“Nhớ mới vừa kết hôn không lâu, ta đã đòi ly dị với ba con, ông ấy nói
là vì sự nghiệp, không thể ly hôn. Sau này, ta có đề cập đến chuyện này
mấy lần nhưng ba con đều cự tuyệt. Ta thật không ngờ tới, ba con sẽ vì
con mà ly dị với ta, thậm chí đồng ý vứt bỏ sự nghiệp, từ bỏ tất cả. Lúc đó ta mới biết ba con yêu mẹ con nhiều như thế nào.”
“Ta rất oán hận nhưng suy nghĩ một chút... Thời điểm ban đầu kết hôn, ta cũng yêu
người đàn ông khác, nếu ta có được sự kiên định như ba con, nói không
chừng bây giờ ta có thể ở bên người mà ta yêu.”
“Tang phu nhân,
ban đầu không phải là bởi vì sự nghiệp của ba con nên ông mới từ chối ly dị với người sao?” Thật ra thì, nghe Tang Nhu nói những lời này, Dao
Dao cảm thấy ba cô có chút kỳ lạ, dẫu sao những năm tháng tuổi xuân đẹp
nhất của người con gái bà đều đã dành cho ba để ông gây dựng sự nghiệp
riêng của mình, chờ đến khi tất cả đã thành công, sự nghiệp rộng lớn...
Ông lại ra ngoài tìm... người phụ nữ khác. Quả thực là quá đáng.
“A, đây là lý do ba con không muốn ly dị với ta. Nhưng nếu năm đó ta mạnh
mẽ hơn một chút, muốn thì vẫn có thể ly hôn được, chỉ là bởi vì ta sợ
mất mặt, sợ bị người ngoài chê cười mới bằng lòng như vậy. Cho nên, ta
nói, nếu ta có thể kiên định được như ba con, thì hôm nay sẽ không như
vậy.”
Thì ra là như vậy... Dao Dao rất hiểu lý do mà Tang Nhu đưa ra, ở thời đại mà đàn bà một khi ly dị thì chẳng khác nào mất đi tất cả mọi thứ.
“Vậy ba con không phải nói đồng ý ly dị với người sao, tại sao?”
“Chuyện này nói ra cũng thật kỳ lạ, ta ở cùng ba con cũng nửa đời người nhưng
vì chuyện này bùng nổ, ta và ông ấy trở thành bạn tốt. Ông ấy biết ta đã 40 tuổi rồi, lại không có sự nghiệp, cũng không có con, liền hỏi ta,
rốt cuộc còn muốn ly dị hay không, nếu ly dị, ông ấy sẽ đồng ý, còn
không ly dị, ông ấy cũng giúp đỡ ta đến già.”
“Ta nghĩ, nếu ba
con đã đi đến bước này, ta cũng muốn nói cho ông ấy biết, nếu như người
ông ấy yêu không ngại, ta sẽ không ly dị nữa. Thứ nhất, ta quả thực rất
cần ba con giúp đỡ, thứ hai coi như là ba con nợ ta một ân huệ đi, nếu
như ta ly dị với ba con, ông ấy sẽ không có được tất cả như vậy.”
Cho nên, đây chính là nguyên nhân tại sao ba không ly dị với Tang phu nhân sao?
Ba làm như vậy... Quả thật cũng rất có tình nghĩa.
Có thể rất nhiều người sẽ cho rằng ba lựa chọn ly dị mới là có tình có
nghĩa. Sai rồi, không ly dị mới thật sự là có tình có nghĩa. Bởi vì ba
nói, Tang phu nhân đã bốn mươi tuổi rồi, còn không có con, khi đó ly
hôn, bà phải làm sao đây?
Có điều như vậy cũng có thể thấy rằng,
mẹ nhất định cảm thấy thật có lỗi với Tang phu nhân, mới có thể một mực
bằng lòng làm tình nhân của ba cô.
“Làm sao người biết đến sự tồn tại của con?”
“Việc này phải kể đến một năm trước khi ba con qua đời, ông ấy rất hào hứng
đưa hình cho ta xem, nói đây là con gái của ông, đã 5 tuổi, hỏi ta có
cảm thấy nó rất đáng yêu không. Còn phải nói lúc đó ông ấy vui vẻ như
thế nào. Ba con cũng có thể được coi là một ông lão rồi chứ?”
Ông lão?
A, cũng đúng, thời điểm ông cho Tang phu nhân xem hình cô lúc đó ông cũng
đã gần 50 tuổi rồi nhỉ? Nhưng mẹ cô khi đó mới khoảng ngoài 20 tuổi
thôi.
Tuổi tác chênh lệch như vậy rất dễ dàng để cho người khác
nghĩ mẹ cô chỉ yêu tiền của ba cô, sau khi ba mất, mẹ không thể chăm sóc ông nội thật tốt.
