Bạch Kỳ suýt nữa bị tiếng rống thổi bay, là Bạch Nguyệt nhanh chóng ngăn trước mặt hắn.
Đối mặt với một hồn thể cự thú như vậy, với sức hủy diệt mạnh mẽ, Bạch Kỳ
cùng Bạch Nguyệt rốt cuộc vô pháp lừa mình dối người. Những lời nói của
trưởng lão Phượng tộc đều là sự thật, yêu thú cường hãn như vậy thật sự
tồn tại. Mặc dù Bạch Minh chân quân đã từng trả giá bằng cả sinh mệnh vì đại giới, cũng không thể đem nó hoàn toàn tiêu diệt.
Nó mới là họa nguyên làm bọn hắn chí thân chia lìa!
Hai người cơ hồ là tâm hữu tương thông, Bạch Kỳ đứng ở phía sau Bạch
Nguyệt, trong tay chiếc khèn để ở bên môi, con chim khổng lồ đang nhằm
hướng mọi người bỗng dưng chuyển hướng, hướng tới hồn thể kia mà công
kích.
Nhưng chim khổng lồ chỉ như ngọn lửa xuyên qua hồn thể,
dừng ở phía trên dãy tòa nhà Phượng tộc, đem phòng tất cả thiêu sạch
không còn một mảnh, mà khi nó tách ra thành vô số con chim ngũ sắc nhỏ
công tới, lại cũng là xuyên thấu qua thân hình con yêu kia. Đối với nó
hoàn toàn không tạo được một điểm thương tổn, suýt nữa còn đem nhiều
người tu luyện như vậy bức tới gần chim ngũ sắc, đối thượng với con yêu
thú này, không hề có lực công kích.
Nhìn một màn này, Bạch Kỳ cùng tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch.
Mà làm cho bọn họ càng thêm sợ hãi chính là con yêu thú vung cổ lên, cơn
lốc liền đem lũ chim ngũ sắc ném lại, rơi xuống đám người Dạ Dao Quang
bên này. Mọi người lập tức tránh đi, đám chim ngũ sắc nện xuống mặt đất, xuất hiện một hố đen như mực bốc cháy.
Bọn họ hoàn toàn không
đối phó được chim ngũ sắc, liền như vậy bị yêu thú này dễ như trở bàn
tay tiêu diệt. Xem ra tất cả mọi người trong lòng đều run sợ, lực lượng
này rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào.
Còn không đợi những người này
bình tĩnh lại, yêu thú kia liền mở miệng rộng ra bỗng nhiên hút bọn họ,
lập tức vài người bị hút bay lên trời, cũng may đồng môn tay mắt lanh lẹ một đám giữ chặt. Nhưng tại đây một cổ cường đại lực hấp dẫn tăng
cường, bọn họ nhiều người như vậy dường như không có sức lực chống lại
lực lượng này.
Giờ khắc này, những người trong lòng luôn kiêu
ngạo, tự cho rằng mình không phải người tầm thường giờ mới biết được bọn họ thực sự nhỏ bé bao nhiêu.
Từng người một bị hút thân mình
lên, lôi kéo dài thành một trường xuyến, mà người gần nhất cũng càng
ngày càng tới gần yêu thú. Những người tu luyện thân người không ngừng
bay, lại như vậy rơi xuống, những người này toàn bộ đều bị một kích mà
chết.
Bạch Kỳ từ trong lòng lấy ra một vật, hắn tầm mắt nhanh chóng đảo qua, gào to một tiếng: “Dạ cô nương!”
Dạ Dao Quang quay qua theo tiếng vọng, Bạch Kỳ đem một vật trong suốt
chiết xạ năm màu ánh sáng hình trăng tròn hướng tới nàng ném lại. Dạ Dao Quang cơ hồ không có nghĩ nhiều, nàng một bước nhảy lên, duỗi tay tiếp
được. Đồ vật kia rơi vào lòng bàn tay, cổ tay nàng liền tê rần, nàng cảm giác có lực đạo mạnh mẽ như đang hút lấy linh hồn của chính mình.
Nàng nhanh chóng vận lực lượng toàn thân, nắm lấy đồ vật kia, ném nó tới chỗ yêu thú.
Khoảnh khắc nắm chặt đó, nàng tựa như kéo toàn bộ thế giới. Nàng tận mắt nhìn
thấy đồ vật kia phảng phất có thể xuyên phá dòng khí lưu động bốn phía.
Trong nháy mắt, nàng cho rằng không gian cùng thời gian đều dừng lại!
Nàng như từ một không gian khác phá nát thời không, ngang trời mà đến. Toàn
lực một ném, đồ vật trong tay như đĩa bay quét ngang mà đi, nện lên phía trên hồn thể yêu thú.
Không còn giống như chim ngũ sắc không đau không ngứa xuyên thấu qua, mà là một màu anh sáng lóa lên rồi toàn bộ
dung nhập vào trong thân thể yêu thú.
Trong nháy mắt, hết thảy
đều dừng lại. Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người bay trở lại bên người
Ôn Đình Trạm. Sau đó yêu thú kia ngửa mặt lên trời, không ít tu luyện
giả* bị ném bay ra rất xa. Nó phát ra tiếng rống giận phẫn nộ, thân mình phảng phất như có lưỡi dao từ trong cơ thể cắt ra, từ trong suốt biến
thành nửa trong suốt, cuối cùng vỡ ra từng đạo ngũ sắc.
*Tu luyện giả = người tu luyện, mình để theo nguyên âm Hán Việt nhé.
