Bốn chữ này khiến ánh mắt Dạ Dao Quang khẽ rung động, cô nhìn chằm chằm thê tử của Cô Mông.
Thê tử của Cô Mông như hiểu rõ nghi hoặc của Dạ Dao Quang, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nếu Dạ cô nương đã tới thì ta xin kể cho cô
nương nghe một câu chuyện có được không?”
Dạ Dao Quang muốn tới đây để tìm hiểu tình huống, tất nhiên sẽ không do dự gì gật đầu: “Cô nói đi!”
“Tên của ta là Mộng Tầm…” Mộng Tầm rót trà cho Dạ Dao Quang, sau đó bắt đầu kể lại chuyện xưa của nàng.
Thì ra mười lăm năm trước Mộng phủ thuộc huyện Trường Thanh chính
là phú thương giàu có nhất, ở đó có một mỹ nhân nổi tiếng,
không ai không biết, người đó chính là Mộng Tầm. Mộng lão gia
của Mộng phủ chỉ có một người con gái, người con gái đó là
Mộng Oánh. Mộng Tầm lại không phải là chị em ruột với Mộng
Oánh, cũng không phải họ hàng thân thích, mà chỉ là một người hầu trong phủ mà thôi. Nhưng từ lúc còn rất nhỏ, phụ thân của nàng là thuộc hạ đắc lực của Mộng lão gia, một lần Mộng
lão gia ra ngoài gặp phải sơn tặc, phụ thân của nàng vì bảo
vệ Mộng lão gia nên đã anh dũng hi sinh.
Mẫu thân Mộng
Tầm nghe tin dữ xong lập tức bị đả kích, hai năm sau đau buồn
mà chết. Lúc đó Mộng Tầm mới chỉ bốn tuổi, không nơi nương
tựa, Mộng lão gia vì áy náy nên đã thu nhận Mộng Tầm làm
nghĩa nữ. Mộng phu nhân ghét bỏ xuất thân thấp kém của Mộng
Tầm nên đã làm ầm ĩ mọi chuyện, cuối cùng Mộng lão gia đành
phải cho nàng lấy tên, ban cho họ Mộng, để nàng làm nha hoàn
của Mộng Oánh, thứ gì Mộng Oánh có thì Mộng Tầm cũng sẽ
có. Mộng Oánh từ nhỏ lớn lên cùng Mộng Tầm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Hai người tính cách hoàn toàn trái ngược với nhau,
Mộng Oánh là người điêu ngoa tùy hứng, tính tình phóng khoáng
mà Mộng Tầm có lẽ là do ăn nhờ ở đậu nên vô cùng ngoan ngoãn
nhu thuận.
Lúc Mộng Oánh khoảng bảy tuổi, Mộng phu nhân
có thai lần nữa, có thể là do cơ thể yếu nên không giữ được
cả mẹ lẫn con. Khi Mộng Oánh mười tuổi thì Mộng lão gia tái
giá, nhưng phu nhân đó cũng không mang thai, sau đó Mộng lão gia
lại nạp thêm mấy thiếp thất, đến tận lúc Mộng Oánh cập kê
cũng chưa có ai mang thai. Mộng lão gia cũng chỉ coi như bản thân mình không có duyên với con trai nên đã bắt đầu tính toán cho
sau này. Mộng Oánh vốn là người ưa thích giả nam trang, thích
múa đao múa kiếm, hoàn toàn không chịu ngồi yên xem sổ sách nên Mộng lão gia tìm kiếm mãi mới thấy được một người có thể
kìm chế được nàng, tuy xuất thân bình thường nhưng lại có bản
lĩnh quyết đoán vô cùng.
Lúc ấy Cô Mông đã gần mười tám tuổi, khi Mộng lão gia thăm dò được thì Cô Mông chẳng những
xuất thân bần hàn, trong nhà còn không cha không mẹ, ngay cả một thân thích họ hàng cũng không có mà lại có thể tạo lập sự
nghiệp, có lòng cầu tiến, ngày bình thường kiếm được tiền
đều tích lũy để mua sách vở, khi nghỉ ngơi cũng đến học viện
làm vài việc lặt vặt để mong được nghe giảng… Vì muốn Cô Mông
ngoan ngoãn ở rể Mộng phủ mà Mộng lão gia đã làm không ít
chuyện, ví dụ như chặn con đường đọc sách của Cô Mông, lại làm cho Cô Mông không kiếm được việc, một loạt hành động mờ ám
của Mộng lão gia khiến Cô Mông rơi vào bước đường cùng.
Mộng lão gia cố tình tính toán cho con gái của mình vô tình gặp
được Cô Mông, để con gái của mình gặp được Cô Mông đói đến mức hấp hối đang nằm trong đống tuyết, đáng tiếc nữ nhi của ông
lại không thèm liếc Cô Mông lấy một cái, ngược lại Mộng Tầm
đã ra tay cứu giúp. Lúc ấy ngay cả nói Cô Mông cũng không nói
được nhưng trong mắt hắn lại có hi vọng sống vô cùng mãnh
liệt, mạnh mẽ đến mức có thể thay cho tất cả mọi lời nói.
Mộng Tầm đã chạy rất xa mới tìm được hai người để nhờ bọn
họ cứu Cô Mông, đồng thời nàng đã đưa toàn bộ tiền trên người
của mình cho hai người kia, nói rằng Cô Mông là thân thích của
nàng, nàng là nha hoàn của Mộng phủ, hi vọng bọn họ giúp đỡ
nàng chăm sóc Cô Mông. Chuyện này rơi vào trong mắt Mộng lão
gia, ông tưởng rằng đây là do Mộng Oánh căn dặn nên vô cùng vui
mừng, ông cũng cho rằng Mộng Tầm là người liên lạc giữa hai
người kia.
