“Ngạc nhiên thật, từ trước đến nay đều là tôi gọi
người khác đi họp, hôm nay lại đến phiên người khác gọi tôi đi họp cơ
đấy?” Ngự Ngạo Thiên ngồi ở chủ vị bàn hội nghị trêu ghẹo nói.
Long Diệp bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng thật lâu mới phản ứng được điều
không đúng.” Khi đó, hắn cơ bản đã đắm chìm trong khí phách của Dao Dao, đối với cô chỉ có theo lệnh mà làm.
Bọn họ đang trò chuyện thì
cửa phòng họp bị người bên ngoài đẩy ra, Dao dao mặt không thay đổi đi
vào. Căn bản không có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, ánh mắt của cô nhanh
chóng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Phỏng chừng Hàn phó tổng và tổng
giám đốc Long đã nói cho anh rồi, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn!”
“Ba” một tiếng, cô ném văn kiện trong tay lên bàn, lấy ra một cái ghế ngồi
đối diện Ngự Ngạo Thiên: “Một khi Chính phủ tra ra Bác Sâm trốn thuế,
lậu thuế không chỉ hủy bỏ tư cách tranh cử của anh mà còn có thể liên
lụy toàn bộ Bác Sâm. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là anh tự nhường
địa vị!”
“Lạc Dao Dao ý cô là muốn Ngạo Thiên chủ động từ chức?” Hàn Ly Thương lạnh lùng hỏi.
Cô chuyển động cái ghế, mặt hướng Hàn Ly Thương quả quyết gật đầu: “Đúng!”
“Mục đích!” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng phun ra hai chữ.
Không thể không nói người đàn ông này đối mặt với mọi chuyện vĩnh viễn đều
phải tìm ra mục đích, dường như chuyện không có mục đích hắn sẽ không
làm vậy. Xem ra cô đã hiểu chút chút về hiểu Ngự Ngạo Thiên rồi cho
nên trước khi tới đã chuẩn bị phải giải thích như thế nào cho hắn. “Thứ
nhất, em bảo anh tự nhường lại địa vị cũng không phải hoàn toàn từ chức, anh có thể mang thân phận chủ tịch trên danh nghĩa. Ở ngoài anh lui
xuống vị trí hàng hai nhưng thực tế vẫn nắm giữ cổ phần công ty Bác Sâm
và khống chế tất cả!”
“Thứ hai, một khi anh trở thành chủ tịch
trên danh nghĩa, người ngoài nhìn thấy anh cơ bản đã buông tay không
quản Bác Sâm như vậy Chính phủ cũng sẽ không cử kế toán sang đây tra rõ
sổ sách Bác Sâm rồi. Tất nhiên...” Nói được điều này, đôi mắt Dao Dao
lóe lên, lạnh lùng cười nói: “Qua sự kiện cảnh sát Trần kia, em không
loại bỏ bên Chính phủ có người nhằm vào anh, có thể bọn họ vẫn sẽ kiếm
cớ thăm dò sổ sách của Bác Sâm.”
Nói thật, Dao Dao có thể suy
tính mọi chuyện toàn diện, chu đáo chặt chẽ như vậy thật sự khiến người ở đây phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Long Diệp liếc mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên theo bản năng.
Hắn suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi tà tà cười nói: “Biện pháp giải quyết!”
Nói xong hắn ngoắc ngón tay. Giống như trăm phần trăm chắc chắn Dao Dao
đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vậy.
Quả nhiên, cô dùng sức đẩy văn kiện trên bàn: “Phương án giải quyết trong này.”
Ngự Ngạo Thiên nhận văn kiện, một bên mở ra xem, một bên ra lệnh: “Tiếp tục!”
Trong chớp mắt, quyền chủ đạo lại lập tức thuộc về Ngự Ngạo Thiên, rõ ràng
lúc Dao Dao tiến vào là nữ nhân vật chính nhưng trong lúc bất tri bất
giác phần nắm giữ toàn cục lại bị Ngự Ngạo Thiên đoạt trở về.
Nhìn vị tổng tài trước mắt cao cao tại thượng và dáng vẻ đã có dự tính trong lòng kia, Dao Dao âm thầm thở dài.
Ai, thật là một người đàn ông đáng sợ, luôn nắm chắc phần thắng giống như
nắm trong tay tất cả vậy. Xem ra cô cố gắng thế nào cũng đều sẽ bị hắn
áp chế thôi. “Thứ ba, cho dù sổ sách Bác Sâm không có vấn đề em cũng sẽ
đề nghị anh lui xuống vị trí hàng hai, như vậy vô hình chung cho thấy
anh quyết tâm trung thành với chính trị, một lòng một dạ làm chính trị,
đối với tranh cử còn có ít phần thắng.”
