Tô Lạc cảm nhận được cảm xúc của hắn đang chùng xuống, nàng tựa đầu lên
hõm vai hắn, gò má dán lên lồng ngực vẫn đang đập ổn định của hắn, chậm
rãi nói: “Hơn nữa, ta cũng rất lo lắng cho ngươi. Nếu ngươi hiện tại
không nhanh chóng củng cố lại cảnh giới, thì sau này trở nên tẩu hỏa
nhập ma thì ta biết làm sao? Nếu ngươi bây giờ không tăng tốc độ tu
luyện, lỡ sau này ta bị người khác bắt nạt, mà ngươi lại không có cách
nào giúp ta báo thù thì phải làm sao?”
Tô Lạc vừa đấm vừa xoa,
nũng nịu khẩn cầu, dùng tất cả các loại phương pháp trên đời, lúc nàng
nói ra câu cuối cùng, rốt cuộc cũng thành công khiến Nam Cung Lưu Vân
dao động.
“Về Dao Trì Lý gia… Ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lý
Dao Dao.” Nam Cung Lưu Vân vuốt ve mớ tóc của Tô Lạc đang nhẹ nhàng phủ
trên lồng ngực mình, hắn gằn từng chữ mà nói.
“Dạ.” Tô Lạc ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Còn về Dung Vân đại sư thì… Ta sẽ gửi gắm nàng cho Lãnh Diễm.” Nam Cung Lưu Vân xót xa mà xoa xoa đầu nàng.
“Dạ.” Tô Lạc cọ cọ trong lòng ngực hắn như con mèo nhỏ.
“Về phía phụ hoàng, ta cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với người.” Nam Cung Lưu Vân càng nói càng thấy lo lắng.
“Dạ.” Tô Lạc dịu dàng gật gật đầu.
“Nếu ngươi gặp chuyện gì, thì có thể đi tìm bọn người Bắc Thần.”
“Dạ.”
Đêm nay, Nam Cung Lưu Vân không giống như bình thường, cứ lảm nhảm liên
tục, lời nói nghe qua chẳng phù hợp với thân phận Tấn Vương chút nào.
Hắn lải nhải nói liên miên, chỉ đạo Tô Lạc vô số chuyện lớn, chuyện nhỏ,
giống như nàng chỉ là một đứa trẻ con, hoàn toàn không thể tự làm được
việc gì hết.
Nhìn gương mặt nàng say ngủ xinh đẹp như hoa, Nam
Cung Lưu Vân luyến tiếc thổi tắt ngọn nến ở đầu giường. Hắn vẫn duy trì
tư thế nằm nghiêng như vũ, không hề nhúc nhích mà nhìn ngắm nàng, trong
đáy mắt đong đầy yêu thương và dịu dàng như nước.
Thật ra, sau
khi sư phụ hắn biết được việc hắn tăng liên tục hai cấp trong vòng nửa
năm, thì cũng đã phái người tới thỉnh hắn trở về, gần đây lại càng đốc
thúc liên túc, mấy lần còn dùng đến vũ lực.
Nguyên bản hắn muốn
mang Tô Lạc quay trở về sư môn, nhưng hắn nhớ tới sư môn đối xử với Lý
Dao Dao hoàn toàn khác với hai vị sư huynh của nàng, nên Nam Cung Lưu
Vân cứ do dự mãi. Đến lúc hắn phải đóng chặt cửa, bế quan tu luyện, mà
để lại một mình Tô Lạc bên ngoài thì nàng biết làm sao?
Nàng vừa khờ khạo vừa phải ở sư môn, nơi đất lạ trời xa, vậy không bằng để
nàng ở lại đế đô. Hơn nữa, nàng còn có hy vọng được Dung Vân đại sư thu
nhận.
Có bùa hộ mệnh Lãnh Diễm bên cạnh, quả thật không ai dám bắt nạt nàng nữa.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện hắn không được nhìn thấy nàng suốt một thời gian dài, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy thật hoảng loạng…
Không có hắn ở bên cạnh, không biết tiểu nha đầu có bị người khác bắt nạt hay không, có phải chịu ủy khuất gì không… Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân hiểu
rằng, chim ưng con muốn bay được phải tự mình học, Tô Lạc cũng phải trải qua rèn luyện mới mạnh lên được.
Hiện tại hắn buông tay, là thời cơ tốt nhất cho nàng.
Cuối cùng, Nam Cung Lưu Vân phải đi rồi.
“Tiểu thư, Tấn Vương điện hạ phải đi xa, ngài không đi tiễn điện hạ sao?” Lục La thấy Tô Lạc vẫn thản nhiên ngồi đọc cuốn “Đại Lục Lịch Sử Tổng Quát” mà gấp đến độ dậm dậm chân.
Tô Lạc lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi trang sách.
“Tiểu thư, ngươi sao có thể bình tĩnh như vậy được.” Lục La còn gấp rút hơn cả Tô Lạc.
Tấn Vương điện hạ đi rồi, thì những tên đầu trâu mặt ngựa kia sẽ chạy đến
đây tác oai tác quái, không biết tiểu thư có thể chống đỡ được hay
không? Chủ tử liệu có thể quay trở lại bộ dáng trước khi quen biết Tấn
Vương điện hạ không đây?
Tô Lạc cũng không ngẩng đầu lên: “Tiểu thư nhà ngươi hông còn yếu đuối như trước nữa, ngươi mau bớt lo quá xa đi.”
Tô Lạc không dám đi tiễn Nam Cung Lưu Vân, bởi vì nàng sợ mình sẽ luyến tiếc.
Hiện tại hai người tạm thời tách ra, cho nàng một khoảng thời gian để xem
xét lại tình cảm của mình. Thực ra, đây cũng là chuyện tốt.
Thời gian lướt đi cũng rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua nửa tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lạc cũng không có sống ở Tô phủ, mà nàng đi tới Nam Sơn.