Dạ Dao Quang nhìn nha hoàn tựa hồ bị dọa đến choáng váng được những
người khác nâng đỡ đi xuống, nhìn tay áo nàng ta lộ ra nửa đoạn xương
tay rõ ràng, lại nhìn chăm chú vào những bước đi nhẹ nhàng của nàng ta.
Mặc dù khung xương nàng ta nhìn nhỏ nhắn, nhưng lại cao hơn rất nhiều so với những cô gái bình thường.
“Mẫn phu nhân xin mời.” Chử đại nãi nãi lại trừng mắt nhìn Chử Phi Dĩnh một cái, liền dẫn theo phu nhân kia rời đi.
Dạ Dao Quang cả người tỏa ra khí Ngũ hành, thả ra một luồng thần thức đi
nha hoàn khả nghi này. Nàng rất rõ ràng cảm giác được, sau khi Chử đại
nãi nãi cất tiếng nói, nha hoàn kia thân thể cứng đờ, đưa lưng về phía
các nàng nhưng đồng tử thốt nhiên co rút nhanh.
Dạ Dao Quang tâm
tư khẽ động, nhìn Chử đại nãi nãi đi xa, quay ra với Chử Phi Dĩnh bên
cạnh hỏi: “Vị phu nhân đi cạnh Chử đại nãi nãi, cũng thật sự xinh đẹp.”
“Ngươi nói là Mẫn phu nhân, Mẫn phu nhân có phải nhìn rất trẻ hay không.” Chử
Phi Dĩnh xoay người đối diện với Dạ Dao Quang, gương mặt bát quái, thấy
Dạ Dao Quang gật đầu, liền nói: “Tỷ cũng đoán ra tuổi của Mẫn phu nhân
sao.”
“Nhìn phu nhân cùng mẹ của ngươi tương xứng.” Dạ Dao Quang trả lời.
“Đúng vậy, Mẫn phu nhân cùng thế hệ với tổ mẫu ta, nhỏ hơn tổ mẫu ta ba tuổi, năm nay đã năm mươi.” Chử Phi Dĩnh nói, “Ngươi không biết, Mẫn phu nhân là quả phụ tái giá cho Mẫn đại nhân. Mẫn đại nhân từ lúc lấy Mẫn phu
nhân, chẳng những đem thiếp thất trong phủ đều không màng tới, càng là
đối với Mẫn phu nhân nghìn nghe trăm thuận. Mẫn phu nhân nếu đi ra
ngoài, Mẫn đại nhân nhất định sẽ đi theo. Ta nghe bạn hữu nói, bọn họ
khi còn bé thường nghe được tổ phụ bọn họ trêu đùa Mẫn đại nhân đây là
cưới được một nữ nhân như tiên tử, như một miếng ngọc bội Phật tổ, chỉ
sợ sứt mẻ.”
“Mẫn phu nhân thật có phúc khí hơn người, ta rất hâm
mộ người.” Trác Mẫn Nghiên cũng không khỏi than một tiếng, sau đó ánh
mắt dừng trên người Dạ Dao Quang, “Chước Hoa tỷ tỷ cũng là người chúng
ta hâm mộ.”
“Đừng chọc cười ta nữa.” Dạ Dao Quang đẩy Trác Mẫn
Nghiên ra, tiếp tục hỏi, “Mẫn phu nhân, là Cửu Môn đề đốc Mẫn đại nhân
phu nhân sao?”
“Đúng vậy, trên triều đình trừ Cửu Môn đề đốc còn
có Mẫn đại nhân nào có tư cách vào gia yến nhà ta?” Chử Phi Dĩnh đương
nhiên trả lời.
Dạ Dao Quang nhìn về phía Mẫn phu nhân đang đi tới chỗ ngồi của mình, lại
nhìn phương hướng nha hoàn kia biến mất, trong lòng nàng một ý tưởng bất chợt nảy sinh, nàng cũng chớp mắt hiểu rõ, vì sao Ôn Đình Trạm muốn Chử đế sư bày ra yến hội lớn như vậy, hơn nữa còn mời cả nữ quyến trong
nhà.
“Chước Hoa tỷ tỷ ngươi đang nghĩ cái gì?” Thấy Dạ Dao Quang lâm vào trầm tư, La Phái Hạm hỏi.
Chống lại ánh mắt của bốn người đang nhìn, Dạ Dao Quang lắc đầu: “Ta luôn cảm thấy hôm nay tinh thần có chút không yên, bốn người các ngươi đừng cách xa ta quá.”
Mấy người nhất thời biến sắc, nhìn bóng tối bao trùm cảnh sắc xung quanh, liền nghi thần nghi quỷ nhìn quanh. Trác Mẫn
Nghiên bỗng chà xát hai bàn tay, hạ giọng hỏi: “Chước Hoa tỷ tỷ, ngươi
có phải nhìn thấy vật gì không sạch sẽ...”
Nhìn bốn cô nương mặt
nhỏ nhắn toát ra vẻ sợ hãi thần bí, Dạ Dao Quang bất đắc dĩ cười: “Thế
gian này, nơi nào có nhiều vật không sạch sẽ như vậy. Kỳ thực quỷ cũng
không đáng sợ, người so quỷ càng đáng sợ, bởi vì quỷ là từ người mà ra.”
“Được rồi, chỉ cần không phải là vật không sạch sẽ, ta sẽ không sợ.” Chử Phi
Dĩnh đã từng học qua quyền cước công phu, hơn nữa thân thủ cũng tạm ổn,
cho nên nàng kiêu ngạo giơ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên.
