Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang tâm tình phi thường sung sướng sáng sớm ngủ
dậy. Đi thay đồ mới, lại đem xiêm y Ôn Đình Trạm mang đến phòng của hắn. Bọn họ xiêm y là nàng tự tay làm, chính nàng một bộ váy lụa hồng phấn,
mà Ôn Đình Trạm là một bộ trường bào lam nhạt, nhìn thì màu sắc không
giống nhau, nhưng kì thực lại cùng kiểu dáng và hoa văn, liếc mắt một
cái liền có thể nhìn ra là giống nhau.
“Vì sao của muội và ta màu sắc bất đồng?” Thói quen mặc cùng màu với Dạ Dao Quang, đột nhiên màu
sắc bất đồng, Ôn Đình Trạm khó tránh khỏi hỏi một câu.
“Luôn luôn giống nhau thì không có mới.” Dạ Dao Quang mặt mày thú vị cười, “Vẫn là A Trạm, chàng muốn một bộ hồng phấn giống ta sao?”
Ôn Đình Trạm
lập tức ngoan ngoãn lắc đầu. Để hắn mặc một thân hồng, thật sự là vô
pháp tưởng tượng. Hắn lớn như vậy, đã gặp qua Trọng Nghiêu Phàm thường
xuyên một thân hồng phấn, tuy rằng xem ra cũng không có giống kỹ nữ,
nhưng hắn vẫn như cũ thấy kỳ quái.
Rất rõ ràng, Dạ Dao Quang cũng nghĩ tới lúc trước mới gặp Trọng Nghiêu Phàm, Trọng Nghiêu Phàm ngày kế liền một bộ hồng nhạt trường bào, đem hồng nhạt mặc như vậy có cách
điệu, vì thế tay nâng cằm, đánh giá đến Ôn Đình Trạm. Theo lý thuyết, A
Trạm nhà nàng vô luận là khí chất hay nhan sắc đều tốt hơn so với Trọng
Nghiêu Phàm, mặc một thân phấn nhất định đẹp mắt cực kỳ, nghĩ như vậy Dạ Dao Quang ánh mắt liền sáng.
Dạ Dao Quang tâm tư hoàn toàn thể
hiện ra ngoài, Ôn Đình Trạm một mắt liền nhìn thấu, nhất thời ảo não
chính mình thấy không nên hỏi nhiều. Nếu là Dao Dao thật sự làm một bộ
phấn cho hắn, hắn lại không thích, chỉ sợ muốn vì phu nhân liền hiến
thân...
Không dám nói nữa, Ôn Đình Trạm vội vàng chạy đến sau
bình phong thay đổi xiêm y. Cùng Dạ Dao Quang đứng chung một chỗ, thấy
thế nào thế nào giống một đôi. Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ không nói cho Ôn Đình Trạm. Ở kiếp trước của nàng, phấn cùng lam chính là màu sắc tình
lữ đối đáp, hơn nữa nàng cùng Ôn Đình Trạm dùng chung khoản ngọc trâm
cài. Của nàng ngọc trâm tạo hình hoa lan đại đóa, cũng là hoa lan ngọc
trụy tử. Ôn Đình Trạm thì là ngọc trâm phẳng dẹt, trâm cài tóc bên trên
có đường vân hoa lan, bọn họ y phục đều là thêu tinh mỹ hoa lan.
Hai người vừa xuất hiện ở lễ đường liền hấp dẫn không ít ánh mắt, những
người quen biết đều tiến đến chào hỏi. Dạ Dao Quang cũng nhất nhất đem
vị trí phu nhân Ôn Đình Trạm mà giới thiệu cho toàn bộ người, điều này
làm cho Ôn Đình Trạm trong lòng vạn phần hưởng thụ, khóe môi ý cười như
không thể biến mất.
Duyên Sinh Quan Trường Diên chân nhân cũng tới rồi, Dạ Dao Quang vội vàng mang theo Ôn Đình Trạm chạy tới: “Sư huynh.”
“Dao Quang sư muội.” Trường Diên chân nhân cười nói, “Ta liền biết muội tất nhiên sẽ trở về.”
“Sư thúc thế nào rồi?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Sư phụ còn đang bế quan, bất quá sư phụ tu vi đã hoàn toàn hồi phục.” Lúc
trước ở Bồng Lai tiêu hao chân nguyên, Thiên Cơ chân quân dùng xong gần
bốn năm thời gian mới bổ khuyết trở về.
“Tốt rồi.” Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi.“Muội chớ đừng lo lắng cho chúng ta.” Trường Diên chân nhân nói xong, đem một phong thơ trong tay áo bào rút ra đưa cho Dạ Dao Quang, “Đây là chuyện
lúc trước muội nhờ ta hỏi thăm.”
Dạ Dao Quang biết chuyện người
chủ đạo sau lưng Nguyệt Cửu Tương, vì thế cao hứng tiếp nhận để vào bên
hông: “Làm phiền sư huynh.”
“Việc nhỏ không đáng bận tâm.” Trường Diên hòa ái nói.