“Ừ. Tiếp nhận đề nghị
của em. Còn những chuyện khác báo cáo thế nào?” Ngự Ngạo Thiên khép văn
kiện lại, trong chớp mắt khí phách quân vương tinh tế hiện ra rõ ràng.
Mà hai người Long Diệp và Hàn Ly Thương dự thính để trao đổi luôn cảm thấy bọn họ ở đây hình như có chút không cần thiết, đối thoại giữa Dao Dao
và Ngự Ngạo Thiên bọn họ căn bản xen vào không được.
Hắn chỉ hời
hợt nói nửa câu trước cô có thể tiếp tục nửa câu sau; cô không làm gì
cả, hắn lại giống như biết sau đó cô sẽ làm gì.
Có lẽ đây gọi là phối hợp không chê vào đâu được. Ít nhất, trước đây họp, Long Diệp tốt, Hàn Ly Thương cũng được nhưng chưa thấy ai có thể phối hợp với Ngự Ngạo Thiên tốt đến như vậy!Dao Dao nhìn hai mắt Ngự Ngạo Thiên, bất đắc dĩ
lườm lườm, hắn không thể để cô diễu võ giương oai một lát nữa được sao?
Bày ra điệu bộ lãnh đạo nhanh như thế làm chi? Khiến cô dường như nhỏ bé lại, tuy là cô đã nhỏ bé rồi...
“Uầy...” Im lặng một lát, con
ngươi long lanh nước của cô chuyển động, dò hỏi: “Mục tiêu của anh là vị trí nghị viên Thượng nghị viện à?”
“Ba” một tiếng, Ngự Ngạo Thiên bỏ văn kiện trong tay lên bàn, mặt không thay đổi nói: “Em muốn nói cái gì?”
“Anh chưa từng nghĩ tới vị trí cao hơn sao?”
“Vị trí cao hơn? À... thủ tướng?”
Uầy? Nhìn nụ cười nghiền ngẫm trên mặt Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao sửng sốt một
chút, hắn đang nói đùa à? Nhưng... trong nháy mắt ánh sáng trong mắt hắn là dã tâm vô tận, khiến người nhìn thấy đều có chút sợ. Lẽ nào, mục
tiêu của hắn là thủ tướng thật sao? Vậy... dã tâm cũng lớn quá đi?
“Em không đùa với anh. Rốt cuộc anh có nghĩ tới vị trí cao hơn hay không?”
“Cô có thể giúp Ngạo Thiên đạt được vị trí cao hơn à?” Hàn Ly Thương đột nhiên mở miệng.
Cô khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Vị trí nào?” vẻ mặt của Long Diệp đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Con ngươi trong suốt của cô hiện lên một tia sắc bén, tự tin nói: “Phó thủ tướng của Quốc vụ viện!”
Sau khi nghe lời này của cô, ngoại trừ Ngự Ngạo Thiên, vẻ mặt của tất cả
mọi người đều cứng đờ: “Phó thủ tướng của Quốc vụ viện? Dao Dao cô đang
nói đùa sao?”
“Tôi không nói đùa. Lúc tìm cách đối phó sổ sách
của Bác Sâm, tiện thể điều tra hiện nay vị trí Phó thủ tướng của Quốc vụ viện còn trống. So với chức vụ nghị viên Thượng nghị viện, chức vụ của
Quốc vụ viện thuộc về chức vụ cấp quốc gia là cấp bậc chính trị nghị
viên cao nhất. Được chia cho các lãnh đạo cao nhất trong Chính phủ.”
Cơ bản là trên vị trí Phó thủ tướng của Quốc vụ viện ba, bốn cấp nữa chính là vị trí thủ tướng. Cho nên vị trí này cơ bản là vị trí chính trị có
thể hô phong hoán vũ.
“Nhưng... với bối cảnh của Ngạo Thiên bây giờ, có thể tới đó sao?” Hàn Ly Thương nghi ngờ hỏi.
Dao Dao liếc mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên ở đối diện theo bản năng: “Với bối
cảnh thương nhân và tài sản của anh ấy mà nói đây xem như là điều kiện
cực tốt để tranh cử Phó thủ tướng, còn lại cần...”
“Cần gì?”
“Hiện tại anh không có ý định tranh cử vị trí Phó thủ tướng, em chỉ cần giúp
anh giải quyết vị trí nghị viên Thượng nghị viện là được rồi.” Ngự Ngạo
Thiên vẫn im lặng đã lạnh lùng mở miệng.
Đám người Long Diệp rất
tò mò, hắn không phải muốn chuyên tâm làm chính trị sao? Nếu Dao Dao có
bản lĩnh này thì tại sao Ngạo Thiên lại không muốn chứ? “Dao Dao, mặc kệ Ngạo Thiên có dám hứng thú hay không, cô nói trước đi, còn cần gì nữa?”
“Còn lại cần bối cảnh của Ngạo Thiên phải có ba đời là lãnh đạo cấp cao của chính phủ là được!”