“Cửu Tương, bình tĩnh.” Dạ Dao Quang liền vận khí áp chế, may mà cô đã
sớm chuẩn bị cỏ Ngưng U để làm trận pháp phong ấn Âm châu. Bằng không
chỉ sợ rằng lúc này Nguyệt Tương đã nhào về phía hai người kia rồi.
Nguyệt Cửu Tương không thể giữ bình tĩnh được, nàng nhìn thấy đôi cẩu nam nữ
này thì lại nghĩ ngay đến nỗi khổ cực của bản thân, nghĩ ngay đến hai
đứa con của nàng. Sự thù hận trong nàng thậm chí lan tỏa sang cả Dạ Dao
Quang. Cho nên lúc Ấp Đức công chúa đi đến chỗ của Ấp Thành công chúa,
Nhạc Thư Ý mơ hồ cảm nhận được đây là sự cố tình của Dạ Dao Quang. Có
điều khi nhìn về phía Dạ Dao Quang thì lại phát hiện Dạ Dao Quang không
hề nhìn ông, do đó lịch sự thu hồi ánh mắt về.
“Ấp Thành, thân
thể muội như vậy mà còn đến đây xem náo nhiệt, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.” Sau khi Dạ Dao Quang cố gắng phong ấn Âm châu, khiến Nguyệt Cửu
Tương không cảm nhận được những sự việc đang diễn ra ở thế giới bên
ngoài, thì nghe thấy những lời này của Ấp Đức công chúa. Không biết có
phải là do cảm nhận của cô sai không, nhưng rõ ràng là cô thấy có mùi
ghen tức ở đây.
“Đa tạ Tam hoàng tỷ quan tâm, Ấp Thành nàng ấy
từ khi mang thai thì vẫn luôn ở trong phủ công chúa. Là do Trầm Nghị sợ
nàng ấy ở trong phủ nhiều dẫn đến buồn chán, nhân dịp bệ hạ giá đáo đến Y Lan viên mà phủ công chúa cách đây cũng gần, với lại Trạng nguyên đỗ
thủ khoa hôm nay cũng có chút giao tình với công chúa nên Trầm Nghị mới
đưa Ấp Thành tới đây.” Còn chưa đợi công chúa nói gì, phò mã của Ấp
Thành công chúa - Tống Trầm Nghị đã đáp lời.
“Em rể đúng là bảo
vệ Ấp Thành rất cẩn thận. Ta chẳng qua chỉ nói một câu thôi mà đệ đã đáp lại nhiều như vậy. Ai không hiểu lại cho rằng ta có ý bắt nạt Ấp
Thành.” Ấp Đức công chúa có chút tức giận.
“Tam hoàng tỷ quá nhạy cảm rồi, Trầm Nghị không dám mạo phạm Tam hoàng tỷ. Chỉ là Ấp Thành dạo này có chút lười biếng, không thích nói chuyện. Trầm Nghị lo lắng Ấp
Thành sẽ thất lễ với Tam hoàng tỷ nên mới thay Ấp Thành nói vài lời. Nếu có chỗ nào bất kính với Tam hoàng tỷ thì Trầm Nghị xin nhận lỗi với Tam hoàng tỷ tại đây.” Nói xong, Tống Trầm Nghị cung kính hành lễ. Cứ như
vậy, mọi người nhìn Ấp Đức công chúa với một ánh mắt khác, cảm thấy Ấp
Đức công chúa thật chi li tính toán, chuyện bé xé ra to.
Nếu lúc này Ấp Đức công chúa nổi giận thì càng không đúng, nổi giận để mọi
người ngồi xem sự ngang ngược của mình sao? Nhưng không nổi giận thì
không nuốt trôi cục tức này. Bà ta đưa mắt nhìn Nhạc Thư Ý, nhưng đáng
tiếc ánh mắt của Nhạc Thư Ý lại trống rỗng, cứ như thể không hề biết bà
ta đang lâm vào tình thế khó xử vậy. Sắc mặt Ấp Đức công chúa tràn đầy
sự hung dữ.
