Lại một lần nữa, Dạ Dao Quang tường tận cảm nhận được Ôn Đình Trạm mưu trí có bao nhiêu cao, lòng dạ có bao nhiêu sâu!
Chỉ sợ giờ phút này Nguyên Dịch còn hoàn toàn không nghĩ tới từng cử động
của hắn kế tiếp đều đã được định trước theo ván cờ Ôn Đình Trạm sắp xếp, mà Ôn Đình Trạm tại nơi sâu nhất đã đào một cái hố làm cho hắn muốn bò
lên cũng không bò lên được.
“Ai là địch nhân của chàng chỉ sợ đến cuối cùng đều sẽ phải hối tiếc.” Dạ Dao Quang đột nhiên cảm thán một câu.
Ôn Đình Trạm nhướng mày: “Hối tiếc?”
“Hối tiếc vì sao phải cùng chàng đối nghịch!” Dạ Dao Quang có khí phách nói.
“Ha ha ha ha……” tiếng cười nồng nhiệt của Ôn Đình Trạm từ xe ngựa theo gió
qua màn xe phiêu đi ra ngoài, thanh âm vang vọng giàu từ tính như hơi
thở mùa xuân hấp dẫn không ít người đang đi trên đường, nghiêng đầu muốn nhìn một cái, tò mò muốn biết thanh âm dễ nghe này rốt cuộc phải tuấn
tiếu lang quân như thế nào mới có được.
Ước chừng một canh giờ, Dạ Dao Quang tới vùng ngoại ô Mã gia thôn. Ở thôn này đại đa số người họ
Mã, nhưng đối với Ôn Đình Trạm, tong miếu của Trạng Nguyên lang ở trên
núi thuộc địa phận thôn của bọn họ nên bọn họ vẫn là cảm thấy rất quang
vinh, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang vừa vào trong thôn đã được lí chính nhiệt tình chiêu đãi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm hàn huyên
vài câu, cuối cùng vẫn là chối từ ý tốt của lí chính, không có tới nhà
bọn họ dùng bữa. Đây cũng là một trong những lý do bọn họ không tới vào
tối hôm qua. Nếu là hôm qua tới, hôm nay người trong thôn sớm chuẩn bị
tốt, bọn họ ngược lại không dễ khước từ.
Thôn trang thượng tất
nhiên là có người, người tại thôn trang đã dựa theo phân phó của Dạ Dao
Quang bố trí lễ kỷ niệm. Đã nhiều ngày nay phu thê Ấu Ly cùng Diệp Phụ
duyên vẫn luôn túc trực ở đây giám sát. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm
đi dùng cơm trưa, nhân dịp tiết trời chưa tới đỉnh điểm nóng bức đi xem
qua tong miếu Ôn gia.
Quy cách không có phức tạp, diện tích cũng
không quá lớn, nhưng vật dụng cùng đồ đạc đều là Trọng Nghiêu Phàm cung
cấp, không những đẹp mà còn tinh tế. Phong thủ bốn phía tông miếu còn
đều là theo kế hoạch của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình
Trạm đi vòng quanh tông miếu một vòng, liền đối với Ôn Đình Trạm nói:
“Tông miếu vẫn nên là người trong tông tộc xử lý.”
Dạ Dao Quang thật ra không coi trọng là người nào xử lý, nhưng đây là quy củ của nơi này.
“Người Ôn gia vốn không nhiều lắm, cha ta là con trai độc nhất. Tổ trạch bên
kia cũng chỉ có mấy đường bá phụ, bên dưới bọn họ cũng không nhiều, cũng không cần lôi kéo bọn họ rời xa nơi chôn rau cắt rốn. Dao Dao tại đây
tìm mấy người đáng tin cậy trong thôn xử lý các công việc thường ngày
cũng được.” Ôn Đình Trạm nói.
“Cùng ý kiến của muội.” Dạ Dao Quang cũng đồng tình.
Xem xong một vòng tông miếu, xác định không có bất luận chỗ nào không ổn,
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liền ở thôn trang nghỉ trưa. Chờ đến khi
Dạ Dao Quang thức dậy, Ấu Ly đem ra danh sách thiết yến giao cho Ôn Đình Trạm: “Thiếu gia nhìn xem còn thiếu ai ?”
Dạ Dao Quang không phải thường xuyên hỏi Ôn Đình Trạm về công việc trên triều đình, Ôn Đình
Trạm cũng chưa bao giờ đưa người khác tới nhà, cho nên nàng cũng không
xác định được Ôn Đình Trạm non nửa năm hay kết giao với những bằng hữu
nào. Bởi vậy vẫn là Ôn Đình Trạm tự mình xác nhận.
Ôn Đình Trạm nhìn một lần nói: “Thế là đủ rồi, vất vả cho phu nhân.”
“Muội vất vả cái gì?” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng, “Tất cả đều do Ấu Ly định ra.”
Ấu Ly hẳn là căn cứ danh sách khách khứa ngày xưa được mời tới khi phủ bọn họ có việc kèm theo danh sách tặng lễ, nhưng thật ra một chút sơ hở đều không có, quả nhiên nàng vẫn yên tâm là Ấu Ly.
