“Phích Lịch nhìn thấy cô bị đẩy, nó nhận được chỉ thị, sau đó giằng
thoát khỏi xích lao lên tấn công Giang Vũ Phi, định cắn chết cô ấy.
Phích Lịch là loài chó săn giỏi nhất, chỉ cần huấn luyện nó một chút, nó sẽ có thể ghi nhớ nội dung huấn luyện, cô đã lợi dụng điểm này, huấn
luyện Phích Lịch trở thành vũ khí giết người lợi hại nhất cho cô.”
“Không phải vậy, em không có, anh nghĩ oan cho em rồi!” Nhan Duyệt phản đối
một cách kích động, cơ thể cô ta run lên bần bật, dường như không chịu
nổi sự lên án của Nguyễn Thiên Lăng: “Em hoàn toàn không huấn luyện
Phích Lịch, anh không thể dùng những suy đoán đó để nhận định em đã làm
những việc này. Em mang Phích Lịch ra ngoài chơi là vì muốn đợi anh về,
chỉ vì muốn nhìn thấy anh, và cũng muốn anh đưa em về nhà. Em yêu anh
như vậy, yêu đến mức hèn mọn như vậy, anh lại nói em cố ý huấn luyện
Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi, anh thật quá đáng!”
Đối diện
với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, đau thương cùng cực của cô ta, Nguyễn
Thiên Lăng không hề mềm lòng. Anh chỉ cảm thấy Nhan Duyệt thật khéo diễn trò, thật ghê tởm. Vì sao trước kia anh lại làm Giang Vũ Phi tổn thương vì một người phụ nữ như vậy chứ?
Nguyễn Thiên Lăng cười một
cách mỉa mai, nói: “Cô nói Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi để bảo vệ
cô, vậy tại sao nó không hung hăng tấn công Giang Vũ Phi để bảo vệ tôi?”
Nhan Duyệt vô cùng kinh ngạc. Cô ta đã hiểu ra, họ đã làm thử nghiệm, chứng
tỏ rằng Phích Lịch không hung hăng tấn công Giang Vũ Phi, cho nên họ mới hoài nghi cô ta.
“Anh là chủ nhân của Phích Lịch, anh bị bắt nạt, đương nhiên nó sẽ bảo vệ anh…” Nhan Duyệt cắn răng nói một cách chắc chắn.
“Vậy sao, hay là tôi thử đẩy cô xem sao.” Vừa nói dứt lời, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên giơ tay đẩy cô ta một cái.
“Gâu gâu… gâu gâu…” Phích Lịch theo phản xạ có điều kiện nhào về phía Nguyễn Thiên Lăng sủa lớn, sau khi nhìn rõ đó là nam chủ nhân của mình, nó mới dừng lại, mơ hồ nhìn họ, không biết có nên tấn công hay không.
Sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, cô ta dựa hẳn vào người chị Tôn, mái tóc dài che đi ánh mắt đang bối rối, lo lắng của cô ta.
“Nguyễn thiếu gia, Giang Vũ Phi bắt nạt tiểu thư thì thôi đi, đến cậu cũng hùa
theo bắt nạt tiểu thư. Tiểu thư là vị hôn thê của cậu, đứa con trong
bụng cô ấy là con của cậu, cậu không thể vì người ngoài mà bắt nạt tiểu
thư!” Chị Tôn đỡ Nhan Duyệt, to gan lớn tiếng nói với Nguyễn Thiên Lăng.
“Cô còn gì để nói nữa không?” Anh lạnh lùng hỏi Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, đứng dậy đối diện với anh, cô ta vén tóc ra sau
tai, trong mắt không còn một chút bối rối nữa: “Em không làm gì chính là không làm gì, anh không có chứng cứ thì đừng có vu oan cho em. Phích
Lịch đang bảo vệ em, cho dù anh bắt nạt em thì nó cũng sẽ bảo vệ em. Còn về việc vì sao nó không bảo vệ anh thì em không biết, việc này không
liên quan đến em. Tuy nhiên anh không thể vì điểm này mà nhận định rằng
em sai khiến Phích Lịch làm hại Giang Vũ Phi được.”
“Nhan Duyệt, Hứa Mạn thuê hung thủ để giết tôi, cũng là do cô sai khiến sao?” Giang Vũ Phi đột nhiên lên tiếng hỏi cô ta.
Nhan Duyệt cười giễu cợt: “Tội danh này cũng định sẵn cho tôi sao? Giang Vũ
Phi, cô không cần đưa ra chứng cứ mà cứ gán hết tội lên người tôi sao?
Cẩn thận tôi sẽ kiện cô tội vu cáo!”
“Cô cố ý tiết lộ với Hứa
Mạn chuyện tôi đã từng bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng, còn cố ý để Hứa Mạn
đến tìm Mã Tinh điều tra tình trạng bệnh của tôi, sau đó khéo léo giật
dây Hứa Mạn nảy sinh lòng hận thù với tôi, lợi dụng tính cách bồng bột
dễ xúc động của cô ta, để cô ta đối phó với tôi.”