“Hơi rộng một chút…” Không hề hợp với ngón tay của hắn.
Hà Định
Viễn thấy hình như có thể điều chỉnh, đang định xoay thì Khang Tịch vội
ngăn lại: “Cái này không thể xoay bậy, chỉ cần xoay một chút là kim châm lấy mạng người sẽ bay ra đó.”
“Đây là ám khí cất giấu kim châm?” Hà Định Viễn thấy chiếc nhẫn nhỏ bằng nửa cây kim thêu, lại có thể giấu sát khí, hắn chớp mắt hứng thú.
“Thứ này thật tinh xảo.”
“Ở bên trong có hai cây kim châm, Vạn lão đại của Vạn Bảo các nói, đây là
ám khí gia truyền bị hắn lừa được, vừa hay bị ta nhìn trúng, mới nhường
cho ta. Ta vốn cũng hiếu kỳ tại sao chiếc nhẫn nhỏ như vậy lại có thể
giấu kim, đang định tháo ra nghiên cứu.” Khang Tịch nói:
“Nếu còn có hai cây kim châm, chúng ta đi tìm người thử đi, Vạn lão đại nói bị
kim trong này đâm không chết người ngay được đâu, chỉ là đến đại phu
cũng bó tay không tìm ra bệnh, năm ngày sau sẽ suy tim mà chết. Ta cũng
rất tò mò, có thần kỳ như vậy thật không.”
“Nếu như vậy thật…”
Hà Định Viễn rơi vào trầm tư, nếu quả thật như vậy thì không thể có gì
tốt hơn để đối phó Ôn Đình Trạm nữa. Bên trong chỉ có hai cây kim, vừa
hay tìm một người để thử, một cây dùng rồi, đến lúc đó có điều tra ra
cũng không có bằng chứng, thứ này nhỏ như vậy nhất định sẽ qua được lục
soát trước.
“Muốn tìm thì tìm người khỏe mạnh chút.”
“Đi vào trong thôn, mua một người là được, hắn tình ta nguyện.” Khang Tịch lạnh lùng nói.
Ngày mùng một tháng bá, một trận đấu võ nữa được diễn ra. Lúc đầu Dạ Dao
Quang không mấy hứng thú với những thứ này của người phàm, lần này cô
cũng không quen người tham gia, quan trọng nhất là mỗi ngày Ôn Đình Trạm đều gửi một bức thư cho cô, nhưng thời gian gửi thư đến không hề có quy luật. Từ sau khi Ôn Đình Trạm bắt đầu viết thư cho cô, cô gần như không ra khỏi nhà vì muốn là người nhận được thư của Ôn Đình Trạm đầu tiên,
chiêu này đúng là khiến bọn Văn Du rối rít giơ ngón tay cái lên.
Cử nhân tham gia tỷ võ có năm mươi bảy người, sau ba ngày chỉ còn lại hai
mươi tư người, sau vòng hai chỉ còn lại có tám người, sau vòng thi cuối
cùng vào ngày mùng mười tháng ba chỉ còn lại ba người. Ba người này còn
một vòng thi đấu nữa, đấu võ để chia thứ hạng, Ôn Đình Trạm và Hà Định
Viễn cũng có mặt trong số đó. Ôn Đình Trạm lấy thân phận cử nhân thi văn vào thẳng tam giáp khiến nhiều người nhìn bằng con mắt khác, thu hút vô số sự chú ý.
Ngày mười ba tháng ba, ngày Võ trạng nguyên xuất
hiện, rất nhiều vương tôn quý tộc tranh giành một chiếc ghế tốt để xem
thi đấu, mục đích không giống nhau. Có vài người thì đến vì yêu thích võ thuật, có vài người tới để góp vui, mà những người còn lại thì đến để
cổ vũ cho người thân. Vòng chung kết năm nay có Ôn Đình Trạm tham gia
nên không chỉ Tiêu Sĩ Duệ, Tam hoàng tử Vĩnh An Vương và Cửu hoàng tử
Phúc An Vương cũng tới, có thể nói là long trọng chưa từng có.
Thứ tự xếp hạng của ba người được tính theo thành tích từ vòng loại đến
giờ, Ôn Đình Trạm khiêu chiến nhiều người nhất nên đương nhiên đứng đầu, cho nên vòng đầu Hà Định Viễn tỷ thí với một người khác để chọn ra giải ba, buổi chiều người thắng cuộc sẽ đấu với Ôn Đình Trạm trong trận
chung kết để chọn ra Võ trạng nguyên. Vì nguyên nhân này nên hầu như Võ
trạng nguyên đều được định sẵn từ khi chọn ba người trong tám người rồi, bởi vì hai người kia đều phải đánh thắng hai người mới có thể ngược
dòng chiến thắng, thành tích hiện tại đều là do bọn họ cố hết sức mới có được nên cũng không có gì không công bằng ở đây cả. Buổi sáng Ôn Đình
Trạm không hề phải tỷ thí, thậm chí cậu còn ăn mặc rất đẹp, những thiếu
nữ quý tộc được cha huynh kể cho nghe về chiến tích của Ôn Đình Trạm mấy vòng trước có chút thất vọng.