“Nguyên Đỉnh chân quân đến!” Lúc này chợt có tiếng hô lớn, căn phòng rơi vào yên lặng.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, liền nhìn thấy một người
chừng bốn mươi tuổi, là nam tử tuấn mỹ, tóc đen sẫm, để ria, phảng phất
bước đi như đang phiêu diêu trên mây tới. Đôi mắt màu hổ phách mắt giống như hồ gương thần bí, điềm tĩnh nhưng nhìn không thấu sâu cạn, trường
bào xanh đen trong gió tung bay, dáng người cao ngất, ý vị thâm hậu. Hắn rõ ràng không có phóng xuất ra khí thuộc về chân quân tu vi, cũng không có thái độ kiêu căng, thậm chí mặt phảng phất hào quang ôn nhu. Nhưng
nếu cứ như vậy nhìn hắn, liền cảm thấy núi cao ngưỡng chỉ, đồng thời tự
cảm thấy nhỏ bé, đồng thời có cảm giác bị áp bách không thể diễn tả.
“Tham kiến Nguyên Đỉnh chân quân.” Mọi người ào ào hành lễ.
Chân quân, từ lúc Hàm U và Đổng Uyên ngã xuống, Dạ Dao Quang cho rằng thế
gian này chỉ có Thiên Cơ sư thúc chính là một Độ Kiếp kỳ chân quân,
Nguyên Đỉnh này vì sao nàng chưa bao giờ từng nghe nói qua, cũng chưa
từng gặp qua?
“Giờ lành đến, mời người mới ——”
Ngay khi Dạ Dao Quang trong lòng cực kỳ buồn bực, người chủ trì gào to một tiếng,
Vân Dậu phi thường cung kính đem Nguyên Đỉnh chân quân cùng Trường Diên
chân nhân nghênh đến vị trí địa vị cao. Dạ Dao Quang cùng Trường Diên
chân nhân ngồi cùng nhau.
Đại gia mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, không đợi người mới vào bàn.
“Trường Diên, nhiều năm không thấy, ngươi có vẻ già nua không ít.” Bởi vì ngồi ở vị trí lân cận, Nguyên Đỉnh thanh đạm nói, hắn sắc mặt ôn hòa, người
ngoài nhìn có cảm giác như cùng Trường Diên chân nhân chính là bạn cũ ôn chuyện.
“Đúng vậy, tính toán qua, ta cùng với chân quân đã sáu
mươi năm không gặp nhau.” Trường Diên khách khí trả lời, “Chân quân vẫn
như cũ giống như năm đó phong hoa cường thịnh.”
“Sáu mươi mốt năm một giáp.” Nguyên Đỉnh than nhẹ, “Năm tháng vô tình, không từng nghĩ Hư Cốc chân quân đã phi thăng, như vậy ước định của ta cùng
với Hư Cốc chân quân, là Thiên Cơ chân quân thay thực hiện sao?”
“Nguyên Đỉnh chân quân không ngại đi Duyên Sinh Quan hỏi sư phụ một câu.” Trường Diên chân nhân uyển chuyển nói.
“Ta nghe nói Hư Cốc chân quân có một nữ...” Nguyên Đỉnh ánh mắt như có như
không dừng ở trên người Dạ Dao Quang trên người, “Không biết có phải ta
vừa thấy không.”
“Dạ Dao Quang tham kiến Nguyên Đỉnh chân quân.” Dạ Dao Quang đối với Nguyên Đỉnh hành lễ.
Nguyên Đỉnh ánh mắt đánh giá Dạ Dao Quang, giương bộ râu sơn dương cười: “Dạ
cô nương tuổi còn nhỏ, có thể đủ đạt tới tu vi luyện hư kỳ, thiên phú
thật là kinh người.”
“Nhận được chân quân khích lệ, bất quá là được kế thừa đại thụ tiền nhân.” Dạ Dao Quang khiêm tốn nói.
“Không kiêu ngạo không nóng nảy, rất tốt.” Nguyên Đỉnh ánh mắt tán thưởng nhìn Dạ Dao Quang.
“Người mới đến ——” Dạ Dao Quang còn không có đáp lời, chợt nghe đến người chủ
trì hô lớn, nàng đối Nguyên Đỉnh lễ phép cười, liền cùng mọi người một
đạo đứng lên, nghênh đón người mới vào bàn.
Nhìn cả người hỉ phục đỏ thẫm, trên đầu cũng không có đắp khan trùm, mà là phía trước mũ
phượng một mành trân châu che khuôn mặt Qua Vô Âm, cùng đồng dạng một bộ đỏ thẫm sắc hỉ phục Vân Phi Ly nắm dải lụa đỏ, chậm rãi đi vào.
Cùng phu thê thế tục giống nhau, bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao
bái. Chỉ khác, sau khi kết thúc buổi lễ, chẳng phải đem tân nương đưa
vào động phòng. Vân Phi Ly trước mặt mọi người, vén mành trân châu từ
giữa đẩy ra, hất lên hai bên mũ phượng, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của
Qua Vô Âm. Mà sau khi mọi người chúc phúc, cùng Qua Vô Âm uống rượu giao bôi.
Chợt phu thê dùng giai điệu vui mưng bắt đầu tạ ơn. Đầu
tiên là tân lang đọc diễn văn, mà sau là tân nương đọc diễn văn, chẳng
qua chính là một ít lời cảm tạ cùng nhận lời như thế nào đối đãi đối
phương, cùng kiếp trước đại đồng tiểu dị, chẳng qua cổ nhân lời nói
tuyệt đẹp cùng uyển chuyển.
Nói xong, chính là tạ ơn tân khách,
cùng là kiếp trước giống nhau, là tân nương dắt tân lang đi kính rượu
khách. Dạ Dao Quang vẫn là lần đầu tiên tham gia tông môn hôn lễ, nhưng
là cảm thấy rất có ý nghĩa.