Khuôn mặt với con mắt sắc lạnh từ từ quay sang nhìn vào cô: “Nói cái gì chứ?”
“Trước trận đấu tôi đã nói với anh rằng tôi nhất định sẽ không làm được nhưng
anh không có chút phản ứng nào, chẳng lẽ là muốn kiểm tra trình độ của
tôi sao?” Nếu ngay từ đầu, cô cho rằng Băng Dạ nhận lời thi đấu chỉ đơn
giản vì không muốn làm hộ vệ của Lan Nặc, thì bây giờ cô mới phát hiện
ra Băng Dạ đều đã có tính toán hết. “Tôi nói thật cho anh biết, lúc
trước ở trên xe, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi thực sự không biết làm gì hết. Anh không cần phải kiểm tra cũng biết tôi không phải người
anh cần tìm rồi.”
“Nếu như vậy thì ngươi chẳng hề có chút giá trị nào cả.”
Khi Băng Dạ nói xong, Dao Dao bỗng thấy trong mắt hắn ta hiện lên đầy màu quỷ kế.
Rốt cuộc hắn có ý gì?
Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn ở lại phủ chỉ vì muốn xem xem cô gái kia có phải
người mình cần tìm không, chứ không phải vì cảm thấy cô gái ấy rất giống mình nên đã tìm lại được một vài kí ức, mới tạm thời giữ lại bên mình?
“Băng Dạ tướng quân, tôi hy vọng là mình đã lý giải sai hàm ý trong câu nói
vừa rồi của anh. Nên biết, tôi là người Nhật Bản, chứ không phải con dân của Á Tư Lan Quốc, anh không có quyền xử lý tôi.”
“Dùng một trăm thùng hỏa dược để đổi lấy mạng của ngươi, chắc chắn đất nước của ngươi sẽ đồng ý.”
Rốt cuộc thì Băng Dạ này là người như thế nào đây? Cô và hắn rõ ràng không
thù không oán, chẳng qua chỉ vì không phải người phụ nữ hắn đang tìm
kiếm, nên hắn mới tỏ ra độc ác như vậy?
Đúng vậy, cô thừa nhận
rằng giá trị tính mạng mình không bằng một trăm thùng hỏa dược. Nói cho
cùng, dù bản thân mình ở quốc gia nào thì cũng là tầng lớp tận cùng của
xã hội, có ai sẽ thật lòng đi bảo vệ tính mạng cho mình đâu chứ?
Cô thật lòng muốn nói với Băng Dạ, chẳng cần đến một trăm thùng, năm mươi thùng chắc cũng đủ rồi.
“Lan Nặc điện hạ, hiệp thứ hai người muốn đấu gì?”
“Hừm… để ta nghĩ lại xem. Hay là so tài bố cục quân sự là được.”
“Rõ.” Nhận được lệnh, một bên binh sĩ nhanh chóng vẫy tay: “Nhanh chóng chuẩn bị bản đồ địa hình mô phỏng.”
Người trong đại quân lại bắt đầu cuống quýt cả lên. Chỉ trong chốc lát, hai
cái bản đồ địa hình đã được bắt chước xuất hiện trong đại quán.
“Trận thứ hai, bố cục quân sự, bắt đầu!” Cùng với hiệu lệnh, Lan Nặc vội vã trở về trước bản đồ.
Dao Dao sững người đứng im một chỗ. Thi đấu? Có gì đáng để thi đấu chứ? Rõ
ràng là cô không biết gì về chuyện này, hơn nữa thắng hay thua cũng đâu
có khác gì nhau.
“Tiểu thư, trận đấu bắt đầu rồi.” Trọng tài mỉm cười nhìn Dao Dao.
Cô gục đầu xuống, đang định bước chân đi.
Băng Dạ ở bên cạnh cô đột ngột lạnh lùng lên tiếng: “Dựa theo tình hình của ván cờ thứ tư tối hôm qua.”
Ván cờ thứ tư hôm qua sao?
Vẫn còn nhớ hôm qua Băng Dạ chọn quân trắng, nói cách khác là dựa vào thế trận của quân trắng hôm qua sao?
Cô cố gắng nhớ lại nội dung ván cớ ngày hôm qua, bàn tay cứ thế đi theo thế trận, mô hình ấy mà sắp đặt.
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, Dao Dao và Lan Nặc coi như cùng lúc hoàn thành xong.
“Băng Dạ tướng quân, mời.” Trong số những người ở đây, còn có ai hiểu rõ về
quân sự hơn Băng Dạ chứ. Vì thế người quyết định ắt hẳn sẽ là anh ta.
Băng Dạ lạnh lùng ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích. Anh đưa con mắt nhìn về
phía mô hình của hai cô gái vừa sắp xếp. Chưa đến mười giây, anh đưa tay về phía Dao Dao và nói: “Cô ta thắng rồi.”
Lan Nặc ngẩng lên, tức giận nói: “Băng Dạ làm trọng tài ắt sẽ thiên vị người nhà rồi, ta không phục.”
