Cô nói, cô không trách anh ấy, cô không cần anh ấy bồi thường, anh ấy nghe không hiểu lời cô nói sao?
Nguyễn Thiên Lăng thu lại nụ cười trên khóe miệng, ánh mắt trở nên lạnh băng,
ác liệt, gương mặt sắc sảo càng thêm lạnh lùng: “Họ Tiêu kia, anh có tư
cách gì mà đàm phán với tôi? Còn nữa, ai nói với anh là cô ấy bị tôi ép
buộc mới ở lại bên cạnh tôi? Anh tìm loại thám tử tư cầm tiền mà không
làm việc, những tội danh như vậy cũng dám đổ lên đầu tôi sao, chán sống
rồi ư.”
“Kêu Vũ Phi ra đây, tôi đích thân nói với cô ấy.” Tiêu
Lang nhìn vào trong xe, Giang Vũ Phi không còn cách nào khác, đành phải
đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tiêu Lang, anh theo tới đây làm gì vậy?”
Vốn dĩ việc gặp anh đều đã qua rồi, anh lại đi theo tới đây, làm cho sự
việc thêm phức tạp.
“Vũ Phi, anh đã nói anh sẽ bảo vệ em, thì
nhất định sẽ bảo vệ em. Em lại đây, có anh ở đây, anh ta không dám làm
tổn thương em đâu.” Tiêu Lang chăm chú nhìn vào cô, nhẹ nhàng nói.
Giờ phút này mặt trời đang lên cao, Giang Vũ Phi hơi hoang mang. Tiêu Lang
tựa như hoàng tử tôn quý tuấn tú dưới ánh mặt trời, anh đang chờ cô đến
gần, nhưng cô lại vĩnh viễn không thể quên được khoảng cách chênh lệch
giữa cô và anh, không chỉ riêng chênh lệch về thân phận, mà còn cả
khoảng cách về tình cảm.
Giang Vũ Phi không bước đến: “Anh đi đi, chuyện của em không cần anh lo.”
“Anh nghe thấy chưa, cô ấy bảo anh đừng có lo chuyện bao đồng, xen vào việc
nhà người khác. Vấn đề giữa tôi và Vũ Phi, không đến lượt anh lo.”
Nguyễn Thiên Lăng mỉa mai chế giễu, sau đó ngoắc tay với Vũ Phi: “Đến
chỗ anh.”
Giang Vũ Phi hơi do dự nhưng vẫn vòng qua đầu xe, đi đến bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng ôm eo cô một cách thân mật, thân thể hai người áp sát nhau,
một người cao lớn tuấn tú, một người nhỏ nhắn xinh đẹp, chỉ nhìn qua đã
thấy xứng lứa vừa đôi.
Tiên Lang không nhịn được ánh mắt trầm
xuống, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo: “Vũ Phi, đến bên anh đi,
trước đây là anh đã có lỗi với em, anh xin lỗi em, anh không hy vọng em
sẽ tha thứ cho anh, anh chỉ muốn bảo vệ em, xin em hãy tin anh, anh nhất định sẽ dùng cả tính mạng của anh để bảo vệ em.”
“Thật là cảm động
quá. Nhưng rất tiếc Vũ Phi nhà tôi không cần anh dùng tính mạng để bảo
vệ cô ấy. Em yêu, em nói xem anh nói có đúng không?” Nguyễn Thiên Lăng
cúi đầu, nhíu đôi mắt lạnh băng đang cố kìm nén cơn phẫn nộ.
Giang Vũ Phi sợ Nguyễn Thiên Lăng sẽ làm những việc không thể tưởng tượng
được, lúc này căn bản là cô không dám chọc tức anh ta. Nên biết rằng, có thể hiện nay anh ta không thể làm gì được Tiêu Lang, nhưng anh ta lại
có thể xử lý cô bất cứ lúc nào, mà “sự trừng phạt” của anh ta, cô không
muốn nhận một lần nào nữa.
“Tiêu Lang, anh đừng nhúng tay vào
chuyện của em. Anh thật sự không cần phải đến giúp em, em không cần anh
giúp. Có những lúc anh tưởng rằng anh đang giúp em, nhưng đối với em mà
nói có lẽ là anh đang thêm phiền phức cho em.”
“…” Ánh mắt Tiêu Lang trầm xuống, trái tim lại đau đớn lần nữa, rất khó chịu.
Vì sao cô lại không chịu tin tưởng anh cơ chứ. Lần này anh thực sự sẽ bảo vệ được cô, sẽ không để mặc cô không lo nữa.
“Vũ Phi…”
“Anh không cần nói gì nữa.” Giang Vũ Phi lạnh lùng cắt ngang lời anh, cô
quay đầu lại nói với Nguyễn Thiên Lăng bên cạnh: “Tôi mệt rồi, về
thôi.”
Người đàn ông ôm chặt vòng eo nhỏ gọn của cô, môi mỏng áp xuống, đột nhiên hôn lên môi cô.
---
Giang Vũ Phi mở to đôi mắt, không ngờ anh sẽ làm chuyện như vậy, nhưng Tiêu
Lang đang nhìn thấy, thực sự rất tức giận. Sắc mặt Tiêu Lang trắng bệch, hai tay siết chặt, cố gắng kiềm chế không để mình xông lên cho Nguyễn
Thiên Lăng một cú đấm.
Giang Vũ Phi hơi xấu hổ ngọ nguậy, Nguyễn Thiên Lăng cũng buông cô ra ngay…