Thấy Hàn Ly Thương
trong tay cầm khăn mặt từ phòng tắm đi ra, Tiểu Mạn lập tức tỏ ra vẻ
mặt thống khổ: “Ôi, đau quá a. Chú à, đau quá, anh nói thử xem nó có để
lại sẹo không? Ô, vậy sau này làm sao mà tôi có thể gặp anh đây?”
“Chỉ là bị bỏng nhẹ thôi, sẽ không để lại sẹo đâu.” Nói xong, Hàn Ly Thương
lạnh lùng ngồi xổm bên giường, tay cầm khăn lạnh trùm lên vết thương của cô.
Chậc! Chết tiệc, ông chú thiệt không có chút lãng mạn gì
mà, cô còn tưởng rằng hắn sẽ như Phong Thần Dật lúc trước khi Dao Dao bị thương mà nói rằng… “Yên tâm đi, nếu như để lại sẹo, nếu như thật sự
không có ai để ý đến em thì tôi sẽ cưới em.”
Khi đó Tiểu Mạn nghe Dao Dao thuật lại mà thực tâm ước ao rằng mình cũng được như vậy.
Rõ ràng Phong Thần Dật cũng lạnh lùng như ông chú này nhưng sao hai người lại chênh lệch nhau đến như vậy?
Hay bởi vì….
Lúc đó Phong Thần Dật đã thích Dao Dao rồi?
Thật sự nếu mà nói như vậy, xem ra Phong Thần Dật đã yêu Dao Dao từ rất lâu
rồi, dù sao lần ấy Dao Dao bị con mèo kia cào bị thương thì cô cũng chỉ
mới có một3 tuổi mà thôi.
“A, chú à, nếu tôi thật sự để lại sẹo, không ai để ý, chú nói xem tôi phải làm sao đây?” Cung Tiểu Mạn chăm
chú nhìn Hàn Ly Thương, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.
Hắn lạnh lùng giơ mí mắt lên: “Nếu quả thực sự không ai để ý đến cô thì tôi sẽ phụ trách giới thiệu mấy người bạn trai cho cô.”
“Chậc, anh không phải là đang lừa con gái nhà lành đấy chứ? Ngay cả nói dối
cũng không được?” Tiểu Mạn nhíu mày, buồn bã đánh trống lãng.
Cô còn cần Hàn Ly Thương giới thiệu bạn trai cho sao? Dù cánh tay cô có
lưu lại sẹo mà không phải là trên mặt thì cô vẫn có người theo đuổi như
thường. Cung Tiểu Mạn cô không tới nổi phải rơi vào kết cục là không
có người để ý.
“Tiểu nha đầu, tôi từ trước đến giờ đều không
thích dùng lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa ở trong lòng tôi cô chỉ là một
bé con hoặc là một đứa em nhỏ, vì lẽ đó mà tôi không cần thiết phải đi
lừa cô đâu.”
Nghe ngự khí Hàn Ly Thương không có chứa chút tình
cảm nào, Cung Tiểu Mạn cau mày, trừng mắt về phía hắn: “Anh đặc biệt
nói mấy câu này là ý gì chứ? Vẫn muốn nói là, chúng ta không thể nào? Có phải như vậy không?”
“Trong lòng cô đã rõ rồi thì tốt!”
“Ha, trong lòng tôi đã rõ rồi thì tốt sao? Anh đừng nói là, ngày hôm nay anh đưa tôi đến đây chình vì đặc biệt muốn nói cho tôi nghe những lời này
nhé!”
Nghe Cung Tiểu Mạn chất vấn, Hàn Ly Thương vẫn giữ sự im lặng.
Vào lúc này, tim Tiểu Mạn như bị một vật gì đó đâm vào thật đau nhói, cô
còn tưởng rằng, ông chú này vì đối với mình đã có được chút cảm giác
rồi, tối thiểu chính lúc cô bị thương mà sinh ra lo lắng trên mặt nhưng
bây giờ xem ra, hắn chỉ là thừa cơ hội để chứng mình cho cô thấy rằng,
giữa bọn họ thật sự là không thể nào?
“Hàn Ly Thương! Nếu như anh còn cho rằng tôi vẫn chỉ là một đứa bé mà lấy làm cớ, như vậy, hôm nay
tôi sẽ chứng minh cho anh xem tôi thật sự đã lớn rồi, không còn là một
đứa con nít nữa!” Nói xong, Cung Tiểu Mạn đứng lên, mặc kệ vết thương
trên tay mà nhanh chóng cởi áo của mình ra.
Đến khi cô định cởi áo lót mình ra thì Hàn Ly Thương đột nhiên đứng dậy…
“Đủ rồi!” Sắc mặt lạnh lẽo, giữ chặt hai tay cô. “Hướng về tôi chứng minh
những điều này thì có ý nghĩa gì sao? Cô cứ thế mà tùy tiện như vậy
sao?”
Tùy tiện?
Đều nói, nữ nhân theo đuổi nam nhân chỉ
cách nhau một lớp vải mỏng nhưng bây giờ Cung Tiểu Mạn thế nào cảm
thấy cách đàn ông qua một lớp vải mỏng đơn giản đến như vậy sao? Hay
hoặc là, chỉ có đối mặt với đàn ông không dính chút bụi trần này mới khó khăn như vậy?