Vừa lúc mọi người đều nhịn không được muốn thở dài nhẹ nhõm, vết kia vỡ ra
lại quỷ dị khép lại, rồi sau đó nó ngửa đầu, hướng tới chỗ tu luyện giả
đang tập trung phun ra một cổ giống như thực thể ánh sáng ngũ sắc, thứ
này đúng là những đồ vật Bạch Kỳ nghiên cứu chế tạo bị nó nuốt hết.
Một cỗ kia trút xuống, đúng như Long Vương tức giận, nước như sóng lớn từng cơn đánh tới. Mọi người sắc mặt biến đổi, vội vàng hướng về hai bên bay vọt thoát đi. Phía sau là ánh sáng chói mắt, toàn bộ núi Phụng Lai rung chuyển. Theo kia từng đợt ánh sáng bắn ra, núi Phụng Lai dường như
hướng đáy biển mà chìm xuống.
Nhìn những người tông môn chết vì
không chạy kịp, có người sắc mặt trắng bệch: “Con quái vật này chúng ta
không thể ứng phó, chỉ sợ Bạch Minh chân quân tái sinh mới có thể!”
Dạ Dao Quang cũng là tâm thần căng thẳng, nàng từ trong lòng ngực lấy ra
một vật, chỉ cần thả ra, Thiên Cơ sư thúc trong khoảnh khắc có thể tìm
đến, nhưng nàng còn chưa có dùng khí ngũ hành thúc giục, đã bị một con
yêu tay chặn lại: “Nghiệt này là ta tạo ra, vậy do ta tới bình ổn.”
“Bạch Nguyệt!”
Bạch Nguyệt không nhìn nàng, mà xoay người nhìn Bạch Kỳ: “Sư huynh, chúng ta đều sai rồi, chúng ta đều cô phụ sư phó.”
Bạch Kỳ đau kịch liệt nhắm mắt lại: “Đúng vậy, chúng ta đều sai rồi.”
“Nếu sai rồi, chúng ta liền sửa. Sư phó chưa có hoàn thành, vậy chúng ta thay hắn hoàn thành!”
Bạch Kỳ chậm rãi nghiêng đầu nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt hắn dần dần trở nên sáng rõ, khóe môi nhiễm ý cười.
Bạch Nguyệt nhìn hắn, cũng tràn ra ý cười. Bọn họ phảng phất quay lại thời
điểm sư phó ngày đầu tiên mang nàng trở về. Sư phó nói đây là sư huynh,
hắn tuy rằng tai không thể nghe, miệng không thể nói, nhưng hắn là người không thể tốt hơn.
Ngày đó, sư huynh cũng là cười như vậy đối với nàng, ấm áp mà lại khoan dung, như huynh trưởng đối với muội muội.
“Sư huynh, kiếp sau chúng ta tiếp tục thành huynh muội đi.”
“Được, kiếp sau ta chắc chắn bảo hộ ngươi, vĩnh viễn không rời bỏ ngươi.”
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là đối phương, nhưng lại không có
bất luận tình cảm nào khác trộn lẫn, có rất nhiều tình cảm khác thâm
sâu.
Chính là hình ảnh ôn nhu tốt đẹp như vậy. Ngay sau đó Bạch
Nguyệt duỗi tay nhanh chóng móc ra đôi mắt Bạch Kỳ. Bạch Kỳ hai mắt máu
chảy không ngừng, nhưng lại không hề kêu đau một tiếng.
“Bạch Nguyệt!”
Dạ Dao Quang kinh đau hô lớn tiếng. Bạch Nguyệt mang theo đôi mắt của Bạch Kỳ, nàng không chút do dự làm trọng thương Bạch Kỳ, hướng tới con yêu
thú đang giãy dụa mà tới.
Giống như thiên nga nhào tới ánh lửa!
Thân thể của nàng cũng bốc lên ngọn lửa hừng hực. Nhưng lửa kia và lửa này
không giống nhau, là một loại so với chí dương, so với chi hỏa thuần
tịnh còn muốn hùng hậu hơn. Lực lượng bàng bạc phảng phất ra có thể đem
thiên địa đốt tẫn.
Xung quanh đột nhiên tối sầm lại, mây đen quay cuồng mà đến, vô số lôi điện đan xen trở thành một cổ lôi điện cự long, từ xa đến gần.
“Yêu Hoàng sinh, thiên lôi kiếp!”
“Nàng dùng thiên lôi kiếp này cùng yêu thú đồng quy vu tận!”
Biết được dụng ý của Bạch Nguyệt mọi người đều chấn động cùng khâm phục,
nhìn nữ tử kia mang theo lôi kiếp hướng tới hồn phách yêu thú, nàng một
bộ bạch y như tuyết, ở giữa bầu trời đen nghìn nghịt, phảng phất như
bông tuyết độc nhất, đẹp như vậy, thuần khiết như vậy, sạch sẽ như vậy.
Ở lúc Bạch Nguyệt bay đến yêu thú trên không, lôi kiếp kia đánh trúng
thân thể của nàng. Nàng không có bất luận phản kháng, ngược lại đem
chính mình coi như trung gian, đem toàn bộ lực lôi điện dẫn tới phía
trên hồn thể yêu thú.
Một cái chớp mắt, nàng nhìn không trung,
hình như có vô số pháo hoa nổ tung, ở nơi lộng lẫy nhất mơ hồ có hắn
dung nhan anh tuấn vô song, hắn đang mỉm cười với nàng.
Sư phó, năm đó có phải người cũng như vậy?
Sư phó, ngươi hãy từ từ chờ ta, chờ ta đi tìm ngươi.
Sư phó, kiếp sau, kiếp sau chúng ta kết làm vợ chồng.
Ở trong nháy mắt cuối cùng trước khi sinh mệnh biến mất, nàng dường như
nhìn đến hắn vẫn như ngày xưa lúc nàng té ngã, duỗi bàn tay dày rộng ấm
áp hướng tới nàng mỉm cười.