Có điều chiều hôm ấy, người xem
đợi mất một ngày trời mới nhìn thấy một thiếu niên thân áo trắng dài
nhanh nhẹn tới dưới ánh mặt trời chính Ngọ. Dung nhan tuyệt thế vô song
của cậu không hề thua kém Vĩnh Phúc Hầu, khí chất bình tĩnh ung dung,
ngôn ngữ cử chỉ nho nhã vô cùng, trong phút chốc khiến tất cả mọi người, đến cả những nam nhân đã từng nghe danh của cậu vừa nhìn thấy liền ngây người.
“Ôn công tử.” Hà Định Viễn chắp tay hướng về phía Ôn Đình Trạm.
“Hà công tử.” Ôn Đình Trạm đáp lễ.
Ánh mắt Hà Định Viễn phòng bị nhìn Ôn Đình Trạm, từ trận đầu trở đi hắn đã
chú ý đến Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm trông có vẻ ôn hòa vô hại, cậu ra
tay cũng không tàn nhẫn sắc bén, có thể thấy rằng cho đến bây giờ đối
với mỗi đối thủ cậu đều chỉ dùng chiêu không chế, nếu không vòng trước
cậu cũng không thể một mình đánh lui ba người, còn hắn với người đứng
thứ ba thì chỉ một đánh một.
Sắc mặt Ôn Đình Trạm vẫn như thường, ánh mắt hờ hững lướt qua ngón tay của Hà Định Viễn. Dưới nắng trưa,
chiếc nhẫn bị hắn cuốn dây phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mãi đến khi tiếng trống báo hiệu giờ thi đã đến.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, Hà Định Viễn đã đứng thế rồi mà Ôn Đình Trạm vẫn đứng chắp tay như cũ.
Hà Định Viễn di chuyển xung quanh Ôn Đình Trạm một vòng, quyết định ra tay từ phía sau lưng Ôn Đình Trạm. Năm ngón tay của hắn tạo thành ưng trảo, ẩn chứa nguồn năng lượng dồi dào, xông đến tóm lấy cổ của Ôn Đình
Trạm.
Từ đầu đến cuối Ôn Đình Trạm không hề động đậy, mắt thấy
Hà Định Viễn dùng kình phong đánh bay sợi tóc của Ôn Đình Trạm, tim mọi
người như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng đến khi tay của Hà Định Viễn sắp chạm đến tóc của cậu thì Ôn Đình Trạm lúc trước vẫn đứng im bất động
liền xoay người, tốc độ nhanh đến chóng mặt, mọi người không tin nổi vào mắt mình, kinh hãi đứng bật dậy. Đúng lúc đó dưới ánh nắng gay gắt, một bóng đen hiện lên trên không trung lao đến phía sau Hà Định Viễn, mọi
người chỉ nhìn thấy một đôi chân dài mạnh mẽ đá vào lưng Hà Định Viễn
khiến hắn nằm bò xuống đất.
Một chiêu, từ đầu đến cuối Ôn Đình Trạm chỉ dùng một chiêu.
Nhìn thiếu niên ngã rạp xuống đất, trong lòng mọi người đều vô cùng chấn động.
Một cước đó không gãy xương, nhưng Hà Định Viện cảm thấy sức lực trong cơ
thể như bị mất hết đi. Mắt hắn hơi mờ đi, nhìn phía trước đã cắm nửa nén hương, đây là thời gian để hắn hồi phục, nếu trong vòng nửa nén hương
này hắn không đứng dậy được có nghĩa hắn thua. Ánh mắt nhìn sang phía
cha, mẹ và đại bá của hắn, thấy bộ dạng đau xót của cha mẹ hắn, Hà Định
Viễn không hiểu hắn lấy sức mạnh từ đâu, chống tay xuống đất lật người
lại. Trong phút giây hắn nằm trên mặt đất, hắn giơ tay lên hướng về phía Ôn Đình Trạm, xoay chiếc nhẫn. Dưới ánh nắng chói chang, một chiếc kim
châm nhỏ bay ra, phóng thẳng về phía Ôn Đình Trạm.
Nhưng Hà Định
Viễn không thể ngờ rằng, Ôn Đình Trạm không hề né tránh, đôi tay thon
dài như tiên hạc cắt đứt tia sáng, bắt lấy cây kim một cách nhẹ nhàng.
Tay kia nhanh như chớp, biến thành vô số bóng tay, tóm lấy tay đánh lén
của Hà Định Viễn, ánh mắt tối sầm, đầu ngón tay dùng lực.
“Răng rắc!”
Tiếng xương vỡ vụn vang lên bên tai mọi người, khiến ai cũng có cảm tưởng xương mình đang gãy vụn!