Lời Ôn Đình Trạm vừa nói làm tâm Dạ Dao Quang trầm xuống.
Nếu Mẫn Chiêu thật sự cùng người của Nguyên quốc sư liên thủ, sự tình như
vậy phiền toái lên gấp bội, Ôn Đình Trạm còn cố ý nhắc nhở nàng đem Âm
châu lưu lại: “Chàng là cố ý muốn đem Nguyệt Cửu Tương đưa đến tìm hung
thủ cạnh Nguyên quốc sư?”
“Ta được nàng cho phép.” Ôn Đình Trạm
nói với Dạ Dao Quang, “Nàng cũng từng nghĩ tự mình đi tìm hung phạm, ta
cùng với nàng cùng tìm với nhau. Người Nguyên quốc sư muốn chỉ là vì
Nhạc Thư Ý.” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm tiếp tục nói, “Ngày đó không ít triều thần đề cử ta tới Lan huyện tranh vũng nước đục này, ta liền phát hiện có người cố tình xúi giục, mục đích chính là đem ta điều khỏi Đế
Đô.”
Nếu bọn họ muốn Nguyệt Cửu Tương, tính toán thừa dịp hắn
không ở Đế Đô đưa con cờ Nhạc Thư Ý cấp động lên, hắn liền thành toàn
cho bọn họ. Tổn thất một người tu vi Luyện Hư kỳ bọn họ còn không có
thương tiếc, vậy hắn liền làm cho bọn họ tê tâm liệt phế, không thể đau
xót hơn, làm cho bọn họ biết được thế nào mới là đáng sợ!
“Vậy
chàng tới đây, căn bản chỉ là vì tạo một cơ hội cho bọn hắn, đâu phải
muốn đi tìm tài bảo của sơn tặc?” Dạ Dao Quang xem như đã hiểu rõ những
tính toán của Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao, ta cũng không phải là thần.
Ta tuy rằng dự đoán như thế, nhưng cũng chưa chắc là thật.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Muốn phòng ngừa có phải hay không nên tính rộng rãi chút,
thả ra một lượng tài bảo lớn, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, tất nhiên
còn chưa rời khỏi lão lang sơn. Nếu Mẫn Chiêu thật sự cùng Nguyên quốc
sư liên thủ, như vậy số tiền tài này rất có thể ở một nơi đối với ta mà
nói cực kỳ nguy hiểm.”
Như thế hắn liền lâm vào một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhiệm vụ của hắn lần này chính là mang về này một chút bạc dơ nhưng nếu không lấy chính là thất trách. Còn nếu hắn kêu lấy
không được, phía Nguyên quốc sư liền sẽ đem chuyện này đưa đến trước mặt bệ hạ, chứng cứ có sức thuyết phục hắn vô năng không làm tròn trách
nhiệm; nếu là muốn lấy, nói vậy phải trả một cái giá rất lớn.
“Đây là Nguyên Dịch đánh trả.” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Nguyên Dịch chưa bao giờ là một người có thể nhẫn nhịn, hoặc là đem Ôn Đình
Trạm giải quyết ở lão lang sơn, hoặc là đem Ôn Đình Trạm vây ở chỗ này,
chờ hắn sắp xếp cách cục trong triều đình, chờ đến lúc Ôn Đình Trạm trở
về thì cũng đã muộn.
“Nguyên Dịch hắn vĩnh viễn không thể thắng
được.” Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang, “Hắn cho rằng toàn bộ
triều đình chỉ có một mình ta mới có thể làm hắn mỏi mệt.”
“Đơn
Cửu Từ!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến. Đơn Cửu Từ cũng không phải
người ăn chay* (ăn chay: ý nói không phải hiền như nhà sư). Nguyên Dịch
khẳng định sẽ không dùng Phúc An Vương, chỉ cần không dùng Phúc An
Vương, người là địch nhân của Đơn Cửu Từ. Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang
không khỏi nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Không phải xưa nay không thích
hắn sao?”
“Không thích vẫn là không thích nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn.” Ôn Đình Trạm lúc này đã đi hết con đường ở vách núi. Phía trước bọn họ đã là cuối đường, bên cạnh xuất hiện một cái tiểu
đình hóng gió.
Ôn Đình Trạm duỗi tay phủi lớp đất đá cùng bụi trên vách đá phía trước, trên vách đá xuất hiện một hình tròn nhỏ nhô lên
trước mặt Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm nắm lấy chậm rãi xoay chuyển.
Vách đá phát ra tiếng cạch cạch, hướng vào phía trong xuất hiện khe hở có
thể vừa đủ cho một người nghiêng mình đi vào. Dạ Dao Quang từ trong lồng ngực lấy ra một viên Dạ minh châu đưa cho Ôn Đình Trạm, bọn họ hai
người tiến vào thạch động, chậm rãi bước trên thềm đá mà xuống.
Phía dưới là một thạch thất chất đầy rương chứa tài bảo, Ôn Đình Trạm lấy ra mồi lửa, đem đèn dầu trong thạch thất thắp sáng. Dạ Dao Quang tiến lên
mở một cái rương, cái rương rỗng tuếch.
“Có người lấy đi rồi.”
