Vì thế mà bọn họ càng ngày càng trở nên hống hách. Đám người kia vì thế
liền có ý đồ xấu với con gái vị phó tướng kia, âm thầm lên kế hoạch gần
một tháng. Chính là mấy ngày trước, đám người này nhân lúc vị phó tướng
này đang trực đã lẻn vào nhà hắn.
Nhưng thật trùng hợp, chập tối
hôm đó vị phó tướng này đuổi bắt một tên vượt ngục nên đã bị thương, lúc Cửu môn đề đốc tuần tra thì thấy hắn bị thương mà vẫn làm nên đã lệnh
cho hắn về nhà nghỉ ngơi. Do vậy, hắn ông về nhà đúng lúc nhìn thấy một
đám thanh niên đang muốn giở trò đồi bại với con gái mình, mà vợ mình đã bị thương nặng đang nằm một bên, trên đầu vẫn còn có máu đang chảy.
Trong lòng vô cùng tức giận, hắn ra tay cũng không chừng mực nên đã đánh gãy chân của mấy người, nhưng đám người Quan Chiêu người đông thế mạnh. Hai tay không địch nổi bốn tay, hơn nữa hắn cũng lại đang bị thương,
sau đó quần nhau một lúc thì hắn cũng đuối sức dần, bị đám người kia hợp lại đánh gục.
Trong đây là lời khai của Quan Chiêu, là ký ức
cuối cùng trước khi hắn hôn mê, sau khi hắn tỉnh lại thì trong sân chỉ
còn lại hắn và ba người nhà phó tướng. Mỗi khi Quan Chiêu nhớ đến sự
việc ngày hôm đó thì lại gặp ác mộng, bởi vì cả sân đều là máu, thân thể vị phó tướng kia đã bị rìu băm nát, mà cây rìu máu chảy ròng ròng kia
lại nằm trong tay hắn. Phu nhân của phó tướng đang sống sờ sờ thì bị bóp chết, nhưng con gái của ông ấy lại ngã sang một bên, cuối cùng tỉnh lại cũng phát điên rồi…
Mà Quan Chiêu vẫn chưa khôi phục lại tinh
thần từ nỗi sợ hãi đó thì lại có thuộc hạ của vị phó tướng kia đến tìm,
mới đẩy nhẹ cửa vẫn đang khép hờ ra thì đã thấy Quan Chiêu đứng ở giữa
sân, bên cạnh chân chính là hung khí, lúc này liền bắt Quan Chiêu áp
giải về nha môn. Cửu môn đề đốc đau đớn tột độ vì mất đi một ái tướng
nên trong triều không ngừng tranh chấp với Công bộ Thượng thư. Hai bên
đều là trọng thần mà nay lại xảy ra xích mích quân chính, lại còn có vụ
án đẫm máu tàn bạo này nữa nên bệ hạ rất chú ý đến vụ án này, đáng tiếc
là đã xảy ra từ năm ngày trước rồi, cho dù là Kinh triệu doãn hay Đại lý tự đều không phát hiện ra được gì cả.
Thực ra Ôn Đình Trạm cũng
đã nghe qua vụ án này trên triều rồi, nhưng những người liên quan đến vụ án này đều là những tình tiết quan trọng của sự việc, bệ hạ đã nghiêm
lệnh trước khi chân tướng sự việc được làm sáng tỏ thì không một ai được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài để tránh dẫn đến nhiều phiền phức
không cần thiết. Suy cho cùng thì cho dù là Cửu môn đề đốc hay Công bộ
Thượng thư đều là những người giữ chức vị quan trọng trong triều đình
nên số người để mắt đến cũng không ít…
Lúc đó Ôn Đình Trạm còn
đang mải trêu đùa Dạ Dao Quang ở lễ sinh nhật nên không để tâm đi điều
tra cho lắm, cho nên bây giờ cũng mới biết được hết đầu đuôi sự việc.
Hôm đó đến lấy lời khai của người ở trong phủ phó tướng, lời khai của
bọn họ cũng không khớp nhau, một chút khác biệt cũng chỉ là đứng ở góc
độ cá nhân, hơn nữa bọn họ cũng không biết tại sao lại bị người ta ném
về phủ. Vả lại trong phủ có hạ nhân làm chứng, đều là sáng sớm có người
nghe thấy tiếng động sau đó vội vàng chạy đến thì đã nhìn thấy thiếu gia nhà mình hôn mê bị ném vào trong sân, xui xẻo bị gãy mất vài cái
xương.
“Sân nhà xảy ra hung án này ta có thể đến đó xem qua một lát được không?” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Con gái của người chết kia vẫn còn, ta có thể gặp mặt một lát được không?”
“Đến sân nhà xảy ra hung án thì đơn giản”. Triệu Hối nhăn mày nói:
“Nhưng Lôi Đình Đình kia đã phát điên rồi, nhìn thấy người sống sẽ sợ hãi…”
“Vị Lôi cô nương này là then chốt để phá án, nàng ta tuyệt đối sẽ không bị
đám người Quan Chiêu dọa đến mức biến thành như vậy”. Dạ Dao Quang nói:
“Rất có khả năng, đúng lúc nàng ta tỉnh lại thì đã tận mắt chứng kiến hung
thủ đang băm nát thi thể của cha mình nên mới bị dọa đến phát điên như
vậy!”
