Dạ Dao Quang thần sắc ngưng trọng gật đầu: “Bách mục yêu, không phải là
loại yêu bình thường, chính là người sa đọa tu luyện mà thành yêu, chỉ
có giới tính nữ. Chúng dùng một loại yêu thuật thải dương bổ âm.”
Kỳ thật Bách mục yêu ở kiếp trước nàng cũng nghe tới nhiều, chẳng qua ở
mỗi nơi lại nghe được những phiên bản lưu truyền khác nhau. Còn yêu thực sự Dạ Dao Quang chưa từng gặp qua, nhưng lại biết Bách mục yêu chân
chính là như thế nào. Là một loại yêu thuật, lấy đôi mắt nam nhân làm
phương pháp tu luyện.
Hơn nữa Bách mục yêu lựa chọn con mắt để tu
luyện còn vô cùng kén chọn, phải là đôi mắt sáng ngời không có tà khí.
Nếu là có trí tuệ đó chính là đôi mắt thượng đẳng, nếu ẩn chứa linh khí
vậy tuyệt đối là tốt nhất. Đặc biệt là đôi mắt cuối cùng này, nhất định
phải là một đôi mắt ẩn chứa linh khí, như vậy mới có thể đủ để yêu lực
của nó đạt tới cảnh giới Yêu vương. Giống như người tu luyện có thể tu
luyện linh khí, nhưng người tu luyện nơi nào có được đôi mắt tốt đến như vậy?
Kiếp trước Dạ Dao Quang đã từng xem qua sách sử tiền bối ghi lại, có một người tu luyện đã từng đối phó với một con Bách mục yêu
thiếu một đôi mắt, vì để giải quyết con Bách mục yêu này đã không tiếc
tự hủy hai mắt. Mà Ôn Đình Trạm, tuy rằng không phải người tu luyện,
nhưng hắn có đôi mắt sạch sẽ trong sáng như vậy, chẳng những có trí tuệ, càng thêm bởi vì được long tiên dịch tôi thể lúc sau, so với người tu
luyện càng có được linh khí thuần khiêtts.
Người Nguyên quốc sư
không biết tạo bao nhiêu nghiệt, dùng tới bao nhiêu người cấp đôi mắt
cho Bách mục yêu, mới có thể thỏa ước cùng nó. Nó chỉ là muốn đôi mắt Ôn Đình Trạm, mà không phải tánh mạng, tất nhiên là sẽ không chịu trời
phạt, đợi cho nó trở thành Yêu vương, lại xông qua sáu tầng địa ngục,
liền có thể thăng lên Thiên giới. Đến lúc đó liền trở yêu tôn.
Người Nguyên quốc sư đã tính toán hoàn hảo, biết được Bách mục yêu thành Yêu
vương liền tuyệt đối sẽ không lưu lại ở nhân gian. Người hướng chỗ cao
đi, yêu làm sao không phải? Cho nên cũng không sợ tạo ra một đại ma đầu, ngay cả bọn họ cũng không đối phó được.
Xem ra thủ đoạn của nàng lần trước vẫn là quá nhẹ, cho nên bọn họ căn bản không có để ở trong lòng!
“Dao Dao, Bách mục yêu này không phải quỷ.” Nghe xong, Ôn Đình Trạm rất bình tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi, “Nó không phải quỷ, không phải chỉ vào
ban đêm mới có thể hành động, nó nếu là nhận ra ta, chuyện này thật sự
là mệnh kiếp của ta, dù có trốn đến chân trời góc biển, chẳng lẽ nó
không được sao?”
“A Trạm……”
“Dao Dao, là phúc không phải
họa, là họa tránh không khỏi.” Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang, đem
niềm tin của hắn truyền cho nàng, “Ta không tin ta là người đoản mệnh.”
“A Trạm, muội từng xem qua ghi chép tổ tiên lưu lại, từng có đạo tôn Phân
Thần kỳ đối phó với một con Bách mục yêu có được chín mươi tám đôi mắt.
Kết cục là đồng quy vu tận. Ta lúc này còn chưa tới tu vi Phân Thần kỳ.” Đây mới là điều Dạ Dao Quang thực sự lo lắng. Nàng sợ ngay cả nàng cũng không bảo hộ được hắn.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm đem Dạ Dao Quang
ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói, “Lúc nào gặp yêu ma quỷ quái, đều là
nàng che đằng trước cho ta, lúc này đây, hãy để ta chính mình giải
quyết.”
“A Trạm……”
“Dao Dao, ta đói bụng.” Không đợi Dạ Dao
Quang nói thêm, Ôn Đình Trạm liền nhoẻn miệng cười đối với nàng, kéo
nàng đứng dậy, “Đồ ăn sáng đều nguội rồi, chúng ta không ăn, Nghi Phương bọn họ cũng sẽ không ăn.”
Dạ Dao Quang bất đắc dĩ tùy ý để Ôn
Đình Trạm kéo nàng đi ra ngoài. Ngồi ở bàn dùng bữa, Ôn Đình Trạm trưng
ra bộ dáng nàng không ăn, hắn cũng không ăn. Đám người Vệ Kinh cũng chỉ
có thể bồi thêm tư thế đói bụng cho nàng xem. Dạ Dao Quang dù cho tâm sự nặng nề, ăn cũng không biết mùi vị, nhưng vẫn là bưng lên chén dùng đồ
ăn sáng.
Ăn sáng sau, Ôn Đình Trạm tính toán một hồi với Dạ Dao Quang, Lan huyện huyện lệnh liền mang theo sư gia tới cửa.
