Sau khi ở phòng bếp Nam viên làm qua loa bữa trưa ăn cho xong, Dạ Dao Quang mang theo la bàn, hoàn toàn không để ý đang là thời điểm giữa trưa mà
nàng ghét nhất, đi vòng quanh toàn bộ tòa nhà một lần, tuy rằng toàn bộ
kết cấu tòa nhà nàng đều đã hiểu rõ, có thể các phương vị ngũ hành cùng
âm dương trong nhà nàng còn phải cần dùng la bàn đến định vị lại.
Liên châu thuận sinh cục không thể có một chút sai lầm, mỗi một vị trí đều
không thể có một phân khác biệt, bằng không ngũ hành ắt loạn, liền sẽ
xuất hiện tương khắc, đem Dương trạch biến đang tốt đẹp thành một ổ xui
xẻo.
Bởi vậy, Dạ Dao Quang phá lệ cẩn thận, không dám sắp sửa sai
một bước. Phơi mình trong nắng, Dạ Dao Quang bận việc gần một canh giờ, mới bài bố tương đối ổn thỏa. Sau khi dùng nước ấm tùy ý lau mặt, đem
Tử Tinh động lựa theo ngũ hành ra, chọn tất cả đều là những viên lành
lặn, Dạ Dao Quang dùng Ngũ hành chi khí đem chia hai, sau đó phân phó
Vương Đông cùng Tiết Đại hai người của nàng cùng một đám người trong phủ phân phó tới vị trí chỉ định, hướng cũng phải dựa theo yêu cầu của nàng không sai chút nào.
Khối Tử Tinh động cuối cùng được bỏ xuống, Dạ Dao Quang đi đến mắt trận, nhanh chóng thi pháp bấm tay niệm chú, một
vòng khí Ngũ hành dẫn động, toàn bộ dòng khí phía trên tòa nhà bị kiềm
hãm. Dạ Dao Quang đứng giữa xoay thân người, những người khác đứng ngoài không nhìn thấy được khí Ngũ hành chi khí theo đầu ngón tay Dạ Dao
Quang khuếch tán. Toàn bộ khí xung quanh thân của nàng rơi trên mặt đất, hướng tới bốn phía như sóng nước rồi biến mất.
Dạ Dao Quang khua
chân đạp đám người đứng xem xung quanh, nói mọi người ở đây cũng nghe
không hiểu thuật pháp thì mau đi chỗ khác. Chân bất định, Dạ Dao Quang
thủ quyết phút chốc hướng tới một điểm dưới đất, một cỗ khí nhẹ nhàng
khoan khoái lấy Dạ Diêu Quang làm trung tâm mà khuếch tán đi.
Đám
người Nghi Phương tận mắt thấy Dạ Diêu Quang bày xuống Tử Tinh động, một đám phát ra ánh sáng màu tím loá mắt. Hào quang kia chợt lóe rồi nhất
nhanh tắt, rất nhanh liền thu lại vào trong. Hạ nhân chớp chớp mắt, cho
rằng chính mình sinh ra ảo giác.
Đợi đến khi toàn bộ hào quang tím lại lần nữa thu lại vào Tử tinh động, toàn bộ trọc khí bốn phía tòa nhà phảng phất bị thanh trừ. Không khí thanh tân sau mưa tán mùi hoa sáng
sớm càng làm cho người ta thoải mái, làm cho bọn họ nhịn không được lần
nữa hít sâu, đều không muốn thở ra.
Sauk hi làm xong, Dạ Dao Quang lau mồ hôi trên trán, Nghi Ninh vội vàng đem khăn ấm đưa cho Dạ Dao
Quang. Dạ Dao Quang tiếp nhận xoa xoa mặt, đang muốn nói cái gì đó, lại
phát hiện Nghi Phương thế nhưng đưa khăn lau mồ hôi cho Tiết Đại, mà
trên mặt của nàng đỏ ửng rất khả nghi...
Dạ Dao Quang:…
Nhìn Tiết Đại đem khăn đã lau mồ hôi khăn cầm trên tay, ngượng ngùng đưa cho Nghi Phương.
Nhìn hai người này, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai người này có
vấn đề, vừa nhìn liền biết không chỉ mới ngày một ngày hai. Nhưng là hai người này...
Tiết Đại năm nay đã ba mươi có lẻ, mà Nghi Phương so với nàng còn nhỏ hơn hai tuổi, năm nay cả tuổi mụ mới hai mươi mốt, kém mười bốn tuổi. Bất quá nếu là người tu luyện, người tu luyện có thể tới trăm tuổi mới thành hôn, ngoại hình có thể như tiểu cô nương mười mấy
tuổi nên nhìn mãi cũng quen mắt. Dạ Dao Quang có chút giật mình, nhưng
cũng không có ngăn cản. Nàng sẽ cân nhắc, sau dành thời gian hỏi hai
người bọn họ, nếu như cả hai không phản đối, nàng sẽ thành toàn bọn họ,
dù sao Nghi Phương cũng không còn nhỏ.
“A, đây là vật gì?” Ngay
lúc Dạ Dao Quang còn trầm tư, trở về Trạng nguyên phủ biết Dạ Dao Quang ở Nam viên, ngay cả Ôn Đình Trạm vừa tới cửa vội chạy tới liền cảm thấy
vô cùng thoải mái. Loại này thoải mái này không giống như ở Ôn trạch. Ôn trạch là từ ngoài hướng vào trong, mà nơi này là từ trong mà ra, nhìn
cách đó không xa Tử Tinh động được bố trí, không khỏi tò mò hỏi.