Con mắt vô hồn đối diện với đôi mắt không có chút tình cảm nào của Hàn Ly Thương. Ha, không phải người ta nói nửa dưới
kia của đàn ông không là suy nghĩ của động vật sao? Vậy làm sao hiện tại cô đều đang dùng nữa thân trần mà tiếp xúc với hắn nhưng cô cũng chỉ
cảm thấy trong mắt hắn cũng chỉ là sự lạnh lẽo vậy? Thậm chí ngay cả một chút dục vọng hay muốn ngắm nhìn cô cô đều không thấy, hay là cô thật
sự không có một chút hấp dẫn nào đối với đàn ông? Nên đàn ông đối với cô một chút, một chút động lòng cũng không có?
“Này, anh thật sự
cho rằng tôi yêu anh sao? Tôi chỉ muốn hướng về anh mà chứng minh rằng
tôi thật sự không còn là con nít nữa mà thôi. Nhớ kỹ, đừng dùng tuổi tác để làm cái cớ, ở trong mắt tôi anh chính là một người đàn ông. Vì vậy
tôi mong trong mắt anh tôi cũng là một người phị nữ! Chớ không phải một
bé gái!”
Cung Tiểu Mạn mở miệng lạnh lùng, ánh mắt trên dưới
đánh giá hắn một chút: “Anh cảm thấy dùng tư thế này ép tôi tốt lắm sao? Không biết còn cho rằng, anh đang muốn cưỡng hiếp đấy!”
Hàn Ly
Thương tựa hồ mới phát hiện tư thế bây giờ không đúng lắm, vội vàng lấy
hai tay đặt ở tay Cung Tiểu Mạn ra, chậm rãi ngồi lại bên giường.
“Trước tiên, cô hãy mau mặc áo lại đi.”
“Tư….” Cung Tiểu Mạn bỗng hít vào một ngụm khí lạnh.
Hàn Ly Thương theo bản năng quay đầu lại: “Vẫn ổn đấy chứ?”
“Ổn cái gì chứ, anh vừa mới chạm lấy vết thương của tôi đấy.”
Hắn bấc đắc dĩ nhíu nhíu mày, chậm rãi cầm lấy cổ tay mà liếc nhìn vết
thương trên cánh tay cô. Đột nhiên nhận ra được không đúng, ánh mắt lần
thứ hai liếc nhìn cô chỉ vào thân thể chỉ đang mặc một cái áo lót kia:
“Trước tiên cô mau mặc áo vào đi.” Khẩu khí từ từ cũng có chút hòa tan.
“Anh cầm tay tôi, bảo tôi phải mặc áo làm sao đây.”
Bấc đắc dĩ, Hàn Ly Thương trước tiên buông tay ra, sau đó kêu cô mau mặc áo vào.
Bận rộn một chút, sau khi đợi hắn chuẩn bị tất cả, nhìn đồng hồ…. “Đã muộn
thế này rồi, cô nếu như muốn về trường thì về, còn nếu muốn ở đây thì cư ở đây, tôi đi trước đây.”
Thấy Hàn Ly Thương chuẩn bị rời đi,
Cung Tiểu Mạn không cam lòng, xoay chuyển mắt dưới: “Chú già, anh có
thể nào có lương tâm chút không, vết bỏng của tôi có khả năng buổi tối
sẽ phát sốt, anh cứ như vậy mà bỏ đi được sao?”
“Lúc nữa, tôi sẽ đưa Dao Dao đến ở cạnh cô.”
“Dao Dao còn có chuyện của Dao Dao nữa, anh nếu đã giúp tôi thì nên giúp đến cùng chứ, không sớm vậy mà đã rũ bỏ trách nhiệm như vậy a!”
Đối
mặt với tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này, Hàn Ly Thương thật sự
không muốn cùng cô mà tốn nhiều calo như vậy, hắn liền bước nhanh đến
ngồi ở ghế dài: “Cô ngủ đi, tôi sẽ ở lại cùng cô! Được rồi chứ?”
“Hì.”
Cung Tiểu Mạn âm thầm nở nụ cười, đều nói ở cạnh nam nhân cao tuổi thật có cảm giác an toàn mà, trên người Hàn Ly Thương thật đều thể hiện hoàn mỹ những điều này, nếu như một tiểu tử chừng mười mấy hai mươi ở đây trông nom cô thì sớm đã trời lạnh mà rời đi rồi. “Anh không phải là muốn nằm
trên ghế đó mà qua đêm chứ?”
“Cô cảm thấy phải như thế nào?” Hàn Ly Thương mang theo mấy phần mất kiên nhẫn mà nói.
“Giường lớn như vậy, anh có thể nằm bên kia mà ngủ. Nếu như sợ tôi gây rối gì
anh thì cùng lắm là lấy một cái gì đó chắn ở giữa là được rồi.”
“Không cần!”
“Này, vậy là anh có ý gì hả, đến cùng mà nói, tôi là một nữ tử ngủ cùng một
giường với anh còn không sợ thì anh phải sợ cái gì chứ?” Cung Tiểu Mạn không ngừng sử dụng kế khích tướng.