“Vậy thì ngươi quyết định đi.” Băng Dạ nhường quyền quyết định cho Lan Nặc.
“Ta quyết định thì ta quyết định.” Cô ta hùng hổ tiến về phía Dao Dao, đẩy cô ấy ra và quan sát mô hình.
Hai phút sau, cô ta hạ giọng: “Tôi thua rồi…”
Binh sĩ xung quanh đều nhìn thế trận của Dao Dao trầm trồ khen ngợi: “Thật là lợi hại.”
“Thật tuyệt vời. Đúng là trực tiếp tấn công đại bản doanh.”
“Đúng thế.”
Nghe những lời khen ngợi từ bốn phía xung quanh, mặt không biểu hiện gì Dao
Dao quay sang phía Băng Dạ. Thế trận này rõ ràng là làm theo ván cờ ngày hôm qua, ai lợi hại, tự trong lòng cô biết rõ.
Chẳng trách,
nhiều kì tài quân sự đều thích chơi cờ vây. Cờ vây chủ yếu nói đến cách
bày binh bố trận. Cũng từ ván cờ đó mà nhìn ra mưu lược của người chơi.
Không cần phải nói Băng Dạ chính là một kỳ tài quân sự!
Dĩ nhiên, từ đó có thể thấy Băng Dạ rất muốn thắng trận đấu này, nếu không một người kiệm lời như hắn cũng không thể nhắc nhở cô như vừa rồi.
Nhưng…
Nếu như theo suy đoán của Băng Dạ, Lan Nặc Nặc ở trận thứ ba sẽ lựa chọn thuật bắn súng. Vậy thì mình thua chắc rồi.
“Lan Nặc điện hạ, trận thứ ba sẽ thi gì vậy ạ?”
Sự thật bại của trận thứ hai khiến cô không vui. Khoanh tay trước ngực, cô đưa mắt về phía Dao Dao nói: “Ta muốn thi thuật bắn súng. Ta không tin
con tiểu nha đầu đó lại bắn súng giỏi hơn ta.”
“Đúng vậy điện hạ. Thuật bắn súng của người trong hoàng tộc chính là có một không hai.”
Bọn binh lính hả hê vỗ mông ngựa tán dương.
Dao Dao đứng một
phía bình tĩnh quan sát mọi thứ. Thuật bắn súng của cô ta lợi hại như
vậy, còn mình thì chẳng có chút hiểu biết nào.
Thật kì lạ, Băng Dạ đúng là dự đoán như thần. Nhưng tại sao không nghĩ cách làm thay đổi nội dung thi đấu chứ?
Rất nhanh, bên trong đại quán đã được sửa thành thao trường bắn.
Lần này là Lan Nặc thi trước. “Pằng…pằng…pằng” liền mười phát súng đều trúng vào chính giữa. “Ôi thật là thoải mái.”
“Điện hạ thật lợi hại.”
“Điện hạ giỏi quá.” Binh sĩ bên ngoài không ngừng hét lên.
“Tiểu thư, đến lượt cô rồi.” Trọng tài nhìn Dao Dao và nói.
Cô đưa con mắt lo lắng nhìn Băng Dạ. Đây không phải là trận đấu cuối cùng
rồi sao? Chẳng phải anh ấy muốn thua sao? Tại sao vẫn ngồi như trời
trồng vậy?
“Hãy nhớ những gì ta nói trên xe.” Cuối cùng anh ấy cũng chịu mở miệng.
Dao Dao trong phút chốc bỗng nhớ ra.
“Nếu như cô thua, ta nhất định sẽ xử lý cô.”
Nhưng vấn đề là cô làm sao để thắng được chứ?
Căng đầu bước đến phía trước bia đạn, cô chậm rãi cầm lên khẩu súng nhỏ.
Nhưng mãi sau cô vẫn không giơ nổi nó lên.
“Này, nhanh lên một chút đi!” Lan Nặc đứng một bên không kiên nhẫn chờ được thúc giục.
Cô nhíu mày nhìn về phía Băng Dạ. Nếu như lần này thua cuộc, rốt cuộc anh ấy sẽ làm gì đây?
Ngoại trừ thua, Dao Dao cũng không còn nghĩ được gì hơn nữa.
Cô nắm chặt khẩu súng. Haiz, chết thì chết vậy. Trong lúc cô chuẩn bị bắt đầu…
“Tay không được run, nắm chắc khẩu súng, nhắm chuẩn mục tiêu, quyết đoán ấn cò súng, không được do dự. Hiểu chưa?”
Tiếng của Băng Dạ từ sau lưng truyền tới. Cả người cô vốn đã run nay càng thêm run.
Người cô như đông cứng lại, quay mặt về phía sau thì bắt gặp ánh mắt hổ phách sắc lạnh…
Trong đầu cô không khỏi nhớ về những âm thanh phát ra từ địa ngục ấy.
“Lan Đóa điện hạ, bắn súng chính là như thế này. Quyết đoán bấm cò, một phát trúng địch, không cho địch có bất kì cơ hội phản ứng nào.”