Hai người con trai của bà vốn dĩ sẽ không bị bắt đi, bởi vì chiếc chum với sức chứa hai người kia chính là chiếc chum mà bà đã
chuẩn bị để hai đứa con mình trốn vào.
Thế mà…
Bác gái
mang trái tim nhân hậu ấy lại vì bảo vệ Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên mà lôi chỗ trốn thân bảo bối kia ra. Có thể nói, chính bọn họ đã gián tiếp hại chết người nhà của bà. Chẳng trách Tiểu Lị lại oán hận họ đến vậy.
Sau khi mấy người dân kể hết toàn bộ câu chuyện, Ngự Ngạo Thiên chẳng có
bất cứ phản ứng gì, chỉ khẽ đưa Tiểu Lị sang mấy người hàng xóm rồi khẽ
ôm lấy bác gái, chôn bác gái xuống một vùng đất yên tĩnh.
Đứng
trước phần mộ, Dao Dao dường như khóc cạn nước mắt. Tuy mới chỉ quen
người dì này mới được hai, ba ngày, nhưng trong hai, ba ngày đó, cô đã
được chứng kiến sự ấm áp của tình người trên thế gian này.
Từ
lúc họ xuất hiện, bác gái thậm chí còn không hỏi về lai lịch của họ mà
đã giúp họ có cái ăn, trốn ở, đối đãi họ như người nhà mình.
Ân tình này cả đời này họ trả cũng không hết.
Thế nhưng, bác gái còn làm một hành động cao cả hơn vạn lần, đó chính là đã để chỗ ở an toàn nhất cho hai người lạ là họ, trong lúc không nhìn
thấy, bác gái đã hy sinh tính mạng hai đứa con trai của mình, hy sinh cả tính mạng của mình.
Nên gọi đây là gì? Cái ân, cái tình này, họ phải bồi đắp như thế nào mới phải?
“Lũ ác quỷ mà dân làng nói đến có phải là người ở căn cứ quân sư thần bí
không?” Gạt đi giọt nước mắt, Dao Dao quay sang nhìn Ngự Ngạo Thiên.
“Ừm.” Hắn gật đầu vô cảm, ánh mắt sâu hun hút của hắn nhìn chằm chằm vào phần mộ của bác gái.
“Sức mạnh cực đại mà dân làng nói thực chất chính là thứ mà chúng đang nắm giữ?”
“Ừm.”
Dao Dao đứng dậy, lau sạch nước mắt, cô nhìn Ngự Ngạo Thiên, cô biết, sự
bình tĩnh của hắn lúc này lại là sự đấu tranh khốc liệt trong lòng!
“Anh, định sẽ làm gì?”
“Em cứ ở đây đợi tôi.” Hắn chỉ nói một
câu đơn giản như vậy, rồi lạnh lùng quay người đi, khuôn mặt vẫn không
hề có một chút biểu cảm.
“Vậy anh thì sao?”
Hắn dừng bước… “Đưa hai người con trai của dì quay về.”
Trông theo bóng của Ngự Ngạo Thiên, nghe thấy những tiếng thở bình thản như
tiếng nước chảy, Dao Dao không thể hiểu nổi: “Anh đưa về kiểu gì? Bọn
chúng có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí, anh đều biết sao? Đều rõ
sao? Bọn chúng biết được thân phận của anh thì phải làm sao? Hay là…”
“Tôi có cách của tôi!” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng ngắt lời.
“Cái gì mà anh có cách của anh? Ngự Ngạo Thiên! Anh không cảm thấy rằng
chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi này, lập tức nên tìm đến lực lượng
quân đội giúp ta giải quyết chuyện này sao?!” Cô cũng rất muốn đưa hai
người con trai của bác gái quay về, nhưng… còn con đường phía trước nguy hiểm nhường nào cô đã quá rõ!
“Căn cứ quân sự đó chính là lý do duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này. Vì vậy…” Khẽ quay đầu, ánh mắt
sâu hun hút của hắn khiến người ta ngỡ ngàng: “Phiền em, hãy chăm sóc
tốt cho Tiểu Lị.”
“Phiền tôi?! Chăm sóc tốt cho Tiểu Lị chính là
trách nhiệm của tôi. Ngự Ngạo Thiên, anh đừng có vô tình đặt tôi ngoài
cuộc như vậy chứ?! Tôi, nói không chừng, tôi có thể giúp được anh!”
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh nhạt, quay người về phía Dao Dao.
Chính lúc đó, cô mới nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh lạnh lùng đến cỡ
nào, đôi mắt sâu thẳm của hắn toát lên ánh nhìn lạ lẫm.
“Lạc Dao
Dao, em có thể dùng cách của em đi cứu hai người con của dì, hoặc chạy
trốn khỏi nơi này, nhưng đừng liên lụy đến tôi. Em là em, tôi là tôi.
Nếu tôi rời đi trước, em có thể gọi cho Phong Thần Dật đến đón em.” Nói
rồi, hắn quay lưng bước đi, bóng dần khuất khỏi tầm nhìn của Dao Dao.
