Bạch Nguyệt hy sinh làm những người khác tâm thần chấn động không nói
lên lời, cũng làm những người trải qua trận kiếp nạn kinh thiên động địa này tâm cảnh trở nên trống trải. Những tông môn luôn có ý nghĩ bài xích với gia tộc lánh đời chỉ có điều là nhiều hay ít, chính là đã thay đổi
sau khi trải qua sự việc này tại Phượng tộc. Bọn họ tuy không cho rằng
mỗi một gia tộc lánh đời đều giống như Phượng tộc, yên lặng trấn thủ một phương an bình, nhưng lại tin tưởng thế gian này tuyệt chỉ có duy nhất
một gia tộc như Phượng tộc.
Phượng tộc sau khi trải qua trận sóng to gió lớn, thiếu chút nữa hoàn toàn bi hủy diệt, nhưng các đại tông
môn đều bởi vì khâm phục, tăng cường viện thủ, dùng ba tháng ngắn ngủi
trùng kiến* lại Phượng tộc.
*Trùng kiến = xây dựng: mình để hán việt nghe cho cổ hơn nhé ^^
Đương nhiên, đây là chuyện lúc sau.
Ngày thứ hai sau khi Bạch Nguyệt ra đi, Dạ Dao Quang đứng ở chân núi Phụng
Lai, dưới mái hiên nhà của một hộ nông, nhìn cơn mưa nhỏ tí tách, nàng
bỗng nhiên phát ngốc. Trong tâm tưởng của nàng vẫn là một cảnh kia, Bạch Nguyệt trắng bệch đem cả đất trời bừng sáng vì lôi điện, một nữ tử ôm
thần hồn yêu thú cùng nhau bị lôi kiếp đánh cho hồn phi phách.
“Đang nghĩ gì thế?” Không biết Ôn Đình Trạm đi đến bên cạnh người nàng từ khi nào, bưng một ly nước ấm đưa cho nàng.
“Không có gì, trong lòng có điều lay động.” Dạ Dao Quang tuy rằng không sợ
người khác lãnh nhiệt, nhưng với Ôn Đình Trạm, nàng chưa bao giờ cự
tuyệt, duỗi tay tiếp nhận ly nước.
“Người tu luyện luôn làm người khác phải kính nể, ta nghĩ đến muội ngày đó ở Ngũ linh đàm hy sinh vì
nghĩa, không biết sợ giống như Bạch Nguyệt hiện giờ, thực sự thán phục.” Ôn Đình Trạm ngữ khí tràn ngập kính ý.
Lần đầu tiên nghe Ôn Đình Trạm đề cập tới Ngũ linh đàm, đang chuẩn bị cúi đầu uống nước Dạ Dao
Quang ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “A Trạm, lúc trước, chàng là trách
muội sao?”
Nàng có chút cẩn thận hỏi.
Ôn Đình Trạm thấp giọng cười ra tiếng: “Ta sao phải trách muội?”
Không thể phủ nhận, điều này vẫn luôn là khúc mắc của Dạ Dao Quang. Ôn Đình
Trạm đối với nàng tình ý thâm nhập cốt tủy, càng ngày càng trầm trọng.
Nàng tuy không cho rằng nàng đã sai, chắc chắn không làm thiên hạ thất
vọng, không làm mọi người thất vọng, lại duy nhất có lỗi với Ôn Đình
Trạm.
Đôi tay thon dài với khớp xương rõ ràng phảng phất xuyên
qua màn mưa duỗi tới, cầm lấy đôi bàn tay hơi lạnh của nàng, hắn khẽ
nâng mắt lên nhìn Dạ Dao Quang. Đôi mắt thâm thúy mà lại nồng liệt thâm
tình, tựa như dung nham núi lửa dâng lên không một tiếng động vô hình
chảy vào ngực nàng, năng đến mức nàng có chút hít thở không thông.“Dao
Dao, khi ta động tâm với muội ở lần đầu tiên, ta liền hiểu muội như thế
nào.” Hắn giọng nói ấm áp, từng âm thanh như những giọt mưa tươi mát bị
gió dẩy lọt vào tai, “Ta vẫn luôn cho rằng chân chính để tâm một người,
chính là bao dung nàng. Ở trong mắt người khác cho dù tốt xấu thế nào, ở trong mắt ta đều là theo lý thường. Nếu ta có tình ý, đi xoay chuyển
tâm tính của muội, giam cầm linh hồn muội, ta đây thà rằng nhịn đau để
muội xa chạy cao bay. Điều ta muốn chính là vì muội cùng tìm hiểu thiên
địa rộng lớn, làm muội tự do sung sướng ngao du. Nếu đem muội cất ở trên gác cao, làm một mình ta suốt ngày thưởng thức, muội cũng sẽ trở nên
điêu tàn dưới cưỡng chế của ta.”
Đôi mắt đột nhiên liền có chút chua xót, Dạ Dao Quang cố gắng mở to hai mắt, không cho nước mắt ngưng tụ.
Người nam nhân này, người nam nhân này luôn là như vậy, làm nàng muốn khóc như vậy.