Dạ
Dao Quang không nói gì, lúc này Chử đế sư đến, theo sau Chử đế sư đến
còn có một người mà Dạ Dao Quang không tưởng tượng ra được. Người này
mặc y phục hàng ngày của Hưng Hoa đế. Cả biệt viện người người lập tức
đứng lên hô to ba lần vạn tuế hành đại lễ.
Hưng Hoa Đế hiển nhiên thật cao hứng, nâng cầm cười thu quạt xếp trong tay: “Chư vị không cần
câu nệ, trẫm hôm nay cũng là nhất thời có hứng thú, mới cải trang ra
khỏi cung đến hợp viện xem náo nhiệt.”
Dạ Dao Quang nhanh chóng
đem ánh mắt nhìn tới Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm tựa hồ biết Dạ Dao Quang nhìn mình, nghiêng đầu tránh mọi người bị Hưng Hoa đế hấp dẫn, hơi khẽ
gật đầu với nàng.
Đây là nói cho nàng, Hưng Hoa Đế đến chẳng phải là ngoài ý muốn, mà là ở trong dự kiến của hắn. Nhìn Hưng Hoa đế bên
cạnh mỉm cười cùng Tiêu Sĩ Duệ và Phúc An vương, Dạ Dao Quang thấy có lẽ Hưng Hoa đế vẫn là bị Tiêu Sĩ Duệ tận lực giựt dây mà đến. Đương nhiên, cũng có khả năng là làm hoàng đế, như vậy một đại triều đình thần tề
trọng hội tụ cùng nhau, hắn chắc chắn có chút không yên lòng mới đến.
Nhưng là mặc kệ là là do nguyên nhân gì, lòng Ôn Đình Trạm hiểu rõ, Dạ
Dao Quang cũng liền không cần phải nhiều lời nữa.
Bởi vì Hưng Hoa đế đã đến, không khí yến hội có chút ngưng trọng. Tất cả
mọi người đều cố kị bệ hạ ở đây, mỗi tiếng nói cử động cũng không dám sơ suất trước quân vương, ngay cả đài sen bên trên ca múa cũng không thể
tập trung thưởng thức. Chử đế sư để tăng thêm hứng khởi, xác thực xuất
ra vài bảo vật, bất quá đều có liên quan tới hoa sen, hoặc là tranh hoa
sen của các họa sĩ tiền triều, hoặc là nghiên mực hoa sen, hoặc là các
vật trang trí cực trân quý hình hoa sen... Nhường bệ hạ ra một câu đố,
đồ vật tặng cho những ai trả lời đúng.
“Trẫm thị giảng, hôm nay
thế nào lại khiêm tốn không đối đáp?” Hưng Hoa đế ra vài đạo đề, Ôn Đình Trạm đều không đáp lại, Hưng Hoa đế liền chỉ đích danh Ôn Đình Trạm,
điều này làm cho tất cả mọi người hiểu rõ Ôn Đình Trạm giữ địa vị thế
nào trong lòng Hưng Hoa đế.
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần là đệ tử lão
sư, nào có đạo lý chủ nhân gia tranh giành bảo vật với khách.” Ôn Đình
Trạm đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Ha ha ha ha, khanh thật biết lễ nghi.” Hưng Hoa đế bật cười nói, “Đã là làm gia
chủ, khanh có thể nào để sư phụ của khanh tặng bảo vật tốt cho người
khác?”
“Vi thần sao có thể so được thiên hạ giàu có của bệ hạ.” Ôn Đình Trạm trả lời.
Mọi người sửng sốt, nhưng là Hưng Hoa đế đã ra câu hỏi trước, Ôn Đình Trạm
là học trò của Chử đế sư, chẳng lẽ bệ hạ liền không phải sao? Vì thế
cười chỉ vào Ôn Đình Trạm: “Trẫm đây là tự đào hố chôn bản thân rồi.”
Dừng một chút, nhìn đến ánh mắt kích động mong chờ của rất nhiều người,
Hưng Hoa đế cầm quạt xếp trong tay lấy ra: “Cái chuôi quạt này đã đi
theo trẫm một thời gian khá lâu rồi, từ khi tiên hoàng còn sống, tặng
cho trẫm, hôm nay liền lấy ra phần thưởng. Trẫm cũng đã lấy phần thưởng
ra, còn của ngươi đâu?”
Ôn Đình Trạm liền theo bên hông lấy ra
một khối ngọc bội: “Bệ hạ ra cây quạt, vi thần liền phối bộ ngọc bội này đem chuôi quạt vô cùng thích hợp. Ngọc bội này tuy không phải là ngọc
bội thượng đẳng, nhưng đã kinh qua tay một vị đại sư, làm pháp có thể
trừ tà chặn sát khí.”
Mọi người vừa nghe đại sư, liền liên tưởng
đến Ôn Đình Trạm cùng Nguyên Ân đại sư giao tình, hoàn toàn xem nhẹ thê
tử Ôn Đình Trạm còn là một cao thủ. Loại ngọc bội này thường nhân không
dễ tìm được, vì thế, mọi người liền nóng lòng muốn thử.
Hưng Hoa
đế chính là không dễ dàng buông tha Ôn Đình Trạm, vì thế ánh mắt đảo
qua, lên tiếng: “Chư vị ở đây đều không phải người thường, vậy nhường
Trạng Nguyên lang của chúng ta ra đề.”
Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ,
còn không chờ hắn tỏ thái độ, Hưng Hoa đế lại nói tiếp: “Đề lần này,
không thể quá khó khăn, không ai có thể đáp lại, cũng không thể quá đơn
giản, ai cũng có thể đáp.”