Nhan Duyệt càng thêm xác định cô chưa nói với Nguyễn Thiên Lăng chuyện
này. Cô ta sát vào gần cô, nhếch môi đắc ý thấp giọng nói: “Tôi nói,
đường XX không có màn hình giám sát, cô muốn tìm chứng cớ, vốn dĩ là
không thể nào!”
Trong mắt Giang Vũ Phi bắn ra sự oán hận sâu sắc: “Cô cố ý lái xe đụng tôi ở đó, chính là đoán ra chỗ đó không có máy
giám sát sao?”
“Đúng, chính là như vậy.” Nhan Duyệt càng cười
càng phát ra sự đắc ý: “Giang Vũ Phi, cô đấu với tôi, cô vẫn còn non
lắm. Tôi đối phó cô, còn đơn giản hơn đối phó một con kiến!”
Giang Vũ Phi cười lạnh một tiếng, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì? Vì sao người làm nói với tôi Giang Vũ Phi lén
lút vào thư phòng của lão thái gia?” Bà Nguyễn bước nhanh về phía bọn
họ.
Nhan Duyệt quay người, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất, trên mặt đổi thành hình tượng nhu nhược thiện lương.
“Mẹ, lúc trước người làm bắt gặp Giang Vũ Phi vụng trộm vào thư phòng của
ông nội, liền nói với con. Con cùng người làm sang đây xem xét, quả
nhiên thấy cô ta ở trong thư phòng của ông lén lén lút lút không biết
đang tìm thứ gì đó.” Nhan Duyệt đánh đòn phủ đầu nói.
Sắc mặt bà Nguyễn lập tức khó coi: “Giang Vũ Phi, cô ở trong thư phòng của ông cụ làm gì?”
“Tìm đồ.”
“Tìm cái gì? Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, tôi sẽ gọi cảnh sát đến điều
tra!” Giọng nói của bà Nguyễn rất lạnh lùng, hoàn toàn không để cho cô
chút mặt mũi nào.
“Tôi có đồ bị mất, cho nên tôi vào tìm, xem có bị mất ở chỗ này không.” Giang Vũ Phi không kiêu ngạo cũng không nhún nhường nói.
Bà Nguyễn cười lạnh nhạt: “Cô mất cái gì?”
“Vòng tay.”
“Vậy cô tìm được không?”
“Không.”
Bà Nguyễn giơ tay tát cô một cái, Giang Vũ Phi nhanh chóng tránh đi, ngón
tay bà Nguyễn xẹt qua gò má cô, có chút đau nhức, nhưng may mắn không
bị đánh trúng.
“Tôi dạy dỗ cô, cô lại dám tránh!” Bà Nguyễn tức giận trợn trừng hai mắt: “Người đâu, bắt cô ta lại cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát!”
“Dựa vào cái gì?” Giang Vũ Phi lạnh lùng nói.
“Chính là dựa vào cô ở thư phòng trộm đồ. Vũ Phi, thư phòng của ông cụ là chỗ
quan trọng cỡ nào, cô không biết sao? Ở đây có bao nhiêu văn bản tài
liệu cơ mật, ai biết có có phải một gián điệp thương mại hay không! Nếu
cô có cái gì ủy khuất, hãy đến cục cảnh sát giải thích với cảnh sát đi!
Người đâu, còn không mau tới bắt cô ta cho tôi!” Giọng nói ác liệt của
bà Nguyễn lập tức gọi mấy người hầu gái.
Giang Vũ Phi mím môi thật chặt, xem ra là cô đánh giá thấp oán hận của bà Nguyễn đối với cô…
“Các người đang làm cái gì đây?” Ngay lúc mấy người hầu gái tiến lên bắt
Giang Vũ Phi, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Giang Vũ Phi giương mắt nhìn lại, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Thiên Lăng đang đi nhanh tới đây.
Bà Nguyễn và Nhan Duyệt nhìn thấy anh, sắc mặt đều có chút thay đổi. Mấy
người hầu gái nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, sợ đến mức buông tay
ra lui về, rời xa Giang Vũ Phi một chút.
Nguyễn Thiên Lăng đi vài bước đến trước mặt Giang Vũ Phi, ánh mắt tĩnh mịch liếc nhìn cô một
cái, sau đó anh quay người, đối mặt với bà Nguyễn và Nhan Duyệt.
“Các người đang làm gì? Thừa dịp tôi không ở nhà, liền đối phó với cô ấy sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Lăng, chúng em không có…” Nhan Duyệt làm bộ vô tội lắc đầu.
"Thiên Lăng, Giang Vũ Phi cô ta vào thư phòng của ông con, không biết đang tìm thứ gì, cô ta rất có thể sẽ là gián điệp thương mại!” Bà Nguyễn chỉ vào Giang Vũ Phi, lạnh lùng nói.