“Ta và Đại lý tự Hứa đại nhân cũng đã nghĩ như vậy, nhưng
từ sự tàn bạo của tên hung thủ này mà nói, tại sao sau khi hắn biết Lôi
cô nương nhìn thấy hắn là hung thủ rồi thì lại không ra tay giết luôn
Lôi cô nương?” Triệu Hối vẫn nghĩ mãi không ra điểm này.
“Quan
Chiêu nói lúc hắn tỉnh lại thì Lôi cô nương vẫn đang hôn mê, lẽ nào hung thủ có thể xác định được Lôi cô nương sẽ vì chuyện này mà bị dọa đến
phát điên, không có cách nào có thể nhận ra hung thủ? Đây rõ ràng là
không có cách nào có thể lý giải nổi!”
“Rất có khả năng hung thủ không phải chỉ có một người!” Sau một hồi yên lặng Ôn Đình Trạm mới nói:
“Từ việc chọn người thế mạng rồi lại từng bước ném mấy người vào trong phủ, và lại ra tay tàn bạo với người chết kia mà nói, người thứ nhất là
người suy nghĩ rất thận trọng, gặp chuyện cũng không hoảng, làm việc rất có trình tự, còn người thứ hai thì tính tình thô bạo, ra tay độc ác.
Rất có khả năng vẫn còn một người khác giúp hung thủ giải quyết hậu quả. Vẫn còn một chỗ mà Triệu huynh và Hứa đại nhân đều bỏ qua. Người này
biết rõ mỗi người bọn họ, bởi vì người mà hắn ném đều ném về đúng nhà
của bọn họ, từ lời khai của gia đinh trong phủ lúc phát hiện ra thiếu
gia nhà bọn họ. Triệu huynh thử đi tìm một tấm bản đồ sân nhà người này
xem, chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó, hắn rất giỏi tránh người đi tuần
tra và người điểm canh”.
“Nói thẳng ra là, hắn hiểu rất rõ mấy
người tuần vệ và điểm canh, là người bình thường thì sẽ không thể tránh
được khoảng thời gian làm việc này!” Dạ Dao Quang rất nhanh đã phản ứng
lại, như vậy thì có thể rút ngắn phạm vi nghề nghiệp của hung thủ.
“Những việc này ta và Hứa đại nhân cũng đã điều tra qua rồi, nhưng vẫn như mò
kim đáy bể, hơn nữa cũng chẳng có người nào đáng nghi cả!” Triệu Hối lắc đầu.
Ôn Đình Trạm cười một tiếng:
“Cho nên mọi người đều rơi vào ngõ cụt. Người giải quyết hậu quả cho hung thủ có thể là đồng
bọn của hắn. Sỡ dĩ hắn hiểu phủ của những người này như, hơn nữa lại còn tránh đi rất tài tình những nhân chứng có thể nhận ra hắn, đó không
phải là người hiểu biết về chuyện này hay tuần vệ, mà đây là mưu sát đã
có kế hoạch từ trước. Hung thủ biết giữa đám người Quan Chiêu và người
chết kia có xung đột nên đã lên kế hoạch đổ thêm dầu vào lửa, lấy Lôi
phó tướng làm mục tiêu. Hắn không kết giao được với quyền quý, hơn nữa
đám người giàu kia chỉ muốn đối phó với một mình phó tướng, không cần
mất nhiều sức lực. Hung thủ và Lôi phó tướng có thù lớn, hơn nữa vẫn giữ mối quan hệ bình thường với Lôi phó tướng, vì thế mới có thể ở gần quan sát hắn. Thân phận sẽ không cách Lôi phó tướng quá xa nên hắn vì thế đã biết được đám người Quan Chiêu, không kết giao, cũng sẽ không chỉ có
một phạm vi, mà là lúc hắn đang chuẩn bị cho việc mưu sát này thì đã
nghe ngóng được tất cả mọi chuyện liên quan đến đám người Quan Chiêu.
Triệu huynh có thể đi hỏi xem, sau khi xảy ra chuyện ở cổng thành, lúc
đám người Quan Chiêu ra vào thành có ai nhìn thấy có người nào đó đi
theo hay quan sát bọn họ hay không. Đám người này chắc chắn sẽ để lại
một chút ấn tượng, cứ như vậy mà điều tra chắc chắn sẽ có thu hoạch!”
“Muội chẳng hiểu gì cả! Tại sao tên hung thủ giải quyết hậu quả lại phải tốn
công tốn sức đưa đám người kia về phủ? Mà chỉ giữ lại có một mình Quan
Chiêu ở đó?” Dạ Dao Quang vì chuyện này mà đau đầu.
“Nguyên nhân rất đơn giản, nàng xem xem đám người gây hại cho xã tắc này, nếu tất cả đều ở hiện trường giết người, vậy chẳng phải sẽ làm kinh động đến nửa
triều đình này sao. Đến lúc đó mỗi nhà đều muốn chứng minh con cháu mình trong sạch, tập trung hết sức mạnh để tấu lên hoàng đế thì hung thủ có
muốn chạy cũng không chạy nổi!” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao
Quang:
“Bây giờ giữ lại một mình Quan Chiêu, có vài người muốn
che giấu chuyện xấu trong nhà nên không muốn để nhà mình dính đến chuyện này, rất có khả năng là muốn thừa nước đục thả câu. Tốt nhất nên để
Quan Chiêu là hung thủ, việc này sẽ kết án ở đây, từ nay về sau sẽ không nhắc đến nữa. Còn tại sao lại nhất quyết chọn Quan Chiêu thì…” Ôn Đình
Trạm hài hước nói: