"Muốn ta nhúng tay vào việc này cũng không khó..." Đơn Cửu Từ vừa nói vừa cau mày im lặng.
"Có yêu cầu gì, tam công tử cứ nói ra." Dạ Dao Quang nói.
"Ta muốn đến phủ Phượng Tường trong vòng một ngày, càng nhanh càng tốt." Đơn Cửu Từ nói.
"Không vấn đề." Dạ Dao Quang còn tưởng là chuyện khó như thế nào, thì ra lại đơn giản như vậy, cô gật đầu không do dự:
"Vậy bây giờ chúng ta về huyện trước."
"Được." Ánh mắt Đơn Cửu Từ nhìn sâu vào Dạ Dao Quang rồi trở về huyện Trường
Thanh cùng Dạ Dao Quang. Trở lại huyện Trường Thanh, lúc thấy Dạ Dao
Quang gọi Càn Dương tới, ánh mắt Đơn Cửu Từ lóe lên.
Bản thân
hắn cũng từng tiếp xúc với người tu luyện có tu vi cao, cổ thành Tây Vực cũng đã đi một chuyến, yêu ma quỷ quái coi như là thấy đủ hết nên hắn
biết tu vi của người tu luyện đạt đến cảnh giới nhất định có thể dùng
kiếm di chuyển, tốc độ còn nhanh hơn cả thiên lý mã. Để giải quyết
chuyện ở phủ Phượng Tường, Đơn Cửu Từ cũng không lừa Dạ Dao Quang, thật
sự đến phủ Phượng Tường càng sớm càng có lợi. Thế nhưng vậy cũng không
có nghĩa hắn không nghĩ lầm rằng Dạ Dao Quang sẽ đích thân dẫn hắn đến
phủ Phượng Tường, lòng đầy chờ mong có thể ở riêng với Dạ Dao Quang,
tiện thể cũng để Dạ Dao Quang nhìn thấy hắn thể hiện một phen ở phủ
Phượng Tường. Giống như một chàng trai bình thường mới biết yêu, hắn
cũng muốn thể hiện trước mặt người con gái mình yêu nên sau khi nhìn
thấy Càn Dương, trong lòng hắn có cảm giác thất vọng mà mười mấy năm qua chưa từng thấy.
"Tiểu Dương, cậu dẫn tam công tử đến phủ Phượng
Tường, từ giờ cậu đi theo tam công tử, ở cạnh bảo vệ tam công tử." Dạ
Dao Quang dặn dò Càn Dương, Càn Dương cũng đã đến Hóa Thần kỳ, dùng kiếm di chuyển đương nhiên không thành vấn đề. Kiếm bây giờ Càn Dương dùng
vẫn là một thanh kiếm bình thường tự tìm được, cô đang nghĩ khi nào thì
cho Càn Dương một thanh bảo kiếm.
Trưa nay nghe thấy Dạ Dao Quang đi ăn sơn hào hải vị với Đơn Cửu Từ mà không mang theo hắn, trong lòng Càn Dương rất buồn nhưng hắn vẫn hiểu Dạ Dao
Quang vì sợ Tần Đôn bị hại, mới để hắn ở lại. Bây giờ cho hắn theo Đơn
Cửu Từ, vậy chẳng phải có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Vừa nghĩ tới đồ ăn,
mắt Càn Dương sáng như sao.
"Người khác sư phụ không dám đảm bảo
nhưng nếu cậu đi theo tam công tử, vậy chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn ngon
đến mức không ăn hết." Dạ Dao Quang chỉ đành đỡ trán bó tay đối với đồ
đệ ham ăn này.
"Hay quá." Càn Dương lập tức quăng sư phụ qua một bên, chạy đến bên người Đơn Cửu Từ.
Dạ Dao Quang: “...”
Thời gian cấp bách cũng không thể lãng phí để giáo huấn hắn, Dạ Dao Quang
nhắm mắt làm ngơ xoay người vào nha phủ trước. Bây giờ cô vẫn chưa thể
đi phủ Phượng Tường với Càn Dương vì không yên tâm Tần Đôn. Cô có một
cảm giác mãnh liệt, Đơn Cửu Từ đến đã tạo ra nguy cơ cho Cao Hử, hắn sẽ
ra tay với Tần Đôn nhanh hơn. Còn phủ Phượng Tường, Dạ Dao Quang đã từng nhắc nhở Đơn Cửu Từ rằng Cao phủ có yêu tinh, Đơn Cửu Từ thông minh như vậy, nhất định sẽ không kinh động tới con yêu tinh kia, cho dù có kinh
động cũng tự khắc có cách đối phó. Người Đơn Cửu Từ quen biết đều không
phải người thường nên cô hoàn toàn không lo lắng.
Để đề phòng
chuyện ngoài ý muốn, Dạ Dao Quang dùng mấy thứ đơn giản không nổi bật
thiết lập một trận pháp trong viện của Tần Đôn và Đường thị, chỉ cần có
người lẻn vào, nhất định sẽ kinh động tới cô.
