Các người có thể thừa nhận cô ta là con dâu, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận cô ta là vợ của tôi!
Bởi vì cô ta vốn không phải!
Nguyễn Thiên Lăng đứng lên, chuẩn bị quay về xem Giang Vũ Phi. Chuông điện
thoại của anh lại vang lên, vẫn là bà Nguyễn gọi tới.
Anh không nghe máy, trực tiếp tắt điện thoại luôn.
Bà Nguyễn nghe tiếng tút tút từ điện thoại, trong lòng rất khó chịu.
Từ trước đến nay con trai vẫn luôn rất gần gũi với bà, nó là niềm tự hào
của bà, là tất cả của bà. Vì nó, bà đồng ý làm bất cứ chuyện gì, thậm
chí còn làm người xấu.
Nhưng nó lại hoàn toàn không hiểu được
nỗi khổ tâm của bà, còn làm cho tình cảm mẹ con của hai người trở nên xa cách, trong lòng bà thật sự rất khó chịu.
Có đôi khi, thấy lúc
nó đối mặt với người mẹ là bà, bày ra vẻ mặt lạnh lùng như băng, bà lại
không khỏi tự hỏi, bà thật sự làm sai rồi sao?
Nhan Duyệt thật sự là một cô gái tốt hiếm có trên đời, nhưng vì con bé mà bất hòa với con
trai, có thể cả đời này cũng không làm lành được, làm như vậy thật sự
đáng giá sao?
Nhưng mà làm thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ bà còn có thể đuổi Nhan Duyệt về nhà hay sao.
Bà Nguyễn nghĩ thầm, lúc trước bà thật là đã quá kích động, đáng lẽ nên lý trí một chút, dù sao cũng cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của con trai
mới phải.
Nếu suy nghĩ đến cảm nhận của nó nhiều hơn một chút, có lẽ hai mẹ con bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Nhan Duyệt đứng ở cửa phòng bếp, đã nghe thấy hết nội dung cuộc điện thoại của bà Nguyễn với Nguyễn Thiên Lăng.
Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt do dự và hối hận của bà Nguyễn, ánh mắt cô ta không khỏi lạnh đi.
Bưng điểm tâm mới làm xong đi ra ngoài, Nhan Duyệt lại trưng ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng.
"Mẹ, điểm tâm đã làm xong rồi, mẹ nếm thử một chút xem."
Bà Nguyễn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nói: "Sức khỏe của con không tốt, những chuyện này hãy giao cho người giúp việc làm đi."
Nhan Duyệt đặt điểm tâm xuống, ngồi xuống bên cạnh bà Nguyễn, nhấc ấm trà lên rót cho bà ta một ly trà.
"Mẹ, con cũng nhàn rỗi mà, đúng lúc bé con trong bụng muốn ăn điểm tâm, nên
con đi làm một chút. Mẹ cũng nếm thử một chút đi ạ, mùi vị chắc cũng
không tệ lắm đâu."
Bà Nguyễn nếm thử một miếng, bởi vì trong lòng có tâm sự, ăn xong cũng không có cảm giác gì: "Ừ, không tồi."
Nhan Duyệt đột nhiên cụp mắt xuống lạc lõng nói: "Mẹ, vừa rồi mẹ gọi điện
thoại cho Thiên Lăng, con cũng nghe được nội dung. Lăng vẫn không chịu
về sao?"
"Duyệt Duyệt, Thiên Lăng nó… chỉ là đang giận mẹ mà
thôi." Bà Nguyễn thở dài giải thích: "Nó không chịu tha thứ cho mẹ, cho
nên cũng làm cho con vất vả rồi."
"Mẹ, mẹ đừng quá buồn lòng. Mẹ
là người sinh ra anh ấy, là người thương anh ấy nhất trên thế giới này,
con nghĩ một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu tình thương của mẹ dành cho anh
ấy thôi.” Nhan Duyệt cười vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng chan
chứa tình mẫu tử.
"Mặc dù bây giờ Lăng không chấp nhận con, nhưng con vẫn tin tưởng, đợi sau khi bé con ra đời, anh ấy nhất định sẽ nể
tình đứa bé mà chấp nhận hai mẹ con con. Chờ anh ấy làm ba rồi, cũng có
thể hiểu được tình yêu thương mà mẹ dành cho anh ấy thôi."
Những lời này của Nhan Duyệt làm bà Nguyễn rất cảm động.
Trong lòng bà ta vốn có một chút hối hận, giờ phút này đều đã tan thành mây khói.
Bà ta nắm chặt tay Nhan Duyệt, hiền từ cười nói: "Duyệt Duyệt, Thiên Lăng
có thể có một người phụ nữ như con yêu nó, thật là may mắn của nó, cũng
là may mắn của Nguyễn gia chúng ta."
"Mẹ, con có thể gặp được
mẹ chồng tốt như mẹ, mới là may mắn của con." Nhan Duyệt cười rất chân
thành, bất kỳ ai cũng không thể nào nhìn thấy ý cười lành lạnh trong mắt cô ta.