Rõ ràng lần trước ở Duyên Sinh, Dạ Dao Quang còn phát hiện Qua Vô Âm
cùng Thương Quân Nguyệt giao tình cũng không sâu. Xem ra vài năm nay Qua Vô Âm khẳng định đã phát sinh chuyện gì, cho nên cùng Thương Quân
Nguyệt thiết lập tình bạn, hơn nữa sâu đến mức có thể không e dè nói tới việc xấu trong nhà.
Đem lời nói Dạ Dao Quang thuật lại, Qua Vô
Âm nhìn Mạch Khâm cùng Thương Quân Nguyệt nói: “Cần ý kiến của mọi
người, ta ngày mai xuất giá, một lát còn bận việc, lúc này cái gì cũng
đều không muốn nghĩ nhiều.”
“Như thế quá vội vàng, nếu có ý kiến
hay, cũng là an bài không kịp.” Thương Quân Nguyệt nhíu mày, “Muội tội
gì chấp nhất khi muội sắp xuất giá, muốn trước khi xuất giá đem chuyện
này làm cho thỏa đáng? Có Vô Tức ở đây, hai ngươi thường xuyên có thể
liên hệ, nếu ở Phiêu Mạc tiên tông muội muốn trở về một chuyến cũng rất
dễ dàng, Vân Phi Ly nhất định sẽ không ngăn trở muội.”
“Việc này đúng không thể nóng lòng nhất thời.” Mạch Khâm sau khi trầm tư cũng gật đầu nói, “Chi bằng tính toán dần dần.”
“Nếu muội không làm chút gì, tinh thần muội sẽ không yên.” Qua Vô Âm nắm chặt tay nói.
“Nàng ta hiện tại có thai trong người, nếu muội làm không tốt, lúc đó vô ý
nàng ta lại xảy thai, ngược lại đem muội ra trút giận.” Thương Quân
Nguyệt không đồng ý nói.
“Muội luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Mạch Khâm cũng thở dài một hơi nói, “Đợi sau khi muội thành hôn, thân
phận của muội sẽ không còn như vây giờ, làm việc chẳng phải là càng thêm dễ dàng?”
“Hai người thật không phải là bạn thân của ta.” Qua Vô Âm lườm hai người, ánh mắt đem bao hi vọng dừng ở Dạ Dao Quang, “Dao
Quang, muội cũng không thể học bọn họ.”
Dạ Dao Quang cười khổ, suy nghĩ một chút mới nói: “Theo tục lệ dân gian, sẽ có ngày lại mặt, tỷ cũng có thể có?”
“Có a, tất nhiên có.” Qua Vô Âm nói, “Chúng ta cũng là ba ngày sau lại mặt.”
“Lúc đó sẽ gửi cảnh báo tới nàng ta.” Dạ Dao Quang cười ý vị thâm trường.
“Nói nhanh lên!” Qua Vô Âm vội vàng chạy vội tới bên cạnh Dạ Dao Quang.
“Không phải nàng ta muốn thủy linh châu sao?” Dạ Dao Quang nói, “Chúng ta liền dùng thủy linh châu.”
“Làm như thế nào!” Qua Vô Âm cầm lấy cánh tay Dạ Dao Quang, khẩn trương hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta cứ như vậy...”
Ba người đều nghe kế hoạch của Dạ Dao Quang, Qua Vô Âm cùng Thương Quân
Nguyệt đều là nghe không dừng gật đầu. Mạch Khâm thì nhìn mặt mày hớn hở Dạ Dao Quang bên cạnh, nàng đã không còn là cô nương trong quá khứ chỉ
nghĩ đến mọi chuyện nhất thời cực nhanh, dùng biện pháp trực tiếp và đơn giản nhất. Trên người nàng hiện tại lắng đọng lại một loại trí mưu hơi
thở, loại này hơi thở này là từ một người khác không nhận thức được ảnh
hưởng mà đến.
Cuối cùng, kế hoạch của Dạ Dao Quang được cả ba
người tán thành. Qua Vô Âm cố ý mang theo ba người lấy lý do đi tham
quan một lần Qua Vụ Hải, đương nhiên mục đích là Định Hải tháp. Nhìn như đang thưởng thức Định Hải tháp, kì thực là đem những chú điểm của Định
Hải tháp nói cho Dạ Dao Quang.
Màn đêm xuống, Dạ Dao Quang cố ý
dựa theo lời nói Qua Vô Âm. Dưới sự che chắn của đám người Qua Vô Âm, ở
dưới rừng cây đối diện Định Hải tìm được một khu đất trống, sau đó để
Kim Tử canh gác, khoanh chân ngồi, lấy ra Tử linh châu.
Đầu ngón
tay khí Ngũ hành lưu động, rất nhanh trong Tử linh châu hiện ra Định Hải tháp. Dạ Dao Quang thả ra thần thức, dùng thần thức của nàng chui vào
Tử linh châu, không phí sức lực liền tiến vào Định Hải tháp bên trong.
Tuy rằng chỉ là một hư ảnh, nhưng cũng đủ Dạ Dao Quang thấy rõ ràng tình huống trong tháp. Đây là bản lĩnh Dạ Dao Quang sau khi tu vi đột phá
luyện hư kỳ mới có. Nàng tiến dần lên trên, bên trong Định Hải tháp hết
thảy đều là yên lặng bất động, rất nhiều đồ vật kỳ thực không có hình
chiếu. Dạ Dao Quang chỉ có thể biết nơi đó có một đồ vật, nhưng đến cùng là vật gì nàng không biết, bởi vì nàng đi vào chẳng phải tháp chân
chính.