“Hạ quan Lan huyện huyện lệnh Mạc Hứa Vi khấu kiến Ôn đại nhân.” Lan huyện
huyện lệnh là một nam tử thoạt nhìn mới hai mươi bảy tuổi. Hắn ngũ quan
đoan chính, không thể nói là tuấn lãng, nhưng cũng không xấu. Lông mày
dày đậm, mặt góc cạnh, làm người nhìn thoáng qua đểu dễ dàng nhớ kỹ.
“Mạc đại nhân khách khí.” Ôn Đình Trạm ngữ khí bình đạm nói, “Đang chuẩn bị
đi tìm Mạc đại nhân, đêm qua chỗ ta bị tập kích. Chắt gái của lão sư bị
bắt đi. Nơi này chính là quản hạt của Mạc đại nhân. Mạc đại nhân nói vậy hẳn là nên cho bản quan một công đạo.”
“Hồi bẩm Ôn đại nhân, hạ
quan đúng là vì việc này tới cửa thỉnh tội với đại nhân.” Mạc Hữu Vi nói nhưng thật ra sự việc có chút ngoài ý muốn, “Không dối gạt đại nhân,
đêm qua hạ quan đã biết được việc này, cho nên cho người suốt đêm tuần
tra, hiện đã đem mấy hộ gia đình khả nghi liệt kê tới.”
Mạc Hữu Vi nói xong liền móc ra tờ giấy đưa cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không có tiếp, mà cười nói: “Nếu Mạc đại nhân cảm thấy khả nghi, vì sao không cho người điều tra?”
“Ôn đại nhân, thần tiên đánh nhau, hạ quan này làm tiểu quỷ chịu không
nổi.” Mạc Hữu Vi cười khổ nói, “Năng lực của hạ quan cũng có giới hạn,
mong rằng Ôn đại nhân nể tình cô mẫu hạ quan cùng Ôn đại nhân có chút
tình cảm, để cho hạ quan một con đường sống.”
“Mạc đại nhân cô mẫu là……”
“Cô mẫu tôn húy một chữ Lam.”
Mạc Lam, Dạ Dao Quang cả kinh, kia không phải thê tử Đỗ Hạnh sao? Đỗ Hạnh
cùng Mạc thị lúc trước hậu đãi bọn họ như vậy. Lúc ở Đỗ gia thôn Dạ Dao
Quang sơ sẩy để lộ sinh thần bát tự Ôn Đình Trạm, suýt nữa đi đời nhà
ma, nếu không có Đỗ Hạnh khẳng khái bổ nguyên khí, có Mạc thị dốc lòng
chăm sóc, nàng chỉ sợ đã sớm lại đầu thai lần nữa.
Còn chưa nói tới ngày xưa Đỗ Hạnh cùng Mạc thị luôn trông chừng Ôn Đình Trạm cùng nguyên chủ Dạ Dao Quang.
Loại chuyện như thế này Mạc Hữu Vi khẳng định không dám nói dối, chỉ cần Ôn
Đình Trạm gửi một phong thư liền có thể chứng thực. Đừng nhìn quan phẩm
Ôn Đình Trạm hiện tại không cao, nhưng muốn bóp chết một huyện lệnh thất phẩm kia tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Nghĩ tới Đỗ Hạnh cùng Mạc
thị, Ôn Đình Trạm liền duỗi tay nhận lấy tờ giấy trong tay Mạc Hữu Vi:
“Mạc đại nhân thân là quan phụ mẫu, nói vậy công vụ bận rộn, bản quan
không trì hoãn Mạc đại nhân nữa.”
“Hạ quan cáo từ.” Mạc Hữu Vi cũng thuận thế nói.
Chờ đến sau khi Mạc Hữu Vi rời khỏi, Dạ Dao Quang mới nói: “A Trạm, chàng trước lúc tới chưa từng tra qua huyện lệnh nơi này?”
“Ta là chưa từng tra chi tiết quá tứ thúc cùng tứ thẩm.” Ôn Đình Trạm sao
có thể không có điều tra qua các quan lại nơi này, chẳng qua không nghĩ
tới Mạc thị thế nhưng là xuất thân từ Mạc gia. Bất quá nghĩ đến Đỗ Hạnh
đến Đế Đô, cũng chẳng có gì lạ, “Tổ tiên Mạc Hữu Vi cũng làm nghề y, tổ
phụ hắn đã từng là quan ở Thái Y Viện, bất quá tới đời phụ thân hắn vẫn
luôn nghiên cứu khoa cử, chẳng qua thi tới bốn mươi tuổi vẫn chỉ là cử
nhân. Nhưng thật ra hai huynh đệ Mạc Hữu Vi có chút thiên phú trong việc đọc sách. Mạc Hữu Vi cùng Tần Đôn là hai tiến sĩ cùng bảng. Người đệ
này hiện giờ ở Quốc Tử Giám, là một cử nhân, ta thật là đã biết phụ thân hắn có một muội muội ruột thịt gả đi xa, nhưng không có tra gả đến nơi
nào.”
“Tứ thúc cùng tứ thẩm cũng không thấy lui tới Mạc gia.” Ở
trong trí nhớ nguyên chủ không có, ở trong trí nhớ của nàng cũng không
có người nhà giàu nào ngày lễ hay ngày tết tới thăm Đỗ Hạnh cùng Mạc
thị, càng không có cái gọi là đại lễ. Nếu gả nữ nhi ra ngoài, cũng không đến mức như thế, hơn nữa năm đó là vì duyên cớ gì mà Đỗ Hạnh cùng Mạc
thị trở lại Đỗ gia thôn, không hề ra khỏi quận Dự Chương nửa bước?