Dao Dao nhìn vào người ở trong gương, thật không dám tin rằng đó chính là bản thân mình?!
Chiếc váy màu hồng nhạt thật xinh đẹp, nhưng không có gì đặc biệt nổi bật lại có thể kết hợp với kiểu tóc công chúa này, hoàn toàn nhìn như một thiên thần. Tay nghề như thế này cứ như của một nhà tạo hình chuyên nghiệp.
“Anh thật sự lợi hại quá, Hắc tổng”. Cô nhìn Hắc Viêm Long với ánh mắt
bái phục, căn bản cô không biết dùng từ ngữ như thế nào để có thể diễn
tả được sự kinh ngạc trong lòng.
Ai có thể ngờ một người đàn ông
kiêu ngạo, bạo lực như vậy lại có được tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế
chứ!? Không đúng nha.... “Hắc tổng, anh làm sao lại biết làm cái này
vậy?”
“Sở thích cá nhân.”
Sở thích sao?! Còn có những người đàn ông có sở thích thế này sao?
Chắc không phải là....
À! À! À!
Không phải là Hắc Viêm Long muốn tự học để tự trang điểm cho mình đấy chứ?
Cũng không đúng, kiểu như Hắc Viêm Long người đồng tính nhưng cũng là theo
phương diện là “công”, chắc không phải là “thụ” đâu? Nên xem ra có thể
đây thực sự là sở thích cá nhân của hắn ta.
Đẩy ghế thấp xuống,
cô tò mò nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người: “Hắc tổng, anh làm
sao lại mang bộ váy này vào buổi tiệc sinh nhật của Thích Tổng vậy? Hơn
nữa, còn mang cả vào phòng này nữa chứ!”
“Đây là câu lạc bộ tư
nhân phục vụ cho tôi, tôi thấy tên của cô trong danh sách, đoán ra được
nhất định của sẽ ăn mặc như ăn xin đến đây nên tôi đã gọi thuộc hạ chuẩn bị một bộ quần áo thôi”. Khẩu khí của Hắc Viêm Long khi nói những lời
này xem như một chuyện rất bình thường.
Nhưng đối với Dao Dao mà nói, lại là một chuyện thật quái dị nha.
Tuy rằng, cô ghét cách Hắc Viêm Long nói quần áo của mình như ăn xin, nhưng không thể phủ nhận rằng Hắc Viêm Long có tâm tư thật sự rất tỉ mỉ, rất
tinh tế, haiz một người quá toàn diện mà.
Ngược lại, bây giờ cô
cho rằng nếu ai đó làm bạn gái của hắn ta thì quả là một chuyện thật
tốt! Là một việc vô cùng vô cùng hạnh phúc luôn đó!
Nhưng đáng tiếc....
Hắc Viêm Long lại là một người đồng tính luyến ái! “Thật sự đã làm phiền anh rồi, Hắc tổng.”
“Cũng đáng mà”. Vừa rồi khi nghe những lời của những người phụ nữ kia nói xấu về Dao Dao, Hắc Viêm Long vô cùng rất tức giận, kỳ thực chẳng qua chỉ
là do vẻ bề ngoài thôi sao, những người phụ nữ kia làm sao có thể hơn
được Dao Dao? Chẳng qua chỉ là hơn bộ cánh thôi sao? Đối với Hắc Viêm
Long hắn đây là một chuyện dễ như trở bàn tay.
“Hắc tổng, chúng ta đi xuống dưới thôi, xem ra bữa tiệc sinh nhật cũng đã sớm bắt đầu rồi đó.”
“Cô đi xuống trước đi, nãy giờ làm việc liên tục cho cô, tôi có chút mệt, phải nghỉ ngơi tí đã.”
“À, vậy tôi đi xuống trước nha.”
Lúc Dao Dao rời đi rồi, Hắc Viêm Long mệt mỏi nằm vật xuống, nụ cười ở khóe miệng không dấu được sự buồn bực, hắn tự nói với chính mình: “Thật sự
cho rằng tôi là đồng tính sao?! Haiz, thực sự là làm tức chết mình mà,
người phụ nữ ngốc nghếch này!!”
Dao Dao đứng trong thang máy, lại nhìn thấy chính bản thân mình phản chiếu trên cửa thang máy.
Thực sự mà nói, mái tóc này của cô từ khi còn nhỏ cũng chưa từng được chăm
sóc qua, chỉ vào những dịp hết sức đặc biệt mới đến thợ làm tóc để sửa
sang lại một chút, nhưng mỗi lần như vậy đều không phải lúc nào cũng vừa ý, duy chỉ riêng lần này lại....
Vừa rồi khi Hắc Viêm Long làm
xong, hầu như cô rất kích động khi chẳng thể nhận ra mình trong gương.
Nói như vậy thực ra là cũng có một chút hơi xấu hổ thì phải?
Nhưng mà Hắc Viêm Long quả thực là lợi hại nha, từ lần cuối gặp hắn ở cửa
hàng Hermes, dường như cũng đã thấy được sự nhạy bén của hắn đối với
thời thượng. Chà, Hắc Viêm Long thực sự không phải là một nhà tạo mẫu
đúng là một sự đáng tiếc quá.
“Đing” thang máy đã đi xuống lầu 1, Dao Dao bước chậm rãi vào hội trường bữa tiệc.