“Tuy là Ấu Ly tự mình làm, nhưng cuối cùng tra bổ khuyết không phải là phu nhân?” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Chàng lại nói ngọt.” Dạ Dao Quang duỗi tay nhéo nhéo mặt Ôn Đình Trạm
Nói xong, cũng không để ý tới Ôn Đình Trạm, liền cầm danh sách đi giao cho
Ấu Ly, cẩn thận đem quan lễ ngày kia cùng những đồ thiết yến hỏi tới chi tiết nhất, cuối cùng xác định không có vấn đề gì mới tới thôn trang
thượng dùng bữa tối rồi cùng Ôn Đình Trạm trở về Trạng Nguyên phủ.
Chưa tới mấy ngày, không biết Nguyên Dịch như thế nào cầu kiến bệ hạ, bệ hạ
tự mình hạ chỉ vì Nguyên gia chính danh, hơn nữa an bài Nguyên Dịch nhậm chức ở Khâm Thiên Giám. Dạ Dao Quang thật ra vẫn vạn phần tò mò, Nguyên Dịch rốt cuộc dùng cách khôn khéo như thế nào làm bệ hạ có thể đồng ý
như vậy. Có vết xe đổ của Nguyên quốc sư làm tiền đề mà bệ hạ còn đem
Nguyên Dịch đặt ở ngay trước mặt.
Bất quá nàng cũng không có đi
hỏi Ôn Đình Trạm, bởi vì nàng biết được Ôn Đình Trạm khẳng định cũng
không có đi tìm hiểu. Lúc này Ôn Đình Trạm tốt nhất không cần đi điều
tra Nguyên Dịch, nếu như vô ý dẫm ngược lại cái bẫy của Nguyên Dịch thì
thật không hay. Còn với Vạn chiêu nghi nằm ngoài dự kiến của Ôn Đình
Trạm cùng Dạ Dao Quang, nàng ta thế nhưng thật sự yên lặng.
“Không thể dễ dàng như vậy, nàng ta đang chờ đợi thời cơ.” Ôn Đình Trạm cùng
Dạ Dao Quang tản bộ liền nhắc tới, Ôn Đình Trạm cười nói, “Vạn chiêu
nghi té ngã một lần, nàng biết được muội cùng nàng đã gây thù chuốc oán, không có mười phần nắm chắc, nàng ta sẽ không xuất kích, hơn nữa hiện
giờ cái thai chưa được đến bốn tháng, vẫn là nên nghỉ ngơi, không dám
quá phận gây chuyện.”
“Muội phải theo dõi sát nàng ta.” Không thể
không thừa nhận, Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy Vạn chiêu nghi là nữ nhân khó đối phó, cùng người gặp gỡ lần trước không giống nhau.
“Vi phu
cùng Dao Dao cùng nhau theo dõi.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Đúng rồi, bảy
ngày sau bệ hạ muốn di giá lâm nam viên biệt cung.”
“Bệ hạ đối với chàng thật đúng là không thể tốt hơn.” Dạ Dao Quang không khỏi cười nói.
Bệ hạ không có khả năng bãi triều, trong triều lại khẳng định có rất nhiều người như là Tiêu Sĩ Duệ đều muốn tham gia Ôn Đình Trạm quan lễ. Bệ hạ
lựa chọn một ngày này di giá nam viên biệt cung tránh nóng, vậy không
cần thượng triều, quan lại cũng không cần đi theo bệ hạ, chỉ cần ngày
thứ hai lâm triều là được. Đám người Tiêu Sĩ Duệ liền có đủ thời gian
tới tham gia Ôn Đình Trạm quan lễ.
“Đây đều là công lao của lão sư cùng Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm giải thích nói.
Bởi vì Chử Đế Sư là thượng chủ nhân trong quan lễ của Ôn Đình Trạm, đảm
đương vị trí cha mẹ Ôn Đình Trạm, mà Chử Đế Sư lại khâm điểm phó thượng
thư vì Ôn Đình Trạm chính tân. Tiêu Sĩ Duệ cùng Lục Vĩnh Điềm, Văn Du là những người luôn bên cạnh, còn có những người theo yêu cầu của người
thân như Dụ đại nhân, nhạc phụ của Tiêu Sĩ Duệ, Công Bộ quan thượng thư
là người không thể không mời, cuối cùng Tiêu Sĩ Duệ thuyết phục bệ hạ
ngày kia sắp xếp di giá biệt cung.
“Dù chỉ một ngày nhưng không
xảy ra bất luận chuyện xấu gì mới là tốt.” Dạ Dao Quang sau khi nghe
xong, có chút lo lắng nhíu mày.
Nếu ngày kia bệ hạ ra ngoài gặp
chuyện ngoài ý muốn, hoặc là gặp chuyện kinh hách, mọi người sẽ đều liên tưởng đến nguyên do bởi vì Ôn Đình Trạm, không chừng sẽ dẫn tới việc
giận chó đánh mèo.
“Đừng lo lắng Dao Dao, ta tuy rằng ngày ấy
không rảnh phân thân, nhưng đã đem hết thảy an bài tốt, chỉ sợ có người
không động.” Ôn Đình Trạm cười ôn hòa, nụ cười ấm áp làm người khác yên
tâm tới tám chín phần, “Người dám hãm hại ta, rồi nghĩ có thể rút lui an toàn, chỉ sợ còn chưa có ra đời.”
“Quá càn rỡ rồi.” Dạ Dao Quang
không khỏi trừng mắt nhìn hắn, rồi sau đó lại vẫn là hồ nghi nhìn,
“Chàng nói với muội việc bệ hạ di giá, chỉ sợ là có việc cần nhờ vả a?”
Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang: “Thật là không qua được pháp nhãn của phu nhân.”