“Phong thuỷ thạch.” Dạ Dao Quang cười nói, “Là Tử Tinh động, Trọng Nghiêu Phàm trong lúc viễn dương trên biển trở về tìm được bảo vật, muội dùng bày
bố trong nhà Liên châu thuận sinh cục.”
Nói xong, lại đem như thế nào liên châu thuận sinh cục cho Ôn Đình Trạm giải thích một lần.
“Khó trách ta thấy không giống như nhà cũ của chúng ta.” Ôn Đình Trạm nghe xong gật đầu nói.
“Tất nhiên là không giống.” Dạ Dao Quang ngắn gọn giải thích, “Nhà cũ trận
pháp giúp ích tu luyện cùng gia cố tòa nhà, là tu luyện cùng bố trí trận pháp. Đây là cục phong thuỷ thuần túy, tuy rằng muội bỏ thêm một ngũ
hành trận, càng trọng điểm dưỡng sinh tăng vận.”
“Khi hậu bốn mùa
cũng không ảnh hưởng đến trong nhà?” Ôn Đình Trạm cảm thụ được khí vô
cùng mát mẻ, ngay cả mặt trời chiều ngã về tây kia một luồng khí nóng
cũng nửa phần không có.
“Ngũ hành tương sinh, âm dương điều hòa.
Cũng không giống với nhà cũ.” Dạ Dao Quang lại giải thích nói, “Nhà cũ
chính là muội đã bày ra một kết giới, khí nóng lạnh bên ngoài đều không
thể xông vào; Còn như hiện nay khí bên ngoài có thể vào bình thường,
chẳng qua vừa vào đã bị phong thuỷ cục bên trong âm dương điều hòa đến
những người và vị trí thích hợp.”
“Dao Dao nhà ta, quả nhiên lợi hại.” Ôn Đình Trạm nghe xong, không khỏi tán thưởng nói.
“Chàng khích lệ muội như vậy, là có chuyện gì cầu phải không?” Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ta chẳng lẽ không phải mỗi ngày đều như thế khen Dao Dao của ta sao?” Ôn Đình Trạm bày ra bộ dáng oan ức hỏi lại Dạ Dao Quang.
“Được rồi, là chàng thức thời.” Dạ Dao Quang khẽ hừ một tiếng, hỏi Nghi Ninh bên cạnh, “Đồ ăn đã làm xong chưa?”
“Đã xong hết rồi.” Nghi Ninh vội vàng trả lời.
“Tốt, ta cùng A Trạm đi dùng bữa, các ngươi cũng không cần hầu hạ, cũng đi
dùng bữa đi.” Dạ Dao Quang gật đầu, rửa sạch tay liền lôi kéo Ôn Đình
Trạm đi nhà ăn.
Trong lúc ăn cơm, Dạ Dao Quang đem chuyện hôm nay
phát hiện về Nghi Phương cùng Tiết Đại nói ra sự tình, nào đoán được Ôn Đình Trạm nghe xong đôi mắt đẹp sâu hơi nhíu lại: “Tuổi tác của Tiết
Đại cùng Nghi Phương...”
“Tuổi tác tính là cái gì, có câu tuổi tác không là vấn đề, thân cao không là khoảng cách.” Dạ Dao Quang mắt trợn
trắng nói, “A Trạm nhà ta cũng cổ hủ như vậy?”
“Ta cổ hủ lúc nào.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Chính là nghe xong có cảm giác mà thôi,
Tiết Đại là người thành thật đáng tin cậy, bọn họ hai người thực sự mong muốn, Dao Dao có thể làm chủ.”
“Cũng không sai biệt lắm.” Dạ Dao
Quang gắp một miếng thịt kho tàu Ôn Đình Trạm thích nhất cho Ôn Đình
Trạm, biểu thị khen thưởng.
Ôn Đình Trạm vội vàng làm ra bộ dáng mang ơn, khoan khoái ăn.
Hai người cứ như vậy giải quyết bữa cơm tối. Thời điểm tiêu thực, Ôn Đình
Trạm kéo tay Dạ Dao Quang: “Ta ngược lại thật là có một chuyện muốn muội hỗ trợ ta.”
“Xem đi, muội đã nói gì, chàng chính là có việc cầu muội.” Dạ Dao Quang bộ dáng đã biết trước.
“Đúng đúng đúng, phu nhân mắt sáng như đuốc, tiểu tâm tư này của ta có thể
nào qua được mắt phu nhân.” Ôn Đình Trạm vội vàng khen.
Dạ Dao
Quang rất hưởng thụ phất phất tay: “Mau nói mau nói, chàng nói đi,
chuyện gì có thể làm Kỳ Úc công tử thông minh tuyệt đỉnh cầu đến ta.”
“Chuyện này a, thật đúng Dao Dao tài năng vì ta giải ưu sầu.” Ôn Đình Trạm nhân tiện nói, “Ta từng nghe Dao Dao nói qua, người một khi để sát khí vào
cơ thể, sẽ bị vận xấu quấn thân?”
“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang gật
đầu, “Sát khí chính là âm khí cùng lệ khí, một khi vào cơ thể người, sẽ
âm dương mất cân bằng, nhiễu loạn thần trí, thậm chí làm người ta sinh
ra ảo giác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com