Xế chiều, Tiểu Quai Quai bay về như mong đợi của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm an ủi Dạ Dao
Quang vài câu rồi hỏi số liệu thuế đã báo hai năm trước. Cô đẩy thư của
Ôn Đình Trạm tới trước mặt Tần Đôn: "Cậu xem thử đi, cậu còn nhớ chứ?"
Thuế thu trong triều đại này gồm rất nhiều loại, tiền bạc, lương thực, vải
vóc… Mỗi năm đều phải phân loại, mỗi loại đều có một số liệu, những số
liệu này đều được ghi trong hồ sơ. Hiện giờ Tần Đôn đang cách chức để hỗ trợ điều tra nên không có quyền đi xem, thời khắc kiểm tra năng lực ghi nhớ của hắn đến rồi.
"Để ta nghĩ xem." Trong lòng Tần Đôn thực
ra có nhớ một ít nhưng có mấy thứ không thể chắc chắn. Con số này không
thể tùy tiện báo cáo bừa, nếu sai thì e là còn liên lụy đến cả Ôn Đình
Trạm đang muốn cứu hắn. Bởi vì mỗi năm hắn đều đối chiếu rất nhiều lần
rồi mới đóng dấu, hắn viết những số nhớ khá rõ ra trước, ngay cả số bạc
hắn cũng vô cùng chắc chắn.
Suy nghĩ gần một canh giờ, Tần Đôn
mới viết đáp án hắn chắc chắn cho Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cũng không
nhiều lời, chỉ căn dặn Ôn Đình Trạm chú ý sức khỏe, cẩn thận mọi việc,
sau đó dán thư cho chặt, đưa tay xoa đầu Tiểu Quai Quai: "Lại phải phiền mày rồi, mau đi đi."
Nhìn Tiểu Quai Quai biến mất trong bầu trời đêm, Dạ Dao Quang cũng không biết Ôn Đình Trạm định làm gì, nhưng một
khi Ôn Đình Trạm đã ra tay, cô càng thêm yên lòng.
"Được rồi,
làm hết sức người, nghe theo ý trời, tất cả mọi chuyện chúng ta đã làm
rồi, đi nghỉ sớm đi." Nói xong, Dạ Dao Quang rời khỏi tiểu viện của Tần
Đôn, trở về viện của mình.
Đêm đó thực ra cô lại ngủ rất ngon,
không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Dạ Dao Quang tu luyện xong mới đi dùng
bữa sáng, bây giờ hạ nhân trong phủ đều bị Cao Hử cấm ra ngoài, thức ăn
cũng càng ngày càng kém. Có điều lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Dạ Dao
Quang cũng không thấy quá đáng lắm.
Ăn xong bữa sáng, Dạ Dao
Quang cũng không định rời khỏi nha phủ, cô nhìn một con gà trống bị Tần
Đôn bắt được. Con gà trống này sau khi được Kim Tử huấn luyện thì ánh
mắt càng thêm lợi hại, lại vô cùng hung mãnh.
Nhìn thấy Dạ Dao
Quang, nó còn ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ ngang tàng cao ngạo như một
quốc vương tuần tra lãnh thổ kiêu ngạo đi một vòng quanh chuồng.
Dạ Dao Quang bị ánh mắt của nó chọc cười, đang định chơi với nó một lúc
coi như để giết thời gian thì ánh mắt con gà trống này đột nhiên sắc
lên, đập cánh bay ra khỏi chuồng, đi về phía nhà bếp bên cạnh.
Ánh mắt Dạ Dao Quang sững lại, nhanh chóng đuổi theo. Thấy người trong nhà
bếp đang chuẩn bị đi bắt gà trống, Dạ Dao Quang lập tức ngăn lại:
"Toàn bộ tránh ra, đừng cản đường nó."
Người trong nhà bếp vẫn là người của Tần Đôn và Đường thị, đương nhiên quen
với Dạ Dao Quang được hai vợ chồng khoản đãi, nghe Dạ Dao Quang nói xong thì lần lượt đứng vào góc. Họ nhìn con gà trống kia bay qua bếp lò, làm rơi mấy chiếc lông gà trong nồi canh đang đun, để lại vết móng trên cái thớt đã cắt xong, cuối cùng bay đến chỗ chậu rửa, đào ra một con rết
rất nhỏ trong góc.
Cứ như đã làm chuyện gì to lớn lắm, gà trống nuốt con rết rồi đập cánh hai lần, gáy to.
"Đổi nước đi." Dạ Dao Quang lấy ra một lá bùa ném cho Tần Tam vừa chạy tới.
"Đốt lá bùa hóa thành nước rửa chậu một lần rồi hẵng cho nước vào."
Đây tuyệt đối không phải con rết đã hóa thành tinh, nếu không sẽ không nhỏ
như thế. Nhưng đây cũng tuyệt đối không phải rết thường, nếu không con
gà trống đã được Kim Tử đặc huấn này sẽ không phản ứng lớn như vậy, như
vậy chỉ có thể nói con rết này đã bị rết tinh thi triển yêu thuật.