“Cho nên, Dao Dao, bất cứ lúc nào, muội đã lựa chọn, ta đều không cảm thấy
muội cô phụ ta. Chỉ vì Dao Dao vĩnh viễn không thay đổi, mới là Dao Dao
lúc ban đầu ta vô pháp dứt bỏ.”
Dạ Dao Quang ném cái ly trong
tay, ly rơi xuống nước bắn phát ra âm thanh thanh thúy, nàng nhào vào
trong lòng ngực hắn, đôi tay xuyên qua eo hắn, gắt gao ôm hắn.
Bị bất thình lình va chạm, Ôn Đình Trạm không hề dự liệu lùi về sau một bước, dưới chân trụ vững mới gắt gao ôm lại nàng.
“Ôn Đình Trạm, chàng nói thế gian này làm sao có nam nhân đáng ghét như
chàng chứ. Chàng luôn là làm muội khóc, chàng đem muội biến thành loại
nữ tử mà muội ghét nhất, động chút liền rơi lệ, chàng thật là đáng
ghét.” Âm thanh Dạ Dao Quang khóc nức nở cùng với những oán giận truyền
đến.
“Phải, ta thật là có tội không thể tha.” Ôn Đình Trạm tràn
đầy sủng nịch cười, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, “Nhưng ta chỉ
làm một mình muội chán ghét mà thôi.”Khóe môi ức chế không được giương
lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, Dạ Dao Quang cảm thấy nàng thật giống
bệnh nhân tâm thần, vừa khóc vừa cười. Còn nói nàng không có thay đổi,
nàng chính là đã khác ngay đến chính nàng còn thấy không quen.
“Thế gian sẽ không có nam tử thứ hai như Ôn Đình Trạm đâu” Ở trong phòng,
hoàn toàn không có ý định muốn nghe lén, chỉ có điều Qua Vô Âm nhĩ lực
quá tốt, một tay chống nửa bên mặt, cảm thán nhìn sang Vân Phi Ly bên
cạnh, vì sao nàng có một chút ghen ghét như vậy.
Mạch Khâm ngồi ở đối diện, tự giác đứng lên: “Ta đi đối dược với Bạch Kỳ.”
Trong phòng liền còn lại hai người Vân Phi Ly cùng Qua Vô Âm, phòng ốc nông
hộ vốn dĩ kiến tạo thật sự đơn giản, nơi bọn họ ngồi vừa lúc có thể nhìn đến dưới mái hiên hai người ôm nhau. Mưa phùn mờ mịt một tầng khói nhẹ
mông lung, quanh quẩn ôn nhu quanh thân hai người, khắc hoạ bốn chữ ——
thần tiên quyến lữ.
Vân Phi Ly có chút chân tay luống cuống, hắn
giờ phút này chính là đem Ôn Đình Trạm hận muốn chết, thật là da mặt như thế nào lại dày như vậy, mấy lời âu yếm lộ liễu như vậy đều nói được.
Hắn nỗ lực muốn quay qua Qua Vô Âm cũng nói một hai câu biểu đạt một
phen tình ý, nhưng trong đầu hắn trừ bỏ mấy câu cổ kim thì cái gì cũng
đều không có. Nhưng những cái đó nói ra, giống như không có một chút
tình ý nào hết.
“Ha ha ha……” Qua Vô Âm nhìn Vân Phi ly giống như người nhìn thấy cô nương ái mộ, nghẹn đến mức không thở nổi, giống như
bộ dáng phàm phu tục tử, thật sự là nhịn không được cười phá ra.
Cười đến thở hổn hển, trực tiếp ghé vào trên bàn, vỗ cái bàn cười tiếp.
Vân Phi Ly nỗ lực nghẹn lời âu yếm bị Qua Vô Âm làm ra phản ứng này mặt càng thêm đỏ lên.
Thấy vậy, Qua Vô Âm nỗ lực nhịn cười, nhưng nhịn không được hai vai run rẩy, muốn mở miệng nói, lại vừa buông lỏng miệng liền lộ ra tiếng cười, cuối cùng thật sự là vô pháp, nàng chỉ có thể nói: “Ha ha ha ha, chàng,
chàng để ta cười xong đã, cười xong sẽ tốt……”
Tiếng cười như vậy, tự nhiên xuyên qua tiếng nước mưa chảy vào trong tai Dạ Dao Quang cùng
Ôn Đình Trạm. Bọn họ hai hơi tách nhau ra nhìn qua, liền thấy Qua Vô Âm
cười đến quá mức sung sướng, lại nhìn Vân Phi Ly rời khỏi chỗ ngồi, bộ
dáng tay chân không biết nên làm như thế, Dạ Dao Quang cũng là có chút
nhịn không được, vì không để Vân Phi ly xấu hổ thêm, Dạ Dao Quang rất
phúc hậu lôi kéo Ôn Đình Trạm tránh ra.
“Ta không phải Ôn Doãn
Hòa, không tùy ý tiêu sái được như hắn, nhưng ta có thể dùng phương thức của ta, làm muội vui vẻ, làm muội hạnh phúc.” Vân Phi Ly không bởi vì
Qua Vô Âm chê cười mà bực, thực nghiêm túc nói. Nhìn Qua Vô Âm dừng lại
tiếng cười, giọng nói hắn chân thành tha thiết: “Vô Âm, chúng ta kết làm đạo lữ đi.”