“Chị ơi, em đi...” Lan Lăng là người đầu tiên nhìn thấy cô.
Hai người rồi đến ba người, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều dồn về hết phía của Dao Dao.
Trên gương mặt của mỗi người họ đều mang đầy vẻ ngạc nhiên, những người phụ
nữ khi nãy chế giễu Dao Dao bấy nhiêu thì đang đứng sững người ra, Lan
Lăng đứng bên cạnh chết lặng: “Phong, chị Phong, em gái này... Bộ váy
này có phải là phiên bản giới hạn của Chanel không?”
“Trời ạ, tôi đã chờ đã tận một tuần mà vẫn không mua được đó. Còn cả kiểu tóc này nữa thật sự thật xinh đẹp quá đi!!!”
Trong giới thượng lưu, xuất thân từ gia đình có địa vị cao là thứ đầu tiên
người ta chú ý đến, song song đó đối với phụ nữ thì trang phục và vẻ
ngoài sẽ đứng ở vị trí thứ hai.
Chắc chắn lúc này, vẻ ngoài của Dao Dao đã hoàn toàn che đậy được xuất thân của cô.
“Cô từ đâu mà lại có bộ lễ phục này chứ?!” Lan Lăng vừa tức giận vừa buồn bực xông lên trước trước mặt Dao Dao.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô khẽ chớp: “Là thế này của chị dâu, vừa nãy
trang phục của em bị làm bẩn, nên em đã gọi một người bạn đưa đến cho em một bộ mới.”
Lan Nghê Bội bản thân là người một nhà nhưng lại
cứ tìm cô để gây rắc rối, nếu thực sự cô nói bộ lễ phục này của Hắc Viêm Long đưa cho mình thì khi quay về nhà nhất định sẽ bị “thẩm vấn” thôi.
“Á, bạn của cô!? Thật là quảng đại đấy! Bộ lễ phục số lượng có hạn này mà
cũng giành được!” Lan Lăng nộ khí bừng bừng phun ra mấy câu, thái độ
không mấy thiện cảm tiếp tục nói: “Tiệc tối bắt đầu rồi, ông gọi cô qua
đó kìa!!”
“À, đã làm phiền chị dâu rồi.”
Hội trường bữa
tiệc nằm bên sát phòng chờ, tổng cộng chỗ đó 10 bàn, loại bàn hình
vuông, loại cổ điển ở các nước phương Tây, mỗi bàn ít nhất có hai mươi
người.
Nhân vật chính của buổi tiệc là Thích tổng và phu nhân của ông ta ngồi ở vị trí chính chủ ở bàn đầu tiên. Bên cạnh là người của
Phong gia, tiếp đó vị tri gần nhất vẫn còn trống hai chỗ.
Tiếp theo đến một ông già người châu Phi, tất cả bọn họ đều là những nhà chính trị gia có máu mặt.
Từ chỗ ngồi an bài như vậy, dễ có thể thấy rằng địa vị của Phong gia không phải là bình thường.
Chẳng qua Dao Dao rất hiếu kỳ, hai người nào mà quan trọng đó là ai mà lại có thể ngồi ở vị trí đó chứ? Khẳng định đó phải là một đại nhân vật, bằng
không sẽ không thể ngồi gần với Thích Tổng như thế.
“Lão Phong à, tôi thực sự rất hâm mộ ông đó.” Thích Tổng nói chuyện một cách chậm rãi.
Một nhân vật quan trọng của đất nước nói chuyện nên hết thảy mọi người đều vô thức, đưa mắt nhìn qua.
“Lão Thích à, ông đang mỉa mai tôi sao?” Phong Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi mỉa mai ông cái gì chứ? Ông nói xem, bây giờ hai đứa con trai của ông
đã đều kết hôn rồi, hơn nữa con dâu lại rất xinh đẹp. Ông nhìn tôi đi?
Con gái của tôi ngay cả bạn trai cũng còn chưa đưa về, sinh nhật tôi
cũng chẳng đến tham gia.”
“Lão Thích, cái này thì tôi phải nói
với ông, tôi thấy ông đang sống trong hạnh phúc mà không biết đó thôi.
Bản lĩnh của con gái ông chúng tôi ai mà không biết? Con gái ông mà muốn có bạn trai, thì số lượng người cũng xếp hàng dài cả 50 dặm đấy chứ,
phải không?”
“Được rồi mà”. Thích Tổng không có cách nào phải vẫy tay chịu thua: “Không lâu trước đây, lão Lưu có đưa đến cho tôi một
“khuê nữ” mới vào nghề, kết quả là đã bị tôi từ chối rồi.”
“Ây da! Ai mà lại to gan thế? E rằng ngay cả em bé ông còn từ chối nữa là.”
Giữa lúc Phong Tiêu đang vui vẻ nói chuyện với Thích Tổng thì đột nhiên có một giọng nói làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ...
“Thực sự xin lỗi Thích Tổng, gần đây có nhiều việc quá, lại đến trễ rồi.”
Thuận theo hướng giọng nói kia phát ra, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao
Dao cúi thấp xuống, tiềm thức của cô cũng trùng xuống. Cô thật sự quá
quen thuộc với giọng nói này rồi, âm thanh này gần như mỗi đêm đều xuất
hiện trong cơn ác mộng của cô.