắt tìm cô, nhưng Kyubi đã xuất hiện ngay sau lưng hắn vung kiếm chém đứt đầu một Thiết Toái Nha đang muốn
giết thằng nhóc, cô vỗ vai nhóc lia mắt nhìn Thiết Toái Nha đứng vòng
vây, Aoe đang đứng ngẩn người chẳng một con Thiết Toái Nha ở chỗ anh
khiêu chiến,Kyubi thở dài, cúi đầu.
Chưa kịp nghe câu trả lời thì Kyubi đã đánh nhóc ngất đi, cô bế nhóc lên tay văng cho Aoe giữ an toàn, trong mí mắt cuối cùng nhắm lại, tiểu
Ashikaga chỉ lờ mờ nghe được câu cuối “Hồ ly”, rồi tất cả chìm trong
bóng tối. Kyubi tránh được Ashikaga rồi điểm nhẹ gót chân, người nhóm
Aoe chỉ thấy duy nhất hình bóng của cô biến mất sau đó những vệt sáng
kiếm kéo qua trước mặt, gió lộc xoay vòng tròn trên người trước mặt, chỉ sau vài giây Kyubi đứng ở họ bên cạnh phủi phủi tà váy của mình nhìn
họ. Aoe nhìn cô khóe miệng lại mỉm cười.
“Về thôi”
Namazou bĩu môi nắm lấy tay cô.
“Kyubi-san mạnh như vậy đến khi nào em mới đến chị đây”
Kyubi mỉm cười xoa đầu nhóc.: “Đến khi nhóc đủ trưởng thành, sợ lúc đó nhóc lại mạnh hơn cả chị”
“Xem ra cô cũng có nhiều chuyện thú vị vào hôm nay rồi nhỉ”
Souza vút lại mái tóc hồng của mình, cho kiếm vào võ nhìn cô. Aoe lúc này đã
đặt Ashikaga dưới gốc cây giữ an toàn cho hắn dưới gốc cây phía sau lùm
cây nghe tiếng động, mọi người đều hiểu ý nhau đem đồng hồ thời gian
kích hoạt trở về. Bước chân trong lùm xuất hiện chỉ thấy một vệt sáng
màu vàng kéo dài rồi biến mất trong không trung, ánh sáng như những thỏi vàng lấp lánh, nhìn lại tiểu Ashikaga nằm dưới gốc cây, người hầu đành
đưa cậu về phủ.
--
“Hãy ghi ước nguyện của cậu vào tờ giấy này”
Yususada ném một chồng giấy hình chữ nhất nhỏ màu hồng ở trên bàn làm việc cua
Kyubi trong khi cô đang bấm loạn tay trên bàn phím máy tính. Ở Thủ Phủ
này, Kyubi là người sử dụng sa sỉ nhất tất cả các tiền tài, nhưng đó là
quyền của cô, khi một người có thể xuất ra tiền vốn lẫn lời để kinh
doanh nuôi cả Thủ Phủ thì là chuyện nhỏ. Gần đây cô cũng không đóng cửa
kính mích như lúc trước, tất cả vì nhóm người Aoe lúc đi viễn chinh lúc
trước, cả Mikaruki, và bốn nam nhân Kashuu, Yususada, Hasebe, Tsurumaru
như muốn đem cánh cửa phòng cô đá bay đi, vậy nên Kyubi cũng không dám
đóng cửa khi bọn họ đến, mấy nhóc đoản kiếm cũng rất hay chạy đến chỗ cô chơi đùa, tuy Kyubi không còn đóng cửa những không có nghĩa cô có thể
ra ngoài giao lưu với mọi kiếm nhân khác nên mọi chuyện vẫn nhờ mọi nhóc này nói lại, dù sao mấy con pet của kiếm nhân cũng rất hay bò qua phòng cô ngủ, hay cọ sát người cô chơi đùa, vậy nên cô bỏ qua, nghĩ xem cứ
thích mấy cái tròn tròn trước mặt đó làm sao cô không nổi hứng dùng bọn
chúng làm gối ôm chứ.
Hôm nay không biết lại bày trò gì,
Yususada cùng Kashuu cũng ôm một đống giấy hồng hồng kiểu này đưa lên
cho cô, nói ghi cái gì mà nguyện ước. Kyubi lại không có hiểu cái vấn đề rối đầu này, cô có khi nào có nguyện ước không thực hiện sao?
“ĐÚng vậy, Kyubi”
Kashuu lên tiếng, rồi dừng một chút xem sắc mặt của cô, khi Kyubi vẫn thản
nhiên ngồi bấm loạn trên máy tính thì anh tiếp tục nói tiếp: “Trên đồi
Thủ Phủ có một gốc cây, nó là gốc hoa, nhưng chúng tôi không biết hoa
gì. Mọi người đều mong nó là hoa đào, một kiếm nhân nói nếu ghi vào giấy treo lên cây ước nguyện của mình thì hoa sẽ nở ra”
Kyubi dừng
hành động bấm loạn trên máy tính của mình nhìn sang Kashuu nheo mắt, lại nhìn sang bản mặt ngây thở của Yususada đang cười cười, cậu bò lại gần
cô ôm lấy cổ cô làm nùng, Kyubi hắc tuyến đổ.
“Này, này Kyubi giúp bọn này đi, đi đi mà”
“Bỏ ra!”
Kyubi định mở miệng, Kashuu đã nắm cổ áo Yususada giật lại, trừng mắt nhìn
cậu. Kyubi lại thở dài, công thụ hay cãi nhau, lấy cô làm bia đỡ đạn là
sao? Uống nước
“Cậu với Kyubi là nam nữ, không nghe nam nữ thụ thụ bất thân sao? Không được chạm vào danh tiếc của Kyubi”
“Phụt…khụ..khụ…”
Kyubi chính thức sặc nước, này tiểu Kashuu, cậu nói mấy câu này đâu ra vậy?
CÔ nhớ chỉ có Trung Quốc mới có thôi mà, ca dao tục ngữ ở Nhật Bản không có đâu nhé, còn cái kiểu hư danh tiếc của Kyubi là sao hả? Cô đần rồi,
cô chính thức đần rồi.
“Rồi, rồi, ghi thôi chứ gì. Tôi sẽ viết được rồi, đi đi giúp tôi”
Để bọn họ ở đây thêm chút nữa, não cô loạn, não Kyubi đã lập trình logic
chắc chắn để hai người này thêm chút nữa, cô không còn logic làm việc.
Đuổi khách.