Dạ Dao Quang xách Kim Tử ném ra cửa
động, kết giới nơi cửa động đã bị Kim Tử hủy hoại, linh khí âm dương đã
tràn ra ngoài, không chừng trên núi này còn có yêu vật. Tuy đã trải qua
một trận chiến lớn trước đó, những vật có tu vi thấp kia phần lớn đều đã rút về hang ổ của mình nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ.
Kim Tử
ngồi xổm xuống trước cửa động thành một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời,
màu hồng trong lòng dần nát vụn. Nó vốn còn tưởng rằng có thể cùng chủ
nhân diễn một màn tắm uyên ương hoa lệ, không ngờ nó lại bị ném ra đây
hóng mát. Quả nhiên, chủ nhân của nó từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến nó!
Dạ Dao Quang không để ý đến Kim Tử trong lòng bi thương, cô nhanh chóng cởi quần áo rồi bước xuống suối âm dương, dựa người trên
cây đào, đưa tay hái một quả đào. Nguyệt Cửu Tương cũng được thả ra
ngoài. Động này là một động kín, ánh sáng chiếu từ cửa động vào, có rất
nhiều nơi không chiếu đến.
“Tuy cô không được hưởng thụ quả đào
mỹ vị này, nhưng lại có thể thu nạp được một ít âm linh của suối âm
dương.” Dạ Dao Quang rửa đào dưới suối âm rồi cắn một miếng.
“Nhờ hào quang của Dạ cô nương.” Nguyệt Cửu Tương rất cảm động, Dạ Dao Quang lúc này vẫn có thể nghĩ đến nàng.
Dạ Dao Quang gặm quả đào, ngâm mình trong suối âm dương, ăn được một nửa,
Dạ Dao Quang đã cảm nhận được hai luồng khí một nóng một lạnh nhảy lên
từ toàn thân. Cô thả quả đào xuống đất, Dạ Dao Quang vội vàng nhắm mắt
khoanh chân vận khí, thu nạp linh khí vào trong cơ thể, nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị thương trong cơ thể. Vốn còn cảm thấy chút đau đớn nơi cổ tay, đầu tiên là bị âm khí cực lạnh xẹt qua, sau đó bị dương khí ấm
áp làm dịu, Dạ Dao Quang không khỏi há miệng nhổ ra một ngụm khí độc
hại, toàn thân trên dưới chỉ có hai chữ, thoải mái.
Dường như tất cả kinh mạch bị chặn lại trong người trong chớp mắt đã bị hai luồng khí nóng lạnh này khơi thông, Dạ Dao Quang cảm thấy cảm giác uể oải trong
người đã bị quét sạch. Song khí âm dương trong suối vẫn liên tục không
ngừng chảy vào cơ thể, như nước suối bùng lên đánh vào đan điền của cô,
Dạ Dao Quang cảm nhận được đan điền bị căng.
Ánh mắt sáng ngời,
cô đã vào Hóa Thần kỳ đỉnh cao từ lâu, từ một năm trước cô đã có thể đột phá mới xuất quan nhưng cô lại không kịp đợi muốn đi tìm Ôn Đình Trạm
nên cũng không yên tâm đột phá tu vi, giờ lại kéo dài thêm một năm mới
có được cơ hội đột phá bức bình phong này.
Vì vậy Dạ Dao Quang
đè xuống tâm tình kích động, nhanh chóng ngưng khí điều hòa âm dương rồi để linh khí ấm áp như suối nước nóng chảy vào cơ thể, từng chút một
chảy vào các kinh mạch...
Thời gian tu luyện đương nhiên vô cùng
chậm chạp, qua khoảng một buổi sáng, Dạ Dao Quang mới đột phá tu vi.
Nguyệt Cửu Tương hấp thụ đủ âm khí xong, thấy cơ thể Dạ Dao Quang không
động đậy, mà trong cơ thể cô lại có một thân thể trong suốt như hồn
phách đứng lên.
"Đây là Luyện Hư kỳ!" Nguyệt Cửu Tương kinh ngạc
nhìn linh hồn bay ra của Dạ Dao Quang nháy mắt với nàng, sau đó đầu ngón tay của linh hồn Dạ Dao Quang vạch một đường, quả đào bị cô ăn một nửa
liền bay lên trên không trung.
Luyện Hư kỳ, thần hồn có thể di
chuyển khí ngũ hành, khống chế những vật khác, còn có thể làm ảnh hưởng
đến các sinh linh tư duy thấp ở một mức độ nhất định. Vừa mới đột phá tu vi, Dạ Dao Quang rất kích động nhưng không dám ham chơi, vội hợp linh
hồn vào trong thân thể.
Đến khi cô mở mắt ra, hai tay cô từ trong nước nâng lên làm một thủ quyết. Trong suối âm dương tự nhiên này còn
có linh khí dày đặc, vừa hay dùng để củng cố thêm cho đan điền trống
rỗng sinh ra do tu vi tăng cao. Vừa tu luyện là mất đúng một buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn Dạ Dao Quang mới mở mắt, nhanh chóng nhảy ra
khỏi suối âm dương, mặc lại quần áo.