Ha… ha ha.
Nhìn theo bóng người dần khuất khỏi tầm mắt của mình, Dao Dao bỗng bật cười.
Hóa ra, Ngự Ngạo Thiên trước đây cô từng biết không phải là người vô tình nhất, hắn ngay lúc này đây mới là vô tình nhất.
Chỉ trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, hắn thực sự có thể gạt khỏi tâm trí của mình hình bóng một người sao?!
Xem ra…
Cô cũng nên học hỏi Ngự Ngạo Thiên kỹ năng xóa tên một người ra khỏi ký ức rồi.
Có lẽ, trạng thái lạ lùng nhất ngay bây giờ mới là lập trường mà họ nên có, không phải sao?
Có điều, chiêu thức của Hắc Viêm Long quả thực rất hữu dụng, giá như có
biết đến nó sớm hơn thì đã không phải dây dưa quá lâu với kẻ thủ ám sát
mẹ mình…
Thái Bình Dương…
Nhóm cứu hộ do Ngự Long xã tổ
chức đã dò tìm trên vùng biển Thái Bình Dương đến nay cũng gần một tuần
rồi nhưng vẫn không tìm ra bất cứ vết tích nào của chiếc máy bay. Ngay
cả tập đoàn Sandel cũng không thể đưa ra tọa độ chính xác vị trí chiếc
máy bay rơi, chỉ nói số hiệu chiếc máy bay mất tích rồi cũng bặt vô âm
tín.
“Ngài Đại Long, điện thoại của ngài Hàn!” Trong cabin, một người nào đó đưa tay xuống truyền điện thoại cho Long Diệp.
“Chuyện gì vậy, Ly Thương?!”
“Chuyện là thế này, tôi vừa nhận được tin từ chính phủ Mỹ, họ nói đã tìm thấy
một trong những nạn nhân gặp nạn là ngài Bartholomew, ngài ấy nói máy
bay gặp nạn trên vùng biển Ấn Độ Dương. Hạm đội Mỹ đang dẫn đầu trong
việc tiếp tục tìm kiếm tọa độ rơi trên biển Ấn Độ Dương. Ngoài ra, Phong Thần Dật cũng đang ở trong hạm đội Mỹ.”
“Được rồi. Tôi biết rồi.” Long Diệp liền vỗ tay ra lệnh: “Lập tức thông báo đến toàn bộ hạm đội, tiến về phía Ấn Độ Dương!”
“Rõ.”
“Long Diệp.” Đợi đến lúc Long Diệp sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Hàn Ly Thương ở
bên kia đầu dây mới thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi chính phủ Mỹ xác định rõ tọa độ chiếc máy bay gặp nạn ở Ấn Độ Dương, một hạm đội bí mật đã tiến
đến Ấn Độ Dương dò la!”
“Ừm. Hạm đội bí mật?” Hiện nay ngoài hạm đội quốc gia của một vài quốc gia thì còn có quân đội tư nhân nào tham
gia vào cuộc tìm kiếm?”
“Phong gia, Hắc gia, Âu Dương gia, tập
đoàn Sandel, còn có chúng ta nữa. Nhưng sau khi tìm thấy ngài
Bartholomew, hạm đội tư nhân của tập đoàn Sandel đã phản kháng rồi.”
“Vậy hạm đội được coi là bí mật kia không nằm trong số các gia tộc kia đúng không?”
“Đúng! Có thể là một đội ngũ khác, nếu không nằm ngoài dự tính… tôi nghi ngờ…”
Không đợi Hàn Ly Thương nói hết, Long Diệp vội vàng nói: “Hạm đội tư nhân của Tằng Giai Thụy sao?!”
“Ừm… anh có còn nhớ Ngạo Thiên cách đây không lâu đã từng nói với chúng ta,
sau khi lên nắm quyền đã phát hiện ra Tằng Giai Thuỵ có một căn cứ quân
sự bí mất trên Ấn Độ Dương. Bây giờ tọa độ mà Bartholomew tiết lộ cũng ở Ấn Độ Dương, sẽ có lượng lớn hạm đội quốc gia đổ vào Ấn Độ Dương, rất
có khả năng sẽ phát hiện ra căn cứ quân sự bí mật của Tằng Giai Thụy,
bởi vậy…”
Long Diệp chớp mắt, “Vậy mục đích của hắn là bảo vệ
căn cứ quân sự chứ không phải phái thêm nhiều người để ám hại Ngạo
Thiên? Không sao đấy chứ?”
“Thật khó nói. Giờ phải tìm Ngạo Thiên trước đã.”
“Ừm.” Gác máy, sắc mặt của Long Diệp bắt đầu trầm xuống, nói trắng ra, hắn
thực sự rất muốn mượn thời cơ này để tìm ra căn cứ quân sự bí mật của
Tằng Giai Thụy, nhưng Ngạo Thiên luôn để mắt tới, những chuyện chính trị họ không được phép can thiệp. Giờ hắn chỉ có thể lấy việc tìm ra Ngự
Ngạo Thiên làm mục đích chính.