“Thất dượng, mẫu thân con xưa nay tính tình chính
trực, nói như vậy chứ không hề có xấu gì. Mong Thất dượng và Thất cô
đừng để bụng.” Lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm, khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi đi bên cạnh Ấp Đức công chúa lên tiếng. Áo váy của
nàng lộng lẫy sang trọng, tướng mạo rất giống Ấp Đức công chúa. Nàng có
đôi mắt trong veo tinh tế và nhìn nhận vấn đề khá nhanh. Đây chính là
Nhạc Tương Linh hay còn gọi là Tuệ Mẫn quận chúa - con gái duy nhất của
Ấp Đức công chúa. Nàng cười dịu dàng rồi khom người xuống nói với bé
trai đang ôm lấy Dạ Dao Quang:
“Thành nhi, đệ còn nhớ ta không?”
Cậu bé bốn tuổi giọng nói đã rõ, cậu là con đầu của Ấp Thành công chúa và
Tống Trầm Nghị - Tống Việt Thành. Cậu bé gật đầu: “Là Tuệ Mẫn tỷ.”
“Thành nhi thông minh quá.” Nhạc Tương Linh đưa tay như muốn đón lấy Tống Việt Thành nhưng Tống Việt Thành vẫn ôm khư khư lấy Dạ Dao Quang. Lúc này
Nhạc Tương Linh mới nhìn thấy Dạ dao Quang, nhìn thấy rồi liền kinh ngạc với sắc đẹp của Dạ Dao Quang. Nàng nhìn Ấp Thành công chúa:
“Thất cô, vị cô nương này là...”
“Đây là Dạ cô nương, cô ấy là đại ân nhân của ta.” Ấp Thành công chúa nói.
Lúc Nhạc Tương Linh đang định nói thêm gì đó thì bầu không khí đột nhiên
tĩnh lặng. Tất cả mọi người nhanh chóng cung kính đứng vào vị trí trước
đó của mình. Ngay sau đó, Hưng Hoa Đế chậm rãi bước vào điện cùng với
Vạn chiêu nghi.Dạ Dao Quang nhìn thấy phong thái rất mực tao nhã của Vạn chiêu nghi thì
rất ngạc nhiên. Bởi vì phong thái của Vạn chiêu nghi hiện tại rất khác
so với Vạn chiêu nghi trước đó cô đã nhìn thấy trong lần lẻn vào tẩm
cung của nàng ta. Khi ấy, xương gò má của nàng ta còn lộ rõ, còn bây giờ khí sắc hồng hào, đây được gọi là khí độ lên như diều gặp gió.
Mọi người khấu đầu hành lễ, Hưng Hoa Đế tỏ ra rất vui vẻ, nói mấy câu rồi
mời mọi người ngồi xuống. Sau đó là những tiết mục thổi kèn nhảy múa,
khi thời gian khá muộn rồi thì mọi người cao hứng ngâm thơ. Đây mới là
mục đích chính của bữa tiệc. Tại kì thi Hội lần này, những người không
khiến cho bệ hạ nhớ tên hết sức khổ tâm, do đó nhân dịp này họ cố hết
sức phô bày tài năng của mình để mong bệ hạ sẽ để ý. Mấy người Ôn Đình
Trạm cũng không muốn tranh giành với bọn họ.
“Bệ hạ.” Lúc rượu đã ngấm, tất cả mọi người đều đang cao hứng thì bầu không khí đột nhiên
yên tĩnh. Lúc này, Nhạc Tương Linh đứng dậy, cung kính hành lễ với Hưng
Hoa đế.
“Tuệ Mẫn, con có chuyện gì sao?” Đối với bậc con cháu,
không phân biệt nam hay nữ hoặc con cháu bên ngoại, bên nội, Hưng Hoa Đế đều vô cùng hòa nhã.
“Khi nghe xong ý thơ của chư vị tài tử
đây, Tuệ Mẫn cũng cao hứng nảy ra một bài thơ. Hôm nay, Tuệ Mẫn nghe nói ở đây có vị Trạng nguyên đỗ thủ khoa, chín tuổi đã làm thơ đánh bại
được vô số tài tử ở Vĩnh An tự. Vì vậy Tuệ Mẫn muốn thỉnh giáo vị Trạng
nguyên ấy.” Trong mắt của Nhạc Tương Tư có ba phần vui sướng, ba phần
mong đợi, ba phần ngượng ngùng và một phần tự tin.