“Đây gọi là làm việc thiện tất sẽ có báo đáp.” Dạ Dao Quang vừa thắt vạt áo vừa cười nói.
Nếu không phải cô nhảy xuống cứu Đơn Cửu Từ, cũng chưa chắc có thể cảm nhận được suối âm dương này, vết thương cũng chưa chắc sẽ phục hồi được
nhanh như vậy, càng không nói đến chuyện có thể đột phá tu vi. Cô làm
khô tóc bằng khí ngũ hành, nhanh chóng dùng trâm ngọc cài lên, Dạ Dao
Quang thấy trên cây còn dư lại bốn quả đào bèn lấy đi hết không để lại
quả nào, cũng cầm cả nửa quả đào ăn dở lên theo.
Mang theo Kim Tử vừa đi về vừa vui vẻ ăn đào, nửa quả đào rất nhanh đã hết, cô không nỡ
ăn hết nhưng Dạ Dao Quang thật sự rất đói. Cô nhìn bốn quả đào, không nỡ ăn, thứ này đối với cô mà nói, ngoại trừ việc lấp đầy bụng ra thì không có tác dụng nào cả. Nuốt nước bọt, cô đành nhanh chóng mang về, cũng
may tu vi của cô đột phá, vết thương trên người cũng khỏi hoàn toàn, tốc độ càng nhanh hơn, chỉ với mấy lượt hít thở đã về đến viện.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong viện sáng trưng, Dạ Dao Quang vừa vào
phòng, Càn Dương đã đánh tới. Cô nhanh nhẹn tránh ra, Càn Dương nhào vào khoảng không, quay đầu lại nhìn Dạ Dao Quang, đôi mắt sáng không gì
sánh được: “Sư phụ, sư phụ người đã ăn linh đan gì!”
"Ăn cái này." Dạ Dao Quang ném một quả đào cho hắn.
Càn Dương nhận lấy, vừa ngửi được mùi hương kia, hắn lập tức nuốt một ngụm nước bọt: “Đào có linh khí!”
Răng rắc răng rắc, hắn nhanh gọn gặm hết. Gặm xong mới phát hiện hình như
hắn không nếm ra được mùi vị gì, thế là giương mắt nhìn ba quả khác
trong lòng Dạ Dao Quang.
“Làm người đừng có lòng tham.” Dạ Dao
Quang ôm ba quả đào đi vào trong phòng, thấy Đơn Cửu Từ như trút được
gánh nặng đứng dưới mái hiên, cũng không tiếc rẻ ném cho hắn một quả:
“Người gặp có phần, mọi người có để lại bữa tối cho ta không vậy?”
"Sư phụ, chúng ta vẫn chưa ăn bữa tối." Càn Dương uất ức nói:
“Người mà không quay lại thì đồ nhi ngoan ngoãn nhất của người đã chết đói rồi.”
"Chết đói cho ta xem nào?" Dạ Dao Quang tức giận liếc hắn rồi đi vào. Một bàn lớn đồ ăn phong phú, Dạ Dao Quang không để ý đến bọn họ, cầm đũa lên
ăn.
Càn Dương hoàn toàn học theo Dạ Dao Quang, cũng theo đó mà ăn như hổ đói. Đơn Cửu Từ chậm rãi ngồi xuống, cũng bắt đầu dùng bữa.
Ăn xong rồi Dạ Dao Quang mới phát hiện thiếu một người: “Biểu huynh của cậu đâu rồi?”
“Huynh ấy nói có chuyện, hôm nay vừa sáng sớm đã đi rồi.” Mắt Càn Dương vẫn
luôn nhìn chằm chằm hai quả đào bên cạnh Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang một tay bắt lấy: “Vậy thì hắn không có phúc.”
Cô trở về phòng cất đào, một quả mang về cho Ôn Đình Trạm, đưa quả đào vốn để cho Dịch Thiên Nhậm, bây giờ dư ra cho Tiêu Sĩ Duệ, ai bảo tên nhóc
này cùng sinh nhật với mình chứ. Sau khi chuẩn bị xong, Dạ Dao Quang tóm lấy Càn Dương đang định đi ngủ.
“Ôi, sư phụ, hơn nửa đêm rồi còn làm khổ ta.”
“Ai có thời gian làm khổ ngươi, đi phủ thành với ta, chúng ta nói chuyện
của nhà Cao Hử sớm một chút rồi lại về.” Dạ Dao Quang lôi Càn Dương đi
ra ngoài.
Đơn Cửu Từ nghe được động tĩnh đuổi tới: "Dạ cô nương..."
“Chúng ta đi trước, người của tam công tử cũng đến rồi, sẽ không gặp nguy hiểm nữa, cáo từ.”