Bất quá ở đỉnh tháp đỉnh, nàng thật đúng nhìn thấy Thủy
linh châu trong truyền thuyết. Quanh quẩn vằn nước dao động giống như
hào quang, là một hạt châu trong suốt thuần khiết, cùng Tử linh châu
không sai biệt lắm. Thấy vậy, Dạ Dao Quang nhanh chóng thu hoàn hồn
thức, trên người đã một tầng mồ hôi, thân thể cũng có chút vô lực.
Phương thức này so với thúc giục Tử linh châu còn hao tốn nhiều tu vi
hơn, hơn nữa còn hao phí tinh thần lực.
Xoa xoa trán đầy mồ hôi, Dạ Dao Quang cùng Kim Tử lặng yên không một tiếng động trở về.
“Như thế nào rồi, muội có thể có nhìn thấy Thủy linh châu không? Thủy linh
châu có hình dáng thế nào?” Chờ nàng có Mạch Khâm cùng Qua Vô Âm còn có
Thương Quân Nguyệt đang tới.
“Sắc mặt muội không tốt.” Mạch Khâm bắt mạch cho nàng, “Nguyên khí tiêu hao quá mức.”
Nói xong, liền từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc đưa cho Dạ Dao Quang: “Ta tối mới luyện chế cố nguyên đan.”
Dạ Dao Quang cũng không có khách khí, nàng tiếp nhận rồi nhanh chóng ăn
vào, sau đó tìm vị trí khoanh chân ngồi, đem cố nguyên đan tiêu hóa. Sau đó mới đứng dậy đi bắt lấy tay Thương Quân Nguyệt, đem hình dáng Thủy
linh châu truyền lại qua thần thức cho Thương Quân Nguyệt.
“Nếu
như là bộ dáng này, có thể phỏng chế tốt.” Thương Quân Nguyệt cẩn thận
nhìn ảo ảnh Thủy linh châu mà sau liền nói, “Giao cho ta đi, ta bảo đảm
có thể làm giống như đúc Thủy linh châu.”
“Chuyện còn lại, đã có thể giao cho mọi người.” Dạ Dao Quang nói xong, liền rời khỏi phòng.
Đi làm chút nước ấm, sau đó tắm rửa chút, thay đồ ngủ. Ngày thứ hai thức
dậy đến phi thường sớm, tông môn gả nữ tuy rằng không cần quá phức tạp,
nhưng rất nhiều chuyện vẫn phải có. Qua Vô Âm làm xong mọi việ cũng là
lúc mặt trời mọc. Dạ Dao Quang còn có Mạch Khâm cùng với Thương Quân
Nguyệt đều theo Qua Vô Âm đi tới Phiêu Mạc tiên tông.
Ngày mười chín xuất phát, ngày hai mươi hai có thể tới Phiêu Mạc tiên tông.
Dạ Dao Quang nhìn thấy Vân Phi Ly, Vân Phi Ly hiện tại đã trở nên trầm ổn
nhưng đồng thời cũng càng ít lời. Có thể vì ngày đại hôn nên trên mặt
còn có chút không khí vui mừng, đối lại trước những người tới chúc mừng
vẫn như cũ là mỉm cười ứng phó.
Dạ Dao Quang cũng không có cùng
Vân Phi Ly nói chuyện, mà luôn đi cùng Qua Vô Âm, đương nhiên không thể
thiếu Thương Quân Nguyệt. Đã nhiều ngày đồng hành chính là cùng Thương
Quân Nguyệt cảm tình càng sâu. Mạch Khâm đến Phiêu Mạc tiên tông tự
nhiên không thể cùng bọn họ ở một khu. Làm tân nương nơi đất người, bọn
họ tự nhiên là không cần thiết phải đi tiếp đón khách.
Ngày kế,
cũng chính là ngày Qua Vô Âm cùng Vân Phi Ly đại hôn. Dạ Dao Quang còn
có chút không yên lòng, nàng luôn ngóng chờ Ôn Đình Trạm đến. Biết tốc
độ của Càn Dương, từ Đế Đô đến Phiêu Mạc tiên tông, buổi sáng xuất phát, cũng phải rạng sáng ngày hai mươi tư mới có thể đến. Tuy nhiên Dạ Dao
Quang vẫn như cũ hy vọng.
Cũng không có biết Ôn Đình Trạm cùng
Càn Dương đêm ngày hai mươi hai đã xuất phát, hoàng hôn ngày hai mươi ba cũng đã đến Phiêu Mạc tiên tong. Chẳng qua Dạ Dao Quang lúc đó có việc
Qua Vô Âm nhờ đi, mà Ôn Đình Trạm lại bị Vân Phi Ly một mình mời đến một bên.
Vân Phi Ly không có đợi Ôn Đình Trạm ở nơi khác, mà là đợi ở Âm Dương cốc. Hắn mặc một bộ trường bào đỏ tía tung bay trong gió: “Ôn
công tử, nơi này có quen thuộc?”
“Ta từng bị nhốt ba năm, tất nhiên là quen thuộc.” Ôn Đình Trạm thản nhiên trả lời.
Vân Phi Ly ánh mắt trở nên sắc bén, hắn nhìn Ôn Đình Trạm: “Thật sự oán hận?”
“Đồng ý trao đổi, ta muốn Sinh mệnh chi hoa, bị giam như thế không người bắt
buộc, tại sao phải hận?” Ôn Đình Trạm không né tránh nhìn lại Vân Phi
Ly.
Vân Phi Ly nhìn kỹ hắn hồi lâu, mới hỏi: “Ôn công tử, cái chết của mẫu thân ta có phải có liên quan tới ngươi?”
“Vân tông chủ vì sao suy nghĩ vậy? Vốn vì Vân phu nhân đi về cõi tiên khi Ôn mỗ vừa đúng lúc thoát ly Âm Dương cốc sao?” Ôn Đình Trạm khoanh tay lại hỏi.