“Tang phu nhân, làm phiền người quá lâu rồi, cảm ơn người đã kể cho con nghe nhiều chuyện như vậy, con đi trước.”
“Tiểu nha đầu, gần đây mẹ con khỏe không?”
“Mẹ... con, hai ngày trước mẹ con đã qua đời rồi.”
Thời điểm Dao Dao nói ra những lời này, trên mặt Tang phu nhân là vẻ không
tưởng tượng nổi: “Bây giờ bà ấy nhiều nhất cũng chỉ 40 tuổi, làm sao lại đột nhiên qua đời chứ? Tại sao lại như vậy? Ba con cũng vậy, chưa đến
50 tuổi nói đi liền đi rồi. Quả thật là đột ngột...”
Đúng vậy,
tất cả đều quá đột ngột, cái chết của ba cô mặc dù nguyên nhân là do tai nạn giao thông ngoài ý muốn nhưng thật sự là quá đường đột.
“Tang phu nhân, người cố gắng giữ gìn sức khỏe, có thời gian con sẽ tới thăm người.”
Tạm biệt Tang phu nhân xong, trong lòng Dao Dao lại vô cùng ấm áp, không
phải là có biết bao tiểu tam đi phá hoại gia đình người khác sao? Nhưng
Tang nhu nhân lại là một người vợ thông minh như vậy, ba cô lại là người đàn ông có tình có nghĩa, mẹ cô lại là người phụ nữ chung thủy, tựa như quá hiếm thấy ở xã hội hiện nay.
Nhưng điều tiếc nuối duy nhất
chính là, Tang phu nhân không được ở bên người mà bà yêu, có lẽ bà sớm
đã dự định ly dị với ba, như vậy bà sẽ có được hạnh phúc...
“Alo? Thần Dật, có quấy rầy anh không?” Đang đi trên đường, Dao Dao mở điện thoại gọi cho Phong Thần Dật.
“Không phiền, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Nói đi.”
Cô dừng bước, đôi mắt long lanh chợt lóe lên, chậm rãi nói: “Nhờ anh lợi
dụng truyền thông giúp tôi truyền ra một tin tức, nói bà mẹ đơn thân
Đặng Huệ Hồng trước khi chết đã để lại cho con gái là Lạc tiểu thư một
số tài sản có giá trị rất lớn, bước đầu tính toán ít nhất có ba chục
triệu.”
“Ồ? Tại sao phải tung ra tin tức như vậy?”
Cô
cũng không muốn tung ra tin tức như vậy, vấn đề là sau khi lấy điện
thoại của cậu từ trạm kiểm soát, cô liền gọi luôn nhưng lại không gọi
được, chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này.
“Dùng để “câu cá”.”
“Tôi biết rồi.”
“Reng reng reng...” Vừa mới cúp điện thoại, Cung Tiểu Mạn liền gọi tới. “Tiểu Mạn, sao vậy?”
“Bảo bối, cậu xem tin tức chưa?”
“Tin tức gì?”
“Cậu chưa biết sao? Chuyện cậu cùng Phong Thần Dật qua đêm đã bị truyền thông khui ra rồi!”
Cùng Phong Thần Dật qua đêm? Không có, cô không có cùng...
Nhớ ra rồi là ngày hôm nhận được tin tức mẹ qua đời sao? Tại sao có thể... Trùng hợp như vậy! Lại bị truyền thông khui ra?
Có điều, cũng là cô quá bất cẩn rồi. Nhớ thời điểm ban đầu ở chung với Ngự Ngạo Thiên, chỉ cần đến chỗ đông người, bọn họ sẽ đi một trước một sau, cũng sẽ không ở trước mặt người khác có quá nhiều cử chỉ thân mật.
Dù sao đi nữa, những thương nhân có tiếng như bọn họ còn bị phóng viên chú ý nhiều hơn là các minh tinh kia, bị truyền thông phát hiện cũng là
chuyện bình thường, cô thật bất cẩn. “Tin tức có nghiêm trọng không?”
“Cậu nói xem có nghiêm trọng hay không, truyền thông dùng từ “cùng bạn gái
thần bí triền miên mấy giờ đồng hồ”, cậu đoán xem, nếu Ngự Ngạo Thiên
đọc được, có thể nổi điên hay không?”
Đúng rồi! Ngự Ngạo Thiên!
Mặc dù bây giờ cô đã không còn là tình nhân của hắn nhưng giữa bọn họ
vẫn có thỏa thuận bằng lời nói, chuyện này rắc rối rồi đây! “Tiểu Mạn,
không nói nữa, tớ đi tìm Ngự Ngạo Thiên giải thích chuyện này.”
“Được, được, nhanh lên một chút đi.”
Dao Dao lo lắng cúp điện thoại, vội vàng gọi cho Ngự Ngạo Thiên...