Ôn Đình Trạm không nói gì mà cẩn thận nhìn thạch thất xung quanh. Thạch
thất ngoài mấy chục cái rương rỗng, không có bất kỳ thứ gì khác. Ôn Đình Trạm duỗi tay sờ lên lớp bụi trên rương.
“Lớp bụi này có phải hơi dày hơn bình thường?” Nếu thật sự Mẫn Chiêu cho người đem đồ đi, vậy
thời gian ước chừng không quá một tháng, không có khả năng tích tụ được
lớp bụi dày như vậy, “Chẳng lẽ đã sớm bị người khác lấy đi?”
“Nếu
bị người khác lấy đi trước, là người phương nào chỉ đem theo đồ mà lưu
lại những cái rương rỗng này, nhiều vàng bạc như vậy số rương cần mang
tới để đựng cũng không ít? Vì sao không trực tiếp đem cả rương đi?” Ôn
Đình Trạm chỉ ra điểm không hợp với lẽ thường, “Dao Dao, muội xem những
cái rương này, đều là sắp xếp cực kỳ có trình tự. Nếu như đã lấy đi tài
bảo, sau đó lại mất công đổi rương, những cái rương này cũng nên là tùy ý ném ở một bên.”
“Chính xác.” Dạ Dao Quang cũng cảm thấy có chút quái dị.
“Số tài bảo này, chỉ sợ Mẫn Chiêu thông đồng với những người khác khi tới
lấy nhưng không thấy.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Mấy cái rương này có ít bụi hơn, có thể lúc loạn trí xốc lên để tìm dấu vết……” Nói xong Ôn
Đình Trạm liền ngồi xổm xuống, đem một cái rương nâng lên. Cái rương ở
trong góc thế nhưng có cái đã một lỗ thủng, đem kéo lại gần, Ôn Đình
Trạm cúi đầu nhìn kỹ bên cạnh, “Lỗ thủng này nhìn giống như bị chuột
cắn.”
Dạ Dao Quang cũng đẩy ra một cái rương khác, mặt trái cũng
có một cái lỗ, lại xem tiếp mấy cái đều có lỗ thủng. Cái có ở sau lưng,
có cái ở góc, có cái ở đáy, Lật qua mười mấy cái rương, Dạ Dao Quang mới tìm thấy ở trong một cái rương một dúm lông màu vàng.
Nhìn đến
này một dúm lông này, Dạ Dao Quang dở khóc dở cười: “A Trạm, mặc cho bọn hắn âm mưu thế nào, đều không qua nổi mắt ông trời, đây là chuột mao
tiền tài, nơi này rất có thể có một con chuột tài thành tinh.”
Chuột tiền tài không phải là chuyện bịa đặt, cũng không phải đồ vật để trang
trí, mà là xác thật tồn tại. Loại lão thử* này không thích trộm lương
thực, chỉ thích trộm tài bảo. Chúng nó trời sinh có thể tìm đủ các loại
bảo vật, đối bảo vật có một sức hút chúng không thể kháng cự. Nhìn những cái lỗ trên rương này, Dạ Dao Quang càng chắc chắn xác định hơn hai
trăm vạn vàng bạc châu báu là bị một con chuột tài đáng giận ăn trộm.
*Lão thử: chuột yêu
“Chuyện này nghe rất có lý.” Ôn Đình Trạm nghe Dạ Dao Quang giải thích xong,
gật đầu, “Những cái rương này có lỗ thủng, hẳn là người của Mẫn Chiêu
thông tới không được bao lâu, còn chưa kịp tìm kiếm, Minh thế tử cũng đã tới trước rồi. Bọn họ không tìm thấy tài bảo, chính là còn bị Minh thế
tử đổ tội rất vừa vặn, hết đường chối cãi. Không lấy được tiền nên muốn
chọc một thân bọ chó, nổi lên sát tâm.”
Cho nên sẽ có một ít rương bị lật qua, một ít rương không người động, mà cũng là chưa kịp động.
“Nhưng nếu đây là do chuột tiền tài trộm đi, chỉ sợ người của Nguyên quốc sư
muốn tìm được cũng không khó.” Dạ Dao Quang đột nhiên ngưng trọng nói,
“Số tiền này, rất có thể hiện tại vẫn là dừng ở cạnh Nguyên quốc sư.”
“Vậy đừng tìm nữa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi.” Ôn Đình Trạm không tìm hiểu tiếp, liền rời khỏi sơn động.
Nếu số tiền tài này dừng ở trên tay đám người Nguyên quốc sư, bọn họ là
chướng mắt số tiền tài này, nếu số tiền này có thể mua được tánh mạng
của Ôn Đình Trạm chỉ sợ bọn họ ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Tất nhiên, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều nghĩ bọn họ sẽ không xuẩn đến mức thuê sát thủ tới đối phó Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang. Nhưng nếu
là người giả yêu giả ma thì đều sẽ không ra tay với Ôn Đình Trạm, đó là
cách làm đồng quy vu tận. Cho nên trong lúc nhất thời Ôn Đình Trạm cùng
Dạ Dao Quang đều không nghĩ người của Nguyên quốc sư sẽ lợi dụng số tiền này đem Ôn Đình Trạm đẩy vào sát cục.