Bởi vì Mộng Tầm quan sát Cô Mông một thời gian dài, nàng cũng coi như quen thuộc với Cô Mông, Mộng Tầm dần dần
bị Cô Mông hấp dẫn. Cô Mông nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ
nghèo hèn nên lúc bắt đầu có chút tự ti, về sau Mộng Tầm chủ động nói rằng nàng chỉ là nha hoàn của Mộng phủ, cũng chỉ
là thân phận nô tỳ, nếu Cô Mông không chê thì có thể bán mình
đến Mộng phủ để cho lão gia làm chủ.
Cô Mông vô cùng
ghét việc bán mình, nếu không thì đã không bị Mộng lão gia
bức đến tình trạng này. Cho dù Mộng lão gia là đệ nhất phú
hộ ở huyện Trường Thanh nhưng cũng không đến mức một tay che
trời, nếu Cô Mông nguyện ý bán mình thì sao lại rơi vào tình
cảnh chật vật như vậy? Về sau, Cô Mông do dự mãi cuối cùng
cũng định bán mình vì Mộng Tầm, nhưng cũng chỉ là kí khế
ước tạm thời, thà rằng không có chỗ tiền công kia nhưng cũng
phải giữ lại tôn nghiêm của chính mình.
Mộng lão gia
chỉ một lòng nghĩ đến nữ nhi của chính mình, hoàn toàn xem
nhẹ Mộng Tầm. Trong mắt Mộng lão gia, Mộng Tầm cũng chỉ là
một con nha hoàn nên ông nghĩ rằng Cô Mông cuối cùng đã chịu
cúi đầu khuất phục.
Mộng lão gia định tác thành uyên
ương cho Cô Mông nên rất nhiều chuyện cũng không dám để lộ, đến
tận khi Cô Mông được đi vào trong phủ, Mộng Oánh nghe lén Mộng
lão gia nói chuyện cùng với mẹ kế nên bắt đầu làm khó Cô
Mông. Năm lần bảy lượt, Cô Mông vì suy nghĩ cho Mộng Tầm nên
cũng cố nhẫn nại, Mộng Oánh lại cảm thấy Cô Mông thật sự tốt như phụ thân mình đã nói, vì vậy dần dần nàng không còn bài
xích Cô Mông nữa mà coi Cô Mông như vật sở hữu của chính mình.
Mộng Tầm phát hiện Mộng Oánh có tình cảm với Cô Mông, nàng vô
cùng đau lòng nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, Mộng Oánh là
chủ tử của nàng, nàng không biết nên làm thế nào, đành trốn
tránh Cô Mông. Đến tận khi bị Cô Mông ép nói ra tình hình thực
tế thì Cô Mông mới dẫn nàng đến trước mặt Mộng lão gia nói
rõ sự tình, hi vọng Mộng lão gia tác thành.
Lúc đó
Mộng Oánh đang ở thư phòng của Mộng lão gia, đang bàn luận về
hôn sự của nàng và Cô Mông, không ngờ lại nghe được lời của Cô
Mông nên tức giận không kìm chế được, nàng cảm thấy tỷ muội
lớn lên từ nhỏ và vị hôn phu đã thông đồng phản bội nàng.
Mộng Oánh như bị thù hận che mắt, suýt chút nữa hạ sát thủ
với Mộng Tầm. Cô Mông vì bảo vệ Mộng Tầm mà bị Mộng Oánh
đánh trọng thương, Mộng lão gia tức giận đến mức phát bệnh.
Chuyện này dây dưa một thời gian, sau đó thiếp thất của Mộng lão gia
đưa ra một chủ ý, giả vờ đáp ứng hôn sự của Cô Mông và Mộng
Tầm, đồng thời gả Mộng Oánh cho cháu trai của bà ta, chờ đến
lúc đại hôn sẽ tráo đổi tân nương. Kết quả là bà ta đã sớm có ý với sản nghiệp của Mộng lão gia, muốn để cho cháu trai của
bà ta lấy Mộng Oánh, nhưng cuối cùng lại bị Mộng Oánh phát
hiện. Bà ta khai rằng Mộng Tầm tìm được nhược điểm của bà nên đã ép bà làm như thế, cuối cùng Mộng Oánh tức giận tìm
được Mộng Tầm, ép Mộng Tầm uống rượu độc sau đó vứt bỏ thi
thể nàng ở nơi hoang dã.
Ngày đại hôn, Cô Mông nhìn thấy
tân nương là Mộng Oánh mới bóp cổ Mộng Oánh ép khai ra chân
tướng, khi hắn đi tìm thi thể của Mộng Tầm thì thi thể đã
biến mất không thấy. Vì vậy Cô Mông ghi hận với Mộng phủ, hắn
ở lại Mộng phủ mười năm, âm thầm biến Mộng phủ thành Cô phủ,
sau đó chuẩn bị tự sát thì gặp được một mỹ nhân tuyệt sắc.
Mỹ nhân này không phải ai xa lạ mà chính là Mộng Tầm hắn ngày nhớ đêm mong.
Thì ra sau khi Mộng Tầm bị ném vào rừng
hoang đã gặp được một thụ yêu đang chuẩn bị hồn bay phách tán,
thụ yêu kia vì muốn giữ mạng nên đã mượn thân thể của nàng, sau
đó trong vòng mười năm nàng và thụ yêu kia cùng nhau trưởng
thành, ai cũng muốn nuốt chửng đối phương, người thành công
đương nhiên là Mộng Tầm.