Ánh mắt Dạ Dao Quang trầm xuống, cô ném cho Ôn Đình Trạm một cái liếc đầy tức giận.
Hay cho con khổng tước mình đầy thơ văn này, đi khắp nơi xòe đuôi thu
hút sự chú ý của người khác. Nhạc Tương Linh mạnh dạn đứng dậy như vậy,
không lo giữ gìn thân phận, chỉ lo có quá nhiều người thích Ôn Đình Trạm như nàng. Do đó hành động này của nàng là muốn dùng thân phận của mình
khiến đàn ong bướm kia rút lui, chỉ e rằng những người kia sẽ không nể
mặt nàng mà nhượng bộ.
Thật oan cho Ôn Đình Trạm mà, cậu tuy có
ra ngoài thể hiện tài năng thật nhưng tất cả cũng chỉ vì Dao Dao mà
thôi, tất cả cũng chỉ vì muốn đem những gì tốt đẹp nhất về cho Dao Dao
nhà cậu. Những người con gái khác cậu không hề để ý tới. Ôn Đình Trạm
nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt vô cùng oan ức.
Oan ức ư, chàng không ra tín hiệu ngầm gì cho nàng ta thì nàng ta đâu có tự tin như thế.
Ôn Đình Trạm vỗ tay vào trán mấy cái, cậu cảm thấy hiểu được nữ nhân là bộ môn khó nhất, môn học này cậu vẫn chưa nghiên cứu được thấu đáo. Cậu và Nhạc Tương Linh đúng thật là đã từng có duyên gặp mặt một lần, nhưng đó là vì thành tích của cuộc thi. Kì thi Hội lần này giám khảo chính là
Nhạc Thư Ý và Hình bộ Thượng thư. Theo lễ nghi, cậu đương nhiên phải đi
cảm tạ quan chủ khảo rồi. Cũng chính lúc đó là lần đầu tiên cậu gặp Nhạc Tương Linh tại Nhạc phủ. Nhạc Tương Linh trước là thỉnh giáo học vấn
của một vài vị tiến sĩ lưỡng bảng, sau mới hỏi thăm cậu mấy câu. Cậu tự
đánh giá rằng lúc đó cậu trả lời hết sức lạnh lùng, mà cũng chỉ nói có
một câu, đó gọi là quá lạnh lùng mới phải. Câu nói đó đã đủ để xua đuổi
người ta rồi, Nhạc Tương Linh làm gì có cơ hội làm phiền cậu. Với một
câu nói như vậy, Nhạc Tương Linh lấy đâu ra tự tin?
“Đương nhiên
là nàng ta tự tin rồi. Ngươi có thể không màng nữ sắc. Tất cả những
người con gái khác ngươi cũng không thèm để mắt tới, nhưng chí ít ngươi
cũng trả lời Nhạc Tương Linh một câu. Nàng ta nhất định sẽ nghĩ rằng
ngươi đối xử với nàng ta khác với những người phụ nữ khác.” Ma quân vẫn ở bên trong Dương châu vô cùng mãn nguyện vui vẻ nói:
“Người con gái này ngực nhỏ, mông cũng nhỏ, mặt nhọn như khỉ vậy. Ta chẳng thấy hứng thú chút nào.”
Ôn Đình Trạm không hề nhìn thẳng vào Nhạc Tương Linh, nàng ta tốt đẹp hay
xấu xa gì thì cậu cũng không muốn nhìn. Vì vậy cậu không thèm tiếp lời
của Ma quân.
Nhưng Hưng Hoa Đế đâu có biết hoàn cảnh của Ôn Đình
Trạm, vẫn cao hứng nói: “Tuệ Mẫn xưa nay là tài nữ của hoàng gia, rất có phong cách của cha. Hôm nay trẫm cũng muốn xem con thể